Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 19
K
onakawa! Này, Konakawa!”
Noda Tatsuo chuẩn bị về nhà sau một bữa tiệc của giới doanh nhân. Vừa bước tới sảnh, ông nhìn thấy Konakawa Toshimi đi ra từ nhà thuốc của khách sạn.
Konakawa là bạn thời đại học của Noda. Cậu ta cao ráo, vóc người bảnh bao. Sau mười năm, hàng ria mép đậm màu hơn trông thấy. So với thời đại học, Konakawa gầy đi nhiều.
Hai người mới gặp nhau hai năm trước, nên Noda hơi ngạc nhiên khi thấy bạn mình gầy đi hẳn.
Konakawa nghe tiếng Noda gọi, chỉ khẽ mỉm cười và gật đầu chào. Noda hỏi han, “Sao thế? Ông không khỏe à?” Mối quan hệ giữa hai người họ luôn thân thiết, chưa bao giờ có chuyện họ phải giữ kẽ trước mặt nhau dù sự nghiệp có thăng tiến đến thế nào.
“Cũng vẫn vậy thôi”, Konakawa cười gượng gạo, nhìn lên trần nhà. “Ông cũng nhận ra sao?”
“Đương nhiên rồi, tại ông gầy quá đấy. Mà ông đến đây làm gì thế?”
Konakawa Toshimi là một nhân vật chức cao vọng trọng trong Sở Cảnh sát Thành phố Tokyo. Ông tốt nghiệp cùng năm với Noda, thi đỗ kỳ thi tuyển công chức nhà nước cấp cao, sau đó vào làm thanh tra tập sự trong nửa năm. Con đường công danh rộng mở thênh thang, ông leo dần lên chức Thanh tra, rồi Chánh thanh tra. Khi gia nhập Sở Cảnh sát Thủ đô, ông được bổ nhiệm chức Chánh thanh tra cấp cao, rồi Trợ lý Tổng thanh tra, trở thành một trong những cá nhân có tầm ảnh hưởng trong ngành.
“À thì, Tổng thanh tra mới nghỉ hưu”, Konakawa dường như có điều gì khó nói, ngập ngừng bỏ lửng câu trả lời và cụp mắt nhìn xuống đất. “Bọn mình vừa làm tiệc chia tay ấy mà.”
“À, ông đại biểu trong Hạ Nghị viện chứ gì? Thế cái đảng đó cũng xem như đi tong luôn rồi nhỉ?”
“Ừm”, Konakawa ủ rũ, trầm buồn, thậm chí còn không thể nhìn trực diện đối phương. Hay là bệnh rồi, Noda lập tức nghĩ.
“Bọn mình đi Radio Club làm chén đã”, ông quả quyết, không để bạn mình có cơ hội khước từ. “Đi, tôi cũng vừa thoát khỏi mấy thứ tiệc tùng xong đây.”
Noda cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng nhìn được. Thời đại học, Noda thích mê những cuộc rong chơi về đêm với chúng bạn trên những con phố náo nhiệt sầm uất của chốn thành thị. Thỉnh thoảng có hơi men vào, ông hăng máu gây sự với người ta. Khi ấy, không biết bao nhiêu lần Konakawa phải vận dụng vốn kiếm đạo của mình để cứu nguy cho ông. Không có cậu ta chắc giờ mình cụt mất một cánh tay rồi cũng nên. Ông hồi tưởng lại mà rùng mình, nghĩ hồi ấy sao mà mình liều mạng thế.
“Nhưng mà…”, Konakawa dường như không mấy mặn mà với ý tưởng của Noda. Bình thường lúc nào cậu ta cũng hưởng ứng nhiệt tình mỗi khi mình mời mọc rủ rê, vậy mà hôm nay thậm chí với người bạn thân thiết nhất cũng dè dặt, không nói không rằng. Noda cảm giác có điều chẳng lành.
“Nhưng nhị gì, một lúc thôi. Xe tôi đậu ngay đằng kia rồi. Đi nhé? Kuga và Jinnai cũng muốn gặp ông lắm đấy.”
“Vậy à? Thế thì đi.”
Trên chiếc limousine sang trọng hướng về phía Roppongi, Noda yên lặng nghe Konakawa kể chuyện mình đã lên làm Trợ lý Tổng thanh tra từ nửa năm trước.
“Trời đất, vậy giờ ông ba sao rồi hả? Chúc mừng nhé. Chẳng chóng thì chày cũng sắp thành Tổng thanh tra đến nơi rồi còn gì?”
Người bạn thân thiết nhất của ông sắp trở thành một trong số những người có ảnh hưởng nhất trong xã hội, sau này có lẽ chẳng còn cấp bậc gì cao hơn để Konakawa thăng tiến lên nữa. Trong khoảnh khắc, Noda không biết phải nói gì. Ông xúc động muốn trào nước mắt.
Konakawa thở dài. Ấy là một tiếng thở dài bất thường, bật ra từ tận đáy sâu tâm hồn. Noda đọc được trong đó nỗi buồn trầm mặc, sự hối hận, nỗi thất vọng ê chề và sự chối bỏ bản thân. Chắc chắn chuyện này có liên quan tới việc cậu ta thăng chức, Noda thầm nghĩ. Phải hỏi cho ra nhẽ, phải tìm mọi cách để cứu lấy Konakawa, người bạn chí cốt không gì thay thế được của ông, một cá nhân đang chuẩn bị bước lên đỉnh cao của xã hội.
Radio Club chẳng có gì khác biệt so với mọi khi. Những bài hát xưa cũ như “Lola” và “Who” vẫn êm đềm lơ lửng trong bầu không khí hoài niệm, giai điệu dìu dặt vang lên trong quán bar được bài trí theo phong cách cổ điển với nội thất gỗ tếch sẫm màu nâu đỏ. Quán vẫn vắng khách như mọi ngày.
“Ôi trời”, Kuga nở nụ cười phúc hậu như tượng Phật, kính cẩn cúi đầu khi thấy hai người họ bước vào quán. “Anh Konakawa, đã lâu không gặp.”
“Chúng tôi đợi anh mãi đấy!”, Jinnai nói với ra từ đằng sau quầy pha chế, hàm răng trắng nổi bật trên nước da sẫm màu.
Bình thường Noda và Konakawa hay ngồi bên quầy để chuyện phiếm cùng Jinnai, nhưng đêm nay hai người cần một chỗ ngồi kín đáo để có thể từ từ bàn chuyện. Nắm bắt ngay được nhu cầu của khách hàng với trực giác nhạy bén, Kuga nhanh chóng dẫn hai người khách mới đến tới một góc khuất của quầy bar, được thiết kế như một căn buồng biệt lập.
“Thế nguyên do là gì nào?”, người bồi bàn vừa rời đi sau khi mang tới hai ly Wild Turkey ủ mười hai năm pha đá, Noda vào thẳng vấn đề, không vòng vo.
“Chẳng có gì to tát đâu, chỉ là đêm tôi không ngủ được thôi mà.” Nãy giờ Konakawa vẫn giữ nguyên nụ cười gượng gạo ấy, bởi vẻ mặt không hề biến đổi nên sự vô cảm của ông lại càng hiển hiện rõ nét hơn.
“Biết vậy rồi, nhưng tại sao ông không ngủ được?”
Konakawa nhìn Noda nghi hoặc, “Làm gì có lý do gì đâu.”
“À, không rõ nguyên nhân nhỉ.”
Konakawa im lặng, dường như đang nghiền ngẫm những lời Noda vừa nói. Đoạn ông ngồi thẳng lên và chầm chậm lắc đầu. “Chẳng có nguyên do gì mà rõ với chả không rõ ở đây đâu. Đơn giản là bởi chẳng có gì đáng được coi là nguyên nhân trong chuyện này.”
Bản thân Noda đã đọc nhiều sách về các bệnh tâm lý khi tự tìm hiểu nguyên nhân chứng rối loạn lo âu của ông. Từ những kiến thức ông đã tích cóp được trong sách vở, Noda ngay lập tức phỏng đoán bạn mình đang mắc bệnh trầm cảm. Đặc điểm nổi bật nhất của chứng bệnh này là người bệnh hoàn toàn không biết tại sao mình phát bệnh. Nhưng ông không thể chỉ vì lý do đó mà nói thẳng vào mặt Konakawa rằng “Ông bị trầm cảm đấy” được. Hơn nữa, việc nói tên bệnh với bệnh nhân cũng là điều cấm kỵ.
“Thế về cơ bản là ông mạnh khỏe chứ gì?”
“Thể chất á?”, Konakawa hỏi lại và bắt đầu chọn lọc từ ngữ. “Năm nào cũng kiểm tra sức khỏe định kỳ mà.” Ông quả quyết gật đầu, khẳng định với bạn mình. “Tôi không sao đâu.”
“Ừ, vậy chắc không có vấn đề gì thật.”
Konakawa vẫn dè dặt, cẩn trọng với lời nói của mình như xưa, “Nghe như thể ông đang hỏi cung tôi ấy nhỉ?”
Noda bật cười to, nhưng vẻ mặt của Konakawa không có gì thay đổi.
“Nhưng mất ngủ như vậy cũng phiền lắm đúng không?”
Người cảnh sát buồn bã gật đầu. “Ừ, tệ lắm. Tôi không kiểm soát nổi nhịp điệu thức và ngủ của mình. Đã vậy còn mất cảm giác thèm ăn nữa.”
“Lại cả chán ăn nữa à”, thảo nào cậu ta gầy thế. “Chắc cũng ảnh hưởng đến công việc đúng không?”
“Ừ”, Konakawa trả lời như thể đang tự mỉa mai tình trạng của bản thân. “Nhưng ông biết đấy, làm cái nghề này ấy mà, một khi đã đủ tiêu chuẩn thì ông cứ thế thăng chức, rồi thăng chức. Thăng tiến cho đến khi ông mắc phải sai lầm gì đó và buộc phải nghỉ việc mới thôi.”
“Thế ư”, Noda ngây ra nhìn Konakawa trong chốc lát. Ông chưa bao giờ mường tượng làm việc cho Sở Cảnh sát Thủ đô lại nhàn hạ như thế. Nhưng có lẽ trừ khi là người tài hoa kiệt xuất, trong môi trường đó chắc hẳn ai nấy cũng dễ dàng phạm phải sai lầm.
Hai người không nói gì, nhâm nhi đồ uống. Kuga cười tươi rói, lẳng lặng mang hai ly rượu khác tới bàn họ.
“Thế công việc vẫn suôn sẻ chứ?”
“Vẫn thế thôi”, Konakawa ngập ngừng lựa lời, dù trông ông không có vẻ gì muốn kể chuyện cho lắm. “Tổng thanh tra lúc tại nhiệm hay đi giao lưu với các nhân viên chính phủ. Nhưng Phó tổng thanh tra, ý là người sắp tới được bổ nhiệm làm Tổng thanh tra thì có phần vụng về, nói chuyện cũng không khéo. Thế nên tôi hay bị lôi đi gặp mặt các vị quan chức cấp cao trong ngoài ngành thay ông ấy.”
“Công nhận ngoại hình ông trông cũng phù hợp với mấy việc đó mà”, Noda gật gù trước vẻ ngoài nam tính, chuẩn mực đàn ông Nhật Bản của bạn mình. “Chuyện ấy làm ông khó chịu sao?”
“Ừ, công việc chính của tôi đâu phải đi ngoại giao với người ngoài”, Konakawa nói. “Hơn nữa tôi cũng đâu có tài ăn nói đâu.”
“Nhưng điểm mạnh của ông chính là cái sự chân chất ấy đấy”, Noda cười. “Miệng lưỡi không giảo hoạt cũng là một cái tốt. Ông trầm tính nhưng làm nghề cảnh sát thì phải vậy chứ đúng không?”
Konakawa không trả lời. Rõ ràng ông đang bất mãn với bản thân.
Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng ông cũng đáp. “Tôi chỉ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thôi.”
“Thì ông chẳng đang thành công đấy còn gì?”, Noda hơi ngạc nhiên. “Vụ xả súng ở Kami Kitazawa ấy?”, ông nhắc cho bạn mình nhớ về những thành tựu vẻ vang của bản thân.
“Có mỗi vụ đó thôi mà”, Konakawa cười, miệng méo xệch đi. “Sao ai cũng nói mãi về nó thế nhỉ?”
“Này, ông có thấy ông đang tự đặt áp lực lên bản thân không? Chính miệng ông chẳng vừa bảo không làm gì cũng thăng chức bình thường cơ mà?”
Konakawa lại một lần nữa chẳng nói chẳng rằng. Noda bất lực, không biết làm gì để động viên người bạn đang ngồi trước mặt. Ông chầm chậm nói, cẩn trọng chọn từng từ một. “Ông cũng biết thiếu ngủ chán ăn đều có thể phát sinh từ vấn đề tâm lý đúng không?”
“Ừ thì đúng là vậy”, Konakawa đồng ý, giọng chán nản.
“Ông muốn cải thiện tình hình phải không?”
“Đương nhiên rồi, không thế thì gay to”, Konakawa nhìn Noda với ánh mắt thoáng vẻ ngờ vực.
“Vậy để tôi lo việc điều trị cho.”
“Điều trị tâm lý ư?”, Konakawa buồn bã lắc đầu. “Hay là phân tích tâm lý gì đó? Không được đâu. Mọi người biết được là coi như xong luôn đấy.”
“Ừ, tôi biết mà”, Noda gật đầu. “Thế nên cứ để đấy cho tôi. Chẳng lẽ ông cho rằng tôi nói thế mà không nghĩ đến vị trí của ông bây giờ sao? Tôi đảm bảo sẽ không ai biết gì về chuyện này đâu, nghe tôi, cứ gặp người này cái đã.”
“Ông tự tin quá nhỉ”, Konakawa cười, dường như đã bớt ngờ vực hơn. “Ai thế?”
“Chuyên viên tâm lý”, Noda rướn người, nói thầm với Konakawa. “Ông đã nghe qua cái tên Paprika bao giờ chưa?”
“Tên lạ thế. Tôi không biết.” Konakawa lại lắc đầu, dường như không mấy quan tâm đến chuyện Noda đang nói. Ông chẳng mấy khi để lọt tai những lời đồn đại trôi nổi khắp nơi trong giới thượng lưu.
“Thế ông có biết Viện Nghiên cứu Tâm thần học không?”
“Biết”, Konakawa bắt đầu nhìn Noda với chút hứng thú. “Đó là một trong những cơ sở điều trị tâm lý hàng đầu Nhật Bản, hai chuyên viên làm việc ở đó đang là ứng cử viên cho giải Nobel Sinh lý học và Y khoa.”
“Ông có biết Viện trưởng Shima Toratarou không? Ngày xưa học khoa Y cùng trường đại học với bọn mình đấy. Hồi cấp ba bọn tôi chơi thân lắm.”
“Tôi không biết ai học y cả.”
“Cô Paprika này làm việc cho Shima, là chuyên viên tâm lý xuất sắc nhất đấy.”
“Phụ nữ à?”, vẻ nghi hoặc lại hiện ra trên gương mặt Konakawa. Noda nhớ ra ông bạn này từ xưa đã không mấy tin tưởng phụ nữ.
“Tôi được Shima giới thiệu cho đấy. Cô ấy cũng chữa khỏi bệnh cho tôi rồi.”
Konakawa nhìn Noda, không giấu nổi vẻ tò mò.
“Ông bị bệnh tâm lý ư?”
“Không phải lo đâu. Tôi chỉ bị rối loạn lo âu cấp độ nhẹ thôi”, đoạn ông kể đầu đuôi câu chuyện cho bạn mình nghe.