Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Barnett
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wild
Dịch giả: Nishan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ỉnh dậy nào, Người Anh!”
Roger ngồi dậy rất nhanh đến mức anh sợ là con lợn cưng của cô chạy mất. Nó vội vọt ngang qua phòng, khụt khịt và rên i ỉ. Roger vuốt tóc cho khỏi che mắt và nhìn chăm chăm lên nụ cười của Teleri. Khi thức dậy và điều đầu tiên nhìn thấy là nụ cười ấy thì thật ngọt ngào.
Tựa người lên một cánh tay, anh quan sát cô với vẻ nhàn nhã, từ đôi mắt cô, một con vẫn thâm vừa xanh vừa vàng, nhưng không còn sưng nữa – xuống tới những ngón chân trần.
Cô đang đứng không xa hơn một sải tay, hai tay chống hông theo kiểu tự mãn của mình, một bàn chân trần nóng nảy gõ lên nền nhà. “Ngài đang ngủ qua mất thời gian đẹp nhất trong ngày. Cho tôi hay, Người Anh. Có phải những chiến binh dũng mãnh thường đi đánh trận sau giờ Ngọ sao? Có thời gian đặc biệt nào để các hiệp sĩ dũng cảm lao đầu vào vì những vùng đất giàu có và thậm chí các cô nương giàu có hơn? Sau một bữa ăn rảnh rang với mười món chẳng hạn?”
“Em là đồ xấc xược, mới sáng sớm thế này,” anh càu nhàu rồi vặn tay vào nhau và vươn qua đầu. Anh liếc nhìn nhanh ra bên ngoài.
Cơn mưa nhẹ mùa thu rơi tí tách trên mặt đất bên ngoài gần suốt đêm nhưng đã tạnh rồi. Ánh nắng vừa mới xuyên qua và bầu trời vẫn còn phủ sắc hồng và xanh của rạng đông. Cau mày anh buông tay nghỉ và nhìn cô. “Trời sáng đã lâu chưa?”
“Chưa lâu đâu.” Cô đứng đó, vẫn chờ đợi.
Anh dụi bàn tay lên mắt trong một lúc và ngáp.
Cô bước ra vài bước và quay lưng lại phía anh khi múc thứ gì đó từ một cái thùng vào chiếc chén bằng gỗ. Cô quay lại. “Đây.” Cô giơ chiếc chén ra. “Ngài uống cái này đi.”
Anh cầm chiếc chén và nhìn chằm chằm xuống chất lỏng trong suốt bên trong. “Cái gì thế?”
“Nước mưa.”
Anh khịt mũi ngửi. Ngửi giống nước mưa.
“Em đã nói với ngài từ trước rồi. Em không cứu sống ngài để rồi lại đầu độc ngài đâu.”
“Chắc là không. Nhưng lần trước em đưa cho ta thứ gì đó để uống, em đã đánh thuốc ta bất tỉnh.”
“Vâng, chính em đã làm.” Cô khẽ nhếch nụ cười cho hay rằng cô đã thắng anh và cô tự hào về điều đó. “Lúc đó em nghĩ rằng ngài cần phải bất tỉnh.”
Anh xem xét chất lỏng trong vắt trong chén; trông nó giống nước mưa.
“Em cần phải nhắc ngài nhớ đến món hầm ngài đã ăn. Ngài đã ăn cả một nồi hầm khổng lồ.”
“Em nếm trước đi.”
Cô lắc đầu và rõ ràng đang cố kìm một nụ cười khẽ. “Ngài không cần phải sợ đâu. Hôm nay em không định sử dụng những hiệp sĩ bất tỉnh. Em có kế hoạch cho chúng ta.”
“Kế hoạch gì?”
“Ngài uống nước đi.”
“Em trước.” Anh đưa chiếc chén cho cô, khoanh tay lại trước ngực và chờ đợi.
Cô thở dài bực bội rồi lắc đầu, cô đưa chiếc chén lên miệng và uống vài ngụm. Cô chuẩn bị đưa nó lại cho anh.
Anh lắc đầu. “Nữa đi.”
Hơi cười tự mãn, cô quay lại và múc thêm nước từ thùng vào chén. Cô uống tiếp. Rồi lại đổ đầy và đưa cho anh. “Bây giờ ngài tin em chưa, Người Anh?”
“Chưa, nhưng ta sẽ uống,” anh bảo cô và uống. Anh đưa chiếc chén ra khỏi miệng. “Tại sao ta phải uống thứ này?”
“Nước mưa là thứ nước trong và sạch nhất có thể thấy được. Nó đến từ trên trời cao, ngay từ những đám mây giữa đất và trời. Điều đó làm cho nó có sức mạnh đặc biệt. Nó sẽ giúp ngài lấy lại tiếng nói.”
