Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Hoàng Hậu Opal
ôi mất mấy giây để nguyền rủa những câu chuyện của cụ tổ Jack vì tội thiếu sót quá nhiều tình tiết. Tôi đang ở trước mặt một em bé khổng lồ và gần như không thể thở được, đừng nói gì đến việc chặt lìa những ngón tay, mũi hay đầu nó. Vả chăng, thể loại quái vật gì lại đi chặt nhỏ một em bé kia chứ?
Nhưng hiển nhiên là đứa bé này không hề phản đối ý tưởng chặt nhỏ chúng tôi. Nó đưa ba đứa tôi lên cái miệng tỏa ra mùi xà phòng và sữa chua. Annabella thét lớn, khiến thằng bé giật bắn mình và òa lên khóc.
“Archie?”, một giọng phụ nữ cất lên. “Con có cái gì đấy? Tiên tí hon! Không, Archie, KHÔNG! Đưa chúng cho mẫu hậu ngay!” Chúng tôi bị giằng ra khỏi bàn tay của em bé và nắm chân lủng lẳng trước mặt vị Hoàng hậu. Hoàng hậu Opal.
“Ôi! Bọn mi không phải tiên tí hon, đúng không?” Bà ta nói. “Bọn mi hẳn là những người tí hon.” Bà ta đưa chúng tôi đến sát tận mặt, vì vậy tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy chỉ là hình ảnh lộn ngược của mình phản chiếu trong đôi mắt màu đen của bà ta. “Ta chưa bao giờ nhìn người tí hon nào ở cự ly gần thế này trước đây. Bọn mi có cắn không?”
“Không, thưa Hoàng hậu,” Annabella nói.
“Bọn mi có ăn cắp không? Đức vua nói người tí hon là quân trộm cắp. Có phải lũ quỷ nhỏ bọn mi tới đây để đánh cắp con ta?” Hoàng hậu giơ chúng tôi ra xa hết tầm cánh tay, như thể chúng tôi sặc mùi dối trá và tội lỗi.
“Xin người, muôn tâu Bệ hạ, à quên, thưa Hoàng hậu,” tôi lắp bắp. Tôi chưa từng được diện kiến hoàng gia trước đây. “Chúng thần không tới đây để đánh cắp bất cứ thứ gì, đặc biệt là những em bé khổng lồ.”
Hoàng hậu nhìn chúng tôi đầy cảnh giác. “Các khanh không muốn trẻ con thật sao?”
Cả ba đứa đều lắc đầu lia lịa. “Chúng thần chỉ muốn lấy lại những thứ bị tước đi khỏi chúng thần.”
Hoàng hậu đặt chúng tôi xuống bàn trang điểm. “Đó là thứ gì vậy?”
“Bố chúng thần,” Annabella nói.
“Bố các khanh sao!” Bà ta tỏ vẻ ngạc nhiên thật sự. “Chà, điều đó tốt mà. Nếu cha ta bị quỷ khổng lồ bắt đi, ta sẽ không đời nào đi tìm ông ta. Ta sẽ ăn mừng!”
Annabella há hốc mồm kinh hoàng. Tôi nhướng mày, đến cả Tom cũng hơi tỏ vẻ sững sờ.
“Ồ, các khanh đang nghĩ ta thật tội lỗi khi nói ra những điều như vậy,” Hoàng hậu nói. “Nhưng các khanh cũng sẽ ghê tởm cha mình thôi, nếu như ông ấy phù phép các khanh, đơm đặt về các khanh và ra lệnh cho các khanh như một con chó đúng nghĩa.”
“Bố của Hoàng hậu đã phù phép Người sao?” Annabella hỏi, và tôi biết nó đang nghĩ tới những nàng công chúa trong các câu chuyện cổ tích bố kể - họ luôn phải chịu đựng những câu thần chú, những lời nguyền rủa, nhưng chủ yếu là bởi tay những phù thủy và thầy pháp xấu xa độc ác, chứ không phải cha đẻ của mình.
