Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:00 +0700
Chương 20
Đ
úng như ông Verduret dự đoán, bức thư nặc danh của Prosper đã có một tác động ghê gớm. Buổi sáng hôm đó khi ông Fauvel đang ngồi bóc thư trong phòng làm việc thì ông vớ được bức thư này. Ông choáng váng như bị sét đánh. Ông hoang mang suy nghĩ về những lời lẽ của bức thư. Nhưng sau vài phút ông đã trấn tĩnh lại. Thật là một sự vu cáo bỉ ổi hèn nhát! Ông kêu lên. Nói như vậy nhưng ông không thể nào tiếp tục xem tiếp các bức thư khác được nữa. Một nỗi nghi ngờ đang len lỏi vào đầu óc ông. Ông cố gắng trấn tĩnh và tự hỏi: “Thế nếu điều đó là thật thì sao?” Sau một thời gian đau khổ suy nghĩ, ông Fauvel quyết định là sẽ theo dõi vợ mình. Vả lại, ông cũng có một cách rất đơn giản để kiểm tra lời tố giác của bức thư nặc danh. Bức thư báo cho ông rằng kim cương của bà Fauvel đã được đem cầm cố ở tiệm cầm đồ. Ông có thể dễ dàng xác minh được điều này. Và nếu điều này không đúng thì ông không thèm để ý đến những điều tiếp theo nữa.
Ông đang nghĩ đến đó thì có người vào báo là bữa ăn trưa đã dọn xong. Trong bữa ăn, ông nghĩ cách tự kiềm chế để tránh mọi câu hỏi. Thậm chí ông còn nói chuyện vui để đánh lạc hướng sự chú ý. Nhưng vừa nói chuyện ông vừa nghĩ cách làm thế nào để nhanh chóng kiểm tra được ngăn kéo tủ của bà Fauvel mà không để bà biết. Ông nghĩ nhiều đến điều này đến nỗi ông không thể không hỏi xem vợ mình có đi đâu hôm nay không?
- Có, - Bà đáp. - Thời tiết xấu lắm nhưng tôi và con Madeleine có vài thứ phải mua gấp.
- Bà định mấy giờ thì đi?
- Ăn xong tôi phải đi ngay.
Ông thở ra nhẹ nhõm. Chỉ vài phút nữa thôi là ông có thể biết được rõ mọi chuyện. Ăn xong, ông châm một điếu xì gà rồi lấy cớ bận việc ông về ngay phòng mình mà không nấn ná trong phòng ăn như mọi ngày. Ông cẩn thận đến nỗi đã sai cả Lucien đi giải quyết một công việc để cho ông được tự do ở nhà một mình.
Cuối cùng sau nửa tiếng đồng hồ mà ông tưởng là dài hàng thế kỷ, ông nghe thấy tiếng xe ngựa chuyển bánh lăn qua dưới vòm cổng. Bà Fauvel cùng cô cháu gái đã lên đường.
Không đợi thêm một phút nào nữa, ông vội lao vào phòng vợ mình, mở ngăn kéo tủ vẫn được vợ ông dùng để đựng đồ nữ trang. Rất nhiều hộp nữ trang không còn nữa, những hộp còn lại chỉ là hộp không. Bức thư nặc danh đã nói đúng.
Điều khẳng định này nổ tung trong đầu ông Fauvel như một viên trái phá. Thế nhưng! …
- Không, - ông lắp bắp. - Không thể như thế được!
Lập tức ông lục tìm khắp nơi với hy vọng là biết đâu bà Fauvel thay đổi nơi cất đồ nữ trang. Nhưng ông chẳng thấy gì cả! Lúc ấy ông liền nghĩ đến buổi vũ hội tại nhà hai anh em Jandidier. Hôm ấy ông đã bảo vợ:
- Tại sao bà không đeo kim cương?
Bà đã mỉm cười đáp:
- Để làm gì? Ai chả biết những thứ ấy của tôi. Không đeo có khi tôi lại nổi bật hơn, vả lại chúng không hợp với bộ váy áo này.
Đúng, bà đã nói điều đó mà không hề bối rối đỏ mặt. Thật là trâng tráo! Thật là hủ bại đằng sau cái vỏ tiết hạnh bề ngoài kia.
Nhưng bỗng nhiên trong óc ông lóe lên một chút hy vọng, mặc dù mỏng manh nhưng ông vẫn bám lấy nó như kẻ chết đuối bám vào mảnh thuyền nát. Ông nghĩ: “Kim cương của bà ấy có thể ở trong phòng của Madeleine.”
Không còn nghĩ gì đến tính chất xấu xa của công việc lục lọi này nữa, ông chạy sang phòng cô cháu gái sục tìm khắp chốn. Ông chẳng thấy kim cương của bà Fauvel đâu, tệ hơn nữa là trong hòm đồ nữ trang của Madeleine ông cũng chỉ thấy mấy hộp đồ rỗng không.
- Chúng đã thông đồng với nhau để lừa ta, - ông lẩm nhẩm. - Chúng đã thông đồng nhau!…
Ông chán nản gieo mình xuống ghế bành Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má và thỉnh thoảng ông lại nấc lên đau đớn. Thế là đời ông đã hết. Trong khoảnh khắc bức thành trì hạnh phúc của ông sụp đổ tan tành. Người vợ tiết hạnh đã lừa dối ông! Bà… người mẹ của những đứa con! À mà liệu chúng có phải là con ông không? Liệu trước đây ông có bị lừa dối không?
Ông không còn tin gì nữa. Ông không còn thiết sống nữa. Tuy nhiên trạng thái yếu đuối của ông kéo dài không lâu. Ngọn lửa căm giận đã nhanh chóng làm cho nước mắt ông khô cạn, và ông đứng dậy quyết chí trả thù.
Nhưng ông hiểu rằng ông không thể chỉ dựa vào một bằng chứng đó mà gây mối oán giận.
Rất may là ông có thể dễ dàng tìm ra những bằng chứng khác nữa.
Đầu tiên ông gọi anh hầu phòng vào và ra lệnh cho anh ta là chỉ được phép giao cho một mình ông mọi thư từ gửi về gia đình. Sau đó ông gửi cho một người đại lý của ông ở Saint-Rémy một bức điện chi tiết nhờ ông thông báo chính xác về gia đình Lagors và đặc biệt là về Raoul. Cuối cùng, theo lời khuyên của bức thư nặc danh, ông ra Sở Cảnh sát hy vọng là sẽ được biết lý lịch của Clameran.
Nhưng Sở Cảnh sát là nơi biết giữ bí mật như một nấm mồ. Họ khuyên ông hãy sang báo cáo cho ủy viên công tố biết.
Bực mình, ông trở về nhà thì nhận được điện trả lời từ Saint-Rémy. Bức điện thông báo cho ông những điều như đã thông báo cho ông Verduret: “Gia đình Lagors đang sa sút hoàn toàn, không ai biết anh chàng Raoul. Bà Lagors chỉ có con gái chứ không có con trai…”
Điều phát giác này là cú đánh cuối cùng giáng xuống đầu ông.
- Đồ khốn nạn! - ông kêu lên đau đớn và điên giận. - Mụ ta dám rước tình nhân vào tận nhà!
Phải giết chúng nó đi! Đó là hình phạt mà ông nghĩ ra cho tội ác xấu xa của vợ. Nhưng ông vẫn kiềm chế được: “Bây giờ đến lượt ta lừa chúng,” ông tự nhủ với vẻ hài lòng đáng sợ.
Tối đó ông vẫn tỏ ra bình thường như mọi ngày. Nhưng, vào khoảng chín giờ khi lão Clameran đến chơi, thì ông bỏ đi vì sợ rằng sẽ không kiềm chế nổi mình. Mãi đến khuya ông mới vào nhà.
Hôm sau ông thu hoạch được thành quả từ thái độ thận trọng của mình. Trong số những bức thư gửi đến cho gia đình ông vào buổi trưa, ông thấy một bức thư có dấu bưu điện ở Vésinet. Ông thận trọng bóc thư ra đọc: “Dì kính mến, ngay ngày hôm nay cháu cần phải gặp dì. Cháu đợi dì ở nhà. Cháu sẽ nói rõ tại sao cháu không thể đến gặp dì ở nhà dì được. Raoul.”
- Ta tóm được chúng rồi, - ông Fauvel vui sướng reo lên.
Ông liền mở ngăn kéo bàn rút ra một khẩu súng ngắn và ngắm nghía trong tay. Tất nhiên ông tưởng là ông chỉ có một mình, nhưng mọi cử chỉ của ông đang bị theo dõi. Nina Gypsy từ khách sạn Đại Thiên Thần quay về đang dán mắt vào lỗ khóa con quan sát ông, và điệu bộ của ông đã tiết lộ cho cô biết sự thật. Ông Fauvel đặt súng lên bệ lò sưởi để dán lại thư. Làm xong ông đem thư xuống buồng người gác cổng để vợ mình không biết là bức thư đã qua tay ông.
Ông chỉ vắng mặt có hai phút, nhưng, linh tính thấy có nguy hiểm sắp xảy ra, Gypsy đã kịp thời lọt vào phòng ông chạy lại chỗ lò sưởi tháo đạn ra khỏi súng.
“Thế là có thể tránh được mối nguy hiểm đầu tiên,” cô nghĩ, “và ông Verduret được Cavaillon báo tin có thể sẽ kịp giải quyết.”
Rồi cô chạy nhanh xuống nhà báo cho Cavaillon và bảo anh đến gặp chị Alexandre ngay.
Một giờ sau, bà Fauvel sửa sang quần áo, sai lấy xe và ra khỏi nhà.
Ông Fauvel trước đó đã thuê sẵn một chiếc xe ngựa, giờ đây ông liền cho xe bám theo bà.
“Lạy Chúa!…” Nina nghĩ. “Nếu ông Verduret không đến kịp thì bà Fauvel và Raoul sẽ hết đường sống.”