Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Chương 18
H
olly Grace nhìn lên chiếc đồng hồ kiểu cổ trên lò sưởi và lầm bầm chửi thề. Dallie lại đến muộn như mọi khi. Anh biết hai ngày nữa cô sẽ đi New York và còn lâu lắm họ mới gặp lại nhau. Anh không thể đúng giờ dù chỉ một lần sao? Cô tự hỏi hay là anh đã lên đường đuổi theo cô gái người Anh kia? Bỏ đi không nói một lời vốn là kiểu của anh mà.
Chương 18
Cô đã diện chiếc áo len mềm cổ lọ màu đào cho buổi tối nay, cắm thùng trong chiếc quần jeans ống côn mới. Chiếc quần ôm sát đôi chân dài được cô tăng thêm điểm nhấn bằng đôi giày gót cao ba inch. Cô không bao giờ đeo trang sức vì cảm thấy mang hoa tai và vòng cổ đi với một mái tóc bồng vàng rực thì quá là thừa thãi.
“Holly Grace,” Winona lên tiếng từ chiếc ghế bành bên kia phòng khách. “Con có thấy quyển ô chữ của mẹ không? Mẹ để nó ngay đây mà giờ đâu mất?”
Holly Grace lấy quyển sách từ dưới tờ báo buổi tối và ngồi xuống tay ghế của mẹ để giúp bà giải hàng chữ số hai mươi ba. Không phải mẹ cô cần tư vấn, bà cũng không thật sự để mất quyển sách, mà vì Holly Grace không ngại quan tâm đến mẹ theo ý bà muốn. Cô quàng tay qua vai Winona và ngả người tựa má lên những món tóc vàng đã ngả màu của mẹ, hít vào mùi hương thoang thoảng của dầu gội Breck và keo xịt tóc Aqua Net. Ở dưới bếp, Ed Graylock, chồng của Winona từ ba năn nay, đang vừa loay hoay với cái lò nướng bị hỏng vừa hát bài “You Are So Beautiful” theo radio. Giọng ông hụt đi ở những nốt cao, nhưng trở nên mạnh mẽ ngay khi Joe Cocker hòa giọng vào. Holly Grace cảm thấy tim mình tràn ngập yêu thương với hai người họ - Ed Graylock mập, người cuối cùng đã đem lại cho Winona hạnh phúc mà bà xứng đáng, và trả lại cho cô người mẹ xinh đẹp và lãng đãng của mình.
Chiếc đồng hồ điểm bảy giờ. Chịu thua nỗi nhớ nhà phảng phất đeo đẳng cô suốt ngày hôm nay, Holly Grace đứng dậy và hôn má Winona. “Nếu Dallie có đến đây, mẹ bảo anh ấy là con ở trường trung học nhé. Và đừng chờ con; có thể con sẽ về muộn.” Cô cầm lấy ví và đi ra cửa, bảo to với Ed rằng cô sẽ mời Dallie đến ăn điểm tâm vào sáng mai.
Buổi tối trường học khóa cổng, cô gõ mạnh vào cánh cửa gần cửa hàng kim khí cho đến khi người bảo vệ cho cô vào. Đôi giày cao gót của cô gõ lộp cộp trên đường dốc bê tông dẫn vào hành lang phía sau, và khi những mùi xưa cũ tấn công cô, bước chân cô dường như gõ theo nhịp bài “R-E-S-P-E-C-T” với Nữ hoàng nhạc Soul rền rĩ ngay trong tai cô. Cô bắt đầu khẽ ngâm nga lời bài hát, nhưng hóa ra đó lại là bài “Walk Away Rene” mà cô không nhận ra và cô rẽ sang phòng thể dục, và rồi Young Rascals đang hát “Good Lovin” và thời gian lại trở về năm 1966 một lần nữa…
Holly Grace đã không nói với Dallie Beaudine quá ba từ kể từ lúc anh đón cô đi xem trận bóng bầu dục bằng chiếc Cadillac El Dorado 1964 màu vang đỏ mà cô biết chắc không phải của anh. Nó có bốn ghế ngồi bằng nhung dày mượt, cửa sổ tự động và radio đài AM/FM âm thanh nổi mở hết cỡ bài “Good love…” Cô những muốn hỏi anh kiếm đâu ra chiếc xe, nhưng cô không chịu là người mở lời trước.
Ngả người ra ghế, cô vắt tréo chân và cố tỏ ra mình đã đi El Dorados cả đời, như là El Dorados được phát minh ra cho cô dùng vậy. Nhưng thật khó giả bộ một chuyện như thế khi cô đang quá ư hồi hộp và dạ dày cô đang sôi réo vì toàn bộ bữa tối của cô chỉ là một nửa hộp súp mì gà Cambel. Cô cũng không lấy làm phiền. Winona thực sự không thể nấu món gì quá phức tạp trên cái bếp du lịch bất minh để trong căn phòng nhỏ họ thuê của Agnes Clayton từ cái ngày họ rời khỏi nhà Billy T.
Phía trước họ, nền trời đêm rực lên một luồng sáng. Wynette tự hào là trường trung học duy nhất trong vùng có sân vận động trang bị đèn chiếu. Học sinh từ các thị trấn lân cận vẫn lái xe đến xem Wynette thi đấu vào các tối thứ Sáu sau khi trận đấu của trường mình kết thúc. Tối nay lại là homecoming và đội Wynette Broncos sắp chơi trận cuối cùng tranh chức vô địch địa phương năm nay, nên bình thường đã đông đúc giờ còn náo nhiệt hơn. Dallie đỗ chiếc El Dorado trên con phố cách sân vận động mấy khối nhà.
Anh giữ im lặng suốt thời gian họ đi bộ trên vỉa hè, gần đến trường, anh mới cho tay vào túi áo khoác màu xanh navy nom mới tinh và rút ra một gói Marlboro. “Làm một điếu?”
“Tôi không hút thuốc.” Giọng cô phát ra khô khan đầy vẻ chê trách, hệt giọng Miss Chandler khi bà giảng về phủ định kép. Cô ước gì mình có thể nói lại, một câu gì đó như, “chắc chắn rồi, Dallie, tớ rất thích thuốc lá. Mồi giùm tớ đi?”
Holly Grace trông thấy mấy người bạn đang đi vào bãi đỗ xe và gật đầu với một trong những cậu trai đã bị cô từ chối lời mời đi chơi tối hôm đó. Cô nhận ra những đứa con gái khác đều mặc chân váy len hoặc váy liền mới sắm riêng cho dịp này, cùng với giày thấp gót vuông đính nơ rộng bản ở mũi. Holly Grace mặc váy nhung kẻ màu đen cô vẫn mặc tới trường tuần một lần từ năm nhất và áo kẻ caro vải cotton. Cô cũng để ý thấy mọi tên con trai khác đều nắm tay người bạn gái đi cùng, chỉ có Dallie là đút tay túi quần. Không lâu nữa đâu, cô chua chát nghĩ. Đến cuối buổi, đôi bàn tay đó sẽ sờ soạng khắp người cô.
Họ hòa vào đám đông băng qua bãi đỗ xe hướng về sân vận động. Tại sao cô lại nói sẽ đi chơi với anh ta chứ? Sao cô lại nhận lời trong khi biết anh ta muốn gì ở mình – một gã trai tai tiếng như Dallie Beaudine, người đã nhìn thấy những gì cần thấy.
Họ dừng lại trước chiếc bàn nơi Pep Club bày bán những bông cúc lớn treo những quả bóng vàng nhỏ xíu ở dây buộc màu đỏ sẫm và trắng. Dallie quay sang cô hỏi một cách miễn cưỡng, “cô có muốn một bông không?”
“Không, cảm ơn cậu,” giọng cô dội lại vào tai cô, kiêu kỳ và xa cách.
Anh dừng bước đột ngột khiến một thanh niên đi sau đâm sầm vào lưng anh. “Cậu không nghĩ tôi có khả năng mua nó chứ gì?” anh hạ giọng chế nhạo. “Cậu không nghĩ tôi đủ tiền mua cho cậu một bông hoa chết tiệt giá ba dollar chứ gì?” Anh rút ra một chiếc ví nâu cũ mèm cong lại theo hình đường hông của anh và đập bép tờ năm dollar xuống bàn. “Em lấy một bông,” anh bảo với cô Good, cố vấn của Pep Club. “Cô khỏi thối.” Anh giúi bông hoa vào Holly Grace, hai cánh hoa rụng xuống cổ tay áo cô.
Có cái gì đó bật tung bên trong cô. Cô ấn nó trả lại anh và phản công trong tiếng thì thầm giận dữ. “Cậu oán trách cái gì hả? Chẳng phải chính vì thế mà cậu mua nó sao? Để cậu có thể xơ múi ngay bây giờ thay vì phải đợi đến lúc khiêu vũ!”
Cô ngừng bặt, hoảng hốt trước sự bộc phát của mình, bấm những móng tay vào lòng bàn tay đang rảnh. Cô thấy mình đang thầm cầu nguyện anh sẽ hiểu cảm giác của cô và tặng cô một trong những ánh nhìn tay chảy mà cô từng thấy anh dành cho những người con gái khác, rằng anh sẽ nói lời xin lỗi và bảo sex không phải là điều anh đòi hỏi ở cô. Anh sẽ nói anh thích cô cũng nhiều như cô thích anh và anh không trách cô về những trò cầm thú của Billy T mà anh chứng kiến.
“Tôi không đáng phải nhận thứ chó chết này từ cậu!” Anh gạt phăng bông hoa khỏi tay cô, quay lưng lại sân vận động, và sải những bước giận dữ ra đường.
Cô nhìn xuống bông hoa nằm trên sỏi, sợi ruy băng lắt lay trong bụi đất. Khi cô quỳ xuống nhặt nó lên, Joanie Bradlow lướt qua cô trong chiếc váy len chui đầu màu kẹo bơ và giày bệt Capezio nâu sẫm. Joanie đã đeo bám Dallie suốt tháng đầu tiên sau khi nhập học. Holly Grace đã nghe thấy cô nàng rúc rích kể về anh trong nhà vệ sinh: “Tớ biết cậu ta giao du với đám người chẳng ra gì, nhưng trời ơi, cậu ta đẹp trai quá sức. Tớ đánh rơi bút trong lớp tiếng Tây Ban Nha và cậu ta đã nhặt nó lên và tớ liền nghĩ, chúa ơi, con đi chết đây!”
Sự khổ sở kết thành một cục nghẹn cứng ngắc trong cô khi cô đứng trơ ra đó, bông hoa nhem nhuốc nắm chặt trong tay, đám đông chen lấn qua cô tiến vào sân vận động. Mấy bạn học cùng lớp í ới gọi tên cô và cô cười thật tươi vẫy tay với họ. Làm như bạn trai vừa vào nhà vệ sinh một phút và cô đang đứng chờ chàng quay lại vậy. Chiếc váy nhung cũ rũ từ hông cô xuống như cái rèm quây, ngay cả việc biết mình là cô gái xinh nhất khóa cũng không làm cô cảm thấy khá hơn chút nào. Xinh thì ích gì khi mà mày không có quần áo đẹp và tất cả mọi người trong thị trấn đều biết mẹ của mày đã ngồi trên băng ghế gỗ ở văn phòng phúc lợi thành phố suốt cả chiều qua?
Cô biết mình không thể đứng mãi đấy với nụ cười ngu si trên mặt, nhưng cũng không thể một mình đi lên khán đài trong buổi tối homecoming. Và cô không thể cuốc bộ về nhà trọ của Agnes Clayton cho đến khi tất cả đã ngồi vào chỗ. Nhân lúc không ai chú ý, cô lẻn qua hông tòa nhà và chạy vù qua cánh cửa cạnh tiệm kim khí.
Phòng tập vắng tanh. Bóng đèn có chụp trên trần hắt những vệt tối lên mái vòm nâu sẫm và những dải cờ đuôi nheo trắng bằng giấy crepe treo phất phơ trên những thanh dầm, chờ buổi khiêu vũ bắt đầu. Holly Grace bước vào trong. Những sự trang hoàng không làm mất đi phong vị thường ngày – mùi của những giờ thể dục và những trận đấu bóng rổ lưu cữu mấy chục năm, hàng trăm lí do vắng mặt và những lần đỗ vớt, những đôi giày sneakers cũ kỹ phủ bụi. Cô yêu giờ thể dục. Cô là một trong những vận động viên nữ xuất sắc nhất trường, người đầu tiên được chọn vào đội tuyển. Cô yêu môn thể dục. Vì tất cả đều ăn mặc giống nhau.
Một giọng nói gây gổ vang lên làm cô giật mình. “Cậu muốn tôi đưa cậu về có phải không?”
Quay lại cô thấy Dallie đứng ngay cửa phòng tập dựa vào trụ giữa cửa. Hai cánh tay dài của anh để thõng một cách cứng nhắc và vẻ mặt anh cau có. Cô để ý thấy ống quần anh quá ngắn hở ra một khoảng tất đen. Chiếc quần không vừa khiến cô thấy khá hơn.
“Cậu có muốn không?” cô hỏi.
Anh đổi thế đứng. “Cậu có muốn tôi làm thế không?”
“Tôi không biết. Có lẽ có.”
“Nếu cậu muốn tôi đưa về, cứ nói thẳng.”
Cô nhìn xuống hai bàn tay mình nơi dải ruy băng trắng nhuốm bụi đan qua những ngón tay. “Sao cậu lại mời tôi đi chơi?”
Không thấy anh nói gì, cô ngẩng đầu nhìn. Anh nhún vai.
“Okay,” cô nhanh nhẹn trả lời. “Cậu có thể đưa tôi về.”
“Sao cậu lại nhận lời đi chơi với tôi?”
Cô nhún vai.
Anh nhìn xuống hai mũi giày loafer của mình. Sau một quãng lặng, anh nói nhỏ đến mức cô gần như không nghe được. “Tôi xin lỗi chuyện hôm trước.”
“Là sao?”
“Với Hank và Ritchie.”
“Ồ.”
“Tôi biết những đồn đại về cậu với những gã trai kia không phải là sự thật.”
“Hoàn toàn không phải.”
“Tôi biết. Tại cậu làm tôi tức điên.”
Một tia hy vọng lóe lên trong cô. “Không sao đâu.”
“Không. Tôi không nên nói những lời ấy. Tôi không nên chạm vào chân cậu kiểu đó. Chỉ là cậu khiến tôi phát điên.”
“Tôi không cố ý – làm cậu phát điên. Cậu có thể trở nên đáng sợ.”
Đầu anh ngẩng phắt lên và lần đầu tiên suốt buổi tối, anh có vẻ hài lòng. “Thế à?”
Cô không giấu được nụ cười. “Cậu không cần tỏ ra quá tự hào về mình. Cậu không đáng sợ đến mức đó đâu.”
Anh cũng mỉm cười, gương mặt anh vì thế đẹp đến mức miệng cô khô lại.
Họ cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu, rồi cô nhớ đến Billy T và những gì Dallie đã thấy và những gì hẳn anh trông đợi ở cô. Niềm vui ngắn ngủi tan mất. Cô bước tới hàng ghế đầu tiên và ngồi xuống. “Tôi biết cậu nghĩ gì, nhưng không phải vậy đâu. Tôi – tôi không thể ngăn được việc làm của Billy T.”
Anh nhìn cô như thể cô vừa mọc ra một cặp sừng. “Tôi biết. Cậu cho rằng tôi nghĩ cậu thích những việc lão ta làm ư?”
Từ ngữ chen nhau tuôn khỏi miệng cô. “Nhưng cậu khiến cho nó giống như ngăn chặn ông ta là việc dễ dàng ấy. Cậu chỉ nói vài câu với mẹ tôi thế là mọi chuyện chấm dứt. Nhưng với tôi thì không. Tôi rất sợ. Ông ta làm tổn thương tôi, và tôi sợ ông ta sẽ làm vậy với mẹ trước khi đuổi bà đi. Ông ta nói sẽ không ai tin lời tôi hết, rằng mẹ sẽ ghét tôi.”
Dallie bước đến ngồi xuống cạnh cô. Cô có thể trông thấy lớp da bị trầy ở mũi giày đã được anh cố đánh cho thật bóng nhằm che đi. Cô tự hỏi anh có ghét bị nghèo như cô không, nếu sự nghèo khó cũng mang lại cho anh cảm giác bất lực.
Dallie hắng giọng. “Tại sao cậu nói như thế về việc tôi mua hoa cho cậu? Xơ múi? Cậu nghĩ tôi là loại người đó vì cách nói năng của tôi trước mặt Hank và Ritchie hôm nọ sao?”
“Không hẳn.”
“Vậy tại sao?”
“Tôi đã nghĩ có thể - sau những gì cậu chứng kiến ở Billy T, có thể cậu trông chờ tôi…cậu biết đấy – quan hệ với cậu tối nay?”
Dallie ngẩng phắt lên và trông rất phẫn nộ. “Thế sao cậu còn đi chơi với tôi? Nếu cậu cho đấy là tất cả những gì tôi muốn ở cậu, cậu còn nhận lời đi chơi với tôi làm gì?”
“Tôi đoán là vì đâu đó trong tôi, vẫn hy vọng là mình sai.”
Anh đứng lên và trừng trừng nhìn cô. “Thế hả? Chắc chắn cậu đã sai. Tôi chẳng hiểu đầu óc cậu bị làm sao. Cậu là cô gái xinh nhất trường. Và cậu còn thông minh. Cậu không biết là tôi thích cậu từ buổi đầu tiên ở lớp tiếng Anh sao?”
“Làm sao tôi biết được khi lúc nào cậu cũng trưng ra bản mặt cau có với tôi chứ?”
Anh tránh ánh mắt cô. “Đáng lẽ cậu nên biết, thế thôi.”
Đoạn đối thoại dừng tại đó. Họ ra khỏi tòa nhà và lại đi bộ qua bãi đỗ xe về sân vận động. Tiếng cổ vũ dậy đất vang lên từ khán đài và loa phóng thanh thông báo. “First down. Wynette.”
Dallie nắm lấy tay cô và nhét nó, cùng với tay anh, vào túi áo khoác màu xanh navy.
“Em bực mình vì anh đến muộn à?”
Holly Grace ngoảnh về phía cửa phòng thể dục, ngơ ngác mất vài giây khi cô nhìn vào Dallie hai mươi bảy tuổi đang đứng tựa trụ cửa, trông cao lớn và rắn rỏi hơn, và đẹp trai hơn nhiều so với cậu thiếu niên mười bảy tuổi cô đã yêu. Cô tỉnh ra nhanh chóng.
“Bực chứ sao không. Thực ra em vừa bảo với Bobby Fritchie là em sẽ đi nhà hàng ăn hải sản với anh ấy thay vì đứng đây đợi anh.” Cô tháo quai túi khỏi vai và để nó đung đưa trên những ngón tay. “Anh có tin tức gì về cô gái nhỏ người Anh chưa?”
“Không ai trông thấy cô ấy. Anh không nghĩ cô ấy còn ở Wynette. Miss Sybil đã đưa cho cô ấy số tiền anh để lại, chắc giờ này cô ấy đang trên đường về London rồi.”
Holly Grace có thể nhìn ra anh vẫn còn lo lắng. “Em nghĩ anh quan tâm đến cô ấy hơn mức anh thể hiện đấy. Mặc dù nói thật – ngoài việc cô ấy đẹp ngây ngất ra – em không hiểu tại sao.”
“Cô ấy khác biệt, thế thôi. Cho em hay, đời anh không bao giờ dây dưa với một phụ nữ khác biệt so với mình. Những sự đối lập ban đầu có thể thu hút, nhưng chúng không hòa hợp tốt cho lắm.”
Cô nhìn anh, mắt thoáng buồn. “Đôi khi những người giống nhau cũng có hòa hợp đâu.”
Anh bước lại gần, với dáng vẻ chậm rãi sexy từng làm cô tan chảy đến tận xương. Anh kéo cô vào vòng tay mình theo điệu nhảy, ngân nga “Em đã mất cảm giác yêu rồi,” vào tai cô. Dù chỉ là âm nhạc tự chế, cơ thể họ vẫn chuyển động ăn khớp, cứ như họ đã khiêu vũ với nhau cả triệu năm. “Đôi giày này làm em cao thế không biết,” anh phàn nàn.
“Làm anh lo hả? Vì phải nhìn thẳng vào em.”
“Nếu Bobby bước vào đây và trông thấy em đi đôi cao gót này trên mặt sân bóng rổ của cậu ta, là em cứ tự xác định.”
“Em vẫn không tin được Bobby Fritchie là huấn luyện viên bóng rổ của Wynette. Hồi đó em còn phải trực ở cửa văn phòng khi hai người bị cấm túc đầu giờ.”
“Đừng xạo, Holly Grace Beaudine. Anh chưa bao giờ bị cấm túc, mà là lĩnh roi.”
“Cả ăn roi nữa, và anh cũng biết thế. Miss Sybil làm ầm lên mỗi lần có giáo viên cho anh ăn đòn khiến họ đâm ngán dây với bà.”
“Em nhớ theo kiểu của em. Anh nhớ kiểu của anh.” Dallie tựa má vào má cô. “Thấy em ở đây làm anh nhớ tới vũ hội homecoming đó. Chưa bao giờ anh đổ mồ hôi kinh như thế. Suốt thời gian khiêu vũ, anh luôn phải giữ khoảng cách giữa hai ta vì tác động của em lên anh. Tất cả những gì anh nghĩ được là làm sao ở riêng với em trong chiếc El Dorado anh đi mượn, dù anh biết khi được ở một mình với em đi nữa, anh cũng không thể chạm vào em do cách nói chuyện của chúng ta. Đúng là đêm khổ sở nhất đời anh.”
“Theo em nhớ thì những đêm khổ sở của anh đâu có kéo dài. Chắc hẳn em là đứa con gái dễ dãi nhất hạt. Tất cả là do em không nghĩ được gì khác ngoài việc ngủ với anh. Em cần gột sạch cảm giác về Billy T khỏi mình đến mức sẵn sàng xuống địa ngục…”
Holly Grace nằm trên chiếc giường hẹp trong căn phòng tồi tàn của Dallie, mắt nhắm nghiền khi anh đẩy một ngón tay vào trong cô. Anh rên rỉ và chà mình lên đùi cô. Chất vải jeans của quần anh gây cảm giác ram ráp trên đôi chân trần của cô. Quần lót của cô nằm dưới sàn nhà lót vải sơn cùng với đôi giày, nhưng ít nhiều gì cô vẫn ăn vận tương đối đầy đủ - chiếc áo trắng cởi cúc tới tận eo, áo ngực đã bị tháo và gạt sang bên, chiếc váy len phủ lên bàn tay Dallie một cách đoan trang trong lúc nó thám hiểm giữa hai chân cô.
“Làm ơn…” cô thì thầm, rướn người về phía lòng bàn tay anh. Hơi thở anh nặng nhọc phả vào tai cô, hông anh chuyển động nhịp nhàng trên đùi cô. Cô không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm nữa. Hơn hai tháng qua, những vuốt ve mơn trớn giữa họ mỗi lúc một thêm bức bách đến khi họ không thể nghĩ đến chuyện gì khác. Tuy nhiên họ vẫn kiềm chế - ở Holly Grace là vì cô không muốn anh nghĩ cô tiến quá nhanh, còn Dallie thì không muốn cô nghĩ anh giống như Billy T.
Đột ngột cô nắm tay lại và thụi cho anh một phát vào sau vai. Anh giật nảy ra sau, đôi môi ướt và sưng lên vì hôn cô, cằm thì đỏ ửng. “Làm gì thế?”
“Em không chịu nổi nữa!” cô thốt lên. “Em muốn làm chuyện đó! Em biết thế là sai. Em biết mình không nên cho phép anh, nhưng em chịu hết nổi rồi. Em sắp bốc hỏa mất.” Cô cố làm cho anh hiểu. “Suốt thời gian ấy, Billy T bắt em làm chuyện đó. Suốt thời gian ấy ông ta giày vò em. Lẽ nào em không có quyền, dù chỉ một lần, được tự mình lựa chọn?”
Dallie nhìn cô thật lâu để chắc chắn là cô nghiêm túc. “Anh không muốn em nghĩ – Anh yêu em, Holly Grace. Anh yêu em hơn bất cứ người nào anh từng yêu. Anh sẽ vẫn yêu em cho dù em từ chối.”
Cô ngồi dậy, cởi áo ngoài và gạt hai dây áo ngực khỏi vai. “Em phát mệt vì từ chối rồi.”
Dẫu họ đã khám phá nhau không sót chỗ nào, họ vẫn đặt ra quy định là giữ nguyên quần áo, cho nên đây là lần đầu tiên anh được thấy cô khỏa thân từ eo trở lên. Anh nhìn cô trong sự kính sợ và sau đó đưa tay ra vuốt nhẹ bầu ngực cô bằng một ngón tay. “Em đẹp quá, baby,” giọng anh nghèn nghẹn.
Trong cô trào dâng một nỗi hoang mang trước vẻ mặt anh và cô nhận thấy cô muốn trao tặng tất cả những gì mình có cho chàng trai đã đối xử với cô rất đỗi dịu dàng này. Cô liền cúi người móc hai ngón tay cái vào mép đôi tất dài đến đầu gối, lột chúng ra. Rồi cô tháo thắt lưng váy, nhấc hông lên để tuột nó xuống. Anh cởi áo T-shirt và quần jeans của mình, rồi đến quần đùi. Cô say sưa thưởng thức vẻ đẹp của thân hình săn chắc của anh khi anh nằm xuống cạnh cô và nhẹ nhàng lùa những ngón tay vào tóc cô. Cô nhấc đầu khỏi chiếc gối nhăn nhúm để hôn anh và trượt lưỡi vào miệng anh. Anh đón lấy nó trong tiếng rên rỉ. Những nụ hôn của họ dần sâu hơn cho đến khi cả hai rên lên và mút lấy môi và lưỡi nhau, hai đôi chân dài quấn lấy nhau, hai mái tóc vàng ẩm bết mồ hôi.
“Anh không muốn em có bầu,” anh thì thầm trong miệng cô. “Anh sẽ chỉ - đưa vào một chút thôi.”
Nhưng dĩ nhiên anh không làm được, và đó là cảm giác tuyệt diệu nhất cô từng có. Cô bật ra một tiếng rên trầm trầm trong họng khi lên đỉnh, anh nhanh chóng đồng hành cùng cô, rung lên trong vòng tay cô như thể vừa bị một viên đạn bắn xuyên qua. Mọi chuyện kết thúc trong chưa đầy một phút.
Đến ngày tốt nghiệp họ vẫn dùng bao cao su, nhưng lúc đó cô đã mang thai và anh từ chối giúp cô kiếm tiền để đi phá thai. “Phá thai là sai trái nếu hai người yêu nhau,” anh hét lên, chỉ tay vào mặt cô. Rồi giọng anh dịu lại. “Anh biết chúng ta định chờ đến khi anh tốt nghiệp A&M, nhưng chúng ta sẽ làm đám cưới luôn bây giờ. Ngoài Skeet ra, em là điều tốt đẹp nhất từng đến với cuộc đời anh.”
“Em không thể có con vào lúc này,” cô bật khóc. “Em mới mười bảy tuổi! Em còn định đi San Antonio tìm việc. Em muốn tự mình tạo lập được thứ gì đó. Có con vào lúc này sẽ hủy hoại đời em.”
“Sao em có thể nói thế? Em không yêu anh sao, Holly Grace?”
“Tất nhiên là có. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng là tất cả.”
Và cô nhìn thấy nỗi đau đớn trong mắt anh, và cảm giác bất lực quen thuộc lại trùm lên cô. Nó bám lấy cô trong suốt lễ cưới ở phòng học của Pastor Leary.
Dallie ngừng ngân nga đoạn điệp khúc bài Good Vibration và dừng chân trên vạch ném phạt. “Có thật em nói với Bobby Fritchie là em sẽ đi chơi với cậu ta không?”
Holly Grace đang thể hiện một hòa âm phức tạp, cô tiếp tục hát thêm một đoạn mà không có anh. “Không hẳn. Nhưng em đã nghĩ đến chuyện đó. Em rất bực mình vì anh đến muộn.”
Anh buông cô ra và nhìn cô hồi lâu. “Nếu em thực sự muốn ly hôn, em thừa biết là anh sẽ đồng ý.”
“Em biết.” Cô bước đến dãy ghế và ngồi xuống, duỗi chân ra phía trước và để lại một vệt xước nhỏ trên lớp vec ni mới toanh của huấn luyện viên Fritchie bằng gót giày. “Vì em không có kế hoạch đi bước nữa, em hài lòng với mọi thứ như hiện tại.”
Dallie mỉm cười và men theo vạch giữa sân bước đến ngồi xuống hàng ghế cạnh cô. “Hy vọng New York City sẽ đón nhận em. Anh rất mong như vậy. Anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc hơn bất cứ điều gì trên đời.”
“Em biết. Em cũng mong điều đó đến với anh.”
Cô bắt đầu nói về Winona và Ed, về Miss Sybil và những chủ đề khác họ thường bàn luận mỗi khi gặp nhau ở Wynette. Anh chỉ nghe bằng một nửa tâm trí. Nửa còn lại đang nhớ đến hai cô cậu thiếu niên với quá khứ phức tạp, một đứa con, và không có tiền. Giờ đây anh nhận ra rằng họ đã không có lấy một cơ hội, nhưng họ đã yêu nhau, và họ đã chiến đấu rất quả cảm…
Skeet đi làm xây dựng ở Austin để phụ giúp họ hết khả năng của ông, nhưng vì làm đơn lẻ nên chẳng kiếm được bao nhiêu. Dallie phụ việc cho một thợ lợp nhà ngoài giờ lên lớp hoặc cố kiếm thêm vài đồng ở các giải golf. Họ còn phải gửi tiền cho Winona, và không bao giờ đủ.
Dallie sống nghèo khổ đã quen nên không quá bận lòng, nhưng với Holly Grace lại khác. Ánh tuyệt vọng, hốt hoảng trong mắt cô ngấm vào các tĩnh mạch của anh và làm máu anh đông lại. Nó khiến anh cảm thấy mình không đáp ứng được yêu cầu của cô, và anh bắt đầu gây chuyện – những cuộc khẩu chiến gay gắt trong đó anh buộc tội cô không chung tay gánh vác. Anh trách cô không giữ gìn nhà cửa sạch sẽ, hoặc quá lười không nấu được cho anh một bữa ra hồn. Cô phản pháo bằng cách chỉ trích anh không nuôi được gia đình, khăng khăng rằng anh nên bỏ chơi golf để đi học xây dựng.
“Tôi không muốn làm kỹ sư xây dựng,” anh vặc lại trong một trận cãi vã nảy lửa. Giáng quyển sách xuống mặt bàn bếp đầy vết xước, anh thêm vào, “tôi muốn nghiên cứu về văn học, và tôi muốn chơi golf.”
Cô ném chiếc khăn lau đĩa vào anh. “Nếu anh muốn chơi golf đến thế, sao anh còn phung phí tiền cho môn văn?”
Anh ném trả chiếc khăn. “Trong nhà tôi chưa có ai từng tốt nghiệp đại học! Tôi sẽ là người đầu tiên.” Danny khóc ré lên trước giọng nói giận dữ của bố. Dallie bế nó lên, áp mặt vào những lọn tóc vàng của thằng bé, tránh nhìn Holly Grace. Làm sao anh có thể giải thích rằng anh phải chứng tỏ được một cái gì đó trong khi còn không biết nó là gì?
Giống như ở rất nhiều phương diện, họ mong muốn những điều khác xa nhau trong cuộc sống. Những cuộc cãi vã bắt đầu leo thang cho đến khi họ tấn công vào những chỗ yếu nhất của nhau, sau đó dằn vặt trong lòng vì cách mình làm tổn thương đối phương. Skeet nói họ gây lộn vì cả hai đều quá trẻ để có thể chăm sóc nhau cùng với Danny được tử tế. Đó là sự thật.
“Em ước gì anh bỏ cái vẻ cau có thường trực trên mặt kia đi,” một lần Holly Grace nhận xét khi chấm kem Clearasil lên một trong những nốt mụn thỉnh thoảng vẫn mọc trên cằm Dallie. “Anh không biết để làm đàn ông thì bước đầu tiên là ngừng ra cái vẻ ta đây đàn ông sao?”
“Em thì biết gì về việc là đàn ông hả?” anh đáp, tóm lấy eo cô kéo cô ngồi vào lòng mình. Họ làm tình, nhưng vài giờ sau anh lại chỉnh cô về dáng đứng.
“Em đi cứ khom vai xuống chỉ vì em cho rằng ngực mình quá to.”
“Không phải,” Holly Grace phản bác gay gắt.
“Phải, em và anh đều biết thế,” anh nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Đến khi nào em mới ngừng tự đổ lỗi cho mình về những việc lão Billy T đã làm với em?”
Cuối cùng lời nói của Dallie đã có tác dụng và Holly Grace đã buông bỏ quá khứ.
Thật không may, tất cả những cuộc đụng độ của họ không kết thúc êm đẹp được như vậy. “Em có vấn đề về thái độ đấy,” chuỗi ngày tranh cãi về tiền nong được chốt lại bằng câu nói của Dallie. “Chẳng cái gì làm hài lòng em được.”
“Em muốn làm một con người đúng nghĩa,” cô đốp lại. “Em bị mắc kẹt ở đây với một đứa trẻ trong khi anh vào đại học.”
“Khi nào anh học xong sẽ đến lượt em. Chúng ta đã nói về chuyện đó cả trăm lần.”
“Đến lúc đó thì đã quá muộn, em đã mất nửa cuộc đời rồi.”
Cuộc hôn nhân của họ đã lung lay, liền sau đó Danny ra đi.
Cảm giác tội lỗi của Dallie sau cái chết của Danny như một khối u phát triển chóng mặt. Họ đã lập tức chuyển nhà sau khi chuyện xảy ra, nhưng đêm này qua đêm khác anh vẫn mơ thấy cái bể nước. Trong mơ anh thấy cái chốt bị hỏng và anh quay người đi về cái garage gỗ cũ để tìm dụng cụ sửa. Nhưng anh không bao giờ đến được garage. Thay vào đó anh thấy mình trở lại Wynette hoặc đứng cạnh cái xe mooc ở ngoại ô Houston nơi anh sống thời thơ ấu. Anh biết mình phải quay lại chỗ bể nước, phải sửa nó, nhưng có cái gì đó luôn ngăn anh lại.
Anh sẽ tỉnh giấc đầm đìa mồ hôi, chăn quấn quanh người. Có những lần Holly Grace đã thức tự hồi nào, đôi vai run rẩy, mặt vùi trong gối để chặn tiếng khóc. Anh chưa thấy cô khóc vì bất cứ chuyện gì. Khi Billy T đấm vào bụng cô; khi cô sợ hãi vì họ đều là trẻ con và không có tiền; kể cả trong đám tang của Danny khi cô ngồi lặng như tượng đá trong lúc anh khóc như một đứa trẻ. Nhưng giờ cô đang khóc, anh biết đó là âm thanh tồi tệ nhất anh từng nghe.
Mặc cảm tội lỗi là một căn bệnh ăn mòn anh. Cứ nhắm mắt là anh thấy Danny chạy lại phía anh trên đôi chân mập mạp, một quai áo liền quần kẻ ca rô tụt khỏi vai, những lọn tóc vàng sáng lấp lánh dưới nắng. Anh thấy đôi mắt xanh biếc mở to đầy hiếu kì và hàng mi dài cong rợp trên đôi má khi thằng bé ngủ. Anh nghe thấy tiếng cười khanh khách của Danny, nhớ cách nó ngậm ngón tay những khi bị ốm. Anh nhìn thấy Danny trong tâm trí, rồi anh nghe tiếng Holly Grace khóc, đôi vai cô rung lên bất lực, mặc cảm tội lỗi tăng lên cho đến khi anh nghĩ mình thà chết luôn theo Danny.
Cuối cùng, cô nói sẽ rời bỏ anh, rằng cô vẫn yêu anh nhưng cô vừa kiếm được một chân bán hàng trong một công ty thiết bị thể thao và cô sẽ đi Fort Worth vào sáng hôm sau. Đêm đó, tiếng khóc nghẹn ngào của cô lại đánh thức anh. Anh nằm yên một hồi lâu với cặp mắt mở trân trân, rồi anh lôi giật cô ra khỏi gối và tát vào mặt cô. Một cú tát rồi một cú nữa. Sau đó anh mặc quần áo và chạy ra khỏi nhà để những năm tới đây, Holly Grace Beaudine sẽ nhớ cô có một đứa con trai với người chồng khốn nạn đã đánh cô, chứ không phải một thằng trẻ ranh ngu ngốc đã làm cô khóc vì nó đã giết con trai cô.
Sau khi cô đi, anh đánh bạn với rượu suốt mấy tháng trời đến độ không thể chơi golf, mặc dù anh phải chuẩn bị cho kỳ sát hạch lên hạng chuyên nghiệp. Rốt cuộc Skeet phải gọi cho Holly Grace, cô liền đến gặp Dallie.
“Sau bao lâu, cuối cùng em đã vui vẻ trở lại,” cô nói với anh. “Có lí nào anh lại không?”
Phải mất nhiều năm để họ biết yêu nhau theo một cách khác. Hồi đầu họ vẫn nhào vào giường với nhau, chỉ để thấy mình sa vào những cãi vã cũ. Thỉnh thoảng họ cố gắng chung sống một vài tháng, nhưng không bao giờ đạt hiệu quả do sự khác biệt về sở thích và nguyện vọng. Lần đầu tiên trông thấy cô đi với người đàn ông khác, Dallie những muốn giết hắn ta. Nhưng có một em văn thư xinh xẻo dễ thương lọt vào mắt anh, nên anh nén nhịn.
Họ vẫn nhắc đến chuyện ly hôn từ năm này qua năm khác, nhưng cứ nhắc rồi để đấy. Skeet là người quan trọng nhất đối với anh. Holly Grace yêu quý Winona hết mực. Nhưng hai người họ - Dallie và Holly Grace – họ mới là gia đình thực sự của nhau, và những người có tuổi thơ phức tạp như họ không dễ gì từ bỏ gia đình mình.