Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 20 - Crewe Phong Nhã Rút Lui
D
ại tá rời Sở cảnh sát với cảm giác rằng mình đã mất một buổi sáng không phải vô ích. Đó là cách ông ta vuốt râu hùm ngay trong hang của nó, và sau cùng, Sở cảnh sát không đáng gờm hơn bất kỳ cơ quan công vụ nào khác. Ông ta lặng lẽ dành buổi sáng trong căn hộ của Pinto, chuẩn bị một số việc nhất định. Những người thợ đang tỉ mỉ sửa sang bức tường hư hại khi ông ta trở về, mùi hóa chất kinh khủng đã gần như biến mất. Đó là một công việc cần nhiều thời gian hơn ông ta tưởng. Cân phải cạo bỏ và thay thế lớp thạch cao dưới giấy dán tường vì hỗn hợp kinh tởm đó đã ngấm sâu. Tuy nhiên Đại tá có nhiều điều bận tâm. Những gì ông ta gọi là mảng kinh doanh hợp pháp của mình, gần đây đã bị lãng quên. Các báo cáo đến từ đủ loại đại lý, những báo cáo qua nghiên cứu cẩn thận có thể sẽ được chuyển thành lợi thế lớn nhất. Phu nhân Glenmerrin là một chủ đề. Ông ta đã nhiều tháng tích lũy bằng chứng về tội lỗi trong hôn nhân của người phụ nữ đó, và bây giờ cây gậy sắt đã sẵn sàng giáng xuống - chỉ có điều ông ta không hề hứng thú đến một thỏa thuận có thể dễ dàng chuyển nhượng Nông trại Glenmerrin nổi tiếng sang tên ông ta với một cái giá tượng trưng.
Và có những triển vọng khác lôi cuốn không kém. Nhưng hiện tại, ông ta chủ yếu quan tâm đến giá trị cổ phiếu của bản thân và khả năng biến động dữ dội. Ông ta đang mất dần tầm kiểm soát. Câu chuyện về Kẻ Hành Pháp đã lưu hành với tốc độ nhanh chóng đáng kinh ngạc, bằng mọi kênh thông tin ngầm, đến những người quan tâm sâu sắc. Crewe, người luôn sát cánh trong hầu hết mọi phi vụ lớn mà ông ta đã thực hiện, vững vàng không hơn một nắm cát. White, cánh tay phải của ông, đã chết. Pinto - phải rồi, Pinto sẽ rẽ sang con đường riêng ngay khi thuận tiện cho anh ta. Ông ta không nghi ngờ gì về lòng trung thành của Pinto. Silva có tài sản lớn ở Bồ Đào Nha, nơi anh sẽ nghỉ hưu ngay khi mọi chuyện nóng lên và gay gắt. Hơn nữa, Chính phủ Anh không thể dẫn độ Pinto khỏi quê hương của anh ta.
Đại tá cảm thấy hối hận vì đã bỏ lỡ cơ hội nhập quốc tịch Mỹ trong bảy năm sống tại San Francisco. Còn Crewe thì sao? Crewe đã bộc lộ bản thân không sai khác bao nhiêu. Anh ta đến vào buổi chiều muộn và thấy Đại tá đang soạn đống giấy tờ trên bàn.
“Anh đã bắt đầu tìm kiếm tại Oxford chưa?” Đại tá hỏi.
“Tôi đã cử hai người xuống đó, những người tốt nhất ở London,” Crewe trả lời.
Anh ta kéo một cái ghế đến cạnh bàn và ném mũ lên chiếc ghế dài gần đó.
“Tôi muốn nói chuyện với ông một chút, Đại tá.”
Boundary liếc nhìn lên, sắc lẻm.
“Nghe có vẻ không hay,” ông ta nói. “Anh muốn nói chuyện gì? Thời tiết?”
“Không hề,” Crewe nói. Ngừng một chút, rồi anh ta nói, “Đại tá, tôi sẽ bỏ việc.”
Đại tá không trả lời. Ông ta tiếp tục viết thư, cho đến cuối trang và cẩn thận thấm mực đoạn vừa viết, rồi ngẩng lên nhìn vào mắt Crewe.
“Vậy là anh sẽ bỏ việc, phải không?” Boundary nói. “Run chân rồi sao?”
“Đại loại vậy,” Crewe nói. “Tất nhiên, tôi sẽ không bỏ ông trong hoạn nạn.”
“À, không,” Đại tá nói với vẻ lịch sự trau chuốt, “không ai rời bỏ tôi trong hoạn nạn. Anh chỉ bỏ việc thôi, còn tôi phải ở lại lãnh đạn.”
“Tại sao ông không bỏ đi, Đại tá?”
“Bỏ cái gì?” Boundary hỏi. “Và làm thế nào? Chẳng khác gì anh bảo một cây rời bỏ đất, tự nhổ rễ và tiếp tục sống. Điều gì xảy ra khi tôi bỏ lại văn phòng này, lấy một phòng hạng nhất trên tàu viễn dương đi New York? Anh tưởng rằng Tập đoàn Boundary sẽ sụp đổ, biến mất, cứ thế chết đi, hả? Khoảnh khắc tôi rời khỏi, bọn họ sẽ rú rít lên, tiếng rít đó đủ lớn để theo tôi tới bất cứ chân trời góc bể nào. Có cả tá những hội nhóm đồng minh nho nhỏ cho rằng tôi đang lừa bịp chúng, và chúng sẽ giẫm đạp lên nhau để có cơ hội kể lể kết tội tôi trước.”
Crewe liếm đôi môi khô.
“Phải, có lẽ trường hợp của ông chắc chắn là vậy, Đại tá, nhưng sẽ không xảy ra với tôi. Tôi đã xóa bỏ tất cả dấu vết của mình, không để lại một bằng chứng nào bất lợi cho tôi.”
“Quả thực thế,” Đại tá nói. “Anh vừa thành công né tránh dính dáng vào một vụ quan trọng. Chúc mừng anh.”
“Nổi giận về chuyện này có ý nghĩa gì,” Crewe nói. “Tôi chỉ là rất may mắn, thế thôi. Quả thực, tôi muốn tận dụng sự may mắn này.”
“Bằng cách nào?”
“Tôi không dính tới bất kỳ rắc rối nào. Dù cảnh sát có tìm kiếm cả triệu năm cũng không thể lấy được một mẩu bằng chứng kết tội tôi,” anh ta nói, “ngay cả khi họ nắm được ông khi Hanson phản bội, họ cũng không thể kết án tôi.”
“Chuyện đó cũng đúng,” Đại tá lại nói. Ông ta nóng nảy lắc đầu. “Được rồi Crewe, tất cả những chuyện này dẫn đến điều gì? Anh muốn được xuất ngũ?” ông hài hước hỏi.
“Chính là như vậy,” Crewe nói. “Tôi không muốn tham gia bất cứ phi vụ nào mới, và tôi chắc chắn không muốn dính vào vụ này…”
“Vụ nào?”
“Vụ Maisie White này,” Crewe gan lì nói. “Cứ để Pinto làm công việc bẩn thỉu của cậu ta.”
“Công việc bẩn thỉu của tôi nữa,” Đại tá nói. “Nhưng tôi nghĩ anh đã bỏ qua một sự thật quan trọng.”
“Chuyện gì?” Crewe nghi ngờ hỏi.
“Anh đã quên mất một quý ông trẻ tuổi tên là Kẻ Hành Pháp,” Đại tá nói và thưởng thức vẻ khiếp đảm trên khuôn mặt người kia. “Có một kẻ không cần bằng chứng. Hắn ta thẳng thừng treo cổ Raoul.”
“Ông nghĩ rằng hắn đã làm điều đó?” Crewe nói với giọng thì thầm cố nén.
“Tôi nghĩ là hắn đã làm điều đó hay không?” Đại tá mỉm cười. “Sao, còn ai nữa? Và khi hắn đến phán xét anh, tôi đoán hắn cũng chẳng lo lắng nhiều về những lời tuyên thệ hay khai báo. Hắn sẽ không đưa anh đến trước mặt thẩm phán trước khi ném anh cho nhân viên điều tra.”
Crewe nhảy dựng lên.
“Tôi đã làm gì?” Anh ta gắt gao hỏi.
“Anh đã làm gì? Chà, anh tự biết rõ nhất,” Đại tá nói với cái vây tay. “Anh nói rằng cảnh sát chưa từng bắt được anh và thậm chí không dựng được một vụ án chống lại anh. Có lẽ anh nói đúng. Phillopolis cũng nói với tôi tương tự. Mới chiều nay anh ta đến đây kêu réo về việc đưa cô gái đến Argentina, và muốn chúng ta gọi bác sĩ. Rằng anh ta sẽ chờ gặp chúng ta khi chúng ta cập bến. Cũng không có bằng chứng nào buộc tội anh ta. Có lẽ có nhiều bằng chứng hơn anh tưởng. Crewe, nếu tôi là anh, tôi sẽ không quá ỷ lại vào việc cảnh sát bỏ qua mình. Có một điều về Stafford King mà tôi rất không thích. Anh ta có nhiều não bộ trong một ngón tay út hơn là lão ủy viên bảnh chọe đó có trong cả cơ thể. Anh ta không hay nói, nhưng tôi đoán anh ta suy nghĩ rất nhiều. Tôi dám đánh đổi bất cứ thứ gì để biết anh ta đang nghĩ gì về tôi.”