“Khi ta mới sáu tuổi, cha đã ép ta uống một liều thuốc thần để trở nên xinh đẹp. Ông ấy bảo rằng nhan sắc sẽ giúp ta kiếm được một đức lang quân giàu có. Liều thuốc ấy đã phát huy tác dụng. Ta trở nên vô cùng xinh đẹp, có lẽ là cô gái đẹp nhất trên toàn Vương quốc, nhưng cha đã không nói với ta rằng liều thuốc ấy bao gồm cả một cái lưỡi ếch. Và ta đoán chắc rằng chính cái lưỡi ếch đã gây ra điều đó.”
“Cái lưỡi ếch đã gây ra điều gì ạ?” Tôi hỏi.
“Nó đem đến cho ta những cơn đói khủng khiếp. Ta không thể... Ôi, điều đó quá kinh khủng! Ta không thể ngừng ăn ruồi được!” Nói đoạn, bà ta chộp lấy một con ruồi chết ngắc trong cái đĩa đựng kẹo cẩn ngọc quý đặt trên bàn trang điểm và bỏ nó vào miệng. Bà ta nhắm mắt, và thứ gì đó như cảm giác nhẹ nhõm kéo qua gương mặt bà.
“Ta không thể chịu đựng hương vị của bất cứ thứ gì khác,” Hoàng hậu nói tiếp. “Bánh mì có vị như xà phòng đối với ta. Kể cả những viên đường cũng biến thành tro bụi trong miệng ta. Tệ hơn nữa, mỗi khi ta căng thẳng hoặc buồn bực, cái lưỡi, nó lại phóng ra ngoài như một con ếch. Thấy chưa? Chỉ cần nghĩ đến điều đó là ta lại làm vậy đây này.” Hoàng hậu phóng lưỡi ra mấy lần.
“Nhưng ông ấy không biết điều đó, đúng không ạ?” Annabella nói. “Có lẽ ông ấy chỉ muốn Hoàng hậu trở nên xinh đẹp để được sống hạnh phúc.”
“Ta đã từng ngỡ như thế,” Hoàng hậu nói. “Và có lẽ nếu như đó là hành động duy nhất chống lại ta của ông ấy, thì ta sẽ vẫn tiếp tục nghĩ như vậy. Rốt cuộc, ta đã trở thành Hoàng hậu. Nhưng các khanh thấy đó, Đức vua không thành hôn với ta vì sắc đẹp của ta. Ông ta lấy ta vì tưởng rằng ta có thể quay rơm thành vàng.” Hoàng hậu rùng mình tựa hồ đang nhớ lại điều gì đó rất khó chịu.
“Hoàng hậu có quay rơm thành vàng thật không?”, tôi hỏi.
“Không,” bà ta đáp. “Cha ta đã nói dối Đức vua. Ta không hiểu điều gì đã khiến cho ông ấy nhận xằng như thế. Ta có thể quay sợi, nhưng chỉ cho ra những sản phẩm bình thường như lanh, len và những thứ tương tự.”
“Thế Hoàng hậu đã làm gì?” Tom hỏi. Nó đang ngồi trên cạnh của một chiếc lược bằng bạc, tay chống cằm. Rõ ràng chuyện này không còn nhàm chán đối với nó nữa.
“Ta khóc,” Hoàng hậu nói. “Ta cứ nghĩ rằng mình sẽ bị khép tội chết bởi lời dối trá của cha ta, cho đến khi một gã trai còi dí xuất hiện, một thằng bé thì đúng hơn. Một thằng bé kỳ lạ. Hắn nói rằng nó sẽ quay rơm thành vàng giúp ta, và hắn làm thật. Hắn quay tất cả chỗ rơm đó thành vàng, và ta đã cực kỳ sung sướng vì không những giữ được mạng sống, mà ta còn trở nên giàu có! Đức vua vui mừng đến mức ông ta hứa sẽ phong ta làm Hoàng hậu, ta cứ ngỡ hai ta sẽ có thể sống hạnh phúc mãi mãi về sau, giống như những nàng công chúa trong các câu chuyện cổ tích.” Bà ta rùng mình và bỏ một con ruồi nữa vào miệng. “Ta đúng là kẻ ngu ngốc. Ngu ngốc vì đã tin tưởng vào cha mình. Ngu ngốc vì đã nghĩ rằng Đức vua sẽ yêu mình hơn vàng của ông ta, và ngu ngốc vì đã để cho tên quỷ nhỏ đó quay vàng. Hóa hắn lại là phần tồi tệ nhất của câu chuyện, bởi lẽ để đổi lấy việc quay rơm thành vàng, hắn buộc ta phải hứa cho hắn đứa con đầu lòng của mình.”
