Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mị Tử Diên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 144
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 527 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:19:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Nhan Phi Như Vậy!
úc Phượng trữ lan nói những lời này, Long y hoàng chỉ là nhìn hắn, khóe mắt có nhàn nhạt – vui vẻ, hơi trào phúng. Thật lâu, thấy đối phương không có nói gì nữa, nàng mới cất tiếng: “Nói xong rồi à?Cũng chỉ có thế … này sao?” “Nếu như ngươi thích,sau đây ta sẽ nói khi có thời gian.” Phượng trữ lan quyết không chịu thiệt một câu. “Thái tử điện hạ, ngài nói sạo đều là không cắt cỏ cảo ( Câu này hơi khó hiểu chắc là kiểu nói mà không suy nghĩ????? ) sao? … Còn có, ta tới nơi này không phải tới để đập phá, chỉ là một khối ngọc bích, ta cũng không có nói không đền, ngài cần gì kích động như thế?” Long y hoàng cười như không có chuyện gì xảy ra, xoay người sang chỗ khác, định mở miệng nói với Phượng Trữ Lan điều gì đó nhưng dường như lại lần nữa xoay người lại: “Được điện hạ, ta còn chưa tán dương ngài nữa, ngài đặt danh tự _tên thật sự là có thâm ý tao nhã vậy? Ha hả thật là có ý nghĩa sâu xa phi thường, một chữ…” “Long y hoàng, ngươi muốn nói cái gì.” Phượng trữ lan thay đổi cá góc độ, để Nhan phi ở phía sau,mắt nheo lại. “Ta lười cùng ngươi nói thừa, là bởi vì ta không muốn quan hệ của chúng ta thêm xấu đi nữa, như vậy, liền không chỉ còn là việc của hai ta … Còn…nữa, ta một mực nhường nhịn, chính là người khác gây sự trước… Ta xin khuyên một câu, đừng tưởng ta nhường nhịn trở thành yếu đuối, là người nhẫn nại cũng là có hạn, đến lúc ta không nhin được nữa, có trời mới biết là ta sẽ làm gì? Chính ta cũng còn chưa biết được đâu.” Phượng trữ lan tức cười, chỉ là trơ mắt nhìn – ánh mắt vẫn ác độc. “Liền không quấy rầy hai vị tiếp tục, nếu như thật là đôi phượng loan ngọc này khiến trong lòng không thoải mái, thần thiếp bất tài, của hồi môn đồ cưới trái lại cũng không ít, tính chất so với cổ văn ngọc kia chỉ hươn chứ không kém, nếu như Nhan phi thích, có thể đến chỗ ta lấy, cáo từ.” Nói xong, Long y hoàng lập tức xoay người đi. “Long y hoàng… Ngươi đã công khai đối đầu với ta, nếu đã vậy thì không nên oán trời trách đất ….” Phượng trữ lan từ từ hoa khởi độ cung khóe miệng, quay người lại ôm lấy Nhan phi vào lòng, hướng lầu các bên trong đi tới. Đọc đúng theo mặt chữ, ý nghĩa sao… Nhan phi ngẩng đầu lên, thấy mặt Phượng trữ lan nghiêm trọng, trong bàn tay đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh. Ra khỏi Khuynh thiên uyển, Long y hoàng liếc mắt nhìn gần đó là Oanh nhi. “Oanh nhi? Ngươi tới nơi này làm gì?” Long y hoàng nhẹ nhàng đi tới. Oanh nhi đột nhiên bị nàng phát hiện, vội vàng trả lời: “Là, nô tỳ mới vừa rồi nghe nói ngài đi cùng Nhan phi, sau đó lại thấy thái tử cũng đi, cho nên…” “Lo lắng cho ta sao? Chỉ cần hắn không làm gì quá đáng, thì cũng không có phát sinh thêm chuyện gì.” “Na…” “Phượng trữ lan là hạng người thông minh, hành động mờ ám vừa rồi của Nhan Phi chẳng lẽ thế nào hắn lại không biết? Chỉ là hắn một lòng đối với ta là khúc mắc, cho nên mượn cớ đập phá ta khắp nơi thôi… Chỉ cần hắn đối ta không quá đáng, ta cũng không muốn đối đầu gay gắt với hắn, như vậy đối với ai cũng tốt…”Long y hoàng có chút bất đắc dĩ – lắc đầu: “Chúng ta đi thôi.” “Là, thái tử phi.” “Rất nhàm chán sao? Oanh nhi.” “Không dám.” “Ta trái lại cảm giác được có điểm nhàm chán … Lão là sống ở nơi nặng nề như vậy, sớm muộn cũng sẽ mốc meo lên thôi, ngươi cũng rất muốn Lang ly uyên không phải sao?” “Lang công tử hắn, hắn nói một tháng sau mới trở về, cho nên… » “Sao, ta đã hiểu, tình nhân không có ở đây, tự nhiên chuyện gì cũng không có thú vị, bất quá ta cũng rất có hứng thú đi ra ngoài chơi,ngươi đi cùng ta nha “ “Sao, ngươi hy vọng bộ dáng bây giờ của ta sẽ làm ngươi mất mặt sao »Long y hoàng tại bên bờ ao phủ hạ thân đi, nhìn cái bòng nàng xiêu xiêu vẹo vẹo (=))), hình ảnh vô cùng thảm thương, đưa tay sờ sờ lên dấu vết trên mặt đã sớm tiêu tan: “Lâu như vậy mới tiêu a…” Oanh nhi đứng ở phía sau nàng, không nói gì. “Chúng ta đi thôi, nói không chừng có thể sẽ gặp gỡ người thứ hai Lang ly uyên cũng không chừng a…” Ngẩng đầu lên Long y hoàng đảo qua vừa rồi thấy trong nháy mắt xuất hiện một mảng tối tăm, xoay người lại nắm lấy cổ tay Oanh nhi, không khỏi lôi kéo nàng phía cửa chính đi tới. Trên đường cũng rất nhốn nháo vui vẻ, Long y hoàng như trước vẫn khí thế bừng bừng du ngoạn khắp nơi, chính là Oanh nhi vẫn một mực đi theo phía sau nàng.”Ta nghe nói một thời gian ngắn nữa, tên Phượng trữ lan kia muốn tổ chức yến tiệc ở đông cung? Là bởi vì tại sao?” Long y hoàng đứng ở tiểu quán phía trước, nét mặt có ý nghiên cứu rất chăm chú. “Là vì Cửu hoàng tử mà thái tử điện hạ mới cố ý chuẩn bị.” “Cửu hoàng tử? Ai?” “Là huynh đệ cùng một mẫu thân với thái tử điện hạ.” « Tình cảm của bon họ rất tốt sao? » “Đúng vậy.” “Nha.” Long y hoàng mặt không chút thay đổi – nhún nhún vai, tiếp tục đi dạo. Đột nhiên, phía trước cách đó không xa có một đám người bắt đầu ồn ào, theo sau như một làn nước rẽ về hai phía. Trong lúc đó ở giữa xuất hiện hai người, môt trước môt sau gắt gao đuổi nhau, khiến cho bốn phía ồn ào. Long y hoàng phản ứng được tương đối chậm, đến lúc xoay người lại, thì cũng là lúc hai người đó đã như gió mà xẹt qua bên cạnh nàng, khiến cho tóc dài cùng áo tung bay. “Ngươi không sánh bằng ta ” Rõ ràng, hai thân ảnh ở phía trước cách nàng không xa tư nhiên dừng lại, ở phía sau đó là một người nắm chặt cổ tay người trước mặt, tốc độ thật sự rất nhanh, Long Y Hoàng ở cũng tương đối gần một trong hai người đó, nên nghe được rất rõ thanh âm đắc ý của tên nam tử đó. “Vũ công tử, ngươi làm như vậy là có ý gì!”Người phía trước bị hắn nắm tay cũng là một tên nam tử( chả có nhẽ……chậc ), hiển nhiên là đang tức giận. “A, chẳng lẽ không hảo chơi sao? Chẳng lẽ, đối với bản thân ngươi lại thiếu tư tin như vậy?” Nam tự được xưng là Vũ công tử kia cười đắc ý, khuôn mặt cũng vô cùng tuấn lãng mang theo đó là không rõ tà mị cùng yêu cổ, một thân mang trường bào màu lam, tóc dài chậm rãi bay bay trong gió, cùng kèm theo ngũ quan sắc bứn, tinh mâu chói mắt.( quả thực rất xinh đẹp ^^) Long y hoàng lúc này mới nhìn rõ ràng, nam tử bị chế trụ phía trước một thân bạch y, tóc dài buôc lên gọn gàng, vóc người dù mặc đơn bào nhưng cũng rất thon dài, thân hình lại cao ngất, thoạt nhìn nếu so sánh với nam tử mặc áo lam kia quả thực…, nhìn lại mặt Long Y Hoàng thiếu chút nữa không thở được, mặt cũng cần phải như bạch ngọc vậy sao, cư nhiên, cư nhiên lại đeo măt nạ một bên!. Mặt nạ màu bạc, che đi nửa bên mặt, mặt mơ hồ có hoa văn màu bạc, mặc dù không nhìn được rõ mặt cho lắm, nhưng là thấy rất rõ được ánh mắt kia. “Ta và chủ nhân của ngươi không phải là bằng hữu tốt sao, như thế nào ngươi đối với hắn cung kính như vậy, đối với ta lại trái ngược hoàn toàn như vậy?” Vũ công tử không biết từ nơi nào biến ra cây quạt, dùng một mặt nâng cằm đối phương lên, không để ý đến ánh mắt tội lỗi của chúng nhân bên cạnh, chỉ chăm chú vào lời trêu trọc của hắn. “Chủ nhân là chủ nhân, ngươi là ngươi! Căn bản không thể nói nhập làm một!” Bạch y nam tử cầm vỏ kiếm, dùng lực đẩy cây quạt của hắn ra. “Sách, bất hảo chơi, tính, lần này trước hết để cho ngươi nói tốt lắm, ngô, khuynh… Kêu không được, tên của ngươi nữ khí như vậy cũng là do chủ nhân ngươi đặt cho? Ân măc dù là nữ khí nhưng cũng rất phù hợp với ngươi … » “Vũ thiên!” Mắt thấy đối phương sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ, bị kêu lên tên đầy đủ – vũ Thiên công tử lập tức buông: “Nói một chút mà thôi, không cần cho là thật.” ( chs khi edit đến đoạn này ta lại nghĩ đây là … hèm hèm… không biết mọi người thế nào hi hi ….) Bạch y nam tử tức giận thu hồi tay, tức giận rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất vào đám người. “Nghiêm túc như vậy… Còn dám gạt ta nói không có chuyện gì?” Vũ công tử mở quạt, đặt chiết phiến trước mặt, sau đó xoay người, rời đi. Người xung quanh cũng đã tản ra, chỉ có Long y hoàng vẫn đang đứng ở tại chỗ theo dõi từng hành động của hắn, mãi đến hắn quay người, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Vị tiểu thư này có chuyện gì sao?” Hắn hỏi rất lễ phép. Long y hoàng không đáp, chỉ là nhìn hắn. “Ách, có hay không tại hạ đã mạo phạm tiểu thư?” Cũng không đáp. “Tiểu thư, có chuyện nói thẳng…” Vũ thiên đã bị ánh mắt vô cùng tiếc hận của Long y hoàng nhìn đến không được tự nhiên, dùng cây quạt che khuất một bên mũi, một đôi mắt sáng như mắt kiếm nhìn nhau. “Ai, ta không phản đối, Oanh nhi, chúng ta đi thôi.” Long y hoàng tiếc hận lắc đầu, đối Oanh nhi kêu một tiếng, không muốn nói gì thêm.( chắc là Y Hoàng tỉ đang có ý nghĩ giống mình đây mà phải mình gặp pahir cảnh như vậy chắc là có khi còn không nói được luôn ý ) “Tiểu thư, ” Động tác của Vũ thiên so với nàng còn nhanh hơn một bước, đảo mắt đã vọt đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, âm trầm nhìn nàng, u nhiên mở miệng: “Mong cô nương nói rõ ràng.”
Lãnh Cung Thái Tử Phi Lãnh Cung Thái Tử Phi - Mị Tử Diên