A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Dịch giả: Huyễn Vũ
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
âm phạm?” Spence bật ra tiếng cười to hung dữ. “Hay đấy. Cứ chỉ cho tôi bất kỳ dấu vết nào trên người cô, và tôi sẽ cho cô một triệu đô.” Sự bình tĩnh thường lệ của Sunny đã biến mất, và cô ta nhìn Meg với vẻ khiếp sợ. “Sao cô có thể nói một chuyện ghê tởm như thế?”
Lại có thêm mấy chiếc xe rầm rĩ lao trên con đường sỏi, không chỉ một mà là cả một đoàn, mọi người đều ngửi được mùi rắc rối. “Mẹ kiếp,” Spence bật thốt. “Trong cái thị trấn này, đến đi đại tiện cũng chẳng tránh được cảnh bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm.”
Kayla nhảy ra khỏi ghế phụ của chiếc Kia màu đỏ đang được một cô bồi bàn ở Roustabout cầm lái. “Mọi người đang làm gì ở đây thế,” cô ta ríu rít, lao về phía họ như thể vừa tình cờ bắt gặp một nhóm picnic bên đường.
Chưa ai kịp lên tiếng trả lời thì Torie, Dexter và Kenny đã ào ra từ một chiếc Range Rover màu bạc. Chiếc xà rông họa tiết Hawaii của Torie đập nhau chan chát với cái áo bikini kẻ ca rô. Cô để nguyên tóc ướt và chưa trang điểm. Chồng cô mặc bộ vest màu xanh sẫm, còn Kenny giơ ra một bàn tay được tô điểm bằng miếng băng dán cứu thương có hình Người Nhện. “Xin chào, Spence. Sunny. Sau ngày hôm qua thì thời tiết đẹp đấy. Nói thế không có nghĩa là hôm qua chúng ta không cần trời mưa đâu nhé.”
Zoey nhảy ra từ chiếc Camry màu xanh hải quân. “Tôi đang trên đường tới một cuộc họp về chương trình giảng dạy khoa học,” cô ta nói vu vơ. Thêm nhiều chiếc xe dừng lại sau lưng cô ta. Có vẻ như cả thị trấn này đều cảm giác được sắp có thảm họa, và tất cả bọn họ đều quyết tâm ngăn cản nó. Dexter O'Connor ra dấu về phía khu bãi chôn lấp. “Ông may mắn đấy, Spence. Rất giàu tiềm năng.”
Thay vì nhìn anh ta, Spence vẫn dán ánh mắt giận dữ lên Meg, và sự nhẹ nhõm dâng lên trong cô khi những người này xuất hiện bắt đầu phai nhạt. Cô cố gắng tự nhủ rằng cô nhầm rồi. Chắc chắn ông ta sẽ bỏ qua chuyện này. Chắc chắn ông ta sẽ không bám riết lấy chủ đề này trước mắt nhiều người như thế. Nhưng ngay từ đầu, cô đã biết rõ ông ta không thể chịu đựng nổi nếu bị bất kỳ ai qua mặt.
“Hợp đồng vẫn chưa ký đâu,” ông ta nói đầy đe dọa.
Những sắc thái kinh hoàng băng qua trên mặt những người có ở đó. “Cha...” Sunny đặt tay lên cánh tay cha mình.
Torie gánh vác trách nhiệm. Siết chặt nút xà rông, cô sải bước về phía Spence. “Tối nay tôi và Dex đang định ném vài miếng thịt lên bếp nướng đây. Sao ông và Sunny không tham gia cùng chúng tôi nhỉ, tất nhiên là nếu ông không thấy phiền với bọn trẻ, nếu không chúng tôi sẽ để chúng di cư đến nhà cha tôi? Sunny này, cô đã bao giờ tận mắt nhìn thấy đà điểu Úc chưa? Dex và tôi có cả một bầy đấy. Thật ra, tôi cưới anh ấy chỉ cốt để có thể trả được chi phí thức ăn cho chúng đấy. Anh ấy không phát điên phát rồ vì chúng giống như tôi, nhưng chúng đúng là những sinh vật đáng yêu nhất cô từng thấy trên đời đấy. “Torie tiếp tục thao thao bất tuyệt một bài miêu tả dài dòng chán ngắt về quá trình chăm sóc và cho lũ đà điểu ăn, cùng với lợi ích của chúng đối với nhân loại. Cô đang câu giờ, và vì tất cả mọi người đều không ngừng liếc mắt về con đường mòn, Meg không khó để đoán được lý do. Họ đang đợi chàng hiệp sĩ trong chiếc xe tải màu xanh xuất hiện và cứu cả thị trấn khỏi thảm họa.
Lại có thêm mấy chiếc xe nữa đổ vào con đường mòn. Torie đã sắp cạn kiệt kho thông tin về loài đà điểu, và cô bắn ánh mắt khẩn cầu về phía những người khác. Anh trai cô phản ứng đầu tiên, choàng một cánh tay quanh vai Spence và đưa cánh tay còn lại ra hiệu về phía bãi chôn lấp. “Tôi đang có rất nhiều ý tưởng về chuyện định tuyến đấy.”
