Số lần đọc/download: 2244 / 28
Cập nhật: 2016-06-21 08:45:20 +0700
Chương 20
B
ố cu Khải đi rồi, Hoàng Lang lại ngồi bệt xuống ghế. Thời giờ qua dài đằng đẵng, mỗi phút càng nặng những nỗi kinh hoàng. Những ý tưởng ghê gớm lần lượt hiện ra trong trí não chàng. Nét mặt thảm đạm, bàn tay ẩm ướt, hai tai bùng bùng, chàng như trông thấy rõ cả những tấn bi kịch đã xảy ra và sắp xảy ra với Thục Nương. Kìa!... Thục Nương đang bị chúng lôi kéo, đánh đập, sỉ mạ và ngược đãi... Sau khi đã dập liễu vùi hoa, sau khi tấm thân băng tuyết đã bị nhuốc nhơ thì... một lưỡi kiếm giơ lên... một làn chớp nhoáng... Chàng rùng mình...
Chàng lo sợ quá, thất vọng quá, người như lên cơn sốt. Nhưng, chàng bỗng đứng phắt dậy.
- Tự phụ là người con trai ngang trời dọc đất mà che chở cho một người thục nữ mình yêu kính cũng không xong, chẳng hóa nhục à! Đi, đi tìm nàng, tìm cho thấy mặt nàng!
Chàng dặn dò các thuộc hạ phải canh phòng đồn ải cho cẩn mật, đoạn sai lấy ngựa cưỡi và đem theo mấy tên tùy tòng, thẳng đường về tỉnh.
Trong lúc Hoàng Lang bon bon trên đường thiên lý thì ở làng Ỷ La đang diễn ra một tấn thảm kịch.
Nguyên từ lúc đánh thành bị thất bại, các tướng lĩnh Cờ Đen tạm lui vào các làng xa, mỗi người đóng một chỗ. Bá Thái thì cắm quân doanh ở Ỷ La.
Buổi trưa hôm ấy, hắn đang ngồi uống rượu trong trướng, chợt thấy một đám đông dân quê dắt díu nhau từ đâu lại. Hắn quay hỏi tả hữu:
- Đám dân nào thế kia?
Tên cai tổng Cục đứng hầu bên cạnh Bá Thái, biết là người hàng tổng mình, đã toan nói thật. Sau hắn chợt nghĩ: "Trong bọn có mấy đứa giàu lắm! Nếu chúng nó bị chết cả thì của cải chúng chôn giấu may ra ta sẽ tìm lấy được hết!". Nghĩ đoạn hắn bèn cất tiếng bẩm rằng:
- Kính bẩm tướng quân, đó là dân "thín tì cao" (dân theo đạo Gia Tô) cả.
Bá Thái vốn thô lỗ nóng nảy, nghe cai Cục nói, lập tức nổi giận:
- Thín tì cao à? Pay tâu, pắt cho hết pọn kê, chém!
Sĩ tốt dạ ran, xông ra trói tuốt cả tám mươi sáu người dân. Bọn này sợ hãi kêu oan, nhưng đã được lệnh, quân giặc cứ việc lôi họ ra cánh ruộng sau chùa đóng cọc chém chết hết...
Dưới vòm trời quang đãng, phút chốc bày ra một cảnh tượng tiêu hồn. Trẻ con, người lớn, bà già, ông lão kêu khóc như ri. Những làn chớp đưa loang loáng. Những đầu rụng như sung, máu đào loang vạt cỏ. Bọn đao phủ mấy đứa chém đã rã cánh thì một người trong bọn nạn dân, một người còn sót lại cuối cùng bỗng kêu lên: "Ối!... Đức Thánh Quan ơi!...".
Bá Thái nghe kêu, đặt chén rượu hỏi:
- Thằng kê, sao nị keo tức Théng Kuan?
- Bẩm... Bẩm quan lớn!... Nhà con mấy đời thờ Đức quan đế, đều ăn chay làm thiện mà nay chẳng ngờ con gặp cái tai nạn oan uổng này!
Tên đó chưa dứt lời thì ngựa của Hoàng Lang xịch đến. Chàng cau nét mặt, nhảy xuống đất, đi thẳng vào quân doanh và quát hỏi Bá Thái:
- Bọn kia tội gì mà ông sai giết?
- Chúng nó là thín tì cao.
- Ông lấy gì làm chứng cớ rằng họ là thín tì cao?
- Tên này pảo thế.
Hoàng Lang theo phía tay Thái Bá chỉ, nhìn lại thấy cai Cục.
- À! Thằng cai tổng Cục đó phỏng? Mày là một thằng rất nhiều tội ác, hiện tao đang tìm bắt mày đây mà!
Tên cai Cục nghe câu ấy, mặt bỗng tái mét.
Hoàng Lang hỏi người dân quê:
- Có phải các anh là dân đạo chăng?
- Bẩm, không phải ạ. Tên Cục kia là người cùng làng với con, không biết nó có thù oán gì chúng con mà nỡ ăn không nói có như thế!...
Hoàng Lang quắc mắt nhìn cai Cục.
- Quân đại gian ác kia, trời đất nào dung mày?
Chàng quay lại Bá Thái:
- Các ông làm tướng cớ sao u mê quá! Cứ nghe những quân mạt kiếp này mà tàn hại dân lành thế đã đáng chưa?
Hoàng Lang càng nói càng giận, quát sĩ tốt:
- Bay đâu, đem thằng này ra phanh thây cho ta!
Quân sĩ vâng lệnh, trói ngay cai Cục lại.
- Công tử hãy khoan!
Một tiếng quát to. Hoàng Lang giật mình nhìn:
- A, kìa già Khải!
Bố cu Khải xuống ngựa, giơ tay đỡ Thục Nương.
Hoàng Lang lo ngại hỏi:
- Cụ bà đâu?
- Chủ mẫu con bị Lày Sập Trưởng hại rồi!
Hoàng Lang thất sắc:
- Thế Lày nó đâu?
- Con đã trộm phép công tử rồi!...
- Khá lắm! Già đỡ tôi một việc to! Nhưng câu chuyện thế nào hử, già Khải?
Bố cu Khải bèn thuật rõ đầu đuôi sự việc đã xảy ra.
Hoàng Lang cúi đầu nín lặng...
Thục Nương chùi nước mắt.
Bố cu Khải nói:
- Thằng Tào con cũng đã giết, còn anh nó đây, công tử cho phép con?
- Ừ, tùy ý già!
Lão Khải lập tức rút dao nhảy lại trước mặt cai Cục:
- Lưới trời lồng lộng, mày hại người ta, nay bị hại, đừng có kêu oan nhé!
Mũi dao vung lên...
Thục Nương vội ôm mặt, suýt ngã.
Hoàng Lang vội đỡ nàng:
- Để cho cụ bà và cô đến nông nỗi ấy, thực là tội tôi cả. Hoàng Thiếu Hoa này làm cách gì xóa sạch được những điều ghi nhớ thê thảm trong trí não Thục Nương?...