Nguyên tác: The Rose And The Ring
Số lần đọc/download: 642 / 4
Cập nhật: 2017-03-28 19:32:29 +0700
Chương 18 - Họ Trở Về Kinh Đô Như Thế Nào?
L
ại nói về bà tiên Blackstick, sau khi giúp đỡ đôi bạn trẻ lấy lại được ngôi báu, thỉnh thoảng bà cũng đến thăm họ, trong lúc họ dẫn đầu đoàn quân trở về kinh đô của Giglio trong không khí chiến thắng. Bà đã biến cây gậy phép thành một con ngựa non, cưỡi ngựa bên cạnh Giglio và luôn đưa ra những lời khuyên quý giá. Tôi không dám cam đoan là vua Giglio không nghĩ là những lời giáo huấn của bà có phần nhàm chán, và tự phụ cho rằng nhờ lòng dũng cảm và trí tuệ của mình mà chàng đã giành lại được ngôi báu và chiến thắng Padella. Phải, tôi e rằng chàng có hơi trịch thượng với người bạn tốt nhất và là người nâng đỡ chàng từng bước đi. Bà tiên khuyên nhủ chàng giải quyết mọi việc, công cũng như tư, trên cơ sở công bằng, giảm sưu thuế cho dân chúng, không bao giờ phản bội lại lời hứa một khi đã thốt ra và ở bất cứ phương diện nào cũng phải là một ông vua nhân đức, anh minh.
“Một ông vua tốt ư, thưa bà tiên?” Rosalba say sưa kêu lên. “Thất hứa ư? Sao bà có thể nghĩ là Giglio có bao giờ lại làm bất cứ điều gì không đúng đắn, không giống với con người chàng? Không, không bao giờ!” Và nàng nhìn người yêu với đôi mắt say đắm bởi vì nàng nghĩ chàng là hiện thân của sự hoàn hảo.
“Tại sao cái bà tiên này bao giờ cũng dạy ta điều này điều nọ, giáo huấn ta phải làm cái này không được làm cái kia trong việc chăn dắt trăm họ và cảnh cáo ta phải giữ lời? Chẳng lẽ bà ấy cho ta là một kẻ vô ý thức, một gã đàn ông tráo trở?” Giglio bực tức nói. “Ta cho là bà ấy đã vượt quá địa vị của mình rồi đó.”
“Suỵt, Giglio thân yêu. Chàng cũng biết là bà tiên rất tốt đối với chúng ta và chúng ta không được nghĩ xấu về bà.” Rosalba dịu dàng nói với chàng Giglio.
Bà tiên không nghe được cuộc trao đổi trên, bà đã tụt lại phía sau, bởi vì bà muốn con ngựa đi chậm lại để đi cùng hoàng tử Bulbo đang cưỡi một con lừa. Trong suốt cuộc hành trình chàng được toàn quân yêu mến vì tính tình vui vẻ, lòng tốt và khiếu hài hước của mình. Chàng nóng lòng muốn gặp lại Angelica thân yêu. Chàng không biết gì về chuyện bùa phép. Bà tiên đã không nói cho chàng biết là bông hồng có một năng lực kì lạ làm cho Angelica trở nên thật quyến rũ trước mắt chàng. Bà chỉ nói với chàng những điều tốt đẹp về người vợ trẻ mà tai họa và nỗi nhục nhã đã làm nàng trở nên tốt đẹp hơn. Bạn thấy đấy bà có thể vẫy cái roi thần đi hàng trăm dặm trong một phút và quay trở lại trong chớp mắt để chuyển những lời nhắn gửi chân tình từ Bulbo đến Angelica và ngược lại. Bà cũng an ủi chàng trai rất nhiều trong suốt chuyến đi.
Khi đoàn người đi đến chặng cuối trước khi vào trong thành Blombodinga, ai đang đứng đợi ngoài xe với một thị tì nếu không phải là Angelica? Nàng lao vào vòng tay chồng, một lúc sau mới dứt ra được để cúi chào vua và nữ hoàng. Nàng không thể rời mắt khỏi Bulbo, chàng đẹp đến mức không chê vào đâu được nhờ chiếc nhẫn nơi ngón tay, còn nàng với đóa hồng cài trên vành mũ dường như không có ai có thể đẹp hơn nàng trong ánh mắt nồng nàn của Bulbo.
Một bữa đại tiệc đang đợi sẵn tân vương. Đoàn người sắp hàng đứng chờ để nghênh đón vua là đức giám mục, quan chưởng ấn, công tước Hedzoff, nữ bá tước Gruffanuff và tất cả bá quan văn võ trong triều. Bà tiên ngồi bên trái vua, cạnh bà là Bulbo và Angelica. Bạn có thể nghe thấy dàn chuông gióng giả trên khắp kinh thành và tiếng súng nổ vang trời mừng chiến thắng của hoàng đế.
“Cái gì đã khiến cho cái bà già Gruffanuff gớm guốc ăn mặc một cách lố bịch như vậy? Nàng có yêu cầu bà ta làm phù dâu không đấy?” Giglio ghé tai Rosalba hỏi nhỏ. “Cái bà già Gruff này đến là ngớ ngẩn.”
Gruff ngồi đối diện với vua, một bên là đức giám mục, một bên là quan chưởng ấn. Quả là trông bà rất tức cười với một bộ váy dài trắng muốt có chạy những hàng ren bồng bềnh. Một vòng hoa hồng bạch cài trên mái tóc giả, một cái mạng che mặt rất kiểu cách bằng voan và cái cổ nhăn nheo vàng ệch để hở rất rộng đeo đầy những viên kim cương lấp lánh. Bà ta liên tục liếc mắt đưa tình và cười duyên với Giglio bằng một cách thức khiến vua cũng không nhịn được, phải cười phá lên.
“Đã 11 giờ rồi,” Giglio kêu lên khi chuông nhà thờ lớn nhất ở Blombodinga điểm giờ. “Thưa các quý ông, quý bà, chúng ta phải bắt đầu từ bây giờ. Tổng giám mục, trẫm nghĩ cha nên có mặt ở nhà thờ trước 12 giờ trưa.”
“Tất cả chúng ta cùng có mặt ở nhà thờ trước 12 giờ.” Gruffanuff nói với một giọng như bị hụt hơi và thẹn thò giấu khuôn mặt già nua sau chiếc quạt.
“Sau đó trẫm sẽ trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trong toàn vương quốc.” Giglio hào hứng kêu lên, với một cái cúi đầu tao nhã về phía nàng Rosalba, khuôn mặt nàng ửng hồng lên vì hạnh phúc.
“Ôi, Giglio của thiếp, đấng quân vương oai dũng của thiếp.” Gruffanuff thống thiết kêu lên, “có thể nào cái phút giây hạnh phúc hằng mong đợi rồi cũng đến.”
“Tất nhiên nó sẽ đến!” Vua nói to.
“Và thiếp... thiếp sắp trở thành cô dâu vô cùng hạnh phúc của Giglio kiêu dũng!” Gruffanuff xướng to. “Có ai cho tôi mượn lọ muối hít nào. Chắc tôi sẽ ngất đi vì sung sướng.”
“Bà là cô dâu của tôi?” Giglio dằn giọng hỏi.
“Bà sẽ làm đám cưới với hoàng tử của tôi?” Rosalba đáng thương kêu lên, giọng vỡ ra vì đau khổ.
“Xì! Ngớ ngẩn! Người đàn bà này hóa rồ mất rồi!” Vua giận dữ nói. Tất cả triều thần đều thể hiện qua sắc mặt hoặc giọng nói vẻ ngạc nhiên hoặc ghê tởm hoặc vẻ kinh ngạc không biết lí giải chuyện đang diễn ra như thế nào cho phải.
“Tôi muốn biết ai sẽ được sánh vai cùng nhà vua trong hôn lễ nếu không phải là tôi nào?” Gruffanuff ré lên. “Tôi muốn biết vua Giglio có phải là một bậc chính nhân quân tử không và liệu còn có chính nghĩa ở tại Paflagonia này không? Quan chưởng ấn và ngài Tổng giám mục, các ngài vui lòng làm chứng cho người đàn bà yếu đuối, dịu dàng, cả tin, ngây thơ này chứ? Có phải là hoàng tử Giglio đã hứa là sẽ cưới Barbara không nào? Đây có phải là chữ kí của Giglio không? Có phải tờ giấy này tuyên bố rằng chàng là của tôi, chỉ mình tôi không hả?”
Bà bá tước đưa cho cha Tổng giám mục tờ văn tự mà hoàng tử đã kí vào cái buổi tối bà ta đeo chiếc nhẫn thần còn Giglio đã uống quá nhiều rượu champagne. Tổng giám mục đeo mục kỉnh lên, đọc to: “Tờ giấy này làm bằng chứng rằng tôi đứng tên sau đây là Giglio con trai duy nhất của Savio vua xứ Paflagonia hứa sẽ lấy Barbara Griselda, nữ bá tước Gruffanuff quả phụ của mồ ma ông Jenkins Gruffanuff.”
“Hừm,” Tổng giám mục lẩm bẩm, “văn tự chắc chắn vẫn là... là một văn tự... hợp lệ.”
“Chà.” Quan Chưởng ấn nói, “chữ ký này không phải là nét chữ viết tay của đức vua.” Thực vậy, kể từ khi học hành nghiêm chỉnh ở Bosforo, nét chữ của Giglio đã đẹp lên rất nhiều.
“Đây có phải là chữ ký của con không?” Bà tiên kêu to với một vẻ trang nghiêm dễ sợ.
“P-h-ải!” Anh chàng Giglio hổn hển nói, “con đã quên mất tờ giấy chết tiệt này, mụ đàn bà này muốn dùng nó để nắm giữ con. Này mụ già quái ác kia, mụ đòi cái gì thì mới trả tự do cho ta? Kìa hãy đỡ lấy nữ hoàng... nàng sắp ngất đi rồi kìa.”
“Chặt đầu con mụ này đi.” Hedzoff tính nóng như lửa, kêu lên.
“Bóp cổ cho mụ già quái đản ấy tiêu đời!”
“Ném mụ ta xuống sông.” Hai anh bạn học của hoàng tử tranh nhau nói.
Nhưng Gruffanuff đã vòng tay quanh cổ vị Tổng giám mục gào khóc. “Hãy đòi lại công bằng cho con thưa cha.” Tiếng kêu khóc của bà ta vừa thê lương, vừa sắc như dao cứa khiến mọi người đứng lặng. Nữ hoàng Rosalba bất tỉnh trong tay các thị nữ theo hầu. Bạn có thể hình dung cái nhìn đau đớn khôn tả mà Giglio đưa từ người mà chàng yêu thương - niềm hi vọng, niềm vui, tất cả những gì thân yêu nhất, quan thiết nhất đối với chàng - sang bà bá tước Gruffanuff xấu xí, ghê tởm đang lao đến bên chàng miệng la oai oái: “Công lý, công lý.”
“Bà có muốn lấy số tiền mà Glumboso đã trả lại không?” Giglio hỏi, “280.000.000 gì đó. Cả một món tiền lớn đấy.”
“Thiếp sẽ có nó cùng với bệ hạ nữa.”
“Ta mang cả vương miện nạm kim cương ra mà trao đổi vậy.” Giglio sốt ruột kêu lên.
“Thiếp sẽ đội vương miện đó khi đứng bên chàng!”
“Bà có muốn đổi lấy 3 phần tư, hay là 5 phần 6 hay là 19 phần 20 vương quốc của tôi không?” Ông vua trẻ hỏi với giọng run rẩy.
“Có là cả châu Âu đi nữa mà không có chàng thì điều đó còn có nghĩa lý gì hả Giglio yêu dấu?” Gruff lả lơi nói, hôn tay chàng.
“Ta sẽ không, ta không thể, không đời nào - ta sẽ thoái vị trước.” Giglio hét lên ghê tởm, rút tay ra nhưng Gruffanuff cứ bám chặt lấy.
“Thiếp cũng có một số vốn, cùng với chàng sống trong một túp lều tranh Barbara này cũng hoàn toàn sung sướng.”
Giglio phát điên phát cuồng lên vì giận dữ. “Con sẽ không bao giờ lấy mụ ta. Ôi bà tiên, bà tiên, xin người hãy cho con một lời khuyên.” Chàng bật lên nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của bà với đôi mắt như trong cơn mê sảng.
“Tại sao bà tiên này lúc nào cũng khuyên ta cái này cái nọ và cảnh cáo ta nói phải giữ lấy lời? Phải chăng bà ấy nghĩ ta không phải là người trọng danh dự?”
Bà tiên nói, nhại lại đúng cái giọng của chàng khi than thở với Rosalba. Giglio cụp mắt nhìn xuống đất, dưới đôi mắt sáng như sao của bà, chàng cảm thấy mình không có cách nào thoát khỏi tình huống đáng sợ này.
“Thôi được thưa đứa Tổng giám mục.” Chàng nói với giọng đáng sợ khiến cha cố giật mình, “bởi vì bà tiên này đã đưa ta lên đỉnh cao hạnh phúc rồi lại đẩy ta xuống vực sâu đau khổ. Nếu ta đã để mất Rosalba thì ít nhất ta cũng giữ lại được danh dự. Đứng dậy đi bà bá tước, chúng ta sẽ làm đám cưới, ta sẽ giữ lời nhưng ta sẽ hủy hoại đời mình ngay sau đó.”
“Ôi, Giglio thân yêu.” Gruffanuff nói, nhảy lên vì sung sướng. “Thiếp biết, thiếp biết là có thể tin cậy ở chàng mà. Thiếp biết hoàng tử của thiếp có một nhân cách cao đẹp mà. Quý ông, quý bà mọi người hãy lên xe đến nhà thờ đi nào. Còn về chuyện chết chóc, xin chàng đấy. Rồi chàng sẽ quên cái con thị tì thấp kém này ngay ấy mà, chàng sẽ sống một đời hạnh phúc, mãn nguyện với Barbara của chàng. Nàng muốn trở thành hoàng hậu, không phải là một hoàng hậu góa bụa mà là một bà hoàng hậu cạnh đấng quân vương yêu quý.”
Bà bá tước khoác tay Giglio đau khổ, liếc mắt đưa tình và ngoác miệng ra cười với một dáng điệu đến tởm. Rồi bà ta đi như có thêm đôi cánh trên đôi giày xa tanh trắng và nhảy lên cỗ xe ngựa lộng lẫy được chuẩn bị để đưa Giglio và Rosalba đến nhà thờ.
Tiếng đại bác vang rền, chuông ở tất cả các gác chuông trong kinh thành đều ngân dài, dân chúng rải hoa xuống con đường mà cô dâu chú rể sẽ đi. Gruffanuff ló mặt qua cửa sổ mạ vàng, cúi chào và cười toe toét với họ. Khiếp, trông bà ta mới xấu xí và quái đản làm sao!