“Đứa con đầu lòng của Người ư? Ý Hoàng hậu là gã quỷ đó muốn cậu bé?” Tom chỉ tiểu Hoàng tử đang bò lồm cồm khắp sàn nhà. Em bé đang phun phì phì trái mâm xôi, khiến những bãi khạc nhổ văng tung tóe khắp mọi nơi.
“Phải, hắn muốn Archie. Chắc chắn là hắn muốn ăn thịt thằng bé!” Bà ta liếm môi, chụp lấy một con ruồi chết khác và ăn nó. “Ta biết, điều đó thật kinh khủng! Nhưng lúc ấy ta chẳng hiểu gì về con nít cả. Vì chưa có con, nên ta đã nghĩ, thế thì có gì khác đâu? Ta vẫn có thể đẻ thêm con, chẳng có gì nghiêm trọng hết. Nhưng việc thật sự nghiêm trọng! Vô cùng nghiêm trọng! Archie, tha lỗi cho mẫu hậu!” Hoàng hậu bế đứa con lên và ôm nó thật chặt, vùi đầu vào cổ nó mà thổn thức.
Đứa bé khổng lồ tiếp tục phun mâm xôi, có điều lần này những miếng văng rơi rào rào xuống đầu chúng tôi như mưa. Một cơn mưa dãi nhớt. Tom nép đằng sau cây lược. Annabella náu mình trong một chiếc hộp gỗ chạm trổ, còn tôi che chắn bằng một chiếc khăn tay viền ren khổng lồ, cho đến khi Hoàng hậu chộp lấy nó để hỉ mũi.
“Ta xin lỗi,” Hoàng hậu vừa nói vừa gạt nước mắt. “Chỉ là, bằng cách nào đó, những kẻ tí hon cách khanh đã gợi ta nhắc đến quãng thời gian Archie bị bắt đi, và ta đã tưởng rằng không bao giờ giành lại được nó. Khi ấy ta đã cảm thấy cực kỳ hoảng sợ và... nhỏ bé.”
Nghe lời thừa nhận này từ miệng một người khổng lồ có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi đoán rằng dù bạn có to lớn đếu đâu, sẽ luôn luôn có một ai đó, hoặc một thứ gì đó to lớn hơn. Ngay cả những người khổng lồ cũng cảm thấy nhỏ bé lúc này hay lúc khác.
“Vậy người làm thế nào để giành lại Hoàng tử?”, tôi hỏi.
“Ta đoán ra tên của nó.”
“Tên em bé ấy ạ?”
“Không, tên tiểu quỷ cơ. Nó như một kiểu bùa phép gì đó, ta đoán vậy, và khi ta đọc nó lên thành lời, nó đã tiêu diệt hắn và Archie được an toàn.”
“Chà,” Tom nói. “Thần tự hỏi liệu hắn ta vẫn còn lảng vảng đâu đây. Tên hắn là gì ạ?”
“Ta sẽ không gọi nó ra đâu,” Hoàng hậu đanh giọng đáp. “Người tí hon các khanh không biết gì về quyền năng của một cái tên sao? Nếu việc đọc ra tên hắn khiến hắn biến mất, thì lẽ nào việc nhắc lại cái tên đó lại không thể đem hắn quay trở lại? Và nếu như hắn trở lại, chắc chắn Đức vua sẽ đòi trao đổi Archie để lấy nhiều vàng hơn nữa. Như thế ta sẽ chết mục trong đau khổ mất, bởi lẽ Archie là người duy nhất trên thế gian thực sự yêu thương ta.”
“Chắc chắn không phải người duy nhất đâu ạ,” Annabella nói. “Người là Hoàng hậu, và Người mới lộng lẫy làm sao.”
“Ta đã từng nghĩ việc có một nhan sắc lộng lẫy sẽ khiến cho người khác yêu ta. Ta đã ngỡ Đức vua yêu ta. Nhưng ông ta không hề. Ông ta chỉ yêu vàng. Khi phát hiện ra ta không còn có khả năng cung cấp thêm vàng nữa, ông ta vứt bỏ ta như một chiếc giày cũ và tìm ra một cách thức mới để đạt được điều mình mong muốn. Ôi ta căm ghét vàng! Nếu có thể phá hủy toàn bộ chúng, ta sẽ làm!”
Tôi sực nhận ra rằng không hề có bóng dáng một mẩu vàng trong cả căn phòng. Chăn đệm và rèm cửa màu xanh da trời với những viền tua bạc, và tất cả đồ nội thất đều bằng gỗ trơn, không có lấy một nửa họa tiết trang trí bằng vàng trên đó. Cái bàn nơi chúng tôi đang ngồi có rất nhiều bình lọ, một chiếc hộp gỗ chạm trổ và vài món trang sức, nhưng cũng không có vàng.
Hoàng hậu sợ vàng bởi vì nó khơi lại những ký ức đau đớn. Bà ta thấu hiểu được cảm giác khi những người thân yêu bị đem đi khỏi mình.
“Tâu Hoàng hậu,” tôi nói, “chúng thần rất yêu thương bố mình, nhưng ông ấy đã bị bắt đi khỏi chúng thần. Nếu Hoàng hậu giúp đỡ, chúng thần sẽ có cơ hội tìm ra ông ấy. Hoàng hậu sẽ giúp chúng thần chứ ạ?”
“Ta không hiểu mình có thể giúp đỡ bằng cách nào.”
“Thần nghĩ Người có thể,” tôi nói. “Người thấy đấy, bố thần đã trốn khỏi tiệm sửa giày trong một chiếc giày. Một chiếc giày bằng vàng...”
“Ồ, nó không phải của ta! Người duy nhất đủ ngu ngốc để mang một chiếc giày vàng là... Ồ... ta hiểu rồi. Khanh đang nói đến Đức vua, phải không nào?” Mặt Hoàng hậu bỗng biến sắc. “Trời đất ơi.”
“Có chuyện gì ạ?” Annabella hỏi.
“Ồ, không có gì... Chỉ là...”
“Vâng?”, tôi hỏi dồn.
“À, hai ngày trước ta nghe những người hầu nói chuyện về một người tí hon bị bắt quả tang ăn trộm vàng của Đức vua...”
“Bố chúng thần không bao giờ ăn trộm!” Annabella căm phẫn kêu lên.
“Dĩ nhiên là không. Chỉ là... Đức vua đã phát hiện ra một người tí hon trong tủ quần áo của mình...”
Cả lũ chúng tôi im bặt. Dạ dày tôi rớt cái bịch.
“Chuyện gì đã xảy ra với ông ấy ạ?” Tôi hỏi.
“Ta không biết. Đó là toàn bộ những gì ta nghe được!”
“Vậy thì Người hãy đi hỏi Đức vua!” Tôi nói. “Chúng thần phải tới tìm Bệ hạ ngay lập tức và cầu xin ngài trả lại bố chúng thần! Đức vua sẽ nghe lời Hoàng hậu, phải không ạ?”
“Ồ không. Đức vua chẳng quan tâm đến những gì ta nói. Ta e rằng giờ đã quá muộn rồi.”
Annabella cố nén lại một tiếng nức nở.
Quá muộn. Tôi nuốt lấy hai tiếng ấy như những lưỡi dao sắc nhọn, và chúng cứa nát tâm can tôi trên suốt quãng đường đi xuống.
“Thưa Hoàng hậu,” Tom nói, “với tất cả lòng kính trọng, có lẽ Người không thể biết được khi nào mới là quá muộn. Ít nhất Người cũng có thể hỏi Đức vua rằng ngài đã làm gì với người tí hon đó, phải không ạ?” Tôi trợn mắt nhìn Tom. Nó lại đang nhạo báng tôi chăng? Tôi không nghĩ vậy. Nó đang tỏ ra rất tha thiết.
“Ôi, không,” Hoàng hậu nói. “Không, ôi, không, không, không. Ta sẽ phải tới Điện Vàng để gặp Đức Kim thượng, mà ta thì không thể chịu đựng nổi chỗ đó. Vàng, vàng, vàng có ở khắp mọi nơi. Hễ nhìn thấy nó là ta gần như nổi phát ban. Thấy chưa? Chỉ nghĩ đến thôi là ta bắt đầu mẩn ngứa rồi đây này.” Bà ta gãi sồn sột, và lưỡi lại thè ra nhiều lần.
