Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ú đến nhà Thảo sau ba ngày kể từ lúc chuyện Bạch Vân xảy ra. Tú bước vào nhà với nét hớn hở trên mặt. Đến bên ông Châu đang ngồi trầm ngâm trước bình trà, Tú tươi cười hỏi:
- Bác Châu! Thảo đâu rồi? Bách cho con gặp em Thảo đi!
Ông Châu nhìn chàng, ánh mắt nghiêm khắc, giọng ông khô khan:
- Con còn tìm nó làm gì?
Tú ngạc nhiên về thái độ của ông Châu, chàng dịu dàng hỏi:
- Bác giận con à? Con muốn gặp Thảo để báo tin mừng mà.
- Tin gì? Tin con đẩy Bạch Vân ra khỏi nhà để đến với con Thảo phải không?
Tú trố mắt hỏi, giọng chàng run run:
- Sao bác biết rành vậy?
Ông Châu cười chua chát:
- Sau khi báo tin ấy là lời cầu hôn Thảo phải không?
Tú hốt hoảng giương mắt hướng về ông Châu như muốn hỏi: " Tại sao bác biết điều con sắp nói ra và thái độ lạnh lùng này từ đâu có. Nguyên nhân đó có từ bao giờ? "
Ông Châu cười như thâm hiểu ý chàng, ông điềm đạm nói:
- Con đừng nói ý tưởng đó. Bác đã hiểu cội nguồn, do Bạch Vân đến đây kể lại một cách tỉ mỉ với dòng lệ của một người đàn bà đau khổ.
Tú nhăn mặt đính chính:
- Bạch Vân không bao giờ đủ can đảm nói hết câu chuyện đó. Nàng đến đây với ý đồ kêu gọi lòng bác, ép chế Thảo cho nàng xa con. Chứ nàng làm sao dám kể chuyện nàng và Mạc Tùng vào phòng bị con và cha mẹ bắt được. Bạch Vân bị phát hiện khi nàng âm mưu với Mạc Tùng mở tủ lấy vàng của mẹ con. Đây là tờ giấy mag Bạch Vân đã tự khai tại công an để nhận hai cây vàng là nữ trang ngày cưới, mẹ con cho nàng trước khi ra đi. Bác xem đi rồi hãy kết tội con.
Ông Châu nhìn nét hốc hác, bơ phờ trên khuôn mặt điển trai của Tú, ông biết phần nào câu chuyện. Vả lại, Tú là người đã theo ông làm ăn nhiều ngày qua, ông hiểu tính tình của chàng như thế nào. Ông lướt nhanh trên tờ giấy. Tú hỏi nhanh:
- Bác nghĩ sao về con? Con yêu Thảo thật lòng, nhưng không phải vì tehes mà con gán ép chuyện bậy bạ cho Bạch Vân. Tự Bạch Vân gây khổ cho nàng thôi và trước sau con cũng không hề yêu nàng, con chỉ yêu Thảo, Thảo là niềm vui của con. Bác đừng giận con, hãy cho con gặp Thảo đi, con van bác mà!
Ông Châu nhìn Tú nước mắt quanh tròng, đôi má nhăn nheo của ông khiến Tú run rẩy, linh cảm như báo cho chàng biết có chuyện xảy ra cho Thảo. Tú lắm tay ông, hỏi:
- Tại sao bác khóc? Thảo đâu rồi?
Ông châu cúi đầu nghẹn ngào đáp:
- Nó đi rồi!
- Tại sao đi? Đi đâu rồi bác?
Ông Châu lắc đầu giọng đau khổ:
- Không ai biết nó đi đâu cả, chỉ biết nó không trở lại nơi này nữa. Nó bỏ thằng già này ngồi đây nhớ con. Tội nghiệp con gái tôi biết bao nhiêu!
Tú điếng người hấp tấp hỏi:
- Tại sao Thảo bỏ nhà đi chứ? Thảo không còn yêu con nữa sao? Thảo biết con yêu Thảo. mất Thảo con điên cuồng, khổ sở lắm kia mà. Tại sao nàng lại đi? Đi đâu?
Ông Châu lau vội giọt lệ đọng trên má ông... giọng chậm rãi kể:
- Bạch Vân đến đây dùng đủ lời, đủ cách hạ nhục gia đình và Thảo. Bạch Vân ép bác phải làm mọi cách để Thảo xa con, cho con trở lại với nó. Thảo bảo rằng Bạch Vân không yêu con, lợi dụng con để cướp tài sản cho Mạc Tùng... bác không tin vì ngỡ Thảo viện cớ để cướp lấy con. Bác hứa với Bạch Vân để cô ấy an tâm về.
Tú đáp ngay:
- Rồi Thảo tự ái, vì Bạch Vân cố tình gán ép bác vào trong chuyện này, nên ra đi không chờ con để mọi chuyện rõ ràng hơn.
Ông Châu gật đầu:
- Có lẽ vì Bạch Vân sỉ nhục nặng nề nên Thảo bằng mọi cách tránh con, cho Bạch Vân có cơ hội làm lành bên con.
- Trời ơi! Con yêu Bạch Vân là con đã cưới nàng rồi. Vả lại, không có thằng đàn ông nào cũng bằng lòng chung sống với người vợ âm mưu cùng nhân tình bòn rút tài sản gia đình mình được. Con chỉ yêu Thảo thôi mà.
Ông Châu khẽ bảo:
- Con Thảo nó ra đi là để tình huống xấu không đến với gia đình do Bạch Vân đã hăm dọa. Chứ ra đi nới xứ lạ chắc hẳn nó bơ vơ và đau khổ lắm.
Tú đau xót kêu lên:
- Lạc loài trên xứ người lạ, nàng làm sao thôi khóc được. Nhưng đi như vậy có phải thua trí Bạch Vân không. Bạch vân phá đi những gì con và Thảo cố tình xây dựng, cho thỏa mãn nỗi tức giận trong lòng mình thôi. Thảo khờ quá đi!
Ông Chấu lắc đầu buồn bã đáp:
- có tức giận, nó cũng đã đi rồi, biết nơi nào mà tìm kiếm... Bác đang nhớ nó muốn kêu nó về nhưng biết nó nơi nào.
Tú ôm đầu nhăn mặt:
- Thảo không gởi gì lại cho con sao bác? Trời ơi! Một mình trên xứ lạ rồi sống làm sao với nỗi đau khổ ấy? Con yêu Thảo bao nhiêu là đem khổ đến cho nàng bấy nhiêu. Làm sao cho nàng hiểu được lòng con yêu nàng như thế nào?
Tú gục đầu trên thành ghế đau khổ. Ông Châu hiểu Tú yêu Thảo thật lòng, ông thông cảm cho nỗi đau khổ của chàng. Giọng ông dịu dàng an ủi:
- Tú hãy bình tĩnh, biết đâu Thảo nó lánh mặt vài hôm rồi lại về thì sao? Con giữ sức khoẻ, đừng bi quan quá không tốt. Tú à! Nghe lời bác đi, bộ bác không thương con sao?
- Con biết bác thương con lắm. Bác thầm chấp nhận tình yêu của con và Thảo. Nhưng con làm sao bình thản được trước sự ra đi của Thảo chứ?
Ông Châu điềm tĩnh bảo:
- Con vào phòng Thảo, nó để thư lại cho con dưới gối đó. Hãy bình tĩnh để tìm cách dò tin tức về Thảo. Bác tin mình sẽ tìm được nó mà.
Tú chạy thẳng vào trong. Chàng nằm trên chiếc giường quen thuộc còn vương vít mùi hương của Thảo. Nơi đây đã từng chứng kiến cảnh yêu thương của hai người... từng nụ hôn kéo dài trong cơn mê đắm, Thảo bất cần tương lai khi ngã đầu vòng tay của Tú. Chàng yêu Thảo hơn tất cả mọi thứ trên đời, tình yêu này là nhựa sống của chàng trong hiện tại lẫn tương lai.
Tú run run khi dòng chữ yêu thương đều đặn kia nằm trọn trong mắt chàng:
Thành phố, ngày... tháng... năm 199...
Anh yêu!
Nét chũ yêu thương quen thuộc của em đến tay anh, thì vùng đất xa lạ... đón từng bước chân lạc lõng của em tìm đến!
Vùng gió cát xa lạ hay biến trời chưa quen... em chưa biết nơi nào sẽ có em, cuộc sống ngày mai sẽ ra sao nữa. Dù gian khổ thể nào, em cũng chấp nhận như hình bóng của anh mãi mãi nằm trong trái tim em suốt quãng đời còn lại vậy.
Anh yêu!
Trái tim em vừa biết thế nào là sự rung động trước ánh mắt lạ lẫm từ anh, là phút đầu tiên trong đời em biết thế nào là mùi vị cay đắng của kẻ đến sau trong tình yêu của anh.
Tú ơi! Dẫu biết em yêu lần đầu, anh đã dạn dày trong tình ái, em vẫn yêu. Dù nhiều lần em réo gọi tim mình hãy quên anh đi ánh mắt nồng nàn của anh trong nhiều đêm cận kề bên nhau, nhưng hồn em mãi khắc khoải nhớ anh. Nhớ từng nụ cười, đôi môi biết đem lại cho em niềm vui sống. Bởi tình yêu không đến dễ dàng và sự ra đi không bao giờ có được khi chúng ta thực tâm yêu nhau.
Tú yêu dấu của em!
Em không bao giờ hối hận khi yêu anh... Anh rất xứng đáng cho em ôm ấp tình yêu đó... chỉ tiếc một điều em đến với anh quá muộn màng, đành phải ra đi để anh đóng trọn vai chú rể bên người mà ba mẹ một lòng yêu thương... Em biết không ai thương anh bằng em, nhưng không có gì dám chứng minh điều đó trước công chúng để em có quyền giữ anh cho riêng mình chứ?
Kẻ đến sau bao giờ cũng chuốc lấy đau buồn và bẽ bàng trong duyên phận. Bạch Vân không hơn em ở địa vị xã hội, kiến thức phổ thông nhưng nàng được gia đình anh dành cho mọi ưu ái... bởi nàng đến sớm hơn em nên cuộc hôn nhân đến với nàng tốt đẹp hơn.
Còn em, với thân phận yêu anh muộn màng, đành ôm lấy trái ngang đau khổ vào đời. Trên bước đường phiêu bạt, em vẫn mang nụ hôn, nỗi nhớ về anh làm hành trang cho mình suốt quãng đời bơ vơ, lạc lõng!
Tú yêu dấu!
Thôi! Em đành xa anh dù lòng em ngàn lần không bao giờ muốn thế. Nhưng nếu em làm trái ý Bạch Vân thì dnah dự gia đình sẽ vì nàng mà nhục nhã. Thà em ra đi cho ba anh vui, Bạch Vân có cơ hội tạo hạnh phúc bên anh. Tại em không nghĩ trước khi yêu nên hậu quả em không làm sao từ chối được.
Em muốn hôn anh một lần, một lần thôi rồi nghìn trùng xa cách, nhưng em không được may mắn gặp anh lần cuối. Thôi đành xa nhau từ đây anh nhé, chúc anh vui vẻ hạnh phúc.
Em
Mai Xuân Thảo.
Tú nằm ôm cánh thư trên ngực hoang lạnh của mình mà thương, mà nhớ về người con gái bất hạnh trong tình yêu của chàng. Em nắn nót dòng thương cho anh với bao nhiêu lệ đổ vì chua xót hả em?
Em biết Bạch Vân và anh không bao giờ yêu nhau được, tại sao em lại ra đi... để em lẻ loi trên đất khách, còn anh cô đơn phương này! Sao em khờ quá vậy Thảo?
Tú nằm như thế gần ba ngày, đợi tin Thảo không được, chàng ra đi. Cứ hai tuần, chàng đến một lần hỏi tin tức về Thảo. Ông Châu thấy Tú ốm đi và nét bơ phờ, hốc hác in trên ánh mắt buồn bã sâu lắng của chàng, ông bảo:
- Con không nên bi quan như thế Tú ạ! Thanh niên đâu phải sống chỉ vì tình yêu. Con phải tạo sự nghiệp cho mình, để ngày nào đó, Thảo trở về nhìn thấy con có cơ sở nó mừng lắm. Bác tin rằng nó sẽ về sau thời gian đau khổ kia chìm lắng.
Tú uể oải đáp:
- Con biết tính Thảo, nàng co trở về thì tình yêu cho con không còn nữa. Bởi con đem đến cho Thảo mọi ưu phiền, ngang trái, nàng hận con hơn là yêu thương. Thảo cứng rắn, can trường trong chịu đựng. Nàng sẽ có gia đình, bất cần người đó là ai, ra sao. Con đau khổ mỗi khi nghí đến điều không may này bác ạ.
Ông Châu an ủi:
- Nếu Thảo không yêu con thật lòng nó đã nhận lời cầu hôn của Thế Vinh rồi. Thảo đi xa là ý nó muốn ôm trọn tình con, không ai xen vào làm tan ý định đó. Tú hãy tin bác đi, bác biết tình ý của con mình mà.
Tú trầm ngâm một lúc thật lâu rồi đứng bật dậy, ánh mắt sáng lên. Chàng nắm tay ông Châu hứa hẹn:
- Con nghe lời bác, con sẽ tìm Thảo và tạo sự nghiệp vững vàng chờ ngày Thảo trở về. Con tin rằng Thảo yêu và sẽ chờ đợi con.Giờ thì con nên đi và cố gắng làm nên sự nghiệp chờ ngày Thảo quay trở lại.
Từ đó, Tú đi đi về về, chàng không còn ưu phiền như lúc trước. Ông Châu thương Tú bao nhiêu, ông càng nhớ về Thảo bấy nhiêu. Ông mong Thảo sẽ trở về để ông nhìn hạnh phúc của con tròn bên Tú.
o0o
Thu Mai ngừng kể. Thảo với đôi mắt nhạt nhòa lệ nàng nhỏ giọng hỏi:
- Thu Mai có gặp ba mình không?
- Có. Nhất Chi và Mạnh Tường, ai cũng trong tin tức của Thảo cả?
- Thu Mai nói gì về mình?
- Mình kể hết cho ba nghe chuyện về Thảo, kể cả thằng bé mụ mẫm này với tình thương của bà vú và cô Năm ở đây nữa. Ba mừng lắm, ba hy vọng Thảo sẽ về thăm gia đình dịp tết này. Bồ thấy sao?
Thảo buồn bã đưa tay lau nước mắt. Nàng nhìn con nằm ngủ thật ngây thơ:
- Phải về thôi, vì mình nhớ ba lắm, không biết tiền bạc Mạnh Tường có đầy đủ cho ba không nữa.
Thu Mai cười:
- Tú lo cho ba tất cả, mỗi chuyến hàng về, chàng đều chỉ cho ba như ngày nào. Ba ngại không nhận khoảng tiền vo lý ấy. Tú nhất định không chịu, chàng bảo rằng: Thảo xa ông, chàng yêu Thảo phải thay nàng phụng dưỡng ông đến bao giờ Thảo trở về... Nếu Thảo có chồng thì Tú sẽ nhường bổn phận ấy cho chồng của Thảo. Ngược lại, Thảo còn giữ tình yêu của chàng... Tú xin ông cho chàng phụng dưỡng chăm sóc ông suốt quãng đời còn lại.
Thảo cúi đầu vuốt tóc con mà lòng nghe chua xót... Tận đáy tâm tư nàng cũng mong gặp lại Tú... nhưng sự e ngại về Bạch Vân như trối đôi chân nàng ở lại nơi đây. Thảo hỏi nhỏ:
- Tú có ghé thường không?
- Không. Nghe chú bảo Tú rất bận, vì anh lập cơ sở thu mua trên ấy. Anh có dặn bao giờ có tin về Thảo thì Nhất Chi đánh điện cho anh biết.
Mắt Thảo mơ màng hỏi:
- Thu Mai có dặn nhà đừng cho Tú biết để mình tự báo tin cho anh ấy không?
- Có dặn theo lời Thảo. Nhưng Nhất Chi và ông già có nghe hay không mình không có trách nhiệm à. Nhưng Thảo có nhớ anh ấy không đã?
- Nhớ chứ sao không, hỏi kỳ chưa?
- Nếu bây giờ Tú tìm đến, Thảo có chấp nhận nối lại tình cảm đó không?
Thảo ngập ngừng đáp:
- Mình cũng không biết nữa.
- Thảo có người khác rồi à? Ai vậy? Có phải anh chàng Lộc bên giải phẩu phải không?
Thảo cười buồn lắc đầu:
- Trời ơi! Con cái nằm đây, ai dám yêu con này mà hỏi không biết?
Thu Mai háy mắt bảo:
- Lộc hỏi thăm hoài hà! Anh ta yêu Thảo lắm, khen Thảo đủ thứ... Lộc nói với mình nếu Thảo không chê, anh sẽ cưới Thảo đó.
- Sao Thu Mai biết?
- Anh tâm sự với mình nè!
- Hôm Thảo sinh em bé, Lộc cứ thúc hoài nhờ Mai nói cho Thảo biết để hắn có dịp săn sóc Thảo hầu lập công đó. Lộc cười bảo rằng: Thảo sẽ cho hắn niềm vui hơn là nỗi buồn. Thảo tính sao đây?
Thảo cười chọc ghẹo:
- Chưa có chồng cứ làm mai hoài. Coi chừng làm mai không thành bắt mình thế vào đó nha.
Thu Mai cười đứng dậy chuẩn bị ra về, nàng còn chọc lại:
- Chứ không phải mắc cỡ rồi lấy bà mai làm nền à? Nếu Lộc mà thương bà mai này cũng tốt thôi, chỉ sợ người ta ôm con ngó sang phòng giải phẫu mà buồn chứ. Được người ta thương bộ sễ lắm sao?
- Còn anh Tiền của Mai đâu?
Thu Mai thở ra đáp:
- Anh ấy dạo này buồn lắm, không lại cư xá nữa... không biết vì sao. Mình có hỏi tại sao anh ấy buồn, anh bảo: để thời gian trả lời... Chán lắm đừng nhắc đến tình yêu nữa... không ai có diễm phúc bằng Thảo đâu.
Thảo cười an ủi bạn:
- Có một ngày hăn sẽ tỏ tình thôi, bởi cả bệnh viện có bác sĩ nào đẹp, dễ thương, lịch sự và độc thân như Mai đâu.
Thu Mai chép môi:
- Trong mắt Thảo có thể như vậy, nhưng trong mắt Tiền, con Mai này chỉ là hạt cat, làm xốn xang, khó chịu cho anh ấy thôi. Có lẽ mình không may mắn trong duyên phận Thảo à.
Thảo với giọng chán nản:
- Đừng bi quan như Thảo không tốt. Đâu phải ai cũng bẽ bãng như Thảo vậy... Thu Mai có gương mặt vui, đôi mắt xoa tròn chứng tỏ Thu Mai không phải là kẻ bạc phận.
- Thực tế bắt buộc mình chấp nhận sự không may ấy thôi.
- Nhưng Thu Mai sung sướng hơn mình, không thấy sao?
Thu Mai đáp:
- Thà khổ vì có tình yêu, còn hơn cô độc vì không có nó, cô bạn ạ?
Thu Mai khuất mình sau câu nói ấy để lại cho Thảo nỗi ngậm ngùi cho Bạch Vân và niềm yêu thương về Tú dâng cao.
Bây giờ anh ở đâu? Hai phương trời cách biệt có cùng một nooxic nhớ nhau không anh?
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng