The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Jules Verne
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 31
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 53
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Cột Tín Hiệu - Đại Hàn - Con Hồng Hạc - Trượt Băng - Tài Trượt Băng Của Jacques - Doniphan Và Cross Trái Lệnh - Sương Mù - Jacques Lao Vào Sương Mù - Bắn Đại Bác Từ Động Người Pháp - Những Chấm Đen - Thái Độ Của Doniphan
ín nhiệm của các bạn với Briant là sự tưởng lệ thích đáng lòng vị tha, sự dũng cảm của cậu mỗi khi số phận của trại cần đến sự tận tâm không mệt mỏi vì lợi ích chung. Từ ngày cậu làm nhiệm vụ điều khiển du thuyền Sloughi từ New Zealand vượt biển tới đảo Chairman, cậu đã không lùi bước trước một gian nguy nào. Dù cậu mang quốc tịch khác, nhưng các bạn lớn hay nhỏ đều quý mến cậu, nhất là các em nhỏ luôn được cậu hết mực quan tâm, nên các em đều bỏ phiếu cho cậu. Chỉ có Doniphan, Webb, Wilcox và Cross là phủ nhận những đức tính tốt của Briant, tuy thâm tâm họ biết rằng như thế là bất công đối với người xứng đáng nhất trong cả bọn.
Mặc dầu đã lường trước rằng kết quả cuộc bầu cử này sẽ làm cho mối bất hòa sẵn có trong trại sâu sắc hơn và Doniphan cùng với cánh hẩu của cậu ta sẽ giở trò vè gì đó đáng tiếc, nhưng Gordon vẫn không dè dặt chúc mừng Briant, phần vì bản tính cậu ngay thẳng nên không thể không tán thành sự lựa chọn này, phần vì cậu chỉ thích làm nhiệm vụ kế toán cho trại mà thôi.
Tuy nhiên, từ hôm đó, nhóm của Doniphan bày tỏ rõ ràng thái độ bất mãn đối với tình trạng này, mặc dù Briant đã tự hứa không để cho họ có hành động cực đoan.
Còn Jacques không phải là không có chút ngạc nhiên khi thấy anh mình chấp nhận kết quả bầu cử.
- Vậy là anh muốn…?
Chú bỏ lửng câu hỏi, nhưng Briant đã nói thêm khi nói nhỏ với em:
- Đúng thế! Anh muốn làm nhiều hơn những gì anh em ta đã làm cho tới nay, để chuộc lỗi cho em.
- Em cảm ơn anh, - Jacques trả lời - anh đừng gượng nhẹ với em nhé!
Từ hôm sau, trại lại tiếp tục dòng sinh hoạt đang sắp trở nên đơn điệu hết mức trong những ngày mùa đông dài đằng đẵng.
Việc đầu tiên phải làm trước khi giá rét ngăn cản là tới vũng Sloughi để làm một việc tối cần. Ta biết rằng cột tín hiệu đã được dựng trên một trong những đỉnh cao nhất của đồi Auckland, nhưng lá cờ treo trên cột đã bị gió từ ngoài khơi thổi vào xé rách bươm, cần thay bằng một tín hiệu khác chịu được tố lốc mùa đông. Theo gợi ý của Briant, Baxter dùng những cây cói dẻo mọc đầy bờ đầm lầy đan thành một “quả bóng” để gió lọt qua nên có thể trụ lại được. Khi “quả bóng” làm xong, ngày 17 tháng 6, chuyến ra vũng Sloughi được thực hiện. Tín hiệu mới thay cho cờ Anh được kéo lên, cách xa nhiều dặm vẫn còn thấy rõ.
Chẳng mấy nữa Briant và “dân chúng” phải tự giam mình trong động Người Pháp. Nhiệt kế từ từ hạ xuống liên tục, báo hiệu sẽ có rét đậm kéo dài. Briant cho kéo xuồng lên cất vào góc vách ngang rồi lấy bạt dày phủ kín, đề phòng thời tiết hanh khô làm những mối ghép hở ra. Wilcox và Baxter thì đặt dò quanh hàng rào và đào những hố bẫy mới ở ven rừng Hố Bẫy. Cuối cùng, họ lại dựng sào và căng lưới ở bờ trái con lạch để bắt chim bị gió mạnh thổi dạt vào sâu trong đảo. Thỉnh thoảng Doniphan và hai, ba bạn dùng cà kheo vào truông phía Nam và chẳng bao giờ về tay không. Họ thận trọng từng phát súng vì Briant cũng tiết kiệm đạn dược chẳng khác gì Gordon.
Đầu tháng 7, nước bắt đầu đóng băng. Những tảng băng đóng trên mặt hồ Gia Đình trôi theo dòng chảy vào lạch chẳng bao lâu ùn lại ở thượng nguồn phía động Người Pháp, và mặt lạch chỉ còn là một lớp băng dày. Tiết lạnh -15°C này mà kéo dài thì chẳng mấy nữa cả mặt hồ sẽ đóng băng. Đúng thế, những trận cuồng phong dữ dội làm nước chậm đông cứng vừa chấm dứt, gió chuyển sang hướng đông nam, trời trong lại thì nhiệt độ hạ xuống -22°C.
Chương trình sinh hoạt mùa đông lại được thực hiện như đã đề ra năm trước. Briant cố gắng duy trì cho đúng, không lạm dụng quyền hành. Được cái là các bạn đều tự giác và Gordon thì gương mẫu chấp hành nên việc thực hiện nhiệm vụ của trưởng trại rất thuận lợi. Thêm nữa, Doniphan và cánh hẩu của cậu ta cũng không tỏ ra bất phục tùng. Nhiệm vụ hằng ngày của họ là đi thăm các bẫy chim thú nên họ tách ra thành nhóm riêng, thầm thì với nhau, họa hoằn mới tham gia trò chuyện cùng các bạn kể cả khi ăn cũng như khi sinh hoạt tối. Chẳng biết họ có toan tính điều gì không. Tóm lại, họ không có điều gì đáng chê trách để Briant phải can dự. Cậu cố gắng đối xử công bằng với mọi người, tự nhận về mình những việc khó khăn vất vả và cũng không gượng nhẹ với em trai. Còn Jacques thì dường như muốn đua với anh trong công việc. Gordon nhận xét thấy tính tình Jacques có vẻ chuyển biến. Moko thì vui mừng thấy rằng sau khi đã thú lỗi với anh, chú bé hòa đồng hơn với các bạn khi trò chuyện cũng như khi chơi đùa.
Việc học tập lấp đầy các giờ dài dằng dặc phải ru rú trong sảnh. Jenkins, Costar, Dole và Iverson tiến bộ trông thấy. Còn các cậu lớn cũng không ngừng tự học. Buổi tối thường tổ chức đọc to các truyện du kí, trong đó Service thích nhất vẫn là các truyện Robinson của cậu. Đôi khi phong cầm của Garnett cũng lên tiếng, thỉnh thoảng nhạc công lại bấm sai cho nên bản đàn đang du dương bỗng ré lên chói cả tai. Mọi người thì hát những bài ca thiếu nhi. Rồi buổi hòa nhạc kết thúc và ai về giường của người ấy.
Briant vẫn không thôi nghĩ cách trở về New Zealand. Mối quan tâm ấy khiến cậu khác biệt với Gordon, chỉ nghĩ đến cách tổ chức sao cho trại di thực đảo Chairman hoàn hảo hơn. Briant muốn rằng nhiệm kì trưởng trại của mình được đánh dấu bằng những nỗ lực hồi hương. Cậu luôn luôn nghĩ đến cái vệt trắng nhìn thấy ngoài khơi vũng Ảo Tưởng và thường tự hỏi đó có phải là một vùng đất ở cạnh đảo không? Nhưng khi cậu trao đổi với Baxter thì cậu này lắc đầu: công việc vượt quá sức các cậu.
- Thế đấy, tại sao bọn mình chỉ là trẻ con?! - Cậu nhắc lại - Ừ! Chỉ là những đứa trẻ trong khi đáng ra phải là những người lớn!
Và đó là điều làm cậu phiền muộn nhất.
Trong những đêm đông ấy, mặc dầu an ninh của động Người Pháp vẫn được đảm bảo, song cũng mấy lần có động. Phann sủa từng hồi dài báo có thú dữ - hầu như luôn là những con chó rừng đến lượn quanh hàng rào bảo vệ chim, thú nuôi. Doniphan và mấy bạn nữa phải xông từ sảnh ra, ném những mồi lửa để xua đuổi bọn thú tệ hại ấy. Cũng vài ba lần có những đôi báo đốm và báo sư tử xuất hiện quanh đây nhưng không vào quá gần như bọn chó rừng, phải từ xa bắn mấy phát súng đuổi chúng đi, chứ không sát thương. Tóm lại cũng khá vất vả mới bảo vệ được vật nuôi trong hàng rào.
Ngày 24 tháng 7, Moko có dịp phát huy nghệ thuật nấu ăn khi xử lí một con mồi mới săn được, khiến các vị thực khách, người thì thưởng thức vị ngon, kẻ thì được thỏa tính phàm ăn.
Wilcox không thỏa mãn với việc bắt chim và thú nhỏ, với sự tình nguyện giúp đỡ của Baxter, đã chọn một cây trong rừng Hố Bẫy uốn xuống, đặt thòng lọng bẫy thú lớn, loại thường đặt trong rừng, trên lối đi của hoẵng và không hiếm lần đạt kết quả tốt. Nhưng lần này không phải là hoẵng mà là một con hồng hạc tuyệt đẹp bị mắc thòng lọng, vùng vẫy không thoát ra được. Hôm sau khi Wilcox tới thì con vật đã chết ngạt do nút thòng lọng thít chặt cổ khi cái cây bật lên. Con mồi sau khi vặt lông, moi ruột, nhồi lá thơm quay vừa chín tới được nhận xét là tuyệt diệu. Mọi người ăn thỏa thích từ cánh đến đùi, và ai cũng được một phần lưỡi nhỏ, dưới bầu trời này chưa từng thấy thứ nào ngon bằng.
Đánh dấu nửa đầu tháng 8 là bốn ngày cực rét. Briant không khỏi e ngại khi nhiệt độ xuống dưới -30°C. Trời trong vắt và như thường xảy ra khi nhiệt độ cực thấp là không có một hơi gió nào. Ra khỏi động Người Pháp lúc này buốt đến tận xương tủy. Các em bé bị cấm ngặt không được ra ngoài, dù chỉ một lát. Còn các cậu lớn cũng chỉ ra ngoài khi không đừng được, chủ yếu là để giữ cho lửa cháy liên tục trong các lò sưởi chuồng thú và chuồng chim.
May sao đợt đại hàn cũng chóng qua. Sang ngày 6 tháng 8, gió chuyển sang hướng tây. Những trận cuồng phong kinh khủng tấn công vũng Sloughi ở bờ phía tây, quật không thương tiếc vào vách đá bên ấy rồi ào ạt vọt qua đỉnh đồi Auckland. Tuy nhiên động Người Pháp thì không hề hấn gì. Đối với động đá vững chãi này thì họa may một cơn động đất mới lay chuyển được. Ngay đến những cơn gió dữ dội có thể đẩy những con tàu lớn vào bờ hoặc xô đổ những tòa nhà xây bằng đá cũng không làm gì được vách đá sừng sững ấy. Còn cây cối bị bật gốc càng nhiều, thì các tiều phu trẻ càng đỡ tốn công đốn củi.
Tóm lại gió bão đã khiến bầu khí quyển biến đổi sâu sắc, nghĩa là chấm dứt tiết đại hàn. Nhiệt độ không ngừng tăng lên và khi hết gió bão thì ổn định ở mức từ -7°C đến -8°C. Nửa sau tháng 8 rất dễ chịu, đã có thể làm việc ngoài trời, trừ việc đánh cá vì mặt hồ và mặt lạch vẫn còn đóng băng. Chim thú mắc lưới, dò và bẫy khá nhiều nên nhà bếp luôn được cung cấp thịt tươi.
Lượng thú nuôi tăng thêm, mấy lứa ô tác và gà sao nở. Con vicuña đẻ năm con. Tất cả đều được Service và Garnett chăm nom chu đáo.
Trong hoàn cảnh đó, khi lớp băng còn đủ chắc để đảm bảo an toàn, Briant tổ chức một buổi trượt băng để các bạn giải trí. Baxter đã chế được mấy đôi ván trượt đế gỗ, dưới có lưỡi sắt. Các cậu bé ít nhiều cũng đã làm quen với môn thể thao mùa đông này, vốn được ưa chuộng ở New Zealand, rất khoái có dịp thi thố tài năng trên mặt băng hồ Gia Đình.
Vậy là 11 giờ sáng ngày 25 tháng 8, để Iverson, Dole và Costar ở lại cho Moko và Phann bảo vệ, Briant và các bạn khác ra khỏi động, tìm nơi đủ rộng cho môn trượt băng. Briant mang theo một kèn đồng của du thuyền để gọi những bạn trượt đi quá xa quay lại. Mọi người đã ăn sáng và dự định sẽ trở về vào bữa chiều. Phải men theo bờ hồ đi quá lên ba dặm mới có địa điểm thích hợp vì mặt hồ gần động Người Pháp lổn nhổn những tảng băng nhỏ. Tới quãng ngang với rừng Hố Bẫy thì họ dừng lại. Phía trước là một mặt băng đông cứng phẳng lì trải ra ngút tầm mắt về phía đông, dù có cả một đội quân thao diễn trên đó cũng thoải mái.
Chẳng cần nói ta cũng biết là Doniphan và Cross đều khoác súng theo để gặp dịp thì hạ vài con mồi. Briant và Gordon thì vốn không thích môn trượt băng. Các cậu chỉ đi để canh chừng, ngăn những hành động dại dột.
Phải công nhận rằng những tay trượt băng giỏi nhất trong bọn là Doniphan, Cross và hơn hết là Jacques. Không ai vượt được chú về tốc độ di chuyển cũng như độ chính xác, uyển chuyển khi lượn vòng phức tạp. Trước khi bắt đầu, Briant tập hợp các bạn lại nói:
- Mình không cần dặn các bạn là hãy khôn ngoan và gác lại mọi sự tự ái! Ta không sợ băng nứt vỡ, nhưng phải hết sức tránh gãy chân, gãy tay. Đừng đi xa quá tầm nhìn. Nếu ai đi quá xa thì Gordon và mình sẽ đợi các bạn ở đây và khi nghe thấy tiếng kèn thì các bạn nhớ quay lại ngay với mình.
Nghe xong, các vận động viên trượt băng lướt ngay ra mặt hồ và Briant yên tâm thấy các bạn thật sự khéo léo. Kể ra lúc đầu cũng có vài cú ngã, nhưng không nguy hiểm mà chỉ làm rộ lên những tiếng cười. Jacques quả là giỏi, chú tiến lên, lùi lại trượt bằng một chân, bằng cả hai chân, khi trượt đứng, khi trượt ngồi, lượn vòng tròn hay theo hình e-líp thật hoàn hảo. Và Briant vui mừng khi thấy chú em hòa mình với các bạn.
Là một vận động viên ham thích mọi môn thể thao, có lẽ Doniphan cảm thấy ghen tị khi các bạn nhiệt tình hoan hô tài năng của Jacques. Vì vậy, bỏ qua lời căn dặn ân cần của Briant, chẳng mấy lúc cậu đã trượt ra xa bờ hồ và chỉ một lát sau, cậu còn ra hiệu cho Cross đi theo mình. Cậu gọi to:
- Này Cross, có một đàn vịt ở đằng kia… kia kìa… ở phía đông! Cậu có thấy không?
- Có.
- Cậu có súng… mình cũng có… ta đi săn thôi!
- Nhưng Briant đã ngăn…
- Thôi! Hãy dẹp Briant của cậu cho mình được yên! Nào đứng lên!… Hết tốc độ!…
Chỉ nháy mắt Doniphan và Cross đã vượt nửa dặm đường đuổi theo bầy chim đang bay xập xòe trên mặt hồ.
- Các cậu ấy đi đâu thế nhỉ? - Briant hỏi.
- Họ thấy mồi săn, - Gordon trả lời - và cái bản năng săn bắn…
- Hay là cái bản năng vô kỉ luật! - Briant nói tiếp - Lại vẫn là Doniphan…
- Briant, cậu sợ có điều không hay cho họ à!
- Hừ làm sao biết được, Gordon!… Nhưng đi quá xa bao giờ cũng là dại dột. Kìa họ đã đi xa thế kia kìa.
Đúng là bị cuốn theo đà trượt nhanh, Doniphan và Cross lúc này chỉ còn là hai dấu chấm trên mặt hồ phía chân trời. Tuy họ còn thời gian để quay lại vì còn mấy giờ nữa mới đến tối, nhưng vẫn là dại dột vì vào mùa này, thời tiết thường thay đổi đột ngột. Gió chuyển hướng là có thể thành cuồng phong hoặc có sương mù. Vì vậy ta hiểu được Briant lo lắng tới mức nào khi khoảng 2 giờ chiều, chân trời đột nhiên sầm lại vì một dải sương mù dày đặc mà vẫn chưa thấy Cross và Doniphan quay về. Trong khi đó, hơi nước tích tụ trên mặt hồ che kín cả bờ phía tây.
- Đó là điều mình lo ngại! - Briant kêu - Làm sao họ tìm được đường về bây giờ?
- Kèn! Thổi kèn! - Gordon đáp ngay.
Kèn rúc ba lần, tiếng đồng lanh lảnh vang dài trong không gian. Rất có thể có tiếng súng trả lời vì đó là cách duy nhất để Doniphan và Cross thông báo vị trí hiện tại của họ.
Briant và Gordon cùng lắng tai. Chẳng có tiếng súng nào vọng tới! Màn sương vẫn dày thêm và lan rộng ra chỉ còn cách bờ một phần tư dặm là cùng, đồng thời còn bốc cao lên, chỉ vài phút thôi là sẽ chẳng còn thấy hồ. Briant liền tập trung các bạn vẫn còn ở trong tầm nhìn. Một lát sau, mọi người đã có mặt đầy đủ trên bờ hồ.
- Cậu quyết định thế nào đây? - Gordon hỏi.
- Phải tìm cho được Cross và Doniphan trước khi họ bị lạc hoàn toàn trong sương. Chúng ta phải có người đi tìm theo hướng các cậu ấy vừa đi, cố dùng tiếng kèn để liên lạc với họ.
- Mình sẵn sàng đi! - Baxter xung phong.
- Cả chúng mình nữa! - Vài ba cậu khác lên tiếng.
- Không! Mình đi! - Briant nói.
- Để em đi cho! - Jacques đề nghị - Dùng ván trượt em sẽ nhanh chóng đuổi kịp họ thôi.
- Được! - Briant đáp - Em đi và dùng kèn này liên lạc với họ.
- Vâng, thưa anh!
Một lúc sau, Jacques đã biến mất trong màn sương mỗi lúc một dày thêm.
Mọi người lắng tai nghe tiếng kèn của Jacques, nhưng chẳng bao lâu chú đã đi quá xa nên chẳng nghe thấy gì nữa. Nửa giờ trôi qua, vẫn không thấy tăm hơi hai người bị lạc lẫn người đi tìm. Ba người ấy sẽ ra sao nếu đêm xuống mà không tìm thấy đường về?
- Giá có súng… thì có thể… - Service nói.
- Súng à? - Briant đáp. - Ta về động Người Pháp ngay thôi! Nhanh lên!
Đó là cách xử trí tốt nhất vì trước hết phải báo cho Doniphan và Cross cũng như Jacques biết phương hướng quay lại. Các cậu đi theo đường ngắn nhất về động Người Pháp. Chưa tới nửa giờ mọi người đã vượt qua ba dặm tới sân tập.
Bây giờ không phải lúc dè sẻn đạn. Wilcox và Baxter nạp đạn hai khẩu súng và bắn về hướng đông. Không có tiếng trả lời. Chẳng có tiếng súng lẫn tiếng kèn. Đã 3 giờ 30, mặt trời càng xuống thấp sau dãy đồi Auckland thì màn sương càng dày đặc hơn. Không còn thấy gì trên mặt hồ.
- Đại bác! - Briant thét.
Một đại bác của tàu Sloughi vẫn bố trí ở lỗ châu mai bên cửa sảnh được kéo ra giữa sân tập, nòng chĩa về hướng đông bắc. Thuốc bắn pháo hiệu được nạp vào, Baxter sắp giật cò thì Moko khuyên nên nạp thêm một búi cỏ tẩm mỡ thì tiếng nổ sẽ to hơn. Lời khuyên ấy ngay sau đó được thực tế chứng minh là đúng. Súng nổ. Tất nhiên là Dole và Costar phải bịt tai. Giữa một không gian hoàn toàn yên tĩnh dường này, nhất định tiếng đại bác phải vang xa nhiều dặm. Lại nghe ngóng. Chẳng thấy gì. Trong một giờ, cứ mười phút lại bắn một phát. Như thế Doniphan, Cross và Jacques nhất định phải hiểu những phát đại bác nối tiếp đó là để chỉ hướng cho họ quay về. Hơn nữa, sương mù có đặc tính dẫn truyền âm thanh, sương càng đặc thì đặc tính truyền dẫn càng cao, cho nên dù ở chỗ nào trên mặt hồ cũng đều có thể nghe được.
Cuối cùng, gần 5 giờ thì nghe thấy hai, ba tiếng súng, tuy còn xa nhưng khá rõ ở hướng đông bắc.
- Họ đấy! - Service reo.
Và ngay lập tức Baxter đáp lại bằng một phát đại bác cuối cùng.
Lúc lâu sau, hai bóng người hiện ra trong màn sương mỏng hơn ở bờ hồ so với phía mặt hồ. Những tiếng reo mừng của người trở về và người ở bãi tập hòa vào nhau.
Đó là Doniphan và Cross, không có Jacques.
Mọi người hiểu được nỗi lo cháy lòng của Briant. Em cậu không tìm thấy hai người đi săn còn họ cũng không nghe thấy tiếng kèn của chú bé. Thì ra vào thời điểm đó, Doniphan và Cross tìm hướng đi đã quay sang phía nam, còn Jacques lại lao về phía đông mong đuổi kịp họ. Ngay hai người này nếu không có tiếng đại bác thì cũng không tìm về động Người Pháp được. Tâm trí Briant lúc này đều dồn vào nỗi lo em trai bị lạc, chẳng hề nghĩ đến việc khiển trách Doniphan đã trái lời căn dặn có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Jacques chịu sao nổi điều kiện lạnh tới -15°C nếu phải qua đêm trên mặt hồ!
- Đáng lẽ mình phải đi chứ không phải nó! Mình… - Briant nhắc đi nhắc lại như vậy trong khi Baxter và Gordon cố khuyên cậu là vẫn còn hi vọng.
Thêm mấy phát đại bác nữa. Hiển nhiên là nếu đã về gần thì Jacques cũng nghe được và thổi kèn đáp lại chứ! Thế mà khi tiếng nổ cuối lan đi và mất hút vào cõi xa xăm, vẫn không có lời đáp lại.
Và trời bắt đầu tối, chẳng mấy nữa màn đêm sẽ bao trùm hòn đảo.
Tuy nhiên, hoàn cảnh khá thuận lợi bỗng xuất hiện. Màn sương có chiều hướng tan đi. Như vẫn thường xảy ra, sau khi lặng suốt ngày, đến chiều tối gió tây lại nổi lên, xua sương mù về phía đông, giải tỏa mặt hồ Gia Đình. Chẳng bao lâu chỉ còn đêm tối là cản trở việc tìm đường về động Người Pháp. Thế thì đốt một đống lửa to trên bờ hồ là đủ. Và Wilcox, Baxter, Service đang định chất một đống củi khô trên Bãi Tập thì Gordon ngăn lại.
- Khoan đã!
Qua kính viễn vọng, cậu nhìn chăm chú về hướng đông bắc.
- Hình như mình thấy một chấm đen… một chấm đen đang di chuyển.
Briant cầm lấy ống kính:
- Lạy trời phù hộ!… Là nó! - Cậu reo to - Đúng là Jacques, mình nhận ra nó rồi!
Tất cả reo to hết cỡ, cứ như là dù còn cách xa không dưới một dặm, Jacques vẫn nghe được tiếng họ. Dù sao khoảng cách đó cũng ngắn lại trông thấy. Với đôi ván trượt dưới chân, Jacques lướt trên băng như một mũi tên về động Người Pháp. Chỉ mấy phút nữa là tới nơi thôi.
- Hình như không phải chỉ có mình Jacques! - Baxter kêu lên và không kìm được một biểu lộ ngạc nhiên.
Thật vậy, nhìn kĩ phía sau Jacques chừng một trăm bước còn có hai chấm đen nữa đang chuyển động theo.
- Gì thế nhỉ? - Gordon hỏi.
- Người à! - Baxter đáp.
- Không phải! Hình như là hai con thú… - Wilcox nói.
- Thú dữ! Có thể lắm… - Doniphan thét.
Cậu không nhầm và không chút do dự, súng cầm tay, cậu lao ngay ra, giây lát đã tới chỗ Jacques và nã luôn hai phát đạn vào đôi thú dữ khiến chúng bỏ chạy và nhanh chóng mất hút.
Đó là hai con gấu, không thể ngờ lại có trên đảo Chairman. Nếu những con vật đáng sợ đó vẫn còn loanh quanh trên đảo thì tại sao các tay thợ săn lại không phát hiện ra dấu vết? Có thể suy ra rằng chúng vốn không sống ở đây mà ở nơi khác, mùa đông này hoặc là lang thang trên mặt biển đóng băng hoặc là tình cờ ở trên một tảng băng trôi nổi rồi dạt tới đảo này chăng? Nhưng như thế thì phải chăng gần đây có một vùng đất khác… Đó là điều đáng để suy nghĩ.
Dù sao thì Jacques cũng đã thoát nạn. Briant ôm chặt em. Các bạn khen ngợi, ôm hôn, bắt tay chú bé dũng cảm. Sau nhiều lần thổi kèn gọi hai bạn, chú cũng bị lạc trong màn sương, chẳng nhận ra phương hướng nữa thì nghe tiếng đại bác.
“Hẳn là đại bác từ động Người Pháp,” chú tự bảo và cố nhận hướng về.
Lúc đó chú đang ở hướng đông bắc, cách động Người Pháp nhiều dặm. Thế là chú mở hết tốc độ lao về phía tiếng súng. Lúc sương mù bắt đầu tan, đột nhiên chú thấy hai con gấu đuổi theo mình. Nguy hiểm quá, nhưng chú vẫn giữ được bình tĩnh và nhờ tài trượt băng nên đã bỏ xa hai con thú dữ. Nhưng nếu bị ngã thì hẳn là rồi đời.
Khi mọi người đã trở về động Người Pháp, chú kéo riêng anh mình ra nói nhỏ:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho phép em…
Briant nắm chặt tay em, không trả lời. Lúc Doniphan sắp bước vào sảnh, Briant bảo:
- Mình đã dặn đừng đi xa, đấy cậu xem, vì không nghe lời mình nên suýt nữa xảy ra tai nạn. Tuy cậu sai, nhưng Doniphan ạ, mình vẫn phải cảm ơn cậu đã cứu Jacques.
- Mình chỉ làm bổn phận của mình thôi! - Doniphan lạnh nhạt trả lời và cũng chẳng thèm đáp lại khi Briant thân thiện chìa tay ra.
Hai Năm Trên Hoang Đảo Hai Năm Trên Hoang Đảo - Jules Verne Hai Năm Trên Hoang Đảo