Anh nhe răng cười với cô, rồi một lúc sau anh ngồi xuống, phá lên cười ồm ộp, cố gắng đặt trọng lượng lên chiếc chân còn lành.
“Có gì đáng cười thế?”
“Sao ta lại không đứng ra ngoài kia khi cơn mưa tới đến và há mồm ra nhỉ? Hoặc hay hơn là ta có thể đứng đó há mồm thật to và giơ chân ra và thế là cả hai cùng lành lặn.”
“Vì ngài đã ăn nói tầm bậy tầm bạ không đúng chỗ nên tôi nghĩ chuyện đó không cần thiết nữa.”
“Teleri.”
“Cái gì chứ?” cô quát lên, lưng quay lại phía anh trong khi giả vờ vận rộn với thứ gì đó, nhưng anh có thể nói đó chỉ là cô không muốn nhìn anh.
“Ta đang đùa với em. Chỉ nói giỡn chơi thôi. Ta không có ý làm em tổn thương.”
“Ngài không làm tổn thương tôi đâu, Người Anh.” Cô quay lại đối mặt anh, cằm vênh cao và kiêu hãnh, lưng cô dựa vào chiếc giá, tay nắm chặt gờ. “Tôi phải lo cho tâm tình tốt của ngài để ngài có sức mà làm tổn thương tôi chứ.”
Rồi, anh lại làm chuyện đó lần nữa. Anh đưa tay lên tóc và hít một hơi thật dài và sâu. “Ta xin lỗi.”
Cô đứng đó và không trả lời. Dường như cô đang tìm kiếm trên khuôn mặt anh thứ gì đó, sự thật gì đó. Rồi cô đưa mắt đi và nhìn đăm đăm xuống nền nhà, nhưng không phải trước khi anh nhận thấy nỗi đau trong đó. “Ngài đã chế giễu tôi.”
“Phải. Ta đã giễu, và ta xin lỗi vì chuyện đó.”
“Nếu tôi không tin vào sự kỳ diệu tự nhiên và sùng bái của đất, trời và không khí, tôi đã không tin rằng ngài có thể sống. Chính niềm tin đã khiến tôi tin mình có thể giúp ngài. Tôi đã tin là ngài sẽ sống. Ngài đã sống. Niềm tin là một phần của việc chúng ta là ai và trở thành ai.”
Anh nghĩ về những lời cô nói. Tất cả đàn ông đều có niềm tin vào điều gì đó. Những chiến binh có niềm tin vào sức mạnh và khả năng của họ. Tin vào sự nghiệp của họ. Những người nông dân đặt niềm tin vào chúa đất sẽ giữ cho họ an toàn và hầu hết mọi người đàn ông đều đặt niềm tin vào đức vua của họ như các cha cố tin tưởng Chúa trời. Anh tự hỏi mình tại sao đàn bà lại không thể có niềm tin mạnh mẽ vào điều gì đó như đàn ông. Đó không phải điều anh nghĩ ngày trước. Đàn bà và niềm tin. Không giống như đàn ông thường nghĩ.
Cô nhìn anh với nét mặt đầy thương tổn. “Chắc chắn ngài có tín ngưỡng dẫn đường chứ?”
“Có.” Anh lại thấy mình như một tên đầu đất vì làm tổn thương cô. Điều anh làm chẳng hay ho gì, dù cho phương pháp chữa bệnh kiểu xứ Wales của cô và những lời nói về nước mưa thần kỳ có ngớ ngẩn tới đâu.
Nhưng anh đã xin lỗi, không chỉ một mà hai lần. Anh sẽ không làm như vậy nữa. Anh có bốn chị em gái và một người mẹ có thể vặn vẹo tới cùng nếu anh có bao giờ ngốc nghếch tới mức hành động quá ăn năn. Anh biết điều đó từ rất sớm, khi anh mắc lỗi là nghe theo cô em Maud. Và cô bé cứ tiếp tục tiếp tục tiếp tục lải nhải.
Anh nghĩ về điều đó trong lúc nhìn lưng cô thẳng, cứng và nét mặt chua chát. Anh tự bảo mình mà chẳng có chút tự hào nào rằng anh không cần phải quỵ gối.
Cô đi về phía chiếc giá trên tường đối diện và cầm một chiếc giỏ lên rồi đeo nó vào tay.
Anh nhìn những hành động cứng nhắc, lặng lẽ của cô, biết rằng nếu anh nói với cô anh sẽ không quỵ gối, có thể cô sẽ tung chiếc giỏ đó qua đầu anh. Bất cứ ai trong số các chị em gái của anh cũng sẽ làm như vậy nếu anh ngốc đến độ nói lên những điều mình đang nghĩ. Nên anh chuyển đề tài. “Em nói có kế hoạch ngày hôm nay cho chúng ta.”
