Số lần đọc/download: 0 / 50
Cập nhật: 2023-04-08 21:56:59 +0700
Chương 20: Sinh Mệnh Ma Thần Được Tìm Thấy Và Lại Bị Giấu Đi
Sinh mệnh ma thần được tìm thấy và lại bị giấu đi
Mười phút sau, Abdullah nói, “Đó là kế hoạch của chúng ta, thưa những con người thông minh xuất chúng nhất. Vấn đề còn lại chỉ là linh thần...”
Làn khói xanh tím tràn ra khỏi chai và tỏa ra thành những đợt sóng nhộn nhạo trên mặt sàn cẩm thạch. “Các ngươi đừng hòng lợi dụng ta!” linh thần kêu. Ta nói cóc thì có nghĩa là cóc! Hasruel nhốt ta vào trong cái chai này, các ngươi không hiểu sao? Nếu ta làm bất cứ điều gì chống lại hắn, hắn sẽ nhét ta vào nơi nào đó còn tồi tệ hơn!”
Sophie ngước lên và cau mày nhìn làn khói. “Đúng là có một linh thần!”
“Nhưng tôi chỉ yêu cầu quyền năng thần thánh của ngài cho tôi biết sinh mệnh của Hasruel được giấu ở đâu,” Abdullah giải thích. “Tôi không đòi điều ước.”
“Không!” làn khói xanh tím rú lên.
Hoa Đêm nhặt cái chai và đặt thẳng nó trên đầu gối. Làn khói phụt xuống và dường như cố thấm vào trong những kẽ nứt trên sàn cẩm thạch. “Bởi mọi người đàn ông mà chúng ta tìm tới để xin giúp đỡ đều ra cái giá của mình,” Hoa Đêm nói, “linh thần này cũng có cái giá của hắn, và tôi thấy đó là hợp lý. Đây chắc hẳn là một đặc điểm của đàn ông. Linh thần, nếu ngài đồng ý giúp Abdullah trong chuyện này, tôi hứa với ngài điều mà lý trí chỉ cho tôi là phần thưởng đúng đắn.”
Làn khói xanh tím bắt đầu miễn cưỡng rụt lại vào trong bình. “Ôi dào, được rồi,” linh thần nói.
Hai phút sau, tấm rèm bị phù phép trước cửa phòng của các công chúa được gạt sang bên, và mọi người đổ vào sảnh chính, vừa đi vừa gây náo động để thu hút sự chú ý của Dalzel, đồng thời lôi Abdullah đi giữa họ như một tù nhân bất lực.
“Dalzel! Dalzel!” ba mươi công chúa đồng thanh. “Đây là cách ngài bảo vệ chúng tôi sao? Ngài nên tự thấy xấu hổ đi!”
Dalzel ngước lên. Hắn đang nghiêng người qua một bên cái ngai lớn để chơi cờ với Hasruel. Hắn hơi chùn người trước cảnh mình thấy và ra hiệu cho anh trai cất bàn cờ đi. Thật may mắn là các công chúa đông đến mức hắn không để ý thấy Sophie và Jharine xứ Jham náu vào giữa đám người, dù đôi mắt tuyệt đẹp của hắn thấy cả Jamal và nheo lại kinh ngạc. “Giờ là chuyện gì nữa đây?” hắn hỏi.
“Một người đàn ông trong phòng của chúng tôi!” các nàng công chúa hét lên. “Một gã đàn ông kinh khủng, tồi tệ!”
“Gã đàn ông nào?” Dalzel the thé. “Gã đàn ông nào dám?”
“Gã này!” các nàng công chúa rít lên.
Abdullah bị lôi ra giữa công chúa Beatrice và công chúa xứ Alberia, và xấu hổ thay, anh hầu như chẳng mặc gì ngoài cái váy lót có khung treo đằng sau tấm mành. Cái váy lót này là một phần quan trọng của kế hoạch. Hai thứ giấu bên dưới nó là cái chai linh thần và tấm thảm mầu nhiệm. Khi Dalzel trừng mắt nhìn Abdullah, anh thấy mừng rằng mình đã lo liệu sắp xếp trước như thế. Trước đây anh không biết mắt ma thần có thể thực sự bùng lửa. Đôi mắt Dalzel giờ giống như hai cái lò thiêu xanh lam.
Hành động của Hasruel khiến Abdullah thấy càng không thoải mái hơn. Một nụ cười ác ý trải rộng trên gương mặt khổng lồ của Hasruel, và gã nói, “A! Lại là ngươi!” Rồi gã khoanh cánh tay to lớn với vẻ chế giễu.
“Làm thế nào mà gã này lại vào được đây?” Dalzel gặng hỏi với giọng kèn trompet.
Chưa ai kịp trả lời, Hoa Đêm đã thực hiện vai trò của mình trong kế hoạch bằng việc lao ra từ giữa các công chúa khác và ném mình xuống những bậc thang dẫn lên ngai một cách thanh nhã. “Xin hãy rủ lòng từ bi, hỡi ma thần vĩ đại!” nàng kêu lên. “Chàng chỉ đến để cứu tôi!”
Dalzel cười khinh khỉnh. “Thế thì hắn là một kẻ ngu. Ta sẽ ném hắn thẳng xuống mặt đất.”
“Nếu ngài làm thế, thưa ma thần vĩ đại, tôi sẽ không bao giờ để ngài được yên!” Hoa Đêm tuyên bố.
Nàng không đóng kịch. Nàng thực sự có ý đó. Dalzel biết vậy. Một cơn run rẩy chạy dọc thân thể thanh mảnh và nhợt nhạt của hắn, và những ngón tay có móng vuốt vàng của hắn siết lấy tay vịn cái ngai. Nhưng đôi mắt hắn vẫn bốc lửa thịnh nộ. “Ta sẽ làm điều ta muốn!” hắn ùng oàng rít lên.
“Thế thì hãy rủ lòng từ bi đi!” Hoa Đêm kêu lên. “Ít nhất hãy cho chàng một cơ hội!”
“Yên lặng đi, cô gái!” Dalzel rống lên. “Ta vẫn chưa quyết định. Ta muốn biết làm thế nào mà hắn vào được đây trước.”
“Dĩ nhiên là cải trang thành con chó của đầu bếp,” công chúa Beatrice nói.
“Và khi biến trở lại thành người thì khá trần trụi!” công chúa xứ Alberia nói.
“Một cảnh quá sốc,” công chúa Beatrice nói. “Chúng tôi buộc phải bắt hắn mặc váy lót của công chúa hoàn mỹ.”
“Đem hắn lại gần hơn,” Dalzel ra lệnh.
Công chúa Beatrice và người phụ giúp của nàng kéo Abdullah về hướng những bậc thang dẫn lên ngai, Abdullah đi những bước nhỏ và líu ríu, hy vọng ma thần sẽ nghĩ đó là vì cái váy lót. Lý do thực sự là vì vật thứ ba bên dưới cái váy là con chó của Jamal. Abdullah kẹp nó khá chặt giữa hai đầu gối để đề phòng nó thoát được. Phần này của kế hoạch đòi hỏi phải thiếu đi một con chó, và không công chúa nào tin tưởng Dalzel sẽ không cử Hasruel đi tìm nó và chứng minh tất cả đều nói dối.
Dalzel trừng mắt nhìn xuống Abdullah, và Abdullah rất hy vọng rằng Dalzel thực sự hầu như chẳng có quyền năng tự thân nào. Hasruel đã gọi em trai mình là kẻ yếu ớt. Nhưng Abdullah nhận ra rằng ngay cả một ma thần yếu ớt cũng mạnh hơn phàm nhân đến vài lần. “Ngươi cải trang thành chó đến đây sao?” Dalzel rống lên. “Như thế nào cơ?”
“Nhờ phép thuật, thưa ma thần vĩ đại,” Abdullah nói. Anh đã định giải thích chi tiết ở bước này, nhưng dưới cái váy lót của vị công chúa hoàn mỹ, một cuộc vật lộn kín đáo đang diễn ra. Con chó của Jamal hóa ra còn ghét ma thần hơn cả ghét toàn thể loài người. Nó muốn lao tới Dalzel. “Tôi cải trang làm con chó của đầu bếp ngài thuê,” Abdullah bắt đầu giải thích. Tới lúc này, con chó của Jamal sẵn sàng lao đến Dalzel đến mức Abdullah sợ nó sẽ thoát ra. Anh buộc phải kẹp chặt đầu gối hơn nữa. Con chó phản ứng lại bằng một tiếng gầm gừ lớn. “Xin hãy thứ lỗi!” Abdullah thở hổn hển. Mồ hôi mướt ra trên hàng mày của anh. “Tôi vẫn quen là chó đến nỗi không thể ngừng gầm gừ lúc này lúc khác.”
Hoa Đêm nhận ra Abdullah đang gặp rắc rối và bật lên than khóc. “Ôi hoàng tử cao quý của em! Phải chịu đựng hình hài chó vì em! Hãy tha cho chàng, thưa ma thần cao quý! Hãy tha cho chàng!”
“Yên lặng đi, cô gái,” Dalzel nói. “Tên đầu bếp đó ở đâu? Mang hắn lên đây.”
Jamal bị công chúa xứ Farqtan và người thừa kế vương vị Thayack kéo ra trước, vừa đi vừa vặn vẹo tay và chùn người. “Thưa ma thần đáng kính, chuyện không liên quan tới tôi, tôi thề!” Jamal kêu than. “Đừng trừng phạt tôi! Tôi không hề biết thực ra hắn không phải chó!” Abdullah có thể cam đoan rằng Jamal thực sự đang rất hoảng hốt. Có lẽ anh ta rất sợ, nhưng anh ta vẫn có đủ lý trí để vỗ lên đầu Abdullah. “Chó ngoan,” anh ta nói. “Anh bạn tốt.” Sau đó, anh ta sụp xuống khom lưng trên những bậc thang dẫn lên ngai theo đúng phong cách của dân thành Zanzib. “Tôi vô tội, thưa bậc vĩ nhân!” anh ta khóc bù lu bù loa. “Vô tội mà! Đừng phạt tôi!”
Con chó được giọng chủ trấn an. Nó ngừng gầm gừ. Abdullah có thể thả lỏng đầu gối một chút. “Tôi cũng vô tội, thưa nhà sưu tập các tiểu thư hoàng tộc,” anh nói. “Tôi chỉ đến đây để cứu người tôi yêu thôi. Ngài hẳn thông cảm được sự hết lòng của tôi, bởi chính ngài cũng yêu nhiều công chúa như thế!”
Dalzel xoa xoa cằm vẻ bối rối. “Tình yêu ư?” hắn nói. “Không, ta không thể nói mình hiểu được tình yêu. Ta không thể hiểu sao lại có bất cứ thứ gì có thể khiến ai đó đặt mình vào tình thế của ngươi, phàm nhân.”
Hasruel, đang ngồi xổm thành một khối lừng lững và tối thui bên chiếc ngai, cười càng ác ý hơn bao giờ hết. “Em muốn ta làm gì với sinh vật này, em trai?” gã ầm ầm nói. “Nướng hắn? Hút linh hồn hắn ra và biến nó thành một phần mặt sàn? Xé xác hắn...”
“Không, không! Xin hãy rủ lòng thương xót, thưa ngài Dalzel vĩ đại!” Hoa Đêm lập tức kêu lên. “Ít nhất hãy cho chàng một cơ hội, tôi sẽ không bao giờ tra hỏi ngài, hay phàn nàn, hay quở trách ngài nữa. Tôi sẽ cư xử nhu mì và lịch sự!”
Dalzel lại đưa tay lên cằm và có vẻ hoang mang. Abdullah cảm thấy rất nhẹ nhõm. Dalzel đúng là một ma thần yếu đuối - ít nhất là yêu đuối trong tính cách. “Nếu ta cho hắn một cơ hội...” hắn nói.
“Nếu em chịu nghe theo lời khuyên của ta, em trai,” Hasruel cắt ngang, “thì em sẽ không làm thế đâu. Hắn rất xảo quyệt, tên phàm nhân này ấy.”
Nghe thấy thế, Hoa Đêm lại cất một tiếng than khóc vút cao và tự đập vào ngực mình. Abdullah kêu lên qua bầu không khí ồn ã, “Hãy để tôi thử đoán nơi ngài giấu sinh mệnh của anh trai ngài, thưa Dalzel vĩ đại. Nếu tôi đoán sai, hãy giết tôi. Nếu tôi đoán đúng, hãy để tôi bình yên rời đi.”
Dalzel thấy cực kỳ buồn cười trước điều này. Miệng hắn hé ra, để lộ những cái răng nhọn màu bạc, và tiếng cười của hắn vang vọng trong sảnh mây như một tràng kèn trompet. “Nhưng ngươi sẽ không bao giờ đoán ra được, phàm nhân nhỏ bé ạ!” hắn cười. Rồi, đúng như các công chúa vẫn liên tục cam đoan với Abdullah, Dalzel không thể cưỡng lại việc gợi ý. “Ta đã giấu sinh mệnh đó rất khéo,” hắn vui vẻ nói, “đến mức các ngươi có thể nhìn nó mà không thấy nó. Hasruel không thể thấy nó, mà anh ta là một ma thần. Vậy nên ngươi thì có hy vọng gì chứ? Nhưng ta nghĩ để giải trí, ta sẽ cho ngươi đoán ba lần trước khi giết ngươi. Cứ đoán đi. Ta đã giấu sinh mệnh anh trai ta ở đâu?”
Abdullah liếc nhanh Hasruel phòng khi gã định can thiệp. Nhưng Hasruel chỉ ngồi đó, trông cực kỳ bí hiểm. Cho tới lúc này, kế hoạch vẫn đang thành công. Hasruel có lợi nếu không can thiệp. Abdullah đã trông cậy vào điều đó. Anh dùng đầu gối kẹp con chó chặt hơn, và giật giật cái váy lót của công chúa hoàn mỹ trong khi giả vờ suy nghĩ. Điều thực sự anh đang làm là lắc cái chai linh thần. “Đầu tiên tôi đoán, thưa ma thần vĩ đại...” anh nói và nhìn xuống sàn như thể tràng thạch xanh có thể cho anh biết đáp án. Linh thần có rút lại lời mình hay không? Trong một khoảnh khắc đầy sợ hãi và khốn khổ, Abdullah nghĩ rằng linh thần đã lại làm anh thất vọng như thường lệ, và rằng anh sẽ phải mạo hiểm mà tự đoán. Rồi anh cực kỳ nhẹ nhõm khi thấy những xúc tu khói xanh tím trườn ra từ bên dưới cái váy lót, và nằm đó yên lặng cảnh giác bên cạnh bàn chân trần của Abdullah. “Đầu tiên, tôi đoán ngài đã giấu sinh mệnh của Hasruel trên mặt trăng,” Abdullah nói.
Dalzel cười vui sướng. “Sai rồi! Anh ta hẳn sẽ tìm được nó ở đó! Không, nó rõ ràng hơn thế nhiều, và cũng ít rõ ràng hơn thế nhiều. Hãy nghĩ đến trò chơi tìm dép ấy, phàm nhân!”
Điều này cho Abdullah biết rằng sinh mệnh của Hasruel được giấu tại đây, trong lâu đài này, cũng giống như hầu hết các công chúa đoán. Anh lại giả vờ suy nghĩ rất trầm tư. “Lần thứ hai, tôi đoán ngài đã trao nó cho một trong những thiên thần hộ vệ giữ,” anh nói.
“Lại sai!” Dalzel nói, càng vui sướng hơn bao giờ hết. “Đám thiên thần hẳn sẽ trả lại nó ngay lập tức. Ta giấu khéo hơn thế nhiều, phàm nhân nhỏ bé. Ngươi sẽ không bao giờ đoán được ra đâu. Thật kinh ngạc khi chẳng ai có thể nhìn thấy cái ngay bên dưới mũi mình!”
Nghe thấy những lời này, trong một khoảnh khắc xuất thần, Abdullah cảm thấy mình đã biết chắc chắn sinh mệnh của Hasruel thực sự được giấu ở đâu. Hoa Đêm yêu anh. Anh vẫn đang bước trên thinh không. Trí tuệ của anh được kích thích, và anh biết rõ. Nhưng anh cũng vô cùng sợ rằng mình nhầm. Sắp tới, khi đến thời điểm anh phải tự tóm lấy sinh mệnh của Hasruel, anh biết mình sẽ phải lao thẳng đến đó vì Dalzel sẽ không cho anh cơ hội thứ hai. Đó là lý do vì sao anh cần linh thần khẳng định phỏng đoán của mình. Những xúc tu khói vẫn đang nằm đó, gần như vô hình, và nếu Abdullah đã đoán ra được, chắc hẳn linh thần cũng biết rồi chứ?
“À...” Abdullah nói. “Ừm...”
Những xúc tu khói yên lặng trườn lại vào bên trong cái váy ngủ của công chúa hoàn mỹ và cuộn lại bên trong, nơi nó hẳn đã cọ phải cái mũi của con chó Jamal nuôi. Con chó hắt xì.
“Hắt xì!” Abdullah kêu lên, và gần như nhấn chìm tiếng linh thần thì thầm khẽ như gió thoảng, “Nó là cái khuyên đeo trên mũi Hasruel!”
“Hắt xì!” Abdullah lại nói và giả vờ mình đoán sai. Đây là phần cực kỳ mạo hiểm trong kế hoạch của anh. “Sinh mệnh của em trai ngài nằm trong một cái răng của ngài, thưa Dalzel vĩ đại.”
“Sai rồi!” Dalzel ùng oàng hô. “Hasruel, hãy nướng chín hắn đi!”
“Xin hãy tha cho chàng!” Hoa Đêm than khóc trong khi Hasruel bắt đầu đứng dậy, sự chán ghét và thất vọng chẳng thể che giấu.
Các công chúa đã sẵn sàng cho khoảnh khắc này. Mười bàn tay hoàng tộc lập tức đẩy công chúa Valeria ra khỏi đám đông tới những bậc thang dẫn lên ngai.
“Ta muốn cún của ta!” Valeria tuyên bố. Đây là khoảnh khắc trọng đại của cô bé. Như Sophie đã nói cho cô bé biết, giờ cô bé có thêm ba mươi người cô và ba ông chú mới, và tất cả bọn họ đều van nài cô bé hét to nhất có thể. Chưa từng có ai muốn cô bé la hét bao giờ. Thêm nữa, tất cả những người cô mới này đều hứa hẹn cho cô bé một hộp kẹo nếu cô bé có thể nổi cơn hờn dỗi ra trò. Ba mươi hộp kẹo. Xứng đáng để cô bé nỗ lực hết sức có thể. Cô bé há miệng. Cô bé hít thật sâu. Cô bé làm hết sức mình.
“TA MUỐN CÚN CỦA TA! TA KHÔNG MUỐN ABDULLAH! TRẢ CÚN LẠI CHO TA!” Cô bé ném mình xuống các bậc thang dẫn lên ngai, ngã dúi lên Jamal rồi lại đứng dậy và quăng mình lên chỗ cái ngai. Dalzel vội vàng nhảy hẳn lên ngai để tránh cô bé. “TRẢ CÚN LẠI ĐÂY!” Valeria rống.
Cùng lúc ấy, nàng công chúa da vàng nhỏ nhắn của xứ Tsapfan véo Morgan một cái thật đau, ngay đúng chỗ cần thiết. Morgan lúc ấy đang được nàng ôm trong đôi cánh tay mảnh khảnh, mơ mình lại trở thành mèo con. Bé giật mình thức dậy và phát hiện mình vẫn là một đứa bé sơ sinh bất lực. Cơn tức giận của bé không hề có giới hạn. Bé mở miệng gào lên. Bàn chân bé khua khoắng giận dữ. Tay bé vẫy loạn xạ. Và tiếng gào của bé dữ dội đến nỗi nếu có một cuộc thi giữa bé và Valeria, Morgan có thể sẽ thắng. Còn bây giờ, không thể mô tả nổi sự ồn ào. Tiếng gào thét được nhân đôi khi vọng lại trong sảnh và dội lại chỗ cái ngai.
“Hãy vang tới chỗ bọn ma thần đó,” Sophie phù phép theo kiểu trò chuyện thần tình của mình. “Đừng chỉ nhân đôi. Nhân ba đi.”
Sảnh đường giống như một nhà thương điên. Cả hai ma thần bịt chặt đôi tai nhọn của mình. Dalzel thét lên, “Ngừng lại! Ngăn chúng lại! Đứa trẻ đó từ đâu đến?”
Nghe thấy thế Hasruel gầm lên, “Phụ nữ đẻ ra trẻ con, đồ ma thần ngu xuẩn! Em mong chờ cái gì chứ?”
“TRẢ CÚN LẠI CHO TA!” Valeria tuyên bố, đoạn nắm tay đập thùm thụp lên mặt ngai.
Dalzel phải cố gắng để giọng nói như kèn trompet của mình có thể được nghe thấy. “Cho nó một con cún đi, Hasruel, không thì em sẽ giết anh!”
Tới phần này trong kế hoạch của Abdullah, anh tự tin kỳ vọng rằng mình sẽ bị biến thành chó - nếu anh còn chưa bị giết. Đó là điều nãy giờ anh cố dẫn dắt đến. Điều này, như anh tính toán, cũng sẽ thả con chó của Jamal ra. Anh trông chờ rằng cảnh không phải một mà cả hai con chó lao ra từ bên dưới cái váy ngủ dài của vị công chúa hoàn mỹ sẽ càng khiến mọi chuyện rối loạn hơn. Nhưng Hasruel cũng bị những tiếng thét và tiếng vọng gấp ba lần làm phân tâm như em trai mình. Gã quay hết bên này đến bên kia, bịt tai và la lên đau đớn, đúng là cảnh một ma thần sắp phát điên. Cuối cùng gã khép đôi cánh lớn lại và tự mình biến thành chó.
Gã là một con chó khổng lồ, một thứ lai giữa lừa và chó bun, có những mảng lông nâu và xám, với một cái khuyên đeo vào lỗ mũi hếch. Con chó lớn này đặt hai chân trước khổng lồ lên tay vịn của chiếc ngai và vươn một cái lưỡi to đầy dãi về hướng khuôn mặt Valeria. Hasruel đang cố gắng tỏ ra thân thiện. Nhưng trước hình ảnh một thứ to lớn và xấu xí đến thế, đương nhiên Valeria lại càng la thét dữ dội hơn nữa. Âm thanh ấy làm Morgan hoảng sợ. Bé cũng hét càng dữ hơn.
Trong một khoảnh khắc, Abdullah bối rối không biết phải làm gì, rồi khoảnh khắc tiếp theo anh chắc chắn chẳng ai nghe thấy nổi tiếng anh hét. “Ông lính!” anh gào lên. “Hãy giữ chặt Hasruel! Ai đó giữ chặt Dalzel đi!”
Thật may là người lính vẫn luôn sẵn sàng. Lão giỏi chuyện đó. Jharine xứ Jham biến mất trong đống y phục cũ phập phồng, và người lính nhảy lên những bậc thang dẫn đến cái ngai. Sophie vừa lao theo lão, vừa hô gọi các công chúa. Cô vung tay ôm lấy hai đầu gối trắng mảnh dẻ của Dalzel, trong khi người lính vòng cánh tay cơ bắp quanh cổ con chó. Các nàng công chúa rầm rập chạy lên những bậc thang đằng sau họ, rồi hầu hết đều lao vào Dalzel, với khí chất của những nàng công chúa phải cấp thiết trả thù - ngoại trừ công chúa Beatrice, nàng kéo Valeria ra khỏi cơn vật lộn và bắt đầu nhiệm vụ khó khăn là làm cô bé ngậm miệng lại. Trong lúc đó, công chúa nhỏ nhắn xứ Tsapfan bình tĩnh ngồi trên sàn lát tràng thạch xanh dỗ Morgan quay lại giấc ngủ.
Abdullah cố gắng chạy về phía Hasruel. Nhưng ngay khi anh bắt đầu di chuyển, con chó của Jamal tóm lấy cơ hội này và chạy thoát. Nó lao ra khỏi bên dưới cái váy lót của vị công chúa hoàn mỹ và thấy một trận ẩu đả đang diễn ra. Nó thích đánh nhau. Nó cũng thấy một con chó khác. Nó thậm chí còn ghét chó hơn ghét ma thần hay loài người. Dù kích thước của con chó kia có thế nào. Nó gầm gừ lao tới tấn công. Trong khi Abdullah vẫn còn cố gắng đạp chân để thoát ra khỏi cái váy lót của vị công chúa hoàn mỹ thì con chó của Jamal đã nhắm tới cổ họng Hasruel.
Điều này là quá mức chịu đựng của Hasruel, lúc này đã bị người lính bám lấy. Gã lại hóa thành ma thần. Gã phác một cử chỉ phẫn nộ. Và con chó vùng vẫy bay vút đi rồi rơi xuống bên kia sảnh đường với một tiếng ẳng. Sau đó, Hasruel cố gắng đứng dậy, nhưng người lính lúc này đã ở trên lưng gã, ngăn gã dang đôi cánh da trơn ra. Hasruel ráng sức rướn người lên.
“Tôi yêu cầu ngài, Hasruel, hãy cúi đầu xuống!” Abdullah hét, cuối cùng cũng đạp được cái váy lót của vị công chúa hoàn mỹ ra. Anh nhảy lên các bậc thang mà chẳng mặc gì ngoài cái khố và nắm lấy cái tai trái khổng lồ của Hasruel. Đến lúc này, Hoa Đêm hiểu ra sinh mệnh Hasruel đang được giấu ở đâu, và Abdullah vui mừng thấy nàng cũng nhảy lên bám vào cái tai bên phải của Hasruel. Và thế là họ bám vào đó, thỉnh thoảng lại bị nâng lên không khi Hasruel thắng thế trước người lính, và đâm sầm xuống sàn khi người lính thắng thế Hasruel, với cánh tay cơ bắp gồng cứng của người lính ghì cổ Hasruel ngay bên cạnh họ, và gương mặt to lớn gầm gừ của Hasruel ở giữa họ. Cứ chốc chốc, Abdullah lại thoáng thấy Dalzel bên dưới cả đống công chúa ở trên cái ngai. Hắn đã dang đôi cánh vàng yếu ớt của mình ra. Chúng không có vẻ hữu ích lắm khi dùng để bay, nhưng hắn dùng chúng để đập vào các công chúa và la hét đòi Hasruel giúp đỡ.
Tiếng hét ùng oàng của Dalzel dường như truyền sức mạnh cho Hasruel. Gã bắt đầu áp chế được người lính. Abdullah cố gắng buông một tay để có thể với tới cái khuyên vàng lủng lẳng chỉ ngay cạnh vai anh, dưới cái mũi khoằm của Hasruel. Abdullah buông được tay trái ra. Nhưng tay phải của anh mướt mồ hôi và đang trượt khỏi tai Hasruel. Anh tuyệt vọng nắm chặt lấy nó trước khi bị tuột xuống.
Anh đã tính toán mọi chuyện mà không xét đến con chó của Jamal. Sau khi nằm choáng váng mất gần một phút, nó đứng lên, tức giận hơn bao giờ hết và càng căm ghét lũ ma thần. Nó thấy Hasruel và biết đó là kẻ thù của nó. Nó xù lông, gầm ghè chạy ngược qua đại sảnh, băng qua công chúa nhỏ nhắn và Morgan, băng qua công chúa Beatrice và Valeria, băng qua các công chúa đang xúm quanh cái ngai, lao qua thân hình quỳ sụp của chủ nhân, và lao tới chỗ dễ với nhất trên người ma thần. Abdullah giật tay ra vừa kịp lúc.
PHẬP! răng con chó cắm xuống. Ực, cổ họng con chó phát ra tiếng kêu. Thế rồi nó thoáng bối rối và rơi bịch xuống sàn, đoạn khó nhọc nấc lên. Hasruel rú lên đau đớn và nhảy bật dậy, cả hai tay ôm mũi. Người lính bị quăng xuống sàn. Abdullah và Hoa Đêm bị hất sang hai bên. Abdullah chồm tới chỗ con chó đang nấc, nhưng Jamal đã tới trước và nhẹ nhàng ôm nó lên.
“Chú chó tội nghiệp, chú chó tội nghiệp của tao! Mày sẽ sớm thấy khá hơn thôi!” anh ta dỗ dành nó và cẩn thận mang nó đi xuống những bậc thang.
Abdullah kéo người lính đang choáng váng ra với mình và cả hai người họ chắn trước Jamal. “Ngừng lại đi, tất cả mọi người!” anh hét. “Dalzel, tôi yêu cầu ngài ngừng lại! Chúng tôi đã có sinh mệnh của anh trai ngài!”
Cuộc vật lộn trên chiếc ngai dừng phắt. Dalzel đứng đó, đôi cánh dang rộng và đôi mắt lại như lò lửa. “Ta không tin ngươi,” hắn nói. “Ở đâu?”
“Trong bụng con chó,” Abdullah nói.
“Nhưng cho đến sáng mai thôi,” Jamal dịu dàng nói, chỉ nghĩ về con chó đang nấc cụt của mình. “Bụng nó hơi yếu vì ăn quá nhiều mực. Hãy thấy cảm kích vì...”
Abdullah đá Jamal để khiến anh ta ngậm miệng lại. “Con chó đã ăn mất cái khuyên xỏ mũi của Hasruel,” anh nói.
Vẻ suy sụp trên gương mặt Dalzel cho thấy linh thần đã nói đúng. Anh đã đoán đúng. “Ồ!” Các công chúa thốt lên. Mọi đôi mắt đều hướng về Hasruel, gã ma thần to lớn đang cúi người về trước, lệ dâng đầy trong đôi mắt như lò lửa, cả hai tay ôm lấy mũi. Máu ma thần, trong suốt và loang loáng xanh lục, nhỏ giọt giữa những ngón tay to lớn đầy móng vuốt.
“Lẽ re ta phản bít chứ,” Hasruel rầu rĩ thốt lên. “Nó ợ ngay dứi múi ta.”
Bà công chúa lớn tuổi của vương quốc High Norland tách ra khỏi đám đông quanh cái ngai, lục tìm trong ống tay áo và đưa cho Hasruel một cái khăn tay ren nhỏ. “Đây, cho ngài,” bà nói. “Đừng oán trách gì nhé.”
Hasruel nhận cái khăn tay với một tiếng “Cạm ơn” đầy cảm kích và áp nó vào chỗ rách trên mũi. Ngoài cái khuyên, con chó thực ra không cắn mất nhiều lắm. Lau chỗ đó xong một cách cẩn thận, Hasruel nặng nề khuỵu gối xuống và ra hiệu cho Abdullah đi lên những bậc thang dẫn tới cái ngai. “Giờ ta lại trở thành ma thần thiện rồi, cậu muốn ta làm gì?” gã chán chường hỏi.