Số lần đọc/download: 2722 / 182
Cập nhật: 2015-07-16 10:59:42 +0700
Chương 20 Vòng Tay Của Rochester
Đ
ầu tháng Sáu mà mưa lại ào ạt trên cửa sổ khi tôi thức dậy vào lúc trời sáng.
Tôi lại nhớ đến tiếng gọi mà tôi đã nghe. Tôi lại tự hỏi không biết nó từ đâu đến. Mê sảng chăng? Dù gì đi nữa thì nó cũng mở toang mọi ngóc ngách của linh hồn tôi như một trận động đất mở cửa nhà tù vậy. Tôi thấy mình phải đi Thornfield
Lúc ăn điểm tâm, tôi báo cho hai chị biết tôi sẽ đi một chuyến du hành và có thể tôi vắng khoảng năm hôm
Hai chị tôi hỏi:
- Đi một mình sao Janẻ
- Vâng, một mình
Tôi nói là tôi vừa nhận được tin một người bạn mà tôi hằng mong từ bấy lâu nay
Diana lo lắng cho tôi có khỏe để đi không vì chị ấy thấy tôi xanh xao quá. Nhưng khi nghe tôi trả lời là không có gì đáng lo, thì chị mới yên tâm và vui vẻ để tôi ra đi
Vào lúc xế trưa, tôi đến một nơi gọi là Whitcross. Tôi đứng đấy để đợi xe đi Thornfield. Rồi tôi nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng đến. Chính là chiếc xe ngực đã chở tôi một năm trước đây. Trời, nhớ khi ấy tôi đơn côi, cô độc, vô vọng biết bao nhiêu!
Tôi bước lên thì xe liền lăn bámh. Lần này thì tôi đủ tiền mua vé hẳn hoi, chứ không khốn đốn như lần ra đi. Tôi cảm thấy như con bồ câu quay lại nhà sau một năm xa vắng ở ngoại quốc, khi chiếc xe trên đường hướng về Thornfield.
Chuyến đi mất 36 giờ liền, tôi qúa mệt mỏi khi chiếc xe dừng lại vào lúc sáng sớm trước một cái quán tên là " Vòng tay Rochester". Tim tôi đập mạnh, tôi biết mình đã gần Thornfield. Tôi nghĩ, thế là chuyến đi đã chấm dứt.
Tôi gọi cửa, chủ quán liền mở cửa, tôi thu xếp gửi hành lý lại trong quán. Một ý nghĩ chợt hiện đến trong tâm trí tôi, là nhỡ Rochester đi ngoại quốc rồi thì sao! Tôi tự bảo:" Hay là cứ hỏi người trong quán thử xem, họ sẽ cho mình biết chứ gì".Nhưng tôi lại sợ phải nghe câu trả lời không hay! Cuối cùng tôi quyết phải xem tận mắt ngôi nhà cho biết
Tôi đi qua cánh đồng. Tôi cứ nhìn tới trước, trông cho mau đến. Cây cối, đồng cỏ lấp lánh dưới ánh nắng ban mai sau cơn mưa trông tươi mát vô cùng.Cuối cùng tôi đã đến gần cánh rừng, tôi đã nghe được tiếng qụa kêu trong đám cây dụ Khi đã vượt qua cánh đồng cuối cùng, tôi thấy vườn cây ăn trái hiện ra trước mắt tôi
Tôi định bụng:
- Trước hết là phải thấy toàn bộ mặt trước ngôi nhà cái đã, sau đó mới thấy được cửa sổ phòng anh. Biết đâu anh đang đứng ở cửa sổ nhìn ra, hay anh có thể đang dạo chơi trong vườn trước khi ăn điểm tâm. Giá như nhìn thấy anh nhỉ, cho dù thấy một lát cũng được.
Dọc theo phía sau khu vườn, có một bức tường, có cửa mở ra cánh đồng cỏ. Hai bên cổng là hai trụ đá lớn, bên trên một dãy nhà đá tròn nằm ngang như một vương miện. Nép mình sau một trụ đá, tôi định đứng lặnbg yên nhìn quanh một lượt để khỏi có ai nhìn thấy mình
Tôi nhìn, lòng bồi hồi xúc động. Tôi cứ ngỡ mình sẽ thấy một ngôi nhà trang nghiêm thì tôi chỉ thấy một đống đổ nát hoang tàn đen đủi
Không cần phải nấp sau cổng nữa, không cần, thực vậy, không còn sợ ai thấy nữa. Ngôi nhà chỉ còn mấy bức tường trơ trọi, tất cả đổ nát hoang tàn, các cửa sổ chỉ còn lại khoảng không. Không sân thượng, không ống khói, tất cả đều trơ trọi
Một cảnh im lặng thê lương bao trùm ở đây, cảnh thật quá bi thương. Thảo nào mà thư của tôi không có hồi âm. Những đống đá đen thui, chắc là đã xảy ra hỏa hoạn. Nó xảy ra như thế nào? Chuyện gì đã xảy ra tạo nên cảnh tượng thương tâm này? Người và của mất mát ra sao? Nếu có thì do ai gây nên? Chủ nhân của đống đổ nát hoang tàn này đâu rồi?
Điều đáng buồn nhất là tôi biết hỏi ai bây giờ. Tôi bèn quay về quán Vòng tay Rochester
Khi người chủ quán mang điểm tâm ra cho tôi, tôi liền yêu cầu ông đóng cửa và ngồi lại cho tôi hỏi chuyện. Tôi hỏi:
- Chắc là ông biết rõ Thornfield?
- Dạ biết, thưa bà, tôi đã từng ở đấy mà
- Thế à?
Tôi nghĩ chắc là ông ta không ở vào thời gian tôi có mặt ở đó. Tôi không biết ông ta mà
-Tôi là quản gia sau cùng của ông Rochester
Tôi lẩm bẩm:
- Sau cùng à! ông ta chết rồi sao?
ông chủ quán giải thích thêm:
- Tôi muốn nói bố của ông Edward ấy
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi tôi hỏi để biết thêm:
- Thế bây giờ ông Rochester còn ở tại Thornfield chứ?
- ồ không thư bà. Chẳng có ai còn ở đấy cả. Chắc bà không quen thuộc vùng này, nếu không thì bà đã nghe sự việc vào mùa thu năm ngoái rồi. Thornfield chỉ còn một đống đổ nát. Nó đã bị thiêu rụi, việc khiếp qúa! Vô số đồ đạc qúy giá bị hủy hoại, chỉ một số rất ít được cứu khỏi. Hoa? hoạn lại xảy ra vào đêm khuya, ngôi nhà xưa đã bốc cháy toàn bộ trước khi xe cứu hoa? từ Millcote tới nơi. Trông khiếp lắm.
Tôi lặp lại:
- Cháy vào đêm khuya? Người ta có tìm ra nguyên nhân không?
- Họ đoán thôi, thưa bà, họ đóan thôi!
ông ta kéo ghế lại gần tôi. ông nói khẽ:
- Bà biết không, có một người đàn bà điên bị nhốt trong nhà ấy. Bà có nghe chứ?
- Tôi có nghe chuyện ấy
- Người ấy bị giữ kín không cho ai biết hết, bà ạ! Họ chỉ nghe đồn có một người như thế thôi. Họ bảo ông Edward đem bà ta ở ngoại quốc về. chuyện lạ lùng như vậy đã xảy ra cách đây một năm rồi. Một chuyện rất kỳ lạ.
Tôi sợ phải nghe về chuyện riêng của tôi, tôi bèn dẫn ông về các điểm chủ yêú. Tôi hỏi:
- Và chính bà điên ấy sao?
- Bà ấy chính là vợ của ông Rochester! Chuyện mới thật kỳ quái như vậy chứ. Có một thiếu nữ, một nữ gia sư ở trong nhà, mà nghe đâu ông Rochester yêu...
Tôi chận ông ta lại:
- Thế còn vụ hỏa hoạn?
- Tôi sắp kể tiếp đây, thưa bà. ông Edward yêu cô ấy. Gia nhân trong nhà bảo nhau rằng họ thật chưa bao giờ thấy có ai yêu đắm đuối như ông ấy. Chỉ có ông ta cho cô ấy đẹp mà thôi. Cô ta nhỏ nhắn, họ bảo trông cô như con nít vậy. Nhưng ông chỉ biết có cô trênc õi thế gian này
Tôi hỏi:
- Có nghi ngờ gì về người điên đã đốt nah2 không?
- Có chứ, thưa bà. Chắc chắn là bà ấy đốt mà thôi.Có thuê một người đàn bà để canh giữ bà tạ Chị ấy tên poolẹ Nhưng bà điênnày lại ranh mãnh, thủ đoạn như một mụ phù thủy. Bà ta lấy chìa khoá trong túi chị Poole rồi lục lạo khắp nhà, làm những việc kỳ quái theo ý bà tạ Vào cái đêm ấy, bà ta nổi lửa trong phòng của cô gia sư, nhưng may không có ai ngủ ở đấy hết. Cô nữ gia sư đã bỏ đi hai tháng trước đó, và mặc dù ông Rochester đã cho người đi tìm cô ta như tìm một báu vật ở trên đời, mà vẫn không tìm ra. Sau khi cô ấy bỏ đi, ông tự hốt mình trong nhà như một ẩn sĩ
- Sao! ông ấy không đi khỏi nước Anh à?
- Đi khỏi nước Anh? ồ không. ôn g không muốn ra khỏi nhà, trừ ban đêm, ông cứ tha thẩn quanh vườn như một bóng mạ ông không phải là kẻ ham rượu, ham bài bạc hay ham đua ngựa như bao kẻ khác. ông cũng hông được xinh trai nhưng ông ông rất kiên cường và ý chí của ông rất mạnh
Tôi lại hỏi:
- Thế thì ông Rochester có mặt khi hỏa hoạn xảy ra chứ?
- Dạ thưa dĩ nhiên là có.Khi ngọn lửa đã bao quanh ông, ông còn chạy lên gác lửng cứu các gia nhân ra khỏi giường, rồi đưa tất cả bọn họ xuống dưới. Thế rồi ông còn chạy lên phòng vợ ông để cứu ngưới vợ điên ấy nữa, nhưng mọi người đã gọi ông, báo cho ông biết là bà ấy đang ở trên sân thượng. Chính mắt tôi trông thấy bà ấy đứng trên đó, vẫy tay và la hét inh ỏi. Bà ấy to con, tóc đen dài. Chúng tôi thấy mái tóc bay vào ngọn lửa khi bà ta đứng ở bao lơn. Chúng tôi thấy ông Rochester bước ra cánh của mở ra sân thượng, rồi chúng tôi nghe ông gọi:"Bertha",ông tiến về phía bà, và rồi bà không chịu nghe, bà nhảy từ trên lầu cao xuống. Lát sau, bà nằm nát bét trên mặt đất
- Chết ư?
- Chết. Chết tươi trênmấy phiến đá mà bà ta đã rơi xuống. Cảnh tượng thật hãi hùng
ông ta rùng mình khi nghĩ đến chuyện đó.
Tôi lại hỏi ông ta:
- Rồi sau đó ra sao
- Sao ư, thưa bà. Sau đó ngôi nhà cháy trụi hết, không còn một cá gì tồi tại hết
- Có ai chết nữa không?
- Không có, nhưng giá như có e tốt hơn đấy bà ạ
Tôi run lên, bèn hỏi ông:
- Thế ông Rochester ở đâu? ông ấy còn ở Anh chứ?
- Vâng, ông còn ở Anh, bây giờ thì ông phải ở cố định một chỗ rồi.
Tôi rất nôn nóng trong người. Nhưng ông ta lại muốn kéo dài câu chuyện. Cuối cùng ông ta nói:
- ông ấy bị mù. Đúng thế, ông Edward đã mù hẳn.
Tôi cứ sợ điều tệ hơn, tôi sợ anh điên
- Thưa bà chính là nhờ lòng can đảm và tính thương người của ông ấy. ông ấy chỉ rời khỏi nhà khi tất cả đã thoát ra hết trước ông. Khi ông chạ xuống cầu thang lớn, thì trần nhà sụp đổ và đè lênông. ông được cứu sống nhưng đã bị thương nặng.Một con mắt hỏng nặng, một cánh tay bị cưa cụt, con mắt kia thì về sau cũng xấu đi, và ông cũng không còn nhìn thấy được nữa. Bây giờ ông hoàn toàn bị tàn phế, mù loà và chỉ có một taỵ
- ông ấy ở đâu? ông biết bây giờ ông ấy ở đâu không?
- ở Ferndean Mnor, cách đây 30 dạm, một chỗ rất vắng vẻ.
- Ai ở với ông ta ở đấy?
- ông già John, người đánh xe, và vợ của ông ấy. ông Rochester không còn ai nữa hết. Người ta bảo ông hoàn toàn bị phá sản.
- Không có xe nào cho tôi thuê để đi đến đó ngay không?
- Có chứ, thưa bà, tôi có xe.
- Vậy ông vui lòng cho chuẩn bị đi. Tôi muốn chạy ngay đến Ferndean trước khi trời tối.