Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Chương 20
Đáp án cho câu hỏi ấy là một chữ “Có” to tướng nhưng cô vẫn cứ làm thế. Lúc Doug đến căn hộ của cô bốn mươi phút sau đó, anh nhìn ba người họ lạnh lùng nói: “Lộn xộn.”
Lola thực sự hi vọng là anh không nói cô. Nếu nói về mình thì Lola tự thấy mình trông khá ổn mà.
“Tôi đồng ý.” Giọng Gabe cộc lốc. “Cậu đã thấy chị gái mình làm gì với căn hộ của tôi chưa?”
“Không cần đâu. Tôi có thể đoán được. Chị ấy không phải người anh có thể gọi là sạch sẽ,” Doug nói tránh nói giảm.
“Và cô ta là một kẻ dối trá.” Gabe quay sang Sally kể tội. “Lúc nói chuyện trên điện thoại, cô đã nói với tôi cô là người vô cùng đáng tin.”
“Thì đúng thế mà!”
“Cô còn hứa với tôi là cô vô cùng ngăn nắp.”
“Chúa ơi, anh khó tính quá đấy.” Cô trợn mắt lên. “Đấy là những thứ người ta nói khi họ muốn thuê nhà mà. Cũng giống như khi anh đi xin việc, anh phải tỏ hết nhiệt tình và nói với mọi người anh là một người vô cùng chăm chỉ. Nếu anh nói anh là một con cóc lười nhác chuyên gia đi muộn thì đời nào họ nhận anh, đúng không?”
Gabe phẩy tay. “Nên cô mới nói dối trá.”
“Đó không phải là dối trá. Chỉ là nói dối chút thôi. Không sạch sẽ cũng đâu có phạm pháp.”
Gabe nói với Doug: “Tôi chỉ muốn cô ta chuyển đi thôi.”
“Tôi biết,” Doug đáp. “Được rồi, nói cho em xem có chuyện gì nào?”
Lúc họ giải thích xong sự tình, Doug nhìn Lola nói: “Vậy căn bản tất cả là lỗi của cô.”
“Ồ, đúng thế đấy. Em cố gắng giúp mọi người và giờ thế này đấy, đây là điều người ta dùng để cảm ơn em đây.”
“Theo luật, “ Doug quay sang hai người kia, “hai người có thể gây cho nhau vô số vấn đề. Nếu hỏi em thì điều đó chỉ làm lãng phí tiền bạc và thời gian của mọi người thôi. Giờ chúng ta đi xem qua căn hộ được chứ?”
“Mọi người mặc đồ bảo hộ chống ô nhiễm đi,” Gabe nói.
Căn phòng khách sạch sẽ ngày trước của Gabe ngập ngụa trong đống tạp chí và quần áo, còn đầy thức ăn thừa và mỹ phẩm nữa. Doug thận trọng gật đầu: “À, cảnh này quen thuộc quá.”
Sally ngang bướng nói: “Nhưng đấy cũng không phải tội đáng bỏ tù.”
“Em không hiểu,” Lola bối rối, “lúc em đến nhà chị ở Barnes, phòng ngủ của chị ổn mà. Hoàn toàn bình thường.”
“Đấy là vì chị có một bà mẹ kêu ca cho cả nước Anh.” Sally thở dài đánh sượt. “Và vì bà ấy có hai người dọn dẹp ngày nào cũng xộc vào phòng chị dọn dẹp. Đấy là lí do tại sao chị thích ra khỏi đó.” Cô bướng bỉnh nhìn Gabe, nói thêm: “Và tôi tuyệt đối không quay lại.”
“Nhà này có mấy phòng ngủ?” Doug xem xét căn phòng. “Hai à?”
Im lặng.
“Tôi hi vọng cậu không nghĩ những gì tôi nghĩ cậu đang nghĩ,” Gabe lên tiếng.
Doug nhún vai: “Anh có ý nào hay hơn không?”
“Tôi có ý hay hơn đấy,” Gabe đáp trả. “Cô ta là chị cậu. Cậu có thể đưa cô ta về cùng mà.”
“Không đời nào. Lola, cô có tiếp nhận chị ấy không?”
Sally phàn nàn: “Mọi người đang coi tôi như một cún bỏ đi đấy.”
“Tin tôi đi,” Gabe đưa tay chỉ căn phòng đầy phẫn nộ, “một con cún bỏ đi không thể gây lộn xộn đến thế này đâu.”
“Em ở với chị ấy được.” Vì muốn lọt vào danh sách thiện cảm của Doug, Lola không thể ngăn mình hi sinh cao cả nhưng cũng may cô buột ra câu: “Nhưng em chỉ có một phòng ngủ.”
“Được rồi. Vậy là hai người,” Doug quay lại Gabe và Sally, “còn một lựa chọn. Hoặc hai người tự đi thuê cho mình vài luật sư mà tranh giành, hoặc là đồng ý chia đôi căn hộ vài tuần.”
“Không thể tin chuyện này lại xảy ra với tôi.” Râu trên cằm Gabe kêu loạt soạt khi anh đưa tay xoa mặt.
“Anh làm sao biết được,” Lola phấn khởi nói, “có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn anh nghĩ đấy.”
“Ha! Rồi thì anh sẽ bóp chết cô ta, bị tống vào tù và sau đó thì không ai trong chúng ta sống ở đây cả.” Lúc thốt ra từ “tù”. Gabe cau mày nhìn Lola áy náy. “Anh xin lỗi.”
“Được rồi, tới giờ quyết định rồi đấy.” Doug chỉ Sally. “Chị có đồng ý không?”
Sally cáu kỉnh đáp: “A tuyệt, bị chém làm từng miếng nhỏ rồi được giấu sạch sẽ trong một cái túi đựng rác màu đen. Đúng là thứ mà chị luôn ao ước.”
“Vậy là chị thích thuê luật sư chứ gì? Đắt đấy nhé,” Doug trầm ngâm. “Cũng nhiều giày nhỉ. ”
Phong cách của anh thật đáng ngưỡng mộ. Sally giờ trong như một đứa trẻ lớp bốn xịu mặt vì bị nói bài tập về nhà của mình không đạt yêu cầu. Lola vẫn giữ nguyên nét mặt, Sally nhún vai nói: “Chị chẳng hiểu sao mình phải làm thế nhưng chị nghĩ là mình có thể chấp nhận chia sẻ nhà vài tuần.”
Doug quay lại phía Gabe: “Vậy anh vẫn muốn dính lấy pháp luật hay là…?”
Thật chuyên nghiệp. Anh ấy giống như người thẩm định giá trong phiên đấu giá vậy. Bị mê hoặc bởi vẻ tài giỏi của anh, Lola nín thở nhìn theo.
Gabe chần chừ, thở ra rồi đưa tay lên: “Ôi, vì Chúa. Vậy cứ thử xem sao. Dù sao tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“Tốt!” Doug nói.
“Nhưng chỉ vài tuần thôi đấy. Sau đó cô ta phải chuyển đi. Và tôi sẽ không sống kiểu này.” Gabe ghê tởm chỉ xuống sàn.
“Để bọn em sẽ giúp anh dọn dẹp đồ đạc nhé?” Lola mỉm cười nhìn Doug đầy hi vọng; giờ cô có thể gây ấn tượng với anh bằng việc cho anh thấy cô dọn dẹp giỏi thế nào.
Nhưng Doug chỉ nhìn cô như thể cô bị điên vậy. “Tôi? Không có đâu. Còn chị,” anh bảo Sally “cư xử cho tử tế và đừng cho anh ấy lí do gì để băm chị ra đấy. Mọi người cố gắng sống hòa thuận, được chứ? Và thỉnh thoảng cất quần áo của chị cho đúng chỗ.”
“Không phải là thỉnh thoảng đâu!” Gabe nổi giận. “Lúc nào cũng phải thế!”
“Thôi đi, đừng có như vậy chứ,” Sally chế giễu. “Anh nói chẳng khác gì một bà già.”
Doug ngăn chặn cuộc cãi vã giữa họ. “Việc của em ở đây đã xong.” Anh nhìn Lola chằm chằm. “Cô có thể tiễn tôi ra rồi đấy.”
Hơi thở Lola trở nên gấp gáp; cô muốn anh ngừng coi mình là người phụ nữ hiểm ác nhất nước Anh biết nhường nào.
Trên đường xuống cầu thang, Doug hỏi thẳng.
“Chuyện nhà tù lúc nãy là thế nào?”
Anh đã không bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào.
“Gì cơ?” Lola nghĩ nhanh.
“Anh bạn Gabe của cô có nói gì đến nhà tu ấy. Rồi nhìn anh ta có vẻ lúng túng và có lỗi. Ai đã vào tù?”
“Bố em.”
“Ôi, Chúa ơi. Alex á?” Doug nhíu mày. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lola thấy cổ họng mình thắt lại. “Không phải Alex. Là bố đẻ của em. Tên ông ấy là Nick James.” Giọng cô run run. “Tất cả thực sự rất lạ lẫm. Hôm qua em mới gặp ông ấy lần đầu. À, cũng không phải thế, ông ấy đã đến Kingsley’s và nói chuyện với em nhưng tới tận tối hôm qua ông ấy mới nói với em rằng ông ấy là b–bố đ–đẻ của em. Còn em thì ở đó, ăn mặc như một con t–thỏ…Chúa ơi, em xin lỗi, em không nghĩ lại x–xảy ra chuyện này. Chắc do phản ứng chậm.” Cô nhanh tay với mẩu khăn giấy từ trong áo ngực để lau mắt. “Thật lòng thì em nghĩ e–em có chút sốc.”
“Thôi nào, đừng khóc nữa.” Giọng Doug có chút lo lắng; điều này nằm ngoài dự đoán của anh và cũng nằm ngoài khả năng xử lý của anh. Lola nhận ra rằng trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Đây cũng là điều cô chưa bao giờ làm trước đám đông, trừ trong mấy rạp chiếu phim đã tắt đèn, chủ yếu là vì một số cô nàng– binh đoàn Bạch Tuyết– có thể khóc khá duyên dáng nhưng cô thì luôn đỏ mặt, mắt mũi tèm nhem. Thực ra, cách duy nhất để Dough không nhìn thấy mặt cô là úp mặt vào ngực anh.
Giá mà anh không lùi ra…
Cuối cùng cô cũng dồn anh tựa vào cửa chính rồi giấu gương mặt tèm nhèm vào áo anh. Đây rồi, đây chính là nơi cô thuộc về, cuối cùng cũng được quay lại vòng tay Doug. Cô đã nhớ anh thật nhiều. Nếu cô không buộc phải nhận số tiền đó, có thế nào đến giờ họ vẫn bên nhau? Đau lòng là có thể đã như thế.
Anh nhẹ nhàng vỗ về đôi vai đang run lên của cô. “Nào, suỵt, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cái thực tế anh đang đối xử tốt với cô làm nước mắt rơi nhanh hơn. Tận dụng từng giây phút, Lola hít vào hơi ấm từ lồng ngực Doug rồi cô vừa nấc vừa lí nhí nói: “Suốt bao năm qua, mẹ đã nói dối em về b–bố mình.”
“Và ông ấy mới ra tù?”
“Không. Cũng lâu rồi. Buôn lậu xì gà, không quá tệ hại. Ông ấy vào tù trước khi em chào đời. Quả thật hơi mỉa mai. Mẹ em nghĩ ông ấy không xứng làm cha em nên bà không cho ông ấy gặp em nữa. Rồi mười bảy năm sau, mẹ anh lại cho rằng em không xứng làm bạn gái của anh.”
“Chỉ là trùng hợp thôi mà.” Doug ngưng lại. “Mẹ cô có cho ông ấy mười hai ngàn bảng để ông ấy bỏ đi không?”
Phải, vẫn cay đắng lắm.
“Em chưa kể với mẹ. Có Chúa mới biết mẹ em sẽ nói gì nếu biết ông ấy đã liên lạc với em. Thực sự quá sức tưởng tượng.” Lola ngẩng mặt lên và tự hỏi liệu anh đã từng xem bộ phim lãng mạn nào chưa, thể loại phim cô thích ấy, vì đây chính là thời khắc hoàn hảo để anh kéo cô vào vòng tay cùng một nụ hôn say đắm kiểu Hollywood.
“Mũi cô bị dính mascara kìa.” Hiển nhiên là Doug chưa hề đọc quy tắc dành cho các người hùng trong tiểu thuyết lãng mạn.
Vậy em nhắm mắt lại đi.
Nhưng điều đó không xảy ra. Kém lãng mạn hơn nữa là điện thoại trong túi áo khoác của anh kêu inh ỏi và nó chỉ cách tai cô chưa đầy 3 inch.
Câu thần chú mất tác dụng. Doug rời ra để trả lời điện thoại. Anh nghe vài giây rồi đáp: “Không, xin lỗi. Anh có chút việc. Anh đi ngay đây.” Anh tắt điện thoại rồi mở cửa. “Tôi phải đi đây.”
“Không nên đến muộn. Không thì anh về đến nhà bữa tối lại lộn xộn mất.” Cô khao khát – khao khát – được biết người mà anh vội vã đi gặp là ai, nhưng tất cả những gì Doug làm là anh nở một nụ cười bất mãn. Dường như anh thừa biết cô đang tìm kiếm manh mối vậy.
“Tại sao cô lại mặc đồ con thỏ lúc gặp bố mình?”
Ha, anh không phải người duy nhất biết cười bất mãn đâu. “Đấy là cả một chuyện dài.” Lola tỏ vẻ nuối tiếc. “Mà anh lại đang vội.”
Anh lịch thiệp vui vẻ gật đầu. “Được rồi. Vậy ông ấy thế nào?”
“Em nghĩ là tốt. Theo em thấy thì cũng bình thường. Em với bố có chung đôi lông mày.” Nếu anh đưa ra một câu nhận xét gay gắt nào rằng họ còn giống nhau ở mặt đạo đức nữa thì thì thể nào cô cũng dẫm lên chân anh cho mà xem.
“Lông mày chung? Ý cô là hai người thay phiên nhau đeo bộ lông mày ấy mỗi lúc ra ngoài à?” Doug lắc đầu. “Nếu muốn tiêu tiền thì mỗi người mua lấy một bộ đi.”