Nhưng Spence quay người tránh anh ta và chăm chú quan sát đám đông đang càng lúc càng lớn hơn. Ánh mắt ông ta quay trở về phía Meg, và nhìn đôi mắt ông ta nheo lại, cô biết đã đến lúc mình sắp bị tính sổ rồi. “Hóa ra, quyết định đó có khi lại thành ra hơi hấp tấp, Kenny ạ. Tôi cần phải lưu ý đến danh tiếng của mình, và cô Meg đây vừa nói với con gái tôi một chuyện khá choáng váng.”
Nỗi kinh hoàng thúc vào dạ dày cô. Ông ta muốn trả thù, và ông ta biết đích xác cần phải làm như thế nào. Nếu cứ khăng khăng giữ lập trường, cô sẽ làm tổn thương rất nhiều người, nhưng cô phát ốm khi nghĩ đến chuyện thoái lui. Làm sao một hành động đúng đắn lại mang đến cảm giác sai trái như thế chứ? Cô cắm ngón tay vào trong lòng bàn tay. “Thôi quên chuyện đó đi.”
Nhưng Spence nhất mực muốn cô phải trả giá cho hết thảy mọi vết thương cô đã gây ra cho cái tôi của ông ta, và ông ta dồn ép. “Ồ, tôi làm sao có thể làm thế được,” ông ta nói. “Có những thứ quá mức nghiêm trọng đến nỗi chẳng tài nào quên được. Meg nói rằng tôi... Cô đã dùng từ nào nhỉ?”
“Bỏ qua chuyện này đi,” cô nói, dẫu biết rõ ông ta sẽ không nghe theo.
Ông ta bật ngón tay tanh tách. “Tôi nhớ ra rồi. Cô nói tôi đã xâm phạm cô. Tôi nói có đúng không, Meg?”
Tiếng rì rầm lan trong đám đông. Đôi môi bóng loáng của Kayla trễ xuống. Zoey ép tay lên cổ họng. Thêm nhiều tiếng điện thoại mở lách tách, và Meg chật vật đè nén cảm giác buồn nôn. “Không, Spence, ông nói thế là không đúng,” cô vụng về nói.
“Nhưng chính tai tôi nghe thế mà. Con gái tôi đã nghe thấy cô nói thế.” Ông ta hếch cằm lên. “Tôi nhớ hôm qua đã đi bơi cùng cô, nhưng tôi chắc chắn không nhớ có bất kỳ vụ xâm phạm nào hết.”
Quai hàm cô không chịu cử động. “Ông nói đúng,” cô lầm bầm. “Tôi đã hiểu nhầm.”
Ông ta lắc đầu. “Sao cô có thể nhầm lẫn một chuyện nghiêm trọng như thế được?”
Ông ta sẽ nện cô xẹp lép trên đất. Cách duy nhất cô có thể làm được là để cho ông ta thắng, và cô cố gắng giữ bình tĩnh. “Đơn giản thôi mà. Tôi bối rối quá.”
“Này, mọi người.”
Đám đông nhất tề quay lại khi vị cứu tinh của họ thong thả bước tới trước. Không ai nhận ra anh đến vì anh đã lái chiếc Benz màu xám sẫm mà tất cả bọn họ cơ hồ đều đã quên mất là anh đang sở hữu. Anh có vẻ mệt mỏi. “Có chuyện gì ở đây vậy?” anh hỏi. “Một bữa tiệc mà tôi đã quên mất sao?”
“Tôi e là không.” Cho dù Spence cau mày lại, cô vẫn có thể thấy rõ ông ta đang say sưa với thứ quyền lực ông ta áp đặt được trên tất cả bọn họ. “Tôi rất mừng vì anh xuất hiện, Ted ạ. Có vẻ như chúng ta có một vấn đề bất ngờ đây.”
“Ồ? Vấn đề gì vậy?”
Spence xoa xoa chiếc cằm lún phún vết râu màu xanh đen. “Tôi sẽ khó mà làm việc được trong một thị trấn nơi người ta có thể đi khắp nơi rêu rao những lời buộc tội dối trá mà chẳng bị làm sao hết.”
Ông ta sẽ không hủy hợp đồng. Meg không tin ông ta sẽ làm thế. Nhất là khi Sunny đang liếc nhìn ông ta van nài. Nhất là khi toàn thị trấn đang xếp hàng để bợ đỡ ông ta. Ông ta chỉ đang chơi trò mèo vờn chuột, thư giãn cơ bắp bằng cách sỉ nhục cô và để tất cả mọi người thấy rõ ai mới là người cầm trịch.
“Rất tiếc khi nghe thấy thế, Spence.” Ted nói. “Hẳn là đã có hiểu lầm ở đâu đó rồi. Ở Wynette, có điểm tốt là chúng tôi luôn cố gắng xử lý các rắc rối trước khi chúng trở nên nghiêm trọng đến mức khó giải quyết. Để xem liệu tôi có thể xử lý ổn thỏa chuyện này không.”
“Tôi không biết nữa, Ted ạ.” Spence nhìn chằm chằm vào khu bãi rác hoang vắng. “Một chuyện kiểu như thế này khó mà cho qua được. Tất cả mọi người đều đang chờ tôi ký vào các bản hợp đồng ngày mai, nhưng tôi không thể tưởng tượng được sẽ có chuyện như thế trong khi lời kết tội giả dối này vẫn đang lơ lửng trên đầu tôi.”
Những tiếng lầm bầm căng thẳng lan trong đám đông. Sunny không hiểu trò chơi của cha cô ta, và khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ kinh hoàng khi mường tượng ra tương lai cùng Ted đang trôi khỏi tầm tay. “Cha, chúng ta cần nói chuyện riêng về vấn đề này.”
Ngài Điềm Tĩnh bỏ chiếc mũ lưỡi trai ra và gãi gãi đầu. Ngoài cô ra, liệu có bất kỳ ai nhận thấy vẻ mệt mỏi của anh không? “Hiển nhiên ông phải làm những gì ông cho là đúng, Spence. Nhưng tôi dám chắc chỉ cần ông nói cho tôi biết vấn đề nằm ở dâu, tôi sẽ có thể giúp ông sửa chữa được.”
Meg không thể chịu đựng hơn được nữa. “Vấn đề nằm ở em,” cô tuyên bố. “Em đã xúc phạm Spence và giờ đây ông ta muốn trừng phạt cả thị trấn để bù lại. Nhưng ông không cần phải làm thế đâu, Spence, vì tôi sắp rời khỏi Wynette rồi. Nếu không phải Sunny ngăn lại thì giờ này tôi đã đang trên đường rồi.”
Ted ấn chiếc mũ trở lại trên đầu, và dẫu đang trừng mắt nhìn cô, giọng anh vẫn bình tĩnh. “Meg, sao em không để anh xử lý chuyện này nhỉ?”
Nhưng Spence đang hừng hực khí thế trả thù. “Cô tưởng cô có thể yên ổn lái xe bỏ đi sau khi đã tung ra một lời tố cáo nghiêm trọng như thế ngay trước mặt con gái tôi à? Với tôi thì đừng hòng có chuyện đó.”
“Này này, dừng ở đây đã,” Ted nói. “Chúng ta bắt đầu từ đầu câu chuyện được không?”
“Phải rồi, Meg,” Spence nhếch mép cười. “Sao chúng ta không làm thế nhỉ?”
Cô không thể nhìn Ted, vậy nên cô dồn sự tập trung vào Spence. “Tôi thừa nhận tôi đã nói dối. Ông là một quý ông hoàn hảo. Không có vụ xâm phạm nào hết. Tôi... đã bịa ra toàn bộ.”
Ted quay ngoắt về phía cô. “Spence xâm phạm em?”
“Cô ta nói thế với con gái tôi đấy.” Câu nói của Spence thấm đẫm sự khinh miệt. “Cô ta là kẻ dối trá.”
“Ông đã xâm phạm cô ấy?” Mắt Ted tóe lửa. “Đồ khốn.” Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào ngoài câu nói đó, Ngài Điềm Tĩnh đâm sầm vào niềm hy vọng vĩ đại cuối cùng của thị trấn.
Tiếng hổn hển choáng váng không tin nổi chuyện xảy ra bật lên từ đám đông. Ông vua đường ống ngã sõng soài trên mặt đất, chiếc mũ Panama văng ra lăn vào giữa đống bùn. Meg chết sững. Sunny bật ra một tiếng thét nghẹn ngào, và tất cả mọi người kinh hoảng đứng như hóa đá trong lúc ngài thị trưởng luôn điềm tĩnh của họ, Hoàng tử Hòa bình của họ, túm lấy cổ áo Spencer Skipjack lôi ông ta dậy.
“Ông nghĩ ông là đồ chết tiệt nào chứ hả?” Ted hét vào mặt ông ta, khuôn mặt anh méo xệch trong cơn giận dữ điên cuồng.
Spence bất ngờ đá chân, đập vào cẳng chân Ted và lôi cả hai người họ cùng ngã lăn vào đám bùn.
Đây quả là một giấc mơ khó chịu.
Một giấc mơ khó chịu đã biến thành cơn ác mộng đích thực khi hai hình dáng quen thuộc hiện ra giữa đám đông.
Cô đang tưởng tượng ra họ thôi. Không thể là sự thực được. Cô chớp mắt, nhưng hình ảnh đáng sợ ấy vẫn không tan biến.
Cha mẹ cô. Fleur và Jake Koranda. Đang chằm chằm nhìn cô với vẻ mặt kinh hoảng.
Họ không thể ở đây được. Không thể ở đây trong khi chưa hề nói với cô họ đang tới. Không phải ở đây, tại bãi chôn lấp, để chứng kiến thảm họa vĩ đại nhất của cuộc đời cô.
Cô lại chớp mắt, nhưng họ vẫn đứng đó, ngay phía sau lưng là Francesca và Dallie Beaudine. Mẹ của cô, xinh đẹp lộng lẫy. Cha cô - cao, sừng sộ, sẵn sàng lao vào cuộc chiến.
Hai đấu thủ đứng dậy, rồi lại ngã xuống đất. Spence nặng hơn Ted dễ đến hai lăm cân, nhưng Ted khỏe hơn, linh hoạt hơn, và được nạp đầy năng lượng bởi một nỗi giận dữ đã biến anh thành một người cô không nhận ra nữa.
Torie túm chặt xà rông. Kenny bật chửi tục. Kayla òa khóc. Còn Francesca định chạy tới giúp đỡ cậu con trai bé bỏng quý giá của mình, nhưng bị chồng lôi lại.
Tuy nhiên, không ai nghĩ tới chuyện ngăn cản Sunny,vốn chưa bao giờ cho phép ai, kể cả người đàn ông cô ta vẫn huyễn hoặc bản thân là cô ta đang yêu, tấn công người cha yêu quý của cô ta. “Cha!” Cùng với tiếng kêu đó, cô ta lao bổ lên lưng Ted.
Chuyện này đã vượt quá sức chịu đựng của Meg. “Tránh xa anh ấy ra!”
Cô chạy tới để can ngăn, trượt chân trên nền sỏi và ngã lên Sunny, giam Ted lại bên dưới cả hai người. Spence lợi dụng lúc Ted tạm thời bị bó chân bó tay này mà đứng bật dậy. Meg hoảng sợ nhìn ông ta kéo chân ra đằng sau định đá vào đầu Ted. Ré lên giận dữ, cô vặn người sang bên và lao vào ông ta, làm ông ta mất thăng bằng. Khi ông ta ngã xuống, cô chụp lấy lưng áo của Sunny. Ted sẽ không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng Meg chẳng đắn đo gì trước những đạo lý kiểu đó.
Cuối cùng, Torie và Shelby Traveler cũng lôi được Meg ra khỏi Sunny lúc này đang nức nở, nhưng ngài thị trưởng yêu hòa bình của thị trấn này lại đang khát khao trả thù, và phải cần đến ba người đàn ông mới ngăn được anh. Anh không phải là người duy nhất bị giữ lại. Mẹ Meg, Skeet, Francesca và đội trưởng đội cứu hỏa hợp lực lại mới đủ sức kiềm chế cha cô.
Một mạch máu đập dồn bên sườn cổ Ted lúc anh vật lộn giằng ra khỏi sự kìm giữ để có thể kết thúc chuyện anh đã bắt đầu. “Ông mà nghĩ đến chuyện lại gần cô ấy lần nữa thì ông sẽ phải hối tiếc đấy.”
“Anh điên rồi” Spence gào lên. “Tất cả các người điên hết rồi.” Môi Ted mím chặt lại đầy khinh bỉ. “Cút ra khỏi đây.”
Spence chộp lấy cái mũ đang nằm trên mặt đất. Mấy nùi tóc đen bóng nhờn rủ xuống trán ông ta.
Một bên mắt của ông ta đã bắt đầu sưng phù lên, mũi nhỏ máu. “Thị trấn này luôn luôn cần tôi hơn tôi cần nó.” Ông ta vỗ vỗ cái mũ vào chân. “Trong khi anh chứng kiến nơi này thối rữa, Beaudine ạ, hãy nhớ xem anh đã từ bỏ những gì.” Ông ta mạnh tay dập cái mũ lên đầu và nhìn Meg không chớp mắt, vẻ mặt nham hiểm. “Hãy nhớ xem kẻ vô dụng đó đã khiến anh phải trả giá nhiều như thế nào.”
“Cha...” Chiếc áo cánh bẩn thỉu của Sunny đã rách toạc, tay xước xát và một vết cào vắt mang má, nhưng ông ta đang quá chìm đắm trong cơn giận của bản thân để có thể trao cho cô ta sự an ủi mà cô ta đang mong mỏi.
“Anh đã có được nó,” ông ta nói, máu nhỏ giọt từ lỗ mũi. “Và anh đã từ bỏ nó vì một con khốn dối trá.”
Chỉ vì có mẹ cô lao mình vào cha cô nên cha cô mới không nhảy bổ vào Spence, trong khi đám đàn ông đang giữ Ted suýt nữa đã không kiềm chế nổi anh. Dallie thong thả tiến lên phía trước, đôi mắt xanh lóe lên ánh thép. “Tôi khuyên ông nên rời khỏi đây khi còn có thể, Spence, bởi vì chỉ cần tôi gật đầu, các anh chàng đang giữ Ted lại để tránh cho nó kết thúc công việc mà nó đã khởi xướng ấy sẽ thả nó ra.”
Spence nhìn cả một biển khuôn mặt thù địch xung quanh và bắt dầu quay ngược về chỗ xe đỗ. “Đi thôi, Sunny,” ông ta nói với vẻ hiên ngang chẳng mấy thuyết phục. “Rời khỏi cái hố phân này thôi.”
“Ông là kẻ thất bại, đồ khốn!” Torie hét lên. “Từ khi còn học trung học, tôi đã có thể thực hiện cú gậy sắt năm giỏi hơn ông nhiều. Còn Sunny, cô là một con khốn hợm hĩnh.”
Ý thức được họ có thể bị cả một đám đông giận dữ đuổi theo sát gót, hai cha con vội vã chạy về xe và quăng người vào trong. Khi họ đã lái xe đi, những đôi mắt nối tiếp nhau dán lên người Meg. Cô cảm nhận được sự giận dữ của họ, nhìn thấy nỗi thất vọng của họ. Trước đây, nếu cô rời thị trấn này như họ mong muốn thì hẳn sẽ chẳng bao giờ có những chuyện như thế này.
Bằng cách nào đó, cô vẫn có thể ngẩng cao đầu, ngay cả khi phải chớp mắt ngăn lại dòng lệ. Người mẹ thanh tú của cô, với chiều cao xấp xỉ mét tám, bắt đầu bước đến bên cô, di chuyển với vẻ uy quyền từng đưa bà sánh bước trên những đường catwalk vĩ đại nhất. Sự chú ý của đám đông được dồn hết vào cái tai họa đang được phơi bày này đến nỗi không ai nhận ra những người lạ đã lẫn vào trong nhóm, nhưng mái tóc vàng uốn lợn của Bé Cưng Lấp Lánh, hàng lông mày ấn tượng cùng khuôn miệng rộng khiến cho tất cả những người quá ba mươi tuổi đều nhận ra bà ngay lập tức, và tiếng xầm xì nổi lên. Rồi cha Meg bước đến bên mẹ cô, và tiếng xầm xì dừng lại khi đám thính giả cố gắng tiêu hóa cái sự thực choáng váng rằng Jake Kolanda huyền thoại đã rời khỏi màn ảnh bạc để bước vào giữa bọn họ.
Meg đón chào họ với một cảm xúc không mấy vui vẻ trộn lẫn giữa yêu thương và thất vọng. Làm sao một người bình thường như cô lại có thể là con ruột của hai con người vĩ đại này chứ?
Nhưng cha mẹ cô không thể đến gần cô được vì Ted đã phá mất cơ hội đó. “Mọi người biến hết ra khỏi đây!” anh kêu to “Tất cả mọi người!” Vì một lý do không thể lý giải nào đó, anh gộp cả cha mẹ cô vào lời tuyên bố của anh. “Cả các bác nữa.”
Meg không mong muốn gì hơn là được bỏ đi và không bao giờ quay lại nữa, nhưng cô không có xe, và cô không thể chịu đựng nổi cái ý tưởng quay về cùng cha mẹ cô trước khi cô có cơ hội bình tĩnh lại. Torie dường như là lựa chọn tốt nhất, nhưng cô vừa ném ánh mắt khẩn nài về phía cô ấy thì Ted đã vung tay ra. “Em ở nguyên tại chỗ đấy.”
Mỗi từ ngữ đều bén nhọn và lạnh băng. Anh muốn mọi chuyện ngã ngũ, và sau hết thảy những gì vừa xảy ra đây, anh xứng đáng được nhận nó.
Cha cô đánh giá Ted một hồi rồi quay sang cô. “Con có xe ở đây chứ?” Thấy cô lắc đầu, ông lôi chìa khóa ra ném sang cho cô. “Cha mẹ sẽ đi nhờ xe về thị trấn và đợi con ở nhà trọ.”
Từng người một bắt đầu rời đi. Không ai muốn thách thức Ted, kể cả mẹ anh. Francesca và Dallie dẫn cha mẹ Meg đến chỗ chiếc Cadillac của họ. Khi đám xe bắt đầu rời đi, Ted bước về phía tấm biển hiệu gỉ sét, đứng đó nhìn chăm chăm ra khắp dải đất hư hại rộng mênh mông giờ đây đã bị cướp đoạt hết những hứa hẹn tương lai của nó. Vai anh rũ xuống. Cô đã khiến anh ra nông nổi này. Dẫu không chủ tâm, nhưng cô vẫn gây ra chuyện này khi cứ ở lại Wynette trong khi mọi dấu hiệu đều chỉ rõ cô nhất thiết phải rời đi. Rồi để bổ sung cho sự ngu xuẩn của mình, cô lại còn dại dột đi yêu một người đàn ông không hề có khả năng yêu lại cô. Sự buông thả của cô đã dẫn đến tình cảnh này đây, khi hết thảy mọi thứ đều tan vỡ.
Mặt trời lơ lửng trên bầu trời, khắc họa dáng hình anh trong ánh lửa. Chiếc xe cuối cùng đã biến mất, nhưng cứ như thể cô không còn tồn tại nữa, và anh không hề nhúc nhích. Đến khi không thể chịu đựng hơn được nữa, cô buộc mình tiến về phía anh. “Em rất xin lỗi,” cô thì thầm.
Cô giơ tay lên định lau vết máu nơi khóe môi anh, nhưng anh đã chộp lấy cổ tay cô trước khi cô có thể chạm vào anh. “Như thế đã đủ nóng với em chưa?” “Sao cơ?”
“Em cho rằng anh không có cảm xúc.” Giọng anh khàn đi vì xúc động. “Rằng anh là một dạng robot.”
“Ôi, Ted... Ý em không phải vậy.”
“Vì em là bà chúa phải gai nên em là người duy nhất được phép có cảm xúc, có phải thế không?”
Đây không phải cuộc nói chuyện họ cần. “Ted, em chưa bao giờ muốn anh dính vào tình cảnh này với Spence.”
“Thế anh phải làm gì hả? Để cho ông ta thoát khỏi tội xâm phạm em à?” “Không hẳn là ông ta đã làm thế. Thực lòng mà nói em không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Haley không xuất hiện. Ông ta...”
“Anh đổ mồ hôi!” anh kêu lên, chẳng hiểu có nghĩa gì. “Em bảo anh chưa bao giờ đổ mồ hôi.”
Anh đang nói gì vậy? Cô thử lại. “Lúc ông ta xuất hiện thì em đang ở một mình bên hồ bơi. Em bảo ông ta đi đi nhưng ông ta không chịu. Lúc đấy kinh khủng lắm.”
“Và thằng khốn kiếp đó đã trả giá cho chuyện đó.” Anh chộp lấy tay cô. “Hai tháng trước, anh đang sẵn sàng cưới một người phụ nữ khác. Tại sao em đã không để anh yên? Chỉ bởi vì em đã xông vào đường cùng thì đâu có nghĩa là anh cũng phải nhảy ngay vào.”
Cô đã quen đọc được suy nghĩ của anh, nhưng lần này thì không. “Thực ra anh nói ‘xông vào đường cùng’ có nghĩa là gì?”
Miệng anh méo đi vì khinh bỉ. “Yêu.”
Từ này được thốt ra với vẻ khinh khỉnh tột cùng, nhẽ ra chúng phải làm phỏng rộp môi anh lên. Cô đẩy người ra và bước lùi lại. “Em khó có thể gọi yêu đương là hành động ‘xông vào đường cùng’.”
“Thế đích xác ra em sẽ gọi nó là gì?Anh đã sẵn sàng trải qua suốt quãng đời còn lại với Lucy. Suốt quãng đời còn lại của anh! Tại sao em không thể hiểu được chuyện đó?”
“Em hiểu chuyện đó. Em chỉ không hiểu tại sao chúng ta lại nói về chuyện này bây giờ, sau những chuyện vừa mới xảy ra đó.”
“Tất nhiên em không hiểu rồi?” Mặt anh tái nhợt đi. “Em chẳng hiểu gì về cách cư xử hợp lý hết. Em tưởng em hiểu anh rất rõ, nhưng thật ra em chẳng hiểu gì về anh hết.”
Lại thêm một người phụ nữ nữa cứ tưởng cô ta hiểu Ted Beaudine...
Cô chưa kịp kéo họ trở lại vấn đề chính thì anh đã lại tiếp tục tấn công. “Em luôn huênh hoang khoác lác em là người giàu cảm xúc như thế nào. Ối chà, xin hoan nghênh nhiệt liệt. Anh thì không giống như thế. Anh muốn mọi chuyện phải có ý nghĩa, và nếu trong mắt em như thế là tội lỗi, vậy thì thật không may.”
Cứ như thể anh đột nhiên bắt đầu tuôn ra một tràng độc thoại bằng một ngôn ngữ nào khác. Cô hiểu từng từ anh nói, nhưng không hiểu nổi chúng ăn nhập như thế nào. Sao họ không nói đến vai trò của cô trong thảm họa với Spence?
Anh lấy mu bàn tay lau một dòng máu chảy ra từ khóe miệng. “Em nói em yêu anh. Chuyện đó thì có nghĩa lý gì chứ? Anh yêu Lucy, và cứ xem xem chuyện đó thành ra vô nghĩa đến mức nào đi.”
“Anh yêu Lucy?” Cô không tin nổi. Không muốn tin.
“Năm phút sau khi gặp cô ấy, anh đã biết cô ấy chính là người duy nhất anh cần. Cô ấy thông minh. Cô ấy rất dễ gần. Cô ấy quan tâm đến việc giúp đỡ người khác, và cô ấy hiểu được cuộc sống trong một cái bình nuôi cá là như thế nào. Bạn anh yêu quý cô ấy. Bố mẹ anh yêu quý cô ấy. Bọn anh có cùng ước muốn trong cuộc đời. Và cả đời anh chưa bao giờ sai lầm hơn thế.” Giọng anh run rẩy. “Em trông chờ anh quên hết chuyện đó sao? Em trông chờ anh bật ngón tay rồi hết thảy mọi chuyện cứ thế mà trôi qua sao?”
“Chuyện đó không hợp lý. Anh hành động cứ như thể cô ấy chẳng có gì quan trọng cả. Anh dường như không thèm quan tâm.”
“Tất nhiên anh quan tâm! Chỉ vì anh không đi khắp nơi rêu rao hết thảy cảm xúc của mình không có nghĩa là anh không cảm nhận được những cảm xúc đó. Em bảo anh đã làm tan vỡ trái tim em. Thế đấy, cô ấy đã làm tan vỡ trái tim anh.”
Một mạch máu giần giật trong cổ họng anh. Cô cảm thấy như thể vừa bị anh tát. Sao cô lại có thể không biết điều này chứ? Cô vẫn đinh ninh anh không yêu Lucy, nhưng hóa ra hoàn toàn ngược lại. “Giá như em đã nhận ra,” cô nghe thấy chính mình đang nói. “Em đã không hiểu.”
Anh làm một cử chỉ thô lỗ gạt câu nói của cô sang bên. “Và rồi em xuất hiện. Cùng với hết thảy mớ lộn xộn của em, hết thảy những đòi hỏi của em.”
“Em chưa bao giờ đòi hỏi gì hết!” cô kêu lên. “Anh mới chính là người đòi hỏi này nọ, ngay từ lúc bắt đầu. Bảo em có thể làm thế này, không thể làm thế kia. Em có thể làm việc ở đâu. Em có thể sống ở đâu.”
“Em định đùa với ai vậy hả?” anh nói nặng. “Tất cả mọi thứ ở em đều mang tính đòi hỏi. Đôi mắt to này... chớp một cái màu xanh lơ, chớp cái lại thành xanh lục. Cách em cười. Cơ thể của em. Ngay cả cái hình xăm con rồng trên mông em nữa. Em đòi hỏi mọi thứ của anh. Và rồi em chỉ trích những gì em nhận được.”
“Em không bao giờ...”
“Quỷ tha ma bắt cái không của em đi.” Anh di chuyển nhanh đến độ cô những tưởng anh sắp đập vào cô. Thay vì thế, anh kéo giật cô vào người anh và xọc tay vào trong chiếc váy cotton ngắn, đẩy nó lên đến eo và chộp lấy mông cô. “Em tưởng cái này không phải là một đòi hỏi à?”
“Em... hy vọng thế,” cô nói bằng giọng khẽ khàng đến độ cô cơ hồ không nhận ra.
Nhưng anh đã lôi cô đến bên lề con đường rải sỏi. Anh thậm chí còn không cho phép cô được hưởng sự lịch sự của chiếc ghế sau trong xe anh. Thay vào đó, anh lôi cô ngã vào trong một khoảnh đất đầy cát.
Trên đầu chỉ có vầng mặt trời chói chang, anh móc hai tay vào quần lót của cô, lột nó ném đi và banh hai chân cô ra vòng quanh hông anh. Lúc anh tì chân ngả người ra sau, mặt trời đổ hơi nóng lên làn da yếu ớt trên má đùi cô. Ngay cả lúc với tay đến khóa quần, anh vẫn không rời mắt khỏi nơi mềm mại ẩm ướt vừa bị anh phơi bày. Anh, người đàn ông logic và lý trí này, đã mất kiểm soát. Đã lột bỏ tấm mặt nạ quý ông của mình.
Bóng dáng cơ thể anh đã che khuất mặt trời. Anh cởi chiếc quần jean ra. Cô có thể hét to lên bảo anh dừng lại... có thể đẩy anh ra... có thể đập vào đầu anh và bảo anh chừa cái thói đó đi. Anh sẽ làm theo. Cô biết thế. Nhưng cô không làm vậy. Anh đã phát điên rồi, và cô muốn cùng anh lao vào cái nơi tận cùng ấy.
Anh đưa tay xuống dưới người cô, điều chỉnh hông cô sang một góc độ thích hợp để đón nhận anh trọn vẹn. Không có màn dạo đầu dây dưa, không có sự hành hạ từng bước hay trêu chọc tinh vi. Chỉ có nhu cầu của anh.
Một vật sắc nhọn nào đó cào vào chân cô... Một viên đá đâm vào xương sống cô... Cùng với một tiếng rên ma mị, anh chìm vào trong cô. Khi sức nặng của anh ép cô dán xuống mặt đất, anh đẩy cái áo của cô lên, để lộ bộ ngực trần. Bộ râu của anh cà lên làn da mịn màng của cô. Một sự dịu dàng đáng sợ tràn ngập trong cô khi anh dùng cơ thể cô. Không hề thanh lịch, không kiềm chế hay lịch sự. Anh là một thiên thần sa ngã, bị bóng tối nuốt trọn, và anh không hề quan tâm gì tới cô.
Cô khép mắt lại để tránh ánh mặt trời chói lòa trong lúc anh đưa đẩy bên trong cô. Dần dần, sự hoang dại đã xâm chiếm anh cũng xâm chiếm cô, nhưng đã quá muộn. Với một tiếng thét khản đặc, miệng anh há hốc ra. Và rồi anh tuôn trào trong cô.
Hơi thở thô ráp của anh hào hển bên tai cô. Sức nặng của anh đẩy không khí thoát ra khỏi phổi của cô. Cuối cùng, anh rên lên, anh ngã khỏi người cô. Và rồi hết thảy trở nên tĩnh lặng.
Đây đúng là điều cô vẫn hằng mong muốn kể từ lần đầu tiên họ làm tình với nhau. Xuyên thẳng qua tấm màn kiểm soát của anh. Nhưng cái giá phải trả quá lớn đối với anh, và khi anh bình tĩnh trở lại, cô nhìn thấy chính xác điều cô vẫn biết rõ mình sẽ thấy. Một người đàn ông tử tế bị nỗi hối hận giày vò.
“Đừng nói!” Cô vỗ tay lên cái miệng sưng phù của anh. Vỗ lên quai hàm anh. “Đừng nói!”
“Chúa ôi...” Anh loạng choạng đứng lên. “Anh không thể... Anh xin lỗi. Chết tiệt, anh xin lỗi. Chúa ôi, Meg...”
Trong lúc anh thu gom lại quần áo, cô nhảy đến cạnh anh, mặc lại chiếc váy. Khuôn mặt anh méo mó, thống khổ. Cô không thể chịu được khi nghe thấy anh khổ sở xin lỗi vì đã là một con người thay vì là một tiểu chánh thần. Cô phải làm gì đó ngay, vậy nên cô chọc mạnh vào ngực anh. “Này, đó chính là chuyện em vẫn nói đấy.”
Nhưng anh đã tái nhợt, và nỗ lực đánh lạc hướng của cô hoàn toàn thất bại. “Anh không thể... Anh không thể tin được anh lại làm thế này với em.” Cô sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế. “Anh có thể làm lại một lần nữa được không? Lần này có lẽ nên chậm hơn một chút, nhưng đừng chậm quá.” Cứ như thể anh không nghe thấy cô nói gì. “Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.”
Cô giấu mặt sau vẻ bạo dạn giả vờ. “Anh đang làm em phát chán, Theodore, và em còn nhiều chuyện phải làm.” Đầu tiên, cô sẽ cố trả lại lòng tự trọng cho anh. Rồi cô phải đối mặt với cha mẹ mình. Sau đó? Cô cần phải vĩnh viễn quay lưng lại với thị trấn này.
Cô chộp lấy quần lót và khoác lên người cái vẻ vênh váo mà còn lâu cô mới cảm thấy. “Em nhận ra em đã oanh oanh liệt liệt làm rối tung tương lai của Wynette rồi, vậy nên đừng có quẩn chân ở đây nữa mà hãy làm điều anh vẫn làm giỏi nhất đi. Bắt đầu dọn dẹp chuyện lộn xộn của người khác. Hãy tìm Spence trước khi ông ta đi mất. Bảo với ông ta anh đã đánh mất lý trí. Nói rằng tất cả mọi người trong thị trấn này đều biết em là kẻ không đáng tin, nhưng anh vẫn để bản thân mê muội. Rồi xin lỗi vì đã đánh nhau với ông ta.”
“Anh không quan tâm quái gì đến Spence,” anh nói thẳng thừng.
Câu nói của anh khiến cô hoảng loạn thật sự. “Anh sẽ quan tâm. Anh thật sự, thật sự sẽ làm thế. Xin anh. Hãy làm theo lời em đi.”
“Em chỉ có thể nghĩ đến thằng khốn nạn đó thôi sao? Sau chuyện vừa xảy ra...”
“Vâng. Và em chỉ muốn anh suy nghĩ đến chuyện đó thôi. Vấn đề ở đây... Em cần ở anh một tuyên bố vĩnh viễn về tình yêu, nhưng anh sẽ không bao giờ có khả năng thỏa mãn.”
Giận dữ, hối tiếc, bất an - cô nhìn thấy hết thảy những cảm xúc đó trong mắt anh. “Chuyện quá nhanh, Meg. Chết tiệt thật, chuyện quá...”
“Cảm xúc của anh thế nào thì cũng đã rõ như ban ngày rồi.” Cô ngắt lời anh trước khi anh có thể nói thêm bất cứ câu gì. “Sau khi em đi rồi, đừng có đắm chìm trong cảm giác tội lỗi. Thực lòng mà nói, em yêu nhanh mà hết yêu cũng rất nhanh. Em sẽ không cần nhiều thời gian để quên anh đâu.” Cô đang nói quá chắc chắn. “Có một anh chàng tên là Buzz. Em đã mất sáu tuần than thân trách phận, nhưng, nói một cách chân thành, anh chẳng thể là Buzz được.”
“Em nói sau khi em đi là có ý gì?”
Cô nuốt nước bọt. “Lạ thật đấy, nhưng Wynette không còn hấp dẫn em nữa. Em sẽ đi khỏi đây ngay sau khi đã nói chuyện với cha mẹ em. Và chẳng lẽ anh không lấy làm mừng vì anh không phải ở bên cạnh chứng kiến cuộc nói chuyện đó?”
“Anh không muốn em đi. Không phải lúc này.”
“Sao lại không?” Cô quan sát anh, tìm kiếm một dấu hiệu nào đó đã bị cô bỏ qua. “Em nên ở lại đây để làm gì?”
Anh làm một cử chỉ bất lực kỳ quặc. “Anh... Anh không biết. Cứ ở lại thôi.” Nhưng việc anh không thể nhìn thẳng vào mắt cô đã nói cho cô biết tất cả. “Không thể được, anh bạn ạ. Em... chỉ là không thể.”
Thật kỳ lạ biết bao khi chứng kiến Ted Beaudine lộ vẻ yếu đuối như thế. Cô ấn môi vào khóe miệng không bị thương của anh và vội vã tiến về chỗ chiếc xe đã được hai bậc phụ huynh chu đáo để lại cho cô. Lúc lái xe rời đi, cô cho phép bản thân liếc nhìn một lần cuối vào gương chiếu hậu.
Anh đứng giữa đường, dõi mắt nhìn cô đi. Đằng sau anh, bãi chôn lấp hoang tàn rộng mênh mông trải dài hút tầm mắt.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo