Nhiều sự thất bại trên đời là do người ta không nhận ra người ta đang ở gần thành công đến mức nào khi họ từ bỏ.

Thomas Edison

 
 
 
 
 
Tác giả: Minette Walters
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Vu Duy
Upload bìa: Vu Duy
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
awksley đang ngủ gật trong chiếc xe đậu phía ngoài, hai tay khoanh lại và kéo sụp chiếc mũ lưỡi trai cũ mèm qua mắt cho bớt chói. Anh ngẩng đâu lên và uể oải quan sát Roz qua vành mũ khi cô mở cửa xe ở ghế lái, “Sao rồi?”
Roz quẳng cái cặp táp ra ghế sau và trượt người vào ghế lái. “Cô ta đã đập tan giả thuyết của em.” Cô khởi động xe và lái ra khỏi chỗ đỗ.
Hawksley suy tư nhìn cô, “Giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Đến cho Edward một trận. Ông ta không hề phải chịu hình phạt mà ông ta đáng phải nhận.”
“Làm thế liệu có khôn ngoan không? Anh tưởng ông ta bị tâm thần?” Hawksley lại kéo sụp cái mũ lưỡi trai xuống và định ngủ tiếp, “Nhưng dù sao thì anh tin tưởng em biết rõ mình đang làm gì.” Niềm tin anh đặt vào Roz là không thể lay chuyển. Cô còn gan dạ hơn phần lớn những người đàn ông mà anh biết.
“Em biết chứ.” Roz cho cuộn băng đã chuẩn bị từ trước vào ổ băng và tua lại, “Nhưng anh thì không, trung sĩ ạ, nên hãy dỏng tai lên mà nghe cho kĩ này. Em đang nghĩ có lẽ chính anh mới là người em nên cho một trận đấy. Hãy chấp nhận đi, vì đây là toàn bộ sự thật, thậm chí bây giờ vẫn thế: Cô gái khốn khổ đã quá đói, và anh hứa sẽ cho cô ta bữa tối tử tế hơn khi lấy xong lời khai. Chẳng lạ gì khi cô ta thú nhận nhanh đến thế. Nếu cô ta nói với anh rằng cô ta không phải hung thủ, anh sẽ bắt cô ta chờ đợi và không được ăn ngay.” Cô vặn âm lượng lên mức to nhất.
Phải mất vài hồi chuông Edward Clarke mới ra mở cửa, và nổi điên xua đuổi họ. “Các người không có việc gì ở đây hết,” ông ta hét lên với Roz. “Tôi sẽ gọi cảnh sát nếu các người cứ quấy rối chúng tôi.”
Hawksley bước lên trước để ông ta nhìn rõ và mỉm cười hòa nhã, “Tôi là trung sĩ Hawksley, đến từ Sở Cảnh sát Dawlington, thưa ông Clarke. Tôi phụ trách vụ án của Olive Martin. Tôi chắc chắn ông vẫn nhớ tôi.”
Người đàn ông già chán nản khi nhận ra anh, “Tôi nghĩ chúng ta đã giải quyết xong vụ ấy rồi cơ mà.”
“Tôi e là chưa. Chúng tôi có thể vào nhà chứ?”
Edward Clarke thoáng do dự và Roz băn khoăn liệu ông ta có bắt Hawksley trình diện thẻ ngành không. Nhưng rõ ràng là không. Sự tôn trọng chính quyền của người Anh đã ăn sâu vào máu ông ta. Clarke tháo sợi dây xích và mở cửa cho họ, đôi vai thõng xuống với vẻ mỏi mệt và đầu hàng. “Tôi biết cuối cùng thì Olive sẽ kể ra thôi. Nếu không cô ấy đã chẳng phải con người nữa.” Ông ta ra hiệu cho họ vào phòng khách, “Nhưng thực sự, tôi không biết gì về vụ giết người cả. Nếu tôi biết cô ấy là người như thế, hai người nghĩ liệu tôi có dám qua lại với cô ấy không?”
Roz lại chọn chiếc ghế cô ngồi lần trước, kín đáo bật máy ghi âm trong túi xách. Hawksley bước tới chỗ cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bà Clarke đang ngồi ngoài hiên nhỏ phía sau nhà, gương mặt vô cảm hướng lên mặt trời.
“Ông và Olive còn trên cả mức bạn bè,” Hawksley quay mặt lại. Lời anh nói không hề có ý thù địch.
“Chúng tôi không làm hại ai cả,” ông Clarke vô thức nhắc lại lời Olive. Roz tự hỏi không biết ông ta bao nhiêu tuổi. Khoảng bảy mươi chưa? Trông ông ta còn già hơn, có lẽ tàn tạ đi nhiều vì phải chăm sóc bà vợ. Chính bộ tóc giả xấu xí cô vẽ lên lớp bóng kính bên ngoài bức ảnh đã giúp cô phát hiện ra ông ta. Đúng là tóc tai khiến đàn ông trông trẻ hơn. Ông ta kẹp chặt hai tay vào giữa đầu gối như thể chẳng biết làm gì với chúng, “Hay tôi nên nói rằng chúng tôi không cố tình gây tổn hại đến ai. Hành động của Olive khiến tôi vô cùng khó hiểu.”
“Nhưng ông không cảm thấy có trách nhiệm trong thảm kịch đó sao?”
Clarke dõi mắt xuống thảm, chẳng dám ngẩng nhìn ai trong hai người họ, “Tôi cho rằng lúc nào cô ấy cũng bất ổn tinh thần.”
“Tại sao?”
“Em gái cô ấy cũng thế. Tôi cho rằng đây là di truyền.”
“Vậy là trước khi xảy ra án mạng cô ta đã cư xử kì lạ rồi sao?”
“Không,” ông ta thừa nhận, “Như tôi nói đấy, nếu biết cô ấy là loại người như thế, tôi đã không tiếp tục… quan hệ.”
Hawksley đổi chiến thuật, “Chính xác thì mối quan hệ giữa ông và bố của Olive là gì?”
Hai đầu gối Clarke kẹp chặt hai tay hơn, “Khá thân thiết.”
“Đến mức nào?”
Ông ta thở dài, “Giờ còn quan trọng nữa không? Chuyện quá lâu rồi và Robert thì đã mất.” Đôi mắt ông ta bất giác nhìn về phía cửa sổ.
“Có quan trọng đấy,” Hawksley cộc cằn đáp.
“Chúng tôi đã rất thân thiết.”
“Hai người có quan hệ tình dục không?”
“Trong một thời gian ngắn.” Hai tay ông ta giật ra khỏi đầu gối và úp lên mặt, “Giờ kể ra nghe thật bệnh hoạn, nhưng bấy giờ thì không. Các người phải hiểu tôi đã cô đơn như thế nào. Chúa chứng giám, đó không phải lỗi của vợ tôi, nhưng chuyện chăn gối của hai vợ chồng chưa bao giờ suôn sẻ. Chúng tôi kết hôn muộn, không con cái, và sức khỏe tâm thần của bà ấy thì không ổn định. Tôi trở thành y tá chịu trách nhiệm coi sóc bà ấy tận năm năm trước khi chúng tôi cưới nhau, và bị cầm tù trong chính ngôi nhà của mình với một người mà thậm chí tôi hiếm khi giao tiếp bình thường được.” Ông ta khổ sở nuốt khan, “Tình bạn với Robert là tất cả những gì tôi có, và rõ ràng, hai người cũng biết rồi đấy, ông ấy là người đồng tính. Cũng giống như tôi, cuộc hôn nhân của ông ấy cũng có khác gì tù ngục đâu, chỉ có điều lý do không giống nhau.” Ông ta bóp bóp sống mũi bằng ngón trỏ và ngón cái, “Bản chất tình dục trong mối quan hệ này chẳng qua chỉ đơn giản bắt nguồn từ sự phụ thuộc lẫn nhau. Nó vô cùng quan trọng đối với Robert, còn tôi thì chẳng thấy lưu tâm, dù tôi phải thừa nhận rằng đã có lúc, một thời gian khoảng ba đến bốn tháng gì đó, tôi đã thực sự tin rằng mình là người đồng tính.”
“Rồi ông yêu Olive?”
“Phải. Cô ấy giống bố, cũng rất thông minh, tinh tế, khá quyến rũ những khi cô ấy muốn, và biết cảm thông hơn người. Cô ấy rất ít khi yêu cầu này nọ, không giống vợ tôi.” Ông ta thở dài, “Kể cũng khá lạ lùng nếu xét đến những việc xảy ra sau này, chứ cơ bản cô ấy là một người dễ chịu.”
“Olive có biết gì về mối quan hệ giữa ông và bố mình không?”
“Chắc chắn tôi không để lộ gì rồi. Olive ngây thơ về rất nhiều chuyện.”
“Robert không biết gì về quan hệ của ông và Olive?”
“Không.”
“Đúng là đùa với lửa nhỉ?”
“Tôi không cố ý, trung sĩ ạ. Chuyện cứ thành ra như thế. Tất cả những gì tôi có thể biện hộ cho mình là tôi đã cố gắng…” Ông ta ngừng lại để tìm từ ngữ thích hợp, “Tôi đã cắt đứt với Robert ngay giây phút tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho Olive. Nhưng chúng tôi vẫn làm bạn. Nếu tuyệt giao hẳn thì sẽ quá tàn nhẫn.”
“Chết tiệt.” Hawksley cố ý hét lên giận dữ, “Ông không muốn bị phát hiện. Tôi đoán là ông đã dan díu với cả hai cùng lúc và vui thích tận hưởng từng giây từng phút. Và ông thật trơ tráo khi nói mình chẳng cảm thấy tội lỗi gì.”
“Tại sao tôi phải cảm thấy có lỗi cơ chứ?” Clarke đột ngột lấy lại tinh thần, “Cả hai người chưa bao giờ nhắc đến tên tôi. Liệu họ có giữ im lặng như thế không nếu tôi đã vô tình đẩy mọi chuyện đến chỗ thảm kịch?”
Roz mỉm cười khinh khỉnh, “Ông không bao giờ thắc mắc tại sao Robert Martin ngừng nói chuyện với ông kể từ sau vụ giết người ư?”
“Tôi cho rằng ông ấy đã quá đau buồn.”
“Tôi nghĩ người ta sẽ cảm thấy nhiều hơn là nỗi đau buồn đơn thuần khi phát hiện ra tình nhân lại dan díu với con gái mình,” cô mỉa mai. “Tất nhiên chính ông là người đã gây ra thảm kịch đó, ông Clarke ạ, và ông biết rõ mà. Nhưng vì Chúa, ông chẳng chịu hé răng nửa lời. Ông thà đứng nhìn gia đình Martin tự hủy hoại nhau còn hơn là để liên lụy đến bản thân.”
“Cô không thấy những điều mình nói quá vô lý hay sao? Họ hoàn toàn có quyền khai ra tôi. Nhưng họ không làm thế. Mà kể cả có khai ra tên tôi chăng nữa thì phỏng có ích gì? Gwen và Amber cũng chẳng thể sống lại. Olive vẫn sẽ đi tù.” Ông ta quay sang Hawksley, “Tôi thực sự hối hận vì đã can thiệp vào gia đình đó, nhưng không thể buộc tội tôi đã đẩy họ đến bi kịch. Những việc tôi làm hoàn toàn không có gì phạm pháp.”
Hawksley lại nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hãy nói cho chúng tôi biết tại sao ông bà lại chuyển nhà. Đó là quyết định của ông hay của bà ấy?”
Ông ta lại kẹp tay vào giữa hai đầu gối, “Đó là quyết định chung. Dần dần cả hai chúng tôi không thể chịu đựng nổi cuộc sống ở Dawlington nữa. Chỗ nào chúng tôi cũng thấy ma hiện về. Thay đổi môi trường sống là giải pháp duy nhất hợp lý.”
“Tại sao ông lại muốn giữ kín địa chỉ mới?”
Clarke ngước đôi mắt ma mị lên, “Để tránh quá khứ làm phiền đến chúng tôi. Tôi đã sống trong ám ảnh sợ hãi.” Ông ta nhìn Roz, “Thực sự nhẹ nhõm khi cuối cùng mọi chuyện cũng được công khai, dù có thể cô sẽ thấy khó tin.”
Roz khẽ nhếch môi, “Cảnh sát có lấy lời khai của vợ ông vào ngày xảy ra án mạng, và bà ấy khai nhận đã nhìn thấy Gwen và Amber trên thềm nhà vào buổi sáng ngay sau khi ông và Robert đi làm. Nhưng hôm trước tôi đến đây, bà ấy lại thừa nhận rằng hôm đó mình nói dối.”
“Tôi chỉ có thể lặp lại những lời tôi đã nói với cô,” Clarke trả lời yếu ớt. “Bà ấy lú lẫn rồi. Những lời bà ấy nói chẳng có chút khả tín nào. Thậm chí hầu hết thời gian bà ấy còn chẳng nhớ nổi hôm nay là thứ mấy nữa kìa.”
“Vậy sáu năm trước bà ấy có nói sự thật không?”
Ông ta gật đầu, “Về chuyện bà ấy đã nhìn thấy họ còn sống khi tôi đi làm thì đúng là sự thật. Tôi cũng thấy Amber đang đứng ở cửa sổ nhìn ra. Amber né người sau tấm rèm khi tôi vẫy tay. Tôi vẫn nhớ bấy giờ tôi nghĩ cô ta thật khác thường.” Ông ta ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Còn về chuyện Dorothy nhìn thấy Robert đi làm thì tôi không rõ. Bà ấy nói là nhìn thấy và tôi đã luôn tin rằng Robert có bằng chứng ngoại phạm rất hoàn hảo.”
“Vợ ông đã bao giờ nhắc đến chuyện nhìn thấy hai cái xác chưa, ông Clarke?” Hawksley đột nhiên hỏi.
“Vì Chúa, không, chưa bao giờ.” Ông ta có vẻ bị sốc thực sự.
“Tôi chỉ băn khoăn không hiểu vì sao bà ấy nhìn thấy ma. Bà ấy không thân thiết với Amber và Gwen lắm, đúng không? Tôi nghĩ ông phải là người nhìn thấy ma mới đúng chứ, vì ông đã ở suốt bên nhà ấy mà.”
“Ai sống ở phố đó cũng nhìn thấy ma,” Clarke chán nản đáp. “Chúng tôi đều biết Olive đã làm gì với những người phụ nữ bất hạnh đó. Chỉ kẻ đần mới không thấy ma.”
“Ông có nhớ vợ mình đã mặc quần áo gì vào buổi sáng hôm xảy ra án mạng không?”
Clarke chằm chằm nhìn Hawksley, ngạc nhiên khi thấy anh thay đổi chủ đề đột ngột như thế.
“Tại sao anh lại hỏi vậy?”
“Chúng tôi nhận được báo cáo rằng, có nhân chứng đã nhìn thấy một phụ nữ đi ngang qua ga ra nhà Martin.” Anh cứ thế tuôn ra những lời nói dối, “Theo như mô tả thì đó không thể là Olive, vì vóc người nhỏ con hơn, nhưng người đó mặc một bộ vest đen rất chỉn chu. Chúng tôi muốn lần theo dấu vết người này. Liệu có khi nào là vợ ông không?”
Ông ta nhẹ nhõm thấy rõ, “Không. Dorothy không bao giờ mặc vest đen.”
“Liệu bà ấy có mặc quần áo màu đen vào sáng hôm đó không?”
“Không. Bà ấy mặc một chiếc váy liền thân vải hoa.”
“Ông có vẻ rất chắc chắn.”
“Dorothy luôn mặc bộ ấy, sáng nào cũng vậy, để làm việc nhà mà. Bà ấy có thói quen thay đồ sau khi dọn dẹp xong. Trừ Chủ nhật. Bà ấy không dọn dẹp nhà cửa vào Chủ nhật.”
Hawksley gật đầu, “Sáng nào cũng mặc cùng một bộ đồ? Nó bẩn thì phải làm sao?”
Clarke chau mày băn khoăn trước câu hỏi, “Dorothy có một bộ nữa, màu lam nhạt. Nhưng hôm đó bà ấy đã mặc bộ váy hoa.”
“Ngày hôm sau thì mặc bộ nào?”
Clarke lo lắng liếm môi, “Tôi không nhớ.”
“Bộ màu lam nhạt, đúng chứ? Và tôi đoán từ ấy bà nhà cứ mặc mãi bộ lam cho đến khi tự mua hoặc được ông mua cho một bộ khác, đúng chứ?”
“Tôi không nhớ nữa.”
Hawksley mỉm cười khó chịu, “Vợ ông còn giữ bộ váy hoa không, ông Clarke?”
“Không,” ông ta thì thầm. “Cũng lâu lắm rồi bà ấy không dọn dẹp nhà cửa nữa.”
“Tại sao?”
“Tôi không nhớ. Chúng tôi đã vứt đi rất nhiều thứ khi chuyển nhà.”
“Ông đâu có thời gian làm như vậy?” Roz hỏi, “Ông Hayes đã kể rằng, một buổi sáng nọ, ông cứ thế chuyển đi, và ba ngày sau một công ty chuyển nhà trọn gói đến đóng đồ đạc cho hai người.”
“Có lẽ tôi đã phân loại lại đồ đạc khi chúng được chuyển đến đây.” Clarke mất kiểm soát, “Đã quá lâu rồi, làm sao tôi nhớ nổi từng chi tiết chứ.”
Hawksley nghiến răng. Anh khẽ nói, giọng đều đều, “Ông có biết vợ mình đã khai rằng một vài mẩu quần áo cháy nham nhở được tìm thấy trong lò đốt rác ở vườn nhà Martin chính là quần áo Gwen đã mặc vào hôm bị giết không?”
Gương mặt Clarke xám xịt chẳng còn chút sức sống, “Không, tôi không biết.” Lời ông ta giờ chỉ còn là những tiếng thều thào gần như không nghe nổi.
“Và những mẩu quần áo đó đã được chụp ảnh và lưu lại cẩn thận, sẵn sàng được mang ra làm bằng chứng trong tương lai nếu có bất cứ nghi vấn nào liên quan đến chủ nhân thực sự của bộ quần áo. Và tôi chắc chắn, ông Hayes có thể sẽ nói cho chúng tôi biết bộ trang phục ấy là của vợ ông hay của Gwen.”
Clarke giơ hai tay lên đâu hàng với vẻ bất lực, “Bà ấy bảo đã vứt chúng đi rồi,” ông ta cố cãi. “Vì lỡ tay là cháy bục mặt trước. Tôi đã tin vì bà ấy vẫn thường làm hỏng mọi thứ như thế.”
Như không nghe thấy lời ông ta, Hawksley tiếp tục bằng giọng vô cảm, “Tôi đã hi vọng chúng tôi sẽ tìm được cách để chứng minh ông cho biết sự thật rằng chính vợ ông đã giết Gwen và Amber. Tôi rất muốn chứng kiến cảnh ông đứng trước vành móng ngựa và bị buộc tội vì đã đẩy một cô gái ngây thơ vô tội vào tù, nhất là khi đó chính là cô gái ông đã lợi dụng một cách đáng hổ thẹn.”
Tất nhiên họ không thể chứng minh được, nhưng Hawksley vô cùng thỏa mãn khi thấy nỗi sợ hãi vò nhàu khuôn mặt Clarke.
“Làm sao tôi biết được mọi chuyện lại thành ra như thế? Tôi cũng thắc mắc đấy chứ,” ông ta lên giọng, “Nhưng Olive đã nhận tội.” Đôi mắt ông ta nhìn Roz như van lơn, “Tại sao Olive lại nhận tội?”
“Vì quá sốc, vì vô cùng sợ hãi không biết phải làm gì, vì mẹ đã chết, và vì lớn lên cùng những bí mật phải giữ kín. Olive đã nghĩ Robert sẽ cứu cô ấy, nhưng ông ta không hề làm thế, vì ông ta nghĩ chính cô là hung thủ. Ông đã có thể cứu Olive, nhưng ông cũng không làm thế, vì ông sợ miệng lưỡi người đời. Người phụ nữ ở Wells-Fargo đã có thể cứu Olive, nhưng bà ta không làm thế, vì không muốn dính dáng. Luật sư cố vấn của Olive đã có thể cứu cô ấy nếu ông ta là người tử tế hơn.” Roz nhìn xoáy vào Hawksley, “Và cảnh sát đã có thể cứu Olive nếu họ nghi ngờ, dù chỉ một lần, về tính xác thực của những bằng chứng liên quan đến lời tự thú kia. Nhưng đó là chuyện của sáu năm trước, sáu năm trước rồi.” Cô chạm đầu ngón trỏ vào ngón cái thành hình vòng khuyên, “Tôi không đổ lỗi cho họ, vì chính ông mới là kẻ có tội. Trong tất cả mọi chuyện. Ông chơi trò đồng tính bởi quá buồn chán với bà vợ. Ông dan díu với con gái của gã nhân tình để chứng minh ông không phải loại người đồi trụy như ông ta.” Cô khinh bỉ nhìn Clarke, “Và đó sẽ là mô tả tôi dành cho ông trong cuốn sách giúp Olive được tự do. Tôi khinh bỉ ông.”
“Cô sẽ hủy hoại cuộc đời tôi mất.”
“Đúng thế.”
“Olive muốn thế à? Hủy hoại tôi ấy?”
“Tôi không biết Olive muốn gì. Tôi chỉ biết điều tôi muốn thôi, đó là trả lại sự trong sạch cho cô ấy. Nếu cái giá phải trả là cuộc đời ông bị hủy hoại, thì cũng chẳng sao.”
Clarke ngồi im một chốc, mấy ngón tay run rẩy miết dọc những nếp nhăn trên quần. Tiếp theo, như thể đột ngột đi đến kết luận, ông ta nhìn Roz, “Tôi đã định lên tiếng nếu Olive không nói gì. Nhưng cô ấy đã thú tội, và cũng như tất cả mọi người, tôi nghĩ rằng đó là sự thật. Có lẽ cô không muốn Olive ở tù thêm nữa phải không? Việc cô ấy được thả tự do trước ngày xuất bản cuốn sách sẽ giúp nó đạt được doanh số đáng kể, không phải sao?”
“Có lẽ thế. Ông có đề xuất gì à?”
Ông ta nheo mắt lại, “Nếu bây giờ tôi đưa cho cô bằng chứng giúp cô ấy mau chóng được thả, cô sẽ hứa không tiết lộ tên và địa chỉ của tôi trong cuốn sách nhé? Cô có thể nhắc đến tôi dưới cái tên ông Lewis như cách Olive vẫn gọi. Cô có đồng ý không?”
Roz mỉm cười yếu ớt. Lão già này tởm lợm đến khó tin. Tất nhiên, ông ta chẳng có tư cách gì để ra điều kiện với cô cả, nhưng xem chừng ông ta không nhận ra điều đó. Và cảnh sát đằng nào cũng sẽ công bố tên ông ta, nhưng tất nhiên chỉ với tư cách chồng của bà Clarke, “Tôi đồng ý. Miễn là giúp Olive được thả.”
Clarke đứng lên, lôi trong túi ra vài chiếc chìa khóa, rồi bước tới trước một chiếc hộp mỹ nghệ Trung Quốc trên tủ búp phê. Ông ta mở khóa, nâng nắp hộp lên, lấy ra thứ gì đó được cuốn trong giấy lụa và đưa cho Hawksley, “Tôi đã tìm thấy thứ này khi chúng tôi chuyển nhà. Dorothy giấu nó dưới đáy một ngăn kéo. Tôi thề là không biết bà ấy có nó bằng cách nào, nhưng tôi e rằng Amber đã dùng thứ này để nhiếc móc bà ấy. Đã nhiều lần Dorothy nhắc đến Amber.” Người đàn ông rũ sạch trách nhiệm như Pontius Pilate rửa tay để chứng tỏ mình không dính dáng gì đến việc giết Chúa, “Bà ấy gọi Amber là quỷ cái.”
Hawksley tháo lớp giấy lụa ra và nhìn món đồ bọc bên trong. Một chiếc vòng tay bằng bạc với mặt dây nhỏ xíu cùng tấm thẻ có dòng chữ E.L.N.N.L.T.Đ.C.A gần như không thể đọc nổi vì đã bị ai đó nhẫn tâm mài trầy đi.
Gần đến Giáng sinh, cán cân công lý đã đủ nghiêng về phía Olive, cho phép cô ta thoát cảnh tù tội. Tất nhiên mọi người, hoặc ít ra, những kẻ gọi cô ta là Kẻ nặn sáp, vẫn sẽ nghi ngờ cho đến tận ngày cô ta chết. Sáu năm trôi qua, chẳng còn mấy bằng chứng củng cố câu chuyện của cô ta. Một chiếc vòng tay được tìm thấy ở chỗ đáng ra nó không nên xuất hiện. Vài mảnh áo hoa cháy dở của một phụ nữ lẩn thẩn được ông chồng bạc nhược nhận dạng. Và cuối cùng, là nhận định mới về những bằng chứng hình ảnh, khi phần mềm nâng cấp hỗ trợ từ máy tính đã có thể phóng to một dấu giày nhỏ nhắn và thanh thoát hơn in lại trên lớp máu bên dưới dấu giày cao su cục mịch của Olive.
Không ai biết chính xác những gì xảy ra vào ngày hôm ấy, vì sự thật bị khóa trái hoàn toàn bên trong một bộ não đã ngừng minh mẫn. Edward Clarke chẳng làm sáng tỏ điều gì trong lời khai của vợ ông ta, vì không muốn hoặc không thể. Ông ta giữ thái độ bàng quan với toàn bộ sự việc, và nói rằng chính lời thú tội của Olive đã đập tan mọi băn khoăn của ông ta khi đó. Ông ta đổ lỗi cho Olive và cảnh sát vì toàn hành động sai lầm. Giả thuyết khả thi nhất, và cũng được nhiều người chấp nhận hơn cả, là Amber đã đợi cho đến khi Edward và Robert đi làm rồi mời bà Clarke sang nhà để chế giễu, chọc ghẹo bà ta về chuyện cái vòng tay và vụ phá thai. Những gì xảy ra sau đó vẫn chỉ là đồn đoán, nhưng chí ít, Roz vẫn tin rằng bà Clarke đã ra tay sát hại hai người kia một cách dã man khi đầu óc còn tỉnh táo. Cái cách bà ta đeo găng tay vào để chặt xác hai người và cẩn thận bước xung quanh vũng máu, tránh để lại quá nhiều dấu vết, chắc chắn phải là hành vi có tính toán. Nhưng hành động thông minh nhất lại là việc đốt bỏ bộ váy hoa đầy máu của bà ta lẫn trong đám quần áo của Gwen và Amber, cùng với việc giả vờ nhận ra những mảnh vụn chưa cháy hết là của bộ quần áo Gwen mặc sáng hôm ấy. Thậm chí Roz còn ngờ rằng, tất cả mọi mưu tính là nhằm đổ tội cho Olive. Giờ thì không có cách nào biết chắc được tại sao bà ta có thể khiến Olive nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp và thấy mình ở đó. Nhưng Roz vẫn luôn có cảm giác rằng, nếu bà ta không làm thế, hẳn Olive đã đủ tĩnh trí để gọi điện cho cảnh sát ngay trước khi điên cuồng chạy quanh bếp và làm hỏng những dấu vết có thể bào chữa cho mình.
Đội cảnh sát xử lý vụ việc năm ấy không phải chịu hình thức xử lý kỉ luật nào. Cảnh sát trưởng gửi đi một thông cáo báo chí, chủ yếu tập trung vào những cải cách của họ trong thủ tục điều tra, đặc biệt là khía cạnh thu thập bằng chứng cho việc khai nhận tội phạm. Nhưng ông ta cũng nhấn mạnh rằng, trong vụ Olive, cảnh sát đã tiến hành tất cả các bước có thể để đảm bảo quyền lợi cho bị cáo. Xét tình hình bấy giờ, việc tin vào lời thú tội của cô gái là hoàn toàn hợp lý. Ông ta cũng nhân cơ hội này khẩn thiết nhắc nhở toàn thể công dân rằng, dù thế nào cũng không được làm hỏng hiện trường vụ án.
Sự liên đới của Peter Crew trong vụ án này, điển hình là hành vi lạm dụng tài sản của Robert Martin, được dư luận đặc biệt quan tâm. Ông ta bị cáo buộc nhiều tội danh, nặng nhất là cố ý thao túng để Olive nhận tội nhằm tiếp cận tài sản của ông bố, còn nhẹ nhất là tội áp bức một phụ nữ trẻ bị rối loạn cảm xúc trong khi có trách nhiệm phải bảo vệ lợi ích của cô ta. Ông ta quyết liệt phủ nhận cả hai cáo buộc trên, và biện luận rằng mình không thể nào tiên đoán trước việc Robert Martin sẽ đầu tư chứng khoán thành công hay sẽ chết sớm như thế; đồng thời tuyên bố chính bởi lời khai của Olive quá khớp với những bằng chứng pháp lý, nên cũng giống như cảnh sát, ông ta đã chấp nhận đó là sự thật khi không hề nghe thấy một lời phản đối nào từ thân chủ của mình. Ông ta đã khuyên Olive giữ im lặng nên có thể sẽ không phải chịu trách nhiệm về lời thú tội của cô ta. Trong khi đó, Crew vẫn được tại ngoại nhờ số tiền bảo lãnh mà nếu đổi lại là thân chủ của ông ta thì hắn đã phải ở tù từ lâu, rồi tự tin tuyên bố mình hoàn toàn trong sạch.
Nghe vậy, Roz đã giận dữ tới mức gài bẫy ông ta trên phố với một phóng viên báo địa phương đi cùng. “Chúng ta có thể tranh luận về trách nhiệm đến lúc nào cũng được, ông Crew ạ, nhưng hãy giải thích điều này cho tôi. Nếu lời khai của Olive thực sự nhất quán với các bằng chứng pháp lý theo như ông nói, thì tại sao cô ấy lại khai rằng không hề có hơi nước làm mờ tấm gương khi mà Gwen và Amber vẫn còn sống?” Cô chộp lấy cánh tay Crew khi ông ta chuẩn bị bỏ đi, “Tại sao cô ấy không nhắc đến chuyện cái rìu quá cùn để chặt đầu Amber? Tại sao cô ấy không nói mình đã chặt vài lần rồi mới phải dùng tới con dao lạng thịt? Tại sao cô ấy không mô tả lại vụ xô xát với mẹ mình và không hề nhắc đến những nhát đâm trên cổ họng bà ta trước khi cát lìa đầu khỏi cổ? Tại sao cô ấy không nhắc gì đến việc đã đốt quần áo? Thực tế, ông hãy thử trích dẫn một câu trong lời khai của Olive khớp hoàn toàn với bằng chứng pháp lý xem nào?”
Crew cáu bẳn giật phăng tay cô ra, “Olive nói cô ta đã dùng cái rìu và con dao lạng thịt.”
“Cả hai đều không in dấu vân tay của Olive. Những bằng chứng pháp y không hề phù hợp với lời khai của cô ấy.”
“Khắp người cô ta dính đầy máu.”
“Đúng là dính khắp người, ông Crew ạ. Nhưng trong lời khai của cô ấy có chỗ nào nhắc tới việc lăn lộn trong vũng máu không?”
Crew cố bước đi nhưng phóng viên đã chặn phía trước. “Dấu chân,” ông ta đành nói, “Lúc đó chỉ tìm thấy duy nhất dấu chân của cô ta.”
“Phải. Và chỉ với một chút bằng chứng cỏn con, ông đã đi đến nhận định Olive bị tâm thần và chuẩn bị bào chữa theo chiều hướng không đủ năng lực hành vi. Tại sao ông không bao giờ chỉ dẫn cho Graham Deedes cứu lấy Olive nhờ sợi dây an toàn mà Robert Martin đã cố gắng ném cho con gái mình? Tại sao ông không thắc mắc khi cô ấy tuyên bố mình hoàn toàn phù hợp để thú tội? Chết tiệt thật, tại sao ông không thể đối xử với cô ấy như với một con người, hả ông Crew?”
Luật sư chán nản nhìn cô, “Bởi vì, cô Leigh ạ, cô ta đúng là một con quái vật. Thậm chí tệ hơn, còn là một con quái vật thông minh. Cô không thấy lo lắng khi người phụ nữ khốn khổ mà cô vừa sắp xếp để thế chỗ Olive lại là người duy nhất không đủ năng lực trí óc để kháng án hay sao? Và cô không thấy lo lắng khi Olive đợi đến khi bố cô ta chết mới chịu nói ra sự thật? Tin tôi đi, Robert mới chính là người cô ta muốn đổ tội, vì như vậy rất dễ dàng. Ông ta đã chết. Nhưng cô lại lôi bà Clarke vào.” Crew trừng mắt nhìn cô, “Những bằng chứng mà cô vừa phát hiện ra đã làm dấy lên nghi ngờ, nhưng chỉ thế mà thôi. Hình ảnh được máy tính phân giải cũng có nhiều cách giải thích như bản chất của chứng thái nhân cách.” Ông ta lắc đầu, “Tất nhiên, Olive sẽ được thả. Vài năm trở lại đây, luật pháp đã trở nên vô cùng lỏng lẻo. Nhưng tôi là người có mặt khi cô ta kể câu chuyện của mình, và như tôi đã nói rõ với cô ngay từ đầu, Olive Martin là một phụ nữ nguy hiểm. Cô ta đang muốn chiếm lại số tiền thừa kế. Cô bị dắt mũi rồi, cô Leigh ạ.”
“Cô ấy còn không nguy hiểm bằng một nửa ông đâu, Crew ạ. Ít nhất thì cô ấy không bỏ tiền ra để thuê người hủy hoại công việc làm ăn và đe dọa mạng sống của người khác. Ông quả thật là một kẻ lừa đảo đê tiện.”
Crew nhún vai, “Nếu những lời này xuất hiện trên sách báo, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng, cô Leigh ạ. Và cô sẽ phải chịu chi phí pháp lý nhiều hơn tôi đấy, xin nhớ cho.”
Người phóng viên nhìn ông ta bước đi, “Ông ta đang hăm dọa cô.”
“Luật chơi là như thế,” Roz khó chịu nói, “Rốt cuộc cũng chỉ là đe dọa suông thôi, nếu biết cách thì hãy tự làm, còn không thì phải đủ giàu để thuê người khác đứng ra làm thay mình.”
“Cô không nghĩ ông ta đã nói đúng về Olive chứ?”
“Tất nhiên tôi không tin rồi,” Roz giận dữ trả lời khi nhận thấy vẻ nghi ngờ của anh ta, “Nhưng ít nhất, giờ anh đã biết cô ấy phải trải qua những khó khăn gì rồi đấy. Cái đất nước này quả là điên rồ khi cho rằng cứ có mặt luật sư cố vấn trong cuộc thẩm vấn là quyền lợi của bị cáo sẽ tự động được bảo vệ. Họ cũng mắc sai lầm, cũng lười biếng, và thích quanh co dối trá như chúng ta mà thôi. Năm ngoái, Hội Luật gia đã phải chi hàng triệu bảng Anh để đền bù cho thân chủ vì lỗi sai của đám luật sư đại diện.”
Cuốn sách được ấn định sẽ phát hành trong vòng một tháng sau khi Olive được tự do. Roz đã hoàn thành nó trong khoảng thời gian kỉ lục nhờ không khí yên bình và cách biệt ở Vọng Biển. Hoàn toàn bốc đồng, cô mua nó chỉ vì không thể làm việc giữa tiếng ồn ào của thực khách dùng bữa ở nhà hàng bên dưới. Xoong Chần Trứng đã mở cửa trở lại và được khá nhiều người biết đến nhờ sự nổi tiếng bất đắc dĩ của ông chủ. Hawksley được coi như một anh hùng bị áp bức đã đứng lên chống lại tội ác của thế lực tội phạm có tổ chức. Sự trợ giúp của anh đối với vụ án của Olive Martin, đặc biệt là những nỗ lực trong việc đảm bảo cô ta được phóng thích, cũng góp phần làm tăng sự nổi tiếng của nhà hàng. Anh ủng hộ quyết định mua Vọng Biển. Làm tình ở một nơi nhô ra biển là trải nghiệm mới mẻ và hơn đứt việc nằm lên những thanh kim loại cứng lạnh ở Xoong Chần Trứng.
Và ở đó, cô sẽ an toàn hơn.
Hawksley đã khám phá ra khả năng quan tâm mà trước đây anh không ngờ rằng tồn tại ở mình. Tình thương còn sâu đậm hơn tình yêu, bao hàm tất thảy cảm xúc, từ ngưỡng mộ cho tới đam mê. Dù anh chưa bao giờ nhận mình là người đàn ông dễ bị ám ảnh, nhưng những lo lắng về Stewart Hayes nảy sinh từ khi hắn được bảo lãnh, dần dần khiến anh không thể chịu đựng nổi. Cuối cùng, anh đã bất ngờ đến thăm nhà Hayes vào một ngày nọ. Ờ đó, anh thấy hắn đang chơi với cô con gái nhỏ mười tuổi trong vườn nhà, và anh đã đưa ra một đề nghị mà hắn không thể từ chối. Nếu có bất cứ điều gì xảy đến với Roz, con gái hắn sẽ phải trả giá. Mạng đổi mạng, thương tật đổi thương tật. Nhận ra sự nghiêm túc trong đôi mắt sẫm màu của anh, Hayes đã đồng ý với thỏa thuận đình chiến vô thời hạn, vì hắn biết rõ anh dám làm thế. Tình yêu Hawksley dành cho Roz cũng không hề thua kém tình yêu hắn dành cho con gái.
Iris tuyên bố mình xứng đáng được nhận được phần trăm lớn hơn Roz từ số tiền bán sách vì “Nếu không nhờ có mình thì cũng chẳng có cuốn sách này đâu”. Cô bận rộn rao bán cuốn sách trên toàn thế giới và quảng cáo nó như một minh chứng mới nhất về việc công lý nước Anh đang chao đảo bởi nội tại thiếu linh hoạt. Thêm một chú thích nhỏ, và có vẻ mia mai về câu chuyện này, đó là cậu bé mà Crew đang lần tìm hóa ra không phải đứa con trai mất tích của Amber. Mọi công cuộc tìm kiếm cậu bé đã bị hủy bỏ. Thời hạn quy định trong di chúc của Robert Martin đã hết và số tiền thừa kế vốn bị Crew chiếm dụng để đầu cơ giờ không còn thuộc quyền quản lý của ông ta nữa. Toàn bộ tài sản trong di chúc vẫn bỏ ngỏ, và Olive đang xin lệnh của tòa để giành quyền thừa kế.
Kẻ Nặn Sáp Kẻ Nặn Sáp - Minette Walters Kẻ Nặn Sáp