The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
on không muốn đến Flor’da!” Nước mắt chảy tràn xuống đôi má đỏ ửng của Edward. Thằng bé vung tay và dậm mạnh hai chân. “Chúng ta sẽ ở lại đây! Chúng ta sẽ không đi! Chúng ta sẽ ở đây!”
“Ôi, con yêu.” Cô chạy vội đến bên thằng bé và cố gắng ôm lấy nó, nhưng nó đẩy cô ra. Lần đầu tiên kể từ lúc mới chập chững tập đi, nó đang vật lộn với nỗi thống khổ của một cơn thịnh nộ khủng khiếp.
“Chúng ta sống ở đây!” Nó hét lên. “Chúng ta sống ở ngay đây, và con sẽ không đi đâu cả!” Nó quay ngoắt về phía Gabe. “Đây là lỗi của ông! Tôi ghét ông!”
Một lần nữa, cô cố gắng ôm thằng bé. “Con yêu, để mẹ giải thích. Bình tĩnh lại rồi chúng ta sẽ nói về chuyện này.”
Nó nhảy ra xa rồi phóng vào người Gabe, đấm liên hồi vào đầu gối anh. “Đây là lỗi của ông! Ông đã làm chúng tôi phải đi!”
Gabe giữ thăng bằng và chụp lấy đôi vai của Edward. “Không! Ta không muốn cháu và mẹ cháu đi! Ta sẽ không làm hai mẹ con cháu phải đi.”
Edward lại đấm vào chân anh. “Có, ông có mà!”
Gabe chộp lấy nắm tay thằng bé. “Yên nào, Chip, nghe mẹ cháu nói.”
Nhưng Edward vẫn không nhượng bộ. Một lần nữa nó lại bắt đầu dậm chân. “Ông ghét tôi, và tôi biết tại sao!”
“Ta không ghét cháu.”
“Có mà! Ông ghét tôi vì tôi không mạnh mẽ.”
“Chip…” Gabe nhìn Rachel bất lực, nhưng cô không biết phải làm gì cũng giống như anh.
Edward lại vùng ra và chạy đến bên Rachel. Không còn la hét nữa, thằng bé chỉ hớp lấy không khí giữa những tiếng nức nở. “Mẹ, mẹ đừng … cưới ông ta. Mẹ hãy cưới … Mục sư Ethan!”
Cô ngồi sụp xuống bên cạnh thằng bé, hoảng hốt vì nó đã nghe được đoạn đối thoại đó của họ. “Ôi, Edward, mẹ sẽ không cưới ai cả.”
“Có mà! Cưới … Mục sư Ethan đi mẹ. Rồi sau đó chúng ta… chúng ta có thể ở lại đây.”
“Mục sư Ethan không muốn cưới mẹ, con yêu.”
Một lần nữa cô lại cố gắng ôm lấy thằng bé, nhưng nó lại đẩy cô ra. “Con sẽ bảo chú ấy cưới mẹ!”
“Con không thể bảo người lớn những chuyện như thế.”
Thêm một tiếng nức nở đau đớn nữa. “Thế thì hãy cưới … bố của em Rosie. Con thích chú ấy. Chú ấy gọi … con là Chip và chú ấy … xoa đầu con.”
“Bố Rosie đã cưới mẹ Rosie rồi. Edward, mẹ sẽ không cưới ai cả.”
Một lần nữa, Edward lại quay về phía Gabe, nhưng lần này nó không tấn công anh. Ngực nó co thắt lại trong cơn nấc. “Nếu mẹ tôi… cưới ông, chúng tôi sẽ được … được ở lại đây chứ?”
Gabe ngập ngừng. “Mọi chuyện không đơn giản thế, Chip.”
“Ông sống ở đây mà, đúng không?”
“Giờ thì đúng.”
“Ông bảo ông muốn cưới mẹ tôi mà.”
Gabe bất lực nhìn về phía cô. “Đúng vậy.”
“Thế thì tôi sẽ cho phép ông. Nhưng chỉ khi chúng tôi được ở lại đây.”
Edward không còn là người duy nhất khóc nữa. Rachel cảm thấy như thể cô đang bị xé tan ra thành từng mảnh nhỏ. Cô biết cô đang làm điều đúng đắn, nhưng không có cách nào để cô có thể giải thích cho thằng bé. “Mẹ không thể.” Cô khó nhọc nói.
Đầu Edward chúi xuống. Một giọt nước mắt rơi trên mũi giày của nó và toàn bộ sức lực tranh đấu nãy giờ dường như đã rời bỏ nó. “Con biết đó là tại con,” Thằng bé lí nhí. “Mẹ bảo mẹ sẽ không lấy ông ta vì ông ta không thích con.”
Làm sao cô có thể làm cho nó hiểu một điều phức tạp như thế? “Không, Edward.” Cô nói kiên quyết. “Chuyện không phải như thế.”
Thằng bé nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ khó nhận biết, cứ như thể nó biết rằng cô đang không trung thực.
Tiếng Gabe cắt ngang làm cô giật mình. “Rachel, em để bọn anh lại một mình vài phút được không? Chip và anh phải nói chuyện.”
“Em không …”
“Làm ơn đi.”
Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực hơn. Chắc chắn anh sẽ không cố làm đau Edward thêm nữa. Không, anh chưa bao giờ làm thế. Và quan hệ của họ không thể nào trở nên tồi tệ hơn được nữa. Tuy vậy, cô vẫn ngập ngừng. Và rồi cô nhận ra