“Vâng.” Cô săm soi anh bằng nét mặt khó đọc, một tay đặt trên cạp giỏ vặn thừng.
Anh chờ đợi, và khi cô không nói gì anh cố lần nữa: “Khi em nói giọng em đầy hào hứng. Nói ta nghe chuyện gì làm em vui thế.”
Cô nhìn thẳng vào anh, kiểu nhìn dường như để tìm kiếm thứ gì đó trong mắt hay trong biểu hiện của anh. Bất cứ thứ gì cô thấy cũng làm cho đôi bờ vai đang thẳng cứng của cô xuôi xuống.
Lại thêm một hòa ước nữa, anh thầm nghĩ.
Sau một lúc ngưng lại, cô nói, “Vì tôi thấy ngài ăn, và ăn, và ăn nên tôi có thể đoán là ngài thích ăn nấm không?”
“Nấm ấy hả?” anh lơ đãng lặp lại. “Ừ. Đầu bếp của lâu đài thường nấu một món vào buổi sáng mà có thể làm em dù ngủ say cũng phải thức dậy chỉ bởi mùi vị thèm rỏ dãi của nó.”
“Món gì thế?”
“Nấm nấu với hành và thịt ba chỉ.”
Con lợn của cô kêu ré lên một tiếng điếc tai và bất ngờ vụt chạy khỏi góc phòng, chạy luồn qua hai người vào gian phòng đằng sau nơi nó ngừng kít lại rồi co rúm mình chui xuống gầm giường.
“Cái quái gì…?” Roger lắc đầu; hai tai anh vẫn còn ong ong. Đó là âm thanh kinh khủng nhất mà anh từng nghe thấy.
Teleri khoác một điệu cười hiểu biết. “Ngài không thể nói từ đó khi có Lợn.”
“Từ gì chứ?” Roger cau mày, đập đập cổ tay lên tai. Anh ngẩng lên, nghĩ ngợi, rồi lặp lại, “Thịt ba chỉ?”
Một tiếng kêu xé lòng dài và đau thương vọng ra từ gian phòng đằng sau.
Cô thu mình lại.
Roger khom người nghiến răng. Sau khi tiếng ồn tan đi, anh liếc nhìn cô.
“Vâng, từ đó đó.” cô nói với cái gật đầu.
Anh tựa người sang bên trái. Từ phía dưới giường anh có thể nhìn thấy hai lòng trắng trong đôi mắt rầu rĩ của con lợn đang nhìn anh chằm chằm. Liệu có thể có cái gì điếc tai đến thế phát ra từ con vật múp míp và kỳ lạ này không? Rõ ràng là có.
“Cứ lờ nó đi. Lát nữa nó sẽ chui ra.” Cô nghiêng người lại gần và thầm thì như thể con lợn có thể thực sự hiểu câu chuyện của họ. “Nhưng hãy cố gắng đừng dùng từ đó nữa.”
Dùng từ đó nữa á? Trời ạ… Chỉ khi nào anh muốn ai đó điếc.
“Vì ngài thích ăn nấm,” cô tiếp tục như thể không có gì lạ xảy ra, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ đi hái nấm cùng nhau. Với hai người, ta có thể hái được nhiều gấp đôi, tôi cho là thế.”
Anh gật đầu như thể anh hiểu cô hoàn toàn. Nhưng trên thực tế anh hiểu được có tí tẹo trừ việc anh sẽ không rơi vào cái bẫy ngớ ngẩn kia nữa và nói điều gì đó cô có thể sử dụng khiến anh cảm thấy mình ngu ngốc.
“Đêm qua ngài có nghe thấy tiếng sấm không?”
“Có.”
“Đó nghĩa là sẽ có nấm trong rừng.”
Sấm và nấm ấy à? Không lẽ cô nghĩ những tia chớp sẽ rạch mặt đất và đủn nấm lên mọc trên cỏ sao? Chúa ơi, và thế này anh cảm thấy nước mưa thần kỳ cũng đáng được đem ra nói giỡn. Anh đứng đó và nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, nơi mặt trời đang lách ra khỏi những đám mây và bầu trời bắt đầu trong dần màu xanh lơ. Anh quay về phía cô với vẻ ngoại giao và nói, “Ta biết rất ít về nấm. Em phải chỉ cho ta biết làm cái gì.”
Một nụ cười từ từ nở ra trên gương mặt cô và thân hình cô thoát khỏi sự cứng nhắc. “Tôi sẽ dậy ngài, Người Anh ạ.” Cô đi qua chỗ anh. “Hãy cầm lấy cây nạng của ngài và đi ra ngoài nào. Sắp mất nửa ngày rồi.”
Nửa ngày ư? Anh theo cô ra ngoài, lóa mắt trước ánh nắng vàng rực. Khỉ thật chứ, mới còn là bình minh. Nhưng Roger khôn ngoan giữ yên mồm miệng và đi bên cô ngang qua sân, qua cầu, nơi con lợn của cô đuổi kịp và im lặng bám đuôi theo.
Khi họ đi vào cánh đồng cỏ, hai ngưuời đều không nói năng gì, nhưng anh nhìn xuống một lúc và thấy cô di chuyển bên cạnh mình. Cô là một người đàn bà đẹp nhưng theo một lối rất lạ và man dại.
Roger đã quen với đàn bà đẹp, những người đàn bà có làn da trắng như tuyết, mái tóc được cuốn chải nghệ thuật và tô điểm với ngọc ngà, những người mặc những bộ quần áo đẹp nhất với màu sắc táo bạo làm tôn thêm cặp mắt hay màu da.
Da cô có sắc vàng và rám nắng còn tóc cô xõa tung phóng khoáng như ngọn gió. Nhưng những gì anh thấy ở cô là một sắc đẹp khác, có điều gì đó độc đáo và không bị kiềm chế. Khi di chuyển cô đi với điệu bộ kỳ vừa thơ ngây vừa khẩn thiết, và bằng một kiểu chuyển động bẩm sinh của mình, cái kiểu làm anh thấy như thể sự sống trào ra từ sâu trong tâm khảm của cô.
Có những giây phút, những quãng thời gian ngắn, khi anh bắt gặp cô đang nhìn mình hay khi cô mỉm cười, ở cô toát ra điều gì đấy còn mãnh liệt hơn sức sống. Bất kể nó là điều gì, sức mạnh lạ lùng mà anh cảm nhận này dường như được kết nối với anh theo một cách kỳ lạ mà mạnh mẽ. Như thể phần nào đó trong cô cũng là của anh. Cái phần anh chưa từng hay nó tồn tại cho tới những ngày vừa qua.
Anh vẫn tiếp tục quan sát cô. Cô bước đi với bộ điệu vô cùng hào hứng thật đặc trưng, nhưng giờ thì cô bước chậm lại với anh, dù anh có thể di chuyển vững vàng với cây nạng và có lẽ có thể đi mà không cần đến nó. Nhưng cô vẫn bước ngay bên anh. Không bước trước mà cũng chẳng bước sau. Cô sóng bước với anh.
Và anh phải mỉm cười, vì chỉ cần nhìn một lúc là thấy khi đi với anh cô cũng đang khập khiễng. Điều ấy không phải hiển nhiên. Anh ngờ là thậm chí cô còn chẳng nhận ra mình đang làm vậy.
Anh không nói gì nhưng nhìn về phía trước mắt và khẽ mỉm cười. Đằng trước anh toàn là màu của rừng rậm, màu xanh lục của những cây cối xanh tươi quanh năm và màu đỏ, màu vàng của những chiếc lá mùa thu đã rơi xuống lối đi bắt đầu từ bên cánh đồng cỏ vào tới trong rừng.
Những dấu hiệu của mùa hè đã biến mất hết. Biến mất chỉ trong vài ngày. Khi anh bước đi, nhìn chung quanh mình, ý nghĩ đến với anh một cách rõ ràng tới mức làm cho anh sững sờ trong thoáng chốc. Nếu thế giới chung quanh anh có thể thay đổi trong một thời gian rất ngắn – mùa hè có thể chuyển rất nhanh chóng sang mùa thu – anh chẳng lấy làm ngạc nhiên khi đời anh cũng có thể thay đổi nhanh như thế.
Anh đang đứng ở đây trong nơi kỳ lạ này nơi chẳng có gì quen thuộc. Nhưng anh thấy thoải mái. Ở đây với người đàn bà anh thực sự chẳng hề quen biết này. Nhưng không hiểu sao anh cảm thấy mình hiểu cô còn rõ hơn hiểu chính bản thân anh.
Bỗng nhiên anh nhìn thấy những thứ mà anh không còn nhớ đã từng nhìn thấy. Những vật nhỏ bé xung quanh mà anh chưa từng để ý. Màu của lá và trời, âm thanh của mưa và gió, dáng dấp đi đứng của một thiếu nữ.
Anh đã đổi khác. Đã thay đổi. Tâm trí của anh. Thế giới quan của anh. Cứ như thể đột nhiên anh nhìn thế giới bằng con mắt của người khác.
Và anh tự hỏi giá như cuộc sống có thể giản dị thực sự như thế này.
Hoang Dã Hoang Dã - Jill Barnett Hoang Dã