“Người chỉ cần hỏi Đức vua thôi mà,” tôi khẩn nài.
“Không, không. Ta không thể!” Hoàng hậu lúc này bắt đầu xoắn vặn hai tay, thực sự rơi vào trạng thái kích động. “Các khanh không hiểu đâu! Ta có thể khiến mọi việc tồi tệ hơn cho tất cả chúng ta! Đức vua có thể đâm ra nghi ngờ. Biết đâu ông ta sẽ bắt giam ta hoặc mang Archie đi mất. Ta không thể chịu đựng được điều đó!”
“Thần xin Hoàng hậu,” tôi nói. “Hãy nghĩ đến những thứ Hoàng hậu từng mất đi, người mà Hoàng hậu yêu thương nhất trong cuộc đời này. Hoàng hậu thấm thía điều đó hơn hết thảy mà, phải không? Hãy nhớ lại cảm giác của Người khi Archie bị bắt đi. Người sẽ thấy thế nào nếu một con yêu tinh bỗng phá nát trần nhà và chộp lấy Hoàng tử ngay khỏi vòng tay Người lần nữa?”
Môi dưới của Hoàng hậu run bần bật. Bà ta phóng cái lưỡi ra rồi òa lên khóc. “Ôi, ta không thể chịu đựng được! Archie!” Bà ôm ghì lấy đứa bé khổng lồ và hôn lên đôi má phúng phính của con hết lần này đến lần khác.
“Fee! Fee!” Em bé lại chìa đôi bàn tay mũm mĩm ra, và ba đứa chúng tôi vội thụp xuống. Cơn mưa nước mắt của Hoàng hậu cuối cùng cũng tạnh. “Tốt lắm, hỡi những bé tí hon! Ta rất thấu hiểu nỗi đau của các khanh. Ta sẽ đưa các khanh tới chỗ Đức vua.”
“Ôi, ngàn lần đội ơn Người, thưa Hoàng hậu!” Annabella quỳ xuống và vòng tay ôm lấy ngón út của Hoàng hậu.
“Vâng, xin tạ ơn Hoàng hậu,” tôi nói, bắt đầu cảm thấy trái tim quay về đúng chỗ của nó trong lồng ngực.
“Nhưng sẽ rất nguy hiểm đấy nhé,” Hoàng hậu cảnh cáo. “Các khanh phải núp cho thật kỹ. Nếu bị nhìn thấy, gần như chắc chắn các khanh sẽ bị nhận nhầm thành tiên tí hon và nghiền nát ngay tại chỗ!” Chúng tôi đều gật đầu như bổ củi. “Ta sẽ hỏi Đức vua về cha của các khanh, nhưng các khanh cũng cần hiểu rằng ta không thể làm gì hơn để giúp đỡ các khanh. Xin đừng nhờ vả ta làm thêm bất cứ điều gì nữa.”
“Chúng thần xin vâng,” tôi hứa. “Chúng thần sẽ tự xoay xở kể từ đó.”
Hoàng hậu thở dài đánh sượt và bỏ thêm ba con ruồi vào miệng. “Giờ ta phải đi thay trang phục đây. Việc ta không mặc xiêm y vàng đến bữa tối đã đủ khiến Đức vua phật ý lắm rồi. Ông ta sẽ nổi trận lôi đình nếu ta bước vào Điện Vàng mà không mặc xiêm y bằng vàng!”
Hoàng hậu đặt Archie xuống sàn cùng với một chiếc lục lạc đồ chơi bằng bạc, rồi lui ra thay y phục, để mặc cho chúng tôi bàn kế hoạch.
“Chúng ta có nên nói trực tiếp với Đức vua hay không?” Annabella hỏi. “Có lẽ nếu biết về cảnh ngộ của chúng ta, ông ấy sẽ động lòng, giống như Hoàng hậu vậy.”
“Chắc chắn là không,” tôi đáp. “Với tất cả những gì anh từng chứng kiến, Hoàng hậu đã nói đúng về lão ta. Tốt hơn hết chúng ta nên ẩn thân thật kỹ. Hy vọng rằng Đức vua sẽ tiết lộ chỗ bố đang ở. Nếu không, chúng ta sẽ đi theo lão ta và cố gắng đột nhập vào bên trong những căn phòng của lão.”
“Phải đấy,” Tom nói. “Chúng ta có thể bám vào mép áo bào của lão.”
Tôi trừng mắt nhìn Tom. “Tôi tưởng cậu sẽ quay trở lại với bà Martha để ăn pho-mát cơ mà.”
Mặt Tom đỏ ửng lên, và nó lẩm bẩm điều gì đó về việc muốn nhìn thấy Điện Vàng. Tôi mặc xác nó. Nó có thể đi theo nếu muốn, nhưng tôi sẽ không phiền lòng tí nào nếu như nó bị nhận nhầm thành tiên tí hon và bị đập văng đi.
Hoàng hậu xuất hiện từ sau bức màn, vận một bộ xiêm y vàng ròng với cổ cao, thân áo thêu, hai ống tay rộng quét tận sàn nhà, và chân váy phồng to với đuôi váy dài thướt tha phía sau như một dòng sông vàng óng ánh.
“Bà ấy mới xinh đẹp làm sao!” Annabella trầm trồ.
“Mày cũng có thể trông giống thế,” tôi nói. “Chỉ cần chấp nhận một cái lưỡi ếch và việc ăn ruồi cho bữa tối thôi. Có thể bà cóc Gusta có một thằng con trai cho mày sánh duyên đấy.”
“Ha, ha!” Annabella nói.
Nhác thấy bóng mình trong gương, Hoàng hậu vội lấy tay bịt mắt như thể bà ta vừa nhìn thấy một con quái vật. Bà ôm lấy đứa con vào lòng đầy chở che. “Đừng lo, Archie, mẫu hậu sẽ không để cho bất cứ kẻ nào hãm hại con nữa đâu! Không bao giờ!”
“Fum!” Em bé bi bô, giật giật bím tóc dài của người mẹ. Hoàng hậu mặc cho Archie một chiếc quần yếm và một chiếc mũ bằng vàng. Tôi tự hỏi không biết Vua Barf sẽ làm gì nếu như hai mẹ con họ dám có mặt tại Điện Vàng mà mặc một loại y phục nào đó khác chứ không phải vàng.
“Giờ thì hỡi các bé tí hon, ta nghĩ cách tốt nhất để giúp các khanh không bị lộ diện trong cung điện là nấp vào trong vương miện của ta.” Bà ta lấy một chùm chìa khóa trong ngăn kéo bàn rồi mở khóa một cái rương. Bà lôi ra một chiếc hộp và mở khóa luôn cả nó, rồi tiếp tục mở khóa một chiếc hộp nữa đặng cuối cùng lấy ra một chiếc vương miện vàng chạm trổ cầu kỳ. Nó có năm đỉnh nhọn đủ cao để che chắn cho chúng tôi. “Giống như ta đang phải mang một lời nguyền vậy,” Hoàng hậu lẩm bẩm, và bà rùng mình khi đặt chiếc vương miện lên đầu. Bà nhấc chúng tôi lên, và chúng tôi quỳ gối đằng sau ba cái đỉnh bằng vàng. Phần thân chạm trổ có đủ lỗ hổng để chúng tôi có thể nhìn xuyên qua, mà lại không bị những người khổng lồ nhìn thấy.
“Giờ thì bảo trọng nhé, các bé tí hon! Ta mong các khanh sẽ không cảm thấy hối hận vì đã cầu xin sự giúp đỡ từ ta.”
Tay vẫn bế Archie, Hoàng hậu rời phòng và lướt xuống chiếc cầu thang vàng khổng lồ. Những người hầu, quý ông và quý bà đều dừng lại và cúi chào khi bà ta đi qua. Có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chặp và những lời thì thầm to nhỏ. Hiển nhiên là Hoàng hậu không mấy khi rời khỏi tháp ngà.
Hoàng hậu rẽ qua nhiều khúc cua và đi dọc theo nhiều hành lang dài thăm thẳm. Tôi không thể nhớ nổi đường đi, nhưng hy vọng điều đó chẳng có gì quan trọng. Chúng tôi đang tới gần bố hơn bao giờ hết, tôi có thể cảm nhận rõ ràng điều đó.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần