A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3499 / 117
Cập nhật: 2016-05-17 22:55:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Ngôi Nhà Bị Ma Ám Ở Ngõ Hẻm Kho Lương
ột
Năm 1958, trời vẫn cứ khô hạn, mấy tháng liền không thấy một hạt mưa, Hải Hà đã sắp cạn thấy đáy. Việc không hay thì lại đồng thời xảy ra, đến đúng ngày mười sáu tháng bảy âm lịch, tại miếu Tam Nghĩa và Vương Xuyến Tràng lần lượt phát hiện hai cái xác khô, chẳng biết có phải là Hạn Bạt hay không nữa, nhưng dù sao trời cũng đổ mưa to, công việc nạo vét phòng chống lũ định kỳ phải ngừng hẳn lại. Quách sư phụ bảo Đinh Mão đi tìm Trương Bán Tiên và Lý Đại Lăng. Đúng lúc vợ không có nhà, ông ta làm vằn thắn chuẩn bị rượu, đợi ba người anh em tới rồi cùng nhau ăn sủi cảo uống rượu, đồng thời bàn tính về sự việc liên quan đến ngôi nhà bị ma ám.
Từ lúc hồ ly lẻn vào nhà, bức tranh tết trên bếp lò đã hủy, trong lòng Quách sư phụ cảm thấy không yên. Hai ngày trước, ông ta đã nhờ người ta vẽ một bức tranh táo quân mới, làm sủi cảo cúng rồi dán tranh lên trên tường bếp. Nhưng thực ra, ông ta làm việc đó không phải do mê tín tin vào phong thuỷ, mà bởi trong nhà không có tranh tết táo quân, cứ cảm giác thiếu mất cái gì đó.
Nghe nói có sủi cảo ăn, Trương Bán Tiên lập tức đến ngay. Hai người ngồi trước bếp lò nói chuyện phiếm.
Quách sư phụ không hề nói năng gì tới ngôi nhà bị ma ám ở kho lương, định đợi tới lúc Đinh Mão và Lý Đại Lăng đến thì mới đề cập đến. Ông ta định xong món sủi cảo rồi mới vào chuyện chính.
Vừa mới liếc qua bức tranh tết táo quân, Trương Bán Tiên đã giật mình kinh hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh ngắt, quay sang hỏi Quách sư phụ: “Táo quân sao lại biến dạng như thế này?”
Quách sư phụ đáp: “Không phải tranh lúc trước đâu, bức lúc trước đã dán ở đó nhiều năm nên đã rách mất rồi, tôi vừa mới thay đổi bằng bức khác, có gì đáng ngạc nhiên đâu.”
Trương Bán Tiên lại hỏi: “Quách gia, ông cũng biết là hai ba tháng chạp hàng năm táo quân lên chầu trời, nhưng cả đi và về tổng cộng là bao nhiêu ngày?”
Quách sư phụ đáp: “Thầy hỏi thế để kiểm tra kiến thức tôi đấy hả, trên bếp lò của căn nhà cấp bốn nào mà chẳng dán tranh tết, không bên trên thì ở dưới. Chuyện về táo quân thì tôi cũng thuộc làu, cứ đến hai ba tháng chạp hàng năm là ông ta lên chầu trời, ba mươi lại quay về nhà, cả đi và về khoảng bảy tám ngày. Không xác định rõ là bảy hay là tám ngày là bởi vì tháng chạp có tháng thiếu có tháng đủ, tháng thiếu đi mất bảy ngày, tháng đủ đi mất tám ngày.”
Trương Bán Tiên bảo: “Ông chỉ biết một mà không biết hai, không phải lúc nào cũng dán tranh ông táo lên được đâu, nếu chưa đến ba mươi tết mà đã dán thì sẽ phạm vào điều kiêng kị, bát cơm của ông chắc chắn sẽ bể.”
Quách sư phụ nói: “Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ vớt xác trôi sông, cả ngày làm bạn với xác chết, bát cơm như vậy bị đập bể cũng không đáng tiếc.”
Trương Bán Tiên lại nói: “Bát cơm bị đập bể thì không nói làm gì, không đáng vì điều đó mà phát sầu, nhưng còn một điều phạm húy khác nghiêm trọng hơn nhiều. Quách gia, tôi lại hỏi ông, khi táo quân lên chầu trời đi theo cửa trước hay là cửa sau?”
Quách sư phụ đáp: “Bán Tiên thầy hỏi đi đâu thế, hỏi vậy ngang với đánh đố tôi rồi. Tôi nào có biết táo quân đi theo cửa trước hay là cửa sau.”
Trương Bán Tiên nói: “Tôi không hỏi đánh đố đâu, có nguồn cơn cả đấy.”
Quách sư phụ ngạc nhiên: “Như thế mà cũng có nguồn cơn sao? Vậy thầy thử nói xem, táo quên lên chầu trời bằng cửa trước hay cửa sau?”
Trương Bán Tiên nói: “Táo quân chẳng đi theo cửa nào cả, bởi vì cửa nào cũng có thần canh cửa. Cửa trước là Tần Quỳnh Tần Thúc Bảo ôm song giản, cửa sau là Uất Trì Kính Đức cầm roi đồng, nếu cửa trước cửa sau đều có thần coi giữ, vậy thì cả hai đều không phải là lối đi của táo quân. Táo quân sẽ chui vào trong lòng bếp, mồi lửa tạo ra khói xanh, rồi theo làn khói đó lên trời.”
Quách sư phụ thử hình dung lại: “Đúng là có chuyện như vậy thật!. Những chi tiết vụn vặt như thế này, không ai có thể tinh thông hơn Trương Bán Tiên, nhưng vấn đề táo quân đi theo cửa nào thì có liên quan gì đến tôi?”
Trương Bán Tiên bảo: “Táo quân theo khói bay lên trời, cho nên hình vẽ của ngài trong bức tranh phải ứng với chiều khói bay lên, ông lại dán bức tranh tết bị lệch đi, thế chẳng phải là chặn đường ông táo hay sao?”
Nghe Trương Bán Tiên nói vậy, Quách sư phụ nhìn lại bức vẽ, quả thật là hơi lệch, dù nghĩ nát óc cũng không hiểu trong đó bao hàm vấn đề gì, nhưng nhất định không phải điềm may.
Vừa rồi Trương Bán Tiên đã nhìn ra điềm xấu, lại hỏi Quách sư phụ dán bức tranh tết lên vào giờ nào. Chân đứng theo bát quái, tính toán chính xác phương vị, anh ta nhắm mắt lại bấm ngón tay suy tính, đột nhiên lớn tiếng hô “Hỏng rồi!!!”.
Hai
Quách sư phụ và Trương Bán Tiên đang nói chuyện về bức tranh tết dán không cân xứng, hễ là điều gì vượt quá lẽ thường thì luôn luôn là điềm gở.
Âm vang câu nói còn chưa dứt, Đinh Mão đã xộc vào bảo Quách sư phụ: “Lý Đại Lăng đã xảy ra chuyện!”
Sau giải phóng, ban đầu Lý Đại Lăng đến nhà ga làm bốc vác, năm ngoại lại đi làm muối ở Ninh Hà. Công việc không những nhàn nhã mà còn kiếm được không ít. Sau khi muối kết tinh thành hạt thì cho vào bao tải, chất lên xe ngựa để chở đi. Khu vực sản xuất ra muối đương nhiên là đất nhiễm mặn, không mưa thì còn đỡ, nếu gặp phải mưa to, bùn đất quánh lại như mạch nha, cứ giẫm chân xuống là bị lún chặt. Ngày hôm đó có một xe ngựa chở bao tải muối bị kẹt chặt dưới bùn, Lý Đại Lăng và năm sáu người khác đẩy xe ở phía sau, nhưng dù họ đã dốc hết sức lực, bánh xe vẫn không chịu nhúc nhích. Trong lúc mọi người đang loay hoay tìm cách đẩy xe ngựa ra khỏi vũng bùn, nào ngờ trục xe đột ngột gãy đôi, chiếc xe trôi dần về phía sau. Thấy không ổn, Lý Đại Lăng định né tránh, nhưng hai chân dính chặt dưới bùn không sao nhấc lên được, bị bánh xe cán thẳng qua người, mất mạng ngay tại chỗ.
Người ta thường nói “Gió mưa dễ đoán, sống chết khó lường”. Nghe kể lại việc đó, Quách sư phụ và Trương Bán Tiên rất lâu sau vẫn còn chưa hồi phục lại. Những năm qua, mấy anh em vẫn luôn gắn bó với nhau, mối quan hệ rất mật thiết, Lý Đại Lăng đột ngột ra đi, ai có thể không đau lòng đây?
Ba người than thở khôn nguôi. Lý Đại Lăng là một kẻ lưu manh, không nhà không người thân, chỉ có thể lén lút đốt thêm cho gã ít tiền vàng mã vào tam tiết lưỡng cung. (*)
(*)Còn gọi là tam tiết lưỡng thọ. Tam tiết là tết Đoan ngọ, Tết Trung thu và Tết Nguyên đán. Lưỡng thọ là ngày sinh nhật của Khổng Tử và thày dạy học của mình.
Vào ban đêm, ba người Quách sư phụ không còn tâm tư ăn sủi cảo, mỗi người ngồi riêng một góc lặng lẽ cúi đầu uống rượu giải sầu. Nhưng sự việc liên quan đến vật trong căn nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương thực sự không phải là chuyện nhỏ, dù bấy giờ không còn Lý Đại Lăng, ba người họ vẫn bắt buộc phải làm.
Quách sư phụ bèn mượn rượu, nói ra đầu đuôi nguyên nhân hậu quả. Vào lúc phá hủy thành Thiên Tân, chưởng quầy tiệm quan tài nhà họ Bạch đã nhặt thành gạch về xây nhà. Nghe nói, trong nhà cất dấu một thứ rất giá trị. Nhưng sau khi trải qua vài chục năm, ngay cả con cháu nhà họ Bạch bao gồm cả Bạch Tứ Hổ, không một ai có thể tìm kiếm được vật đã được tổ tiên dấu trong nhà. Lục soát từ trên xuống dưới thậm chí đào sâu ba thước, dò xét không sót một phân bốn bức tường cũng không thấy vật thần kỳ nào cả. Bạch Tứ Hổ dùng búa thợ mộc ăn cướp, giết hại rất nhiều người, đến năm 1945 đã bị bắt rồi xử bắn. Người ta đã tìm thấy một cái xác cô gái trong nhà hắn, cái xác đó được ướp bằng muối, để ở trong nhà cả mười năm vậy mà vẫn không phân hủy bốc mùi. Kể từ đó, mọi người đều bảo rằng ngôi nhà đó bị ma ám. Thế nhưng, cái xác trong ngôi nhà bị ma ám đâu có phải do tổ tiên nhà họ Bạch để lại. Những năm vừa qua, kẻ đến ngôi nhà này ăn trộm bảo vật đâu có ít, nhưng không một kẻ nào được toại nguyện. Trước đó không lâu, có một kẻ không làm việc đàng hoàng là Đại Ô Đậu, kẻ này lòng tham vô đáy, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương một chuyến. Nhưng vì gánh tội giết người, hắn đã phải tay trắng trở về, vừa về đến nhà thì bị công an tóm sống, sau đó đã cung khai, trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương hắn đã nhìn thấy một đôi mắt, to bằng cỡ khay trà. Nhưng sau khi lục soát, trong phòng quả thực là không có một vật gì, hoặc là Đại Ô Đậu có tật giật mình nên đã hoa mắt, hoặc là hắn vòng vo bịa chuyện, nói tóm lại là không một ai tin tưởng.
Nhưng cho tới hôm ấy, Quách sư phụ đã tin đó là sự thực, rất có thể vật tồn tại bao năm nay trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương là yêu quái, đã có đạo hạnh, sau này sẽ gây ra lũ lụt. Một câu chuyện ly kỳ như vậy, quan cũng được, mà dân cũng vậy, không một ai dám tin. Nếu vậy, ba người Quách sư phụ, Đinh Mão và Trương Bán Tiên cũng chỉ còn cách tự đi mà làm.
Trương Bán Tiên nói: “Quách gia, tôi không có ý làm ông nhụt chí, nhưng vật bên trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương nhiều khả năng là rắn đã hóa rồng, đạo hạnh không dưới vạn năm, chỉ bằng ba anh em chúng ta, làm thế nào có thể đối phó được nó?”
Quách sư phụ móc dưới gầm giường ra mấy cây đinh đóng quan tài lúc trước rồi bảo: “Khó nhất là không biết vật kia ở chỗ nào, chỉ cần tìm ra nó, tôi có thể làm cho nó trọn đời không thoát thân ra được.”
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trương Bán Tiên mới mở miệng: “Nếu Quách gia ông đã dám nói như vậy, tôi sẽ giúp ông tìm ra vật đang trốn ở trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương.”
Ba
Mưa dầm không ngớt, từ sáng sớm đến đêm khuya. Ba người mải bàn chuyện, đến nửa đêm còn chưa ăn gì, bụng cả ba đều sôi lên sùng sục. Đinh Mão hâm nóng lại chỗ sủi cảo đã nguội ngắt, ba người ăn qua quýt mấy miếng cho xong bữa, sốc lại tinh thần, tính toán làm cách nào tìm ra được vật đang trốn trong ngôi nhà bị ma ám.
Trương Bán Tiên nói: “Ngôi nhà bị ma ám ở kho lương chỉ có một điều kỳ quái, đó chính là dù xuất hiện lời đồn trong nhà chôn dấu bảo vật, thế nhưng lại không có một ai có thể tìm thấy. Nghe nói, kẻ ăn cướp bằng búa thợ mộc Bạch Tứ Hổ có đầu óc không bình thường. Tổ tiên nhà họ Bạch chôn dấu bảo vật bằng cách nào, đến đời Bạch Tứ Hổ thì đã thất truyền rồi, mà cũng có khả năng là chẳng truyền lại gì cho đời sau.”
Đinh Mão nói: “Cứ ngồi một chỗ mà nói suông thì có tác dụng gì, chi bằng để tôi tới ngõ hẻm kho lương một chuyến. Mắt tôi sắc bén, biết đâu có thể nhìn ra một vài dấu vết còn lưu lại, tìm hiểu đến tận gốc rễ xem thực ra là cái chết mẹ gì.”
Quách sư phụ lắc đầu bảo: “Ai mà chả muốn tới ngôi nhà bị ma ám cướp đoạt bảo vật. Thế nhưng, hai gian phòng ở ngõ hẻm kho lương đó chỉ thiếu mỗi phá trần đục tường nữa thôi, chỗ cần lục soát người ta đã lục soát cả rồi, chỗ cần tìm người ta cũng chẳng bỏ qua chỗ nào. Chúng ta không biết manh mối, dù có đi bao nhiêu chuyến cũng chỉ là uổng công.”
Trương Bán Tiên nói: “Quách gia Đinh gia, các vị thử ngẫm lại xem, ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương là nơi ở của lão chưởng quầy tiệm quan tài nhà họ Bạch. Theo tôi thấy, mặc dù tiệm quan tài kinh doanh có lãi đến mấy thì cũng không thể nào giàu bằng Bát đại gia ngày trước. Hơn thế nữa, Bát đại gia của Thiên Tân vệ lại chẳng hề để lại cho con cháu vật gì quý báu cả, vậy một thương gia bán quan tài như ông ta thì có thể để lại vật gì đáng giá đây?”
Quách sư phụ tiếp lời: “Tiệm quan tài chỉ bán mỗi quan tài, cũng như mọi cửa tiệm khác mà thôi. Nếu gặp dịp có nhiều người chết, bán quan tài cũng có thể phát tài. Dù sao đi nữa, tiệm quan tài kiểu gì cũng lắm tiền, có bảo vật nào đó cũng chẳng biết chừng.”
Đinh Mão nói: “Năm Canh tý phá hủy thành Thiên Tân, chưởng quầy tiệm quan tài đã nhặt gạch xây thành về dựng nhà. Nghe lớp người già nói, gạch xây thành thực ra là bảo vật đấy.”
Trương Bán Tiên phản đối: “Không phải vậy đâu! Gạch xây thành vừa to vừa khó vỡ, nếu dùng để xây nhà thì tốt hơn rất nhiều so với gạch bình thường, gặp lũ lụt cũng không bị đổ, bởi vậy dân gian mới bảo gạch xây thành là bảo vật. Đó chẳng qua chỉ là cách nói ví von, sao có thể coi là đúng.”
Đinh Mão nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra được cái gì. Nếu như là vật nhìn không thấy sờ không được, dù cho có phá sập toàn bộ nhà ở ngõ hẻm kho lương cũng chỉ là công cốc, tại sao lại có thể xảy ra sự việc bất thường như vậy?”
Trương Bán Tiên ngửa mặt đau đầu suy ngẫm, bụng bảo dạ: “Trong nhà lão chưởng quầy tiệm quan nhà họ Bạch có thể có bảo vật gì chứ? Ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương trống không, nhưng vật kia lại chẳng ở nơi nào khác mà rõ ràng là ở trong ngôi nhà đó, thế nhưng dù có trợn tét mi mắt ra cùng không tìm thấy, nó thực ra cái thứ gì?”
Quách sư phụ là người điềm tĩnh già đời. Tuy là công an đường thủy, nhưng trong đời mình ông ta đã từng phá không ít những vụ án kỳ lạ, kinh nghiệm phong phú hơn người. Đinh Mão lanh lợi lão luyện, xưa nay là trợ thủ đắc lực của Quách sư phụ. Cộng thêm một kẻ trong đầu chứa đầy kiến thức tạp nham, được người ta gọi Trương Bán Tiên không gì không biết. Ba người họ tập hợp thành một nhóm, coi như cũng vượt quá nửa một anh Gia Cát Lượng rồi. Nhưng từ nửa đêm đến tận hừng đông, dù họ có suy nghĩ theo lối nào thì cũng đều đi vào ngõ cụt. Quách sư phụ cảm thấy lời nói của Trương Bán Tiên còn ẩn giấu ý nghĩa khác. Ông ta thừa biết anh chàng này cái gì cũng khư khư giữ ở trong lòng, rõ ràng đã biết điều gì đó nhưng lại lo lắng sẽ tiết lộ Thiên Cơ, suy tính ra rồi nhưng vẫn ra vẻ hồ đồ. Nếu như Trương Bán Tiên không chịu phá vỡ bức tường tâm lý của mình, dù có bàn luận cả ngày cũng chẳng có tác dụng gì.
Quách sư phụ thầm nghĩ: “Trước khi xảy ra lũ lụt, phải tìm mọi cách tìm ra vật trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương. Năm nay đại hạn, qua rằm tháng bảy, thời kỳ lũ định kỳ cũng đã qua, tuy rằng sẽ có mưa, nhưng sẽ không đến mức xảy ra lũ lụt, vẫn còn nhiều thời gian, việc này không đến nỗi quá gấp.” Ông ta định qua mấy ngày nữa sẽ đi tìm Trương Bán Tiên hỏi cho ra nhẽ, nhưng lại quên bẵng khi anh chàng này nhìn bức tranh tết ông táo đã nhìn ra điềm báo — sẽ mất chén cơm.
Bốn
Lúc bấy giờ có người tố cáo lên trên, bảo rằng ngoài đường có rất nhiều lời đồn vô căn cứ, toàn bộ đều xuất phát ra từ bản thân Quách sư phụ, ảnh hưởng vô cùng xấu. Rất may là lão Lương đã đứng ra nói đỡ cho ông ta, nhưng người ta không thể để Quách sư phụ và Đinh Mão tiếp tục làm công an đường thủy được nữa, Đinh Mão bị điều tới vùng trũng phía nam, Quách sư phụ thì lập tức bị phái đến Bàn Sơn canh đập chứa nước. Thực ra, công việc vớt xác trôi sông của công an đường thủy mang nặng tính bất ổn, không phải là công việc sung sướng gì cả. Xác chết ngâm lâu nước phân hủy, hôi thối không ngửi được, thời buổi này chẳng còn ai muốn làm công việc này. Mặc dù bảo rằng có thể tích âm đức, nhưng trên trần thế lại chỉ thấy người sống chịu cực hình, có ma quỷ nào gánh đỡ cho đâu?
So ra, gác đập chứa nước nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mỗi tội là nơi đó vắng vẻ, điều kiện gian khổ, ăn uống được chăng hay chớ. Khu vực quanh đập chứa nước giữa rừng sâu hiếm có người lui tới, muốn tới thôn gần nhất thì phải đi băng qua ít nhất là hai mươi dặm đường rừng, mười ngày nửa tháng không thấy một bóng người. Công việc gác đập chứa nước chủ yếu là trông coi không cho người dân ở các thôn gần đó vào bắt cá. Quách sư phụ đã làm công an đường thủy nửa đời người, không ngờ bị người ta cho nghỉ việc, bắt vào đập chứa nước Bàn Sơn làm bảo vệ. Tuy nhiên, mọi việc trên đời này thường chẳng biết được là cát hay là hung, là phúc hay là họa. Nếu chỉ xét một cách đơn thuần, canh đập chứa nước Bàn Sơn không thể nào bằng làm công an đường thủy ở Thiên Tân vệ; Nhưng, nếu như xem xét theo chiều hướng lâu dài, năm 1959 bắt đầu bước vào thời kỳ ba năm khó khăn, toàn quốc thực hiện tiết kiệm lương thực nhịn đói, mọi người ăn không đủ no, lá cải dập nát rơi trên đường cũng bị người ta tranh nhau nhặt về ăn. Mấy năm đó, ông ta dựa vào đập chứa nước Bàn Sơn mà sống. Bên trong đập chứa nước có cá, trên núi có rất nhiều cây linh lăng, là một loại thực vật có thể ăn được. Bởi vậy, dù có nói như thế nào, ít nhất ông ta cũng không phải chịu đói. Quách sư phụ thừa biết mọi người đã đói vàng cả mắt, cho nên khi nhìn thấy người dân những thôn quanh đó đến đập chứa nước đánh trộm cá, ông ta chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, không đành lòng ngăn cấm, bởi thế đã phải gánh không ít tiếng xấu thay cho người khác. Sau một thời gian, cá bên trong đập chứa nước đã bị người ta ăn sạch.
Ban đầu, Quách sư phụ luôn canh cánh trong lòng về ngôi nhà ma ám ở ngõ hẻm kho lương. Nhưng vài năm tiếp theo, cơm cũng chẳng đủ no, ông ta lại phải trông coi đập chứa nước chết dí một chỗ. Hơn nữa, trời khô hạn nhiều mưa ít, không hể có dấu hiệu xảy ra lũ lụt, ông ta tự cho rằng mình đã quá cả nghĩ, trong căn nhà đó chẳng có cái gì sất, dần dần quên bẵng chuyện này đi, cũng không hay biết về sau ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương có bị phá hủy hay không.
Chúng ta sẽ chỉ nói đến chuyện chính, lược bớt những gì không liên quan, giờ sẽ nói một cách ngắn gọn chi tiết. Sau thời kỳ vài năm tiết kiệm lương thực nhịn đói đó là bước vào năm 1963, đó là năm xảy ra lũ lụt. Theo sách vở ghi lại, trận lũ lụt năm 1963 là một trong những vụ thiên tai nặng nề nhất trong vòng hai ba trăm năm trở lại đây. Mùa hè năm ấy, khí hậu biến đổi khác thường, vào tháng nóng nhất của mùa hè, nhiệt độ bình quân lên tới bốn mươi độ, giông tố xảy ra liên tục. Từ vùng Hà Nam, có một đàn châu chấu đông nghìn nghịt bay sang, kéo theo lũ chim sẻ che kín cả bầu trời. Châu chấu thật sự rất nhiều, cả bầu trời biến thành một màu vàng úa. Còn xuất hiện cả hiện tượng “Cá trắng ao”, trên mặt sông thường xuyên có cá chết phơi bụng trắng cả một vùng. Thời xưa, người ta cho rằng “Sông mù sương, cá trắng ao, gà gáy đêm, chó sủa mây”, hiểu theo đúng nghĩa là “Chó nhắm vào mây trên trời sủa ông ổng, gà trống gáy vang giữa đêm khuya, nước sông chẳng hiểu tại sao biến thành đục ngầu, cá chết hàng loạt nổi trên mặt nước”, tất cả đều là dấu hiệu báo trước có động đất, dù có tính khoa học nhất định, nhưng không phải lúc nào cũng tuyệt đối chuẩn xác. Ví như “Cá trắng ao” chẳng hạn, chưa chắc đã là dấu hiệu động đất, mà có lẽ là bởi nguyên nhân khác.
Năm 1963, trên đoạn Hải Hà chảy qua Thiên Tân vệ xuất hiện hiện tượng cá chết hàng loạt, bởi trước kia chưa từng xảy ra sự việc như thế này, nên điều đó đã khiến cho lòng người bàng hoàng. Cấp trên muốn tìm người giàu kinh nghiệm để nghiên cứu, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, bởi vậy Quách sư phụ đã bị triệu hồi trở về, lại tiếp tục đảm nhận công việc tạm thời ở công an đường thủy, nhà cửa người thân vẫn ở lại đập chứa nước Bàn Sơn. Quách sư phụ thầm mắng, các vị làm thế này rõ ràng là “Cần người thì ‘cách sông thì phải lụy đò’, xong việc thì ‘qua sông đấm…buồi vào sóng‘”. Nhưng trên dòng Hải Hà xuất hiện sự việc bất thường, ông ta không thể nào đứng bàng quan. Đột nhiên xuất hiện nhiều cá chết như vậy, một dòng sông không xảy ra biến động, hai không có người nổ mìn đánh cá, có thể suy đoán ra dưới sông đã xuất hiện vật trái với quy luật.
Năm
Năm 1963, trên dòng Hải Hà liên tục xuất hiện hiện tượng cá chết hàng loạt. Lúc còn ở đập nước Bàn Sơn, Quách sư phụ đã từng thấy vài lần tương tự, nhất định là cá lạ từ bên ngoài tới, nhưng Hải Hà dài vài chục km, nước sâu sông rộng, rất nhiều nhánh sông, cứ muốn là có thể tìm ngay ra được chân tướng hay sao?
Quách sư phụ chưa kịp buồn phiền vì chuyện đó, dưới chân cầu Giải Phóng lại có người chết đuối, ông ta vội vàng chạy qua bên đó. Năm ấy mưa to, mực nước của tất cả các con sông đều dâng cao. Trời thì nóng tới phát sốt, ngoài đường giống như một cái nồi hơi. Có một cậu choai choai tên Nhị Tử, tầm mười hai mười ba tuổi, đen như hòn than, tóc trên đầu cắt kiểu hai trái đào như của chú tễu, năm nào cũng đi tắm sông dưới chân cầu Giải Phóng, kỹ năng bơi lội xuất chúng, kỹ năng nhảy cầu không một ai sánh bằng, cực kỳ quen thuộc dòng chảy dưới chân cầu. Khi cậu ta ra khỏi nhà đi bơi lặn, người trong nhà chưa bao giờ phải bận tâm. Hôm ấy, chẳng hiểu tại sao nữa, sau khi đi học về, cậu bé và mấy người bạn học đi qua cầu Giải Phóng thì chợt nảy ra ý định xuống sông. Thời ấy, khi bơi lặn, không ai mặc quần bơi, người lớn thì mặc đại một cái quần cộc rộng thùng thình, đám choai choai thì cởi truồng tất tần tật. Mấy cậu bé nhảy xuống sông, đang bơi lặn thỏa thích thì chợt phát hiện ra Nhị Tử chới với vùng vẫy. Lúc mới đầu, chúng cứ tưởng rằng là bạn mình đang diễn trò oái oăm nào đó, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng. Chỉ một lát sau, cậu bé đã bất động úp mặt xuống nước nổi phập phù theo dòng nước. Mọi người sợ hết hồn, ba chân bốn cẳng lôi Nhị Tử lên bờ, đến khi nhìn lại thì cậu bé đã tắt thở từ lúc nào, bụng phình to, giống như hiện tượng bị chết đuối vậy.
Người nhà phủ phục lên xác cậu bé khóc như mưa. Những người thường bơi lặn ở khu vực này kéo tới xem. Đa phần họ đều quen biết Nhị Tử, thừa biết kỹ năng bơi lội của cậu bé rất tốt, tại sao lại chết đuối kỳ lạ như vậy?
Đúng lúc ấy, Quách sư phụ cũng vừa đến nơi. Nhìn thấy cậu bé nằm thẳng thuỗn trên mặt đất, phía sau mông có vết máu, ông ta bèn đè hai tay lên bụng nó ấn mạnh một cái. Chất dịch ộc ra khỏi miệng tử thi, là nước sông trộn lẫn với máu. Sau khi ấn thêm vài cái, tử thi phun ra một con vật đen sì, nửa giống cá nửa giống rắn, toàn thân trơn tuột, quả thật to đến kinh người, nhưng ông ta vẫn không cứu sống được cậu bé choai choai đang nằm trên mặt đất. Quách sư phụ nhận ra loại cá đó, tên nó là Tước Thiện (Một loài lươn của Trung Quốc), là loài cá nước ngọt nổi danh hung dữ, xưa nay chưa từng thấy dưới Hải Hà có loài cá này. Năm ấy mưa nhiều, vài ngày trước nước đã vài lần tràn sang, có lẽ khi đó Tước Thiện đã bị cuốn vào dòng Hải Hà. Cá dưới dòng sông này đã bị chúng cắn chết sạch. Nhị Tử xuống sông bơi lội, nên đã bị Tước Thiện chui vào bụng. Loài cá này chui luồn còn nhanh gấp mấy lần cá chạch, nháy mắt đã tọt vào trong bụng động vật sống, cho dù kỹ năng bơi lội có tốt đến mấy cũng khó mà giữ được mạng sống. Bắt một hai con e rằng không thể diệt trừ tận gốc, nhưng cũng còn may là loài cá này không sống qua được mùa đông, đến thời điểm này sang năm sẽ không còn con nào. Nhưng trước mắt, nếu muốn diệt trừ thì chỉ có cách thả lưới mắt nhỏ. Quách sư phụ chỉ vào mấy chỗ, bảo mọi người giăng kín lưới mắt nhỏ. Dòng nước Hải Hà bị cá ngoại lai xâm lấn, trước giải phóng đã từng từng xảy ra, nhưng chưa đáng coi là tai họa, điều thực sự khiến ông ta cảm thấy lo ngại là mực nước con sông này dâng lên quá cao. Nếu như vẫn cứ tiếp tục mưa to, toàn bộ nhà cấp bốn trong khu nội thành sẽ bị nước lũ nhấn chìm. Quách sư phụ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen âm u chỉ chực đổ mưa xối xả, chim chóc nháo nhác bay vụt qua đỉnh đầu. Lúc bấy giờ có tin tức truyền tới, bảo là bên trên đã gửi xuống thông báo khẩn cấp, yêu cầu các hộ gia đình hai bên bờ sông lập tức sơ tán.
Tháng tám năm 1963, trời mưa to không ngớt, mực nước năm nhánh sông chính của Hải Hà đồng loạt dâng cao, đã có vài lần nước lũ lớn tràn về, tất cả các đập chứa nước đã căng tràn, bên ngoài Thiên Tân vệ là một biển nước mênh mông, vô số thôn đã ngập chìm trong tai hoạ. Nước đã dâng cao tới vài mét, luồng nước lũ đầu tiên đã sắp đã tràn về đến nơi, cường độ vừa nhanh lại vừa mạnh, Thiên Tân thành làm lâm vào tình thế nguy ngập như trứng trên đầu đũa, thị ủy ra mệnh lệnh tổng động viên toàn dân, lấy các cơ quan công an và dân binh của địa phương làm nòng cốt, mọi người không phân biệt nam nữ, cùng nhau lên mặt đê chính để chống lũ.
Sáu
Cùng ngày tuyên bố lệnh tổng động viên, trên đường cái nhanh chóng không còn một bóng người. Người già và trẻ con được đưa lên chỗ cao để tránh nạn, những người còn lại thì cứ hai người cầm theo đòn gánh và sọt, toàn bộ lao lên trên con đê, dựa theo kế hoạch gánh đất tôn cao mặt đê. Con đê chính dài tới hơn ba trăm km, nếu để nước lũ phá ra một lỗ thủng, thành Thiên Tân coi như đã xong. Tuy rằng hàng năm được gia cố, nhưng trước kia chưa bao giờ gặp phải nguy cơ lũ lớn như vậy, quy mô vượt xa tất cả các lần khác trong quá khứ.
Thời điểm đó, toàn bộ công an đường thủy đều là học trò mà Quách sư phụ đã từng dẫn dắt. Họ đi theo dòng người lên mặt đê, nhìn thấy đầu người như thủy triều, người đông nghìn nghịt không nhìn thấy cuối, không tài nào ngờ lại có nhiều người tham gia như vậy, chỗ này không thể nào dưới mười vạn người được. Nhiều người như vậy, đơn vị nào cũng có, có những đơn vị toàn bộ nhân viên cùng có mặt. Những người đó, nữ có nam có, trẻ có già có, người mạnh kẻ yếu, có người nhanh chân chạy tới trước, có người chậm hơn còn chưa tới, cũng có người nghe thấy lệnh tổng động viên tự mình chạy tới, không biết nên nghe theo lời chỉ huy của ai. Đối mặt với thiên tai khủng khiếp như thế, người nào cũng cảm thấy hoảng sợ bất an. Trên mặt con đê, mọi người chen chúc nhau tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
Rất nhiều người nhận ra Quách sư phụ, cùng đồng thanh nói: “Quách sư phụ là Thần sông, chúng ta đừng náo loạn nữa, tất cả hãy nghe theo sự chỉ huy của Quách sư phụ.”
Thấy đội ngũ quá lớn, Quách sư phụ tự biết mình không thể chỉ huy được. Nhưng bao nhiêu người đang trông chờ mình nhận lời như vậy, ông ta không thể nào từ chối. Cũng còn may là ông ta là người lăn lộn ở đội tuần sông, đủ biết cần phải tôn tạo đê điều để chống lũ như thế nào. Bởi vậy ông ta bèn bảo, muốn ngăn được nước lũ thì đê càng cao càng tốt, chúng ta chia ra làm ba đội, đội thứ nhất đến chân đê lấy đất, đội thứ hai chuyển đất lên mặt đê, đội thứ ba tôn cao mặt đê.
Mọi người liên thanh đồng ý, lập tức lao đầu vào công việc, bắt đầu dùng đất gia cố con đê. Tuy nhiên, con đê chính dài hơn ba trăm km, số lượng người tham gia không dưới mười vạn, Quách sư phụ chỉ chỉ huy được một khu vực nhỏ, các nơi khác vẫn rơi vào tình trạng rối loạn, trong khi đó trời lại đang mưa to. Mọi người bất chấp trời mưa như trút nước, khiến trên mặt con đê lầy lội lại càng thêm rối loạn mất trật tự. Trong lúc nguy cấp, mười vạn quân đồn trú rầm rập chạy tới. Quân đội được huấn luyện nghiêm khắc, có tổ chức có kỷ luật, dùng liên làm đơn vị chia nhau tới các nơi giải nguy. Bộ đội vừa đến, đám người hỗn loạn lập tức đi vào khuôn phép, ổn định lại không còn hỗn loạn như trước, theo hướng dẫn của quân nhân vận chuyển đất đá. Bầu trời cứ như là bị dột, mưa như trút nước ào ào đổ xuống không ngừng. Ban ngày mà lại tối như giữa đêm, hai người đối mặt nói chuyện với nhau cũng không thể nghe thấy gì.
Toàn thân mọi người ướt đẫm, giầy tuột chẳng buồn nhặt lại, quần áo và bả vai mặc cho đầu đòn gánh hành hạ, bất chấp tất cả mọi thứ, té ngã lại đứng lên. Rất nhiều người thoát lực ngất xỉu, được khiêng xuống dưới, một lát sau tỉnh lại, lại chạy về chỗ con đê tiếp tục công việc. Mưa gió bão bùng, bốn xung quanh tối như hũ nút, đột nhiên dòng nước bên bờ đê sủi bọt, vô số con chuột leo lên trên mặt đê, liều mạng lách qua chân mọi người chạy trối chết, nhiều đến mức không còn chỗ trống mà đặt chân.
Quách sư phụ căng mắt nhìn lên thượng nguồn, thấy rõ ràng xa xa có một dải sóng trắng xóa, đang nhanh chóng lao tới gần con đê chống lũ, trong lòng thừa hiểu nước lũ đang ập tới, cường độ đã lên đến đỉnh, dải sóng trắng càng di chuyển càng rộng. Chỉ trong nháy mắt, sóng lớn đã trào tới, nước lũ quật mạnh vàp thân đê, mọi người cảm thấy dưới chân rung rinh như động đất, con đê lập tức bị lũ phá vỡ vài chỗ.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trắng bệch, nhưng thấy nước lũ hung dữ kéo tới với cường độ mạnh, không một ai dám chần chừ, quân dân quên sống liều chết, ra sức hàn gắn những chỗ đê bị vỡ. Cho đến khi trời tối đen, cuối cùng con đê cũng đứng vững trước sức công phá của đợt lũ đầu tiên. Năm sáu mươi vạn mọi người mệt mỏi đứng còn không vững, quấn vội áo mưa quanh người, vừa ngả lưng vào triền đê đã lăn ra ngủ. Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy đã đồng loạt nổi lên. Có người ngủ mê mệt không biết trời đất gì nữa, có người tỉnh ngủ động tí lại giật mình. Trên mặt con đê chính, không chỉ có con người, mà còn có cơ man nào là chuột, ếch xanh, rắn. Xuất phát từ bản năng, những động vật này đã leo lên chỗ cao để trốn tránh trước khi nước lũ kịp ập tới đó. Bởi vậy, đã tạo nên cảnh tượng người rắn chuột ngủ chung hiếm thấy.
Bảy
Tháng tám năm 1963, một trận lũ lụt với cường độ mạnh hiếm có đã cô lập thành Thiên Tân. Hơn mười vạn quân dân quên mình, dốc sức liều mạng chặn đứng dòng nước lũ đầu tiên. Quách sư phụ và số quân dân còn lại trên mặt đê, liên tục một ngày một đêm phối hợp tiến hành gia cố con đê, sống chết không rời vị trí, đúng lúc ấy lại nhận được lệnh không thể rút lui ngay, bởi vì sắp có một đợt lũ thứ hai còn lớn hơn. Tình hình hư hại của con đê vô cùng nghiêm trọng. Cho dù đợt lũ thứ hai có cường độ như đợt thứ nhất đi nữa, con đê rạn nứt khắp nơi cũng khó có thể chống chọi được, huống chi là còn mạnh hơn nhiều. Kể cả có phá đê xẻ lũ trên thượng du cũng không tạo ra được tác dụng quá lớn. Tình thế cực kỳ nghiêm trọng.
Chạng vạng tối ngày hôm ấy, mưa to chợt tạnh, Quách sư phụ ăn vội phần cơm do công tác hậu cần cung cấp, ngồi trên mặt đê nghỉ ngơi lấy lại sức. Mặc dù mới chỉ năm sáu giờ chiều, nhưng sắc trời rõ ràng đã tối như hũ nút, có lẽ đợt lũ thứ hai sẽ tới vào sáng sớm ngày mai. Ông ta chợt nhớ tới sự việc ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương. Mấy cây đinh đóng quan tài, ông ta vẫn luôn dấu trong người mang theo, thầm nghĩ: “Vật trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương có liên quan đến hiện tượng rắn hóa rồng. Năm xưa, vị sư phụ trước của đội tuần sông đã nói trước một câu, nếu không diệt trừ được con quái vật này, chắc chắn sẽ dẫn tới cơn lũ lớn hơn nữa. Không tới ngôi nhà bị ma ám đó nhìn cho rõ ràng, tóm lại là vẫn không thể yên tâm.”
Tranh thủ lúc tạnh mưa, Quách sư phụ tìm học trò của mình mượn một chiếc xe đạp, không nói mình sẽ đi đâu, treo đèn pin lên ghi đông rồi xuống đê, đạp một mạch về phía công viên Bắc Ninh. Mặc dù con đê chính đã ngăn chặn được nước lũ, nhưng mương máng trong nội thành Thiên Tân đã ngập đầy nước. Những con đường nằm ở vùng thấp, nước đã ngập ngang eo, ông ta buộc phải xuống dắt xe lội qua. Trên những con phố chính đã cắt điện, toàn bộ đèn đường đều đen ngòm, mọi người đã rút lên khu vực cao. Khi đến khu vực cạnh Ninh viên, ông ta thấy tất cả các căn nhà đã đóng chặt cửa, trong phòng không có ai, quả thực giống như đang ở giữa một tòa thành bỏ hoang.
Ông ta định trong đêm chạy đến ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương xem xét một lượt, trước khi hừng đông lại chạy về chỗ con đê, tránh bị tiếng xấu chưa lâm trận đã bỏ chạy.
Mấy năm trước, công viên Bắc Ninh mở rộng hồ, dự định sẽ dỡ bỏ nhà dân ở ngõ hẻm kho lương. Nhưng mới phá dỡ được hơn phân nửa con hẻm thì bước vào thời kỳ nhịn ăn tiết kiệm lương thực, công việc mở rộng hồ bắt buộc phải dừng lại. Mặc dù ngõ hẻm kho lương đã bị phá hủy quá nửa số nhà cửa, nhưng ngôi nhà bị ma ám vẫn chưa bị động chạm đến. Ông ta tìm đến căn nhà hai gian của Bạch Tứ Hổ, trong ngõ hẻm không nhà nào có người ở cũng không có đèn, bầu trời đầy mây đen nặng trịch như sắp sập xuống. Cửa sổ hai gian phòng đổ nát đã bị mất cánh, phòng trong phòng ngoài tối đen như mực, không khí trong phòng nặng nề âm u, ngay cả muỗi cũng không có lấy một con.
Quách sư phụ bật đèn pin, cầm mấy cây đinh đóng quan tài trong tay, cất bước đi vào trong phòng. Vừa bước vào cửa, hơi ẩm xộc thẳng vào mũi. Quét đèn pin một vòng, lớp vữa ngoài mặt tường trong phòng đã bị tróc sạch, lộ ra lớp gạch thành cổ được xây theo hàng ngũ rất chỉnh tề. Trần nhà bị mưa dột, giấy dán trần đã mủn nát hết, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đòn nóc phủ đầy bụi đất và mạng nhện, bên trên nữa là mái nhà. Hai gian đổ nát chỉ có như vậy, ngoại trừ gạch là loại gạch cổ nhặt về khi phá thành năm Canh tý, những thứ còn lại chẳng có gì khác với những nhà dân bình thường khác. Loại gian nhà cấp bốn mười mét vuông như thế này, bất cứ ở đâu cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Ông ta chợt nhớ lại những gì Trương Bán Tiên đã từng nói: “Vật bên trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương có lẽ ẩn trốn ngay ở trước mắt mọi người, rõ ràng là nhìn thấy nhưng lại cho rằng trong phòng trống không, vậy thì nó là cái gì?”
Quách sư phụ sờ lần từng viên gạch một, rồi soi đi soi lại đèn pin vào những góc tối và trên nóc nhà mấy lần. Mặc dù không thấy có chỗ nào khác thường, nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được, trong phòng có một luồng khí âm u lạnh lẽo, khiến cho lông tóc trên người dựng đứng. Nếu như chỉ là nhà ở bình thường, không thể nào có cảm giác như vậy, chẳng lẽ còn có điểm nào nằm ngoài tầm hiểu biết của con người? Ông ta không chịu từ bỏ ý định, gan quả thực lớn tày trời. Sau khi tắt đèn pin, ông ta ngồi cạnh chân tường nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ kỹ lại toàn bộ từ đầu đến cuối: “Năm Canh tý, chưởng quầy tiệm quan tài nhà họ Bạch xây nhà chôn dấu bảo vật, nhà một người bán quan tài thì có nổi bảo vật gì đây? Chẳng lẽ là căn phòng này...”
Vừa mới lần ra được đầu mối nào đó, Quách sư phụ chợt nghe thấy trong phòng có người rít qua kẽ răng cười lạnh lùng, trong lòng trở nên kinh hoàng, lập tức căng mắt lên nhìn, lập tức thấy một con rắn mối khổng lồ dài chừng hơn một trượng, đầu có sừng, thân hình ẩn hiện trong hơi nước, ngoằn nghoèo bò từ trên vách xuống, đang há cái miệng đỏ lòm nhằm thẳng vào ông ta chực đớp.
Tám
Quách sư phụ giật bắn người, rắn mối khổng lồ có sừng trên đầu chẳng phải là ứng với rắn đã hóa rồng? Vật trốn trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương nhất định là con vật này, nhưng tại sao bình thường không ai có thể nhìn thấy nó? Rốt cục là nó trốn ở chỗ nào?
Lúc ấy không kịp nghĩ ngợi nhiều, con vật kia đang ngoác miệng bò đến gần, Quách sư phụ dùng luôn cây đinh quan tài đang cầm sẵn trên tay đâm thẳng vào nó. Đột nhiên một tiếng rít quái dị vang lên, ông ta lập tức ngồi bật dậy, trống ngực đánh thình thình. Trước mặt tối đen không có lấy một tia sáng, trong phòng không có hơi hám của sinh vật sống, hiển nhiên là không có bất cứ con vật gì. Ông ta vội lần tìm đèn pin, bật lên rồi quét xung quanh một lượt, rõ ràng là không thấy có gì khác lạ, trong lòng tự nhủ: “Có lẽ là mình đã mệt mỏi quá độ rồi, ngồi ngủ gật trong phòng lúc nào không hay, rồi chìm vào một cơn mơ như vậy, nhưng tại sao sao cảnh tượng trong mơ lại cứ như thật vậy?”
Phát hiện ra số đinh quan tài đã rơi khỏi bàn tay, Quách sư phụ bèn cúi xuống nhặt lên từng cái một, nhưng vẫn thiếu mất một cây, tìm khắp nơi mà không thấy. Trong lòng sinh ra lo sợ, ông ta lần mò khắp cả gian phòng với tâm lý phải tìm cho bằng được cây đinh quan tài đó, bởi đã biết rõ vật trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương là thứ gì rồi. Bốn vách tường mặt đất đều đã tìm mấy lần, nhưng vẫn không thấy cây đinh quan tài đâu cả, ông ta lại leo lên nóc nhà tìm tiếp. Đột nhiên, một tia sét giáng xuống, trời sáng bừng lên như giữa ban ngày, ông ta chợt nhìn thấy cây đinh quan tài đó đang cắm trên xà ngang. Sau khi phủi bụi đất và mạng nhện đi, ông ta thấy rõ thanh xà ngang là một đoạn gỗ lim nặng trịch dài hơn trượng, bề mặt giăng kín vân gỗ giống như mai rùa, một mặt có hai lỗ thủng giống như đôi mắt. Vừa nhìn thấy, Quách sư phụ đã giật mình kinh hoảng không sao bình tĩnh lại được.
Đúng lúc ấy, từ phía tây bắc, vô số đám mây đen xì nối tiếp nhau kéo tới, tiếng sấm nổ đinh tai, mưa như trút nước, trong lòng ông ta đã đại khái hiểu ra chuyện gì xảy ra rồi. Chưởng quầy tiệm quan tài nhà họ Bạch không biết nhặt ở đâu về một tấm ván quan tài bằng gỗ lim vân vàng tối sẫm, mơ hồ có dấu hiệu hóa rồng. Vào năm Canh tý, lúc phá thành xây nhà, ông này đã dùng đoạn gỗ lim đó làm xà ngang, không cần hỏi cũng biết, nhất định là âm mưu mượn Long khí để thay đổi phong thuỷ, bởi vậy mới bảo con cháu không thể tự ý động chạm đến đồ vật trong ngôi nhà này. Không một ai có thể nghĩ ra, vật bên trong ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm lương hóa ra lại là cây xà nhà bằng gỗ này. Thứ này đã thành tinh, rất may là đạo hạnh còn chưa đủ. Khi kẻ ăn cướp bằng búa thợ mộc Bạch Tứ Hổ cung khai, đã nói rằng đã từng nghe thấy trong phòng có người nói chuyện. Đại Ô Đậu tới đây ăn trộm bảo vật cũng khai rằng mình đã nhìn thấy nóc nhà có một cái đầu to cỡ khay trà. Toàn bộ những điều đó đều do cây xà nhà này tác quái.
Quách sư phụ đóng hết số đinh quan tài còn lại lên xà ngang, đến mãi hừng đông mới xong xuôi, chợt nhớ ra còn phải quay về con đê chính để chống lũ, vội vàng rời khỏi con hẻm kho lương. Không lâu sau, đợt lũ thứ hai đã kéo đến, lớn hơn nhiều so với đợt đầu. Hơn mười vạn người tử thủ con đê, nhưng vẫn không ngăn được cơn sóng dữ dưới dòng Hải Hà, dù trước kia đã đào sông phân lũ cũng không thể chống chọi được với đợt lũ lớn đến thế, thật sự không còn biện pháp gì nữa rồi. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, bên trên hạ lệnh phá vỡ đê biển, nước lũ trong nội thành Thiên Tân chảy ra biển, cuối cùng cũng đứng vững trước trận lũ lụt mạnh hiếm thấy vào năm 1963. Sang năm sau, ngõ hẻm kho lương bị dỡ bỏ hoàn toàn. Quách sư phụ gọi Đinh Mão và Trương Bán Tiên đến giúp đỡ, bới cây gỗ lim từ trong đống gạch ngói vụn ra, xỏ móc sắt xuyên qua, cột vào con sư tử đá đào lên được lúc di dời phần mộ, rồi ném cả hai xuống cái động lớn mà người ta đã phát hiện ra khi nạo vét sông cái.
Chỗ ấy thông nhau với con sông ngầm, tạo thành một xoáy nước, được trấn giữ bởi cái tháp trấn yêu của Hải Trương Ngũ, vật nào đã chìm xuống mắt sông thì vĩnh viễn đừng hòng mong thoát ra được. Từ đó về sau, công việc khống chế lũ lụt trên dòng Hải Hà đạt được hiệu quả, thành Thiên Tân địa ninh nhân hòa, nói chung không còn phát sinh ra trận lũ lụt nào quá lớn. Phần thứ nhất của câu chuyện về Thần sông là “Bắt yêu ở thôn Chó Dữ”, phát sinh vào trước thời kỳ giải phóng. Phần thứ hai là “Ngôi nhà bị ma ám ở ngõ hẻm kho lương”, toàn bộ sự việc diễn ra trong vòng hai thập niên năm mươi và sáu mươi, bắt đầu từ lúc truy bắt kẻ cướp bằng búa thợ mộc Bạch Tứ Hổ, kéo dài đến năm 1963, đến khi tấm ván quan tài bị đóng đinh chìm xuống đáy sông mới kết thúc. Câu chuyện coi như tuyên cáo đã được khép lại.
Hết
Hà Thần Hà Thần - Thiên Hạ Bá Xướng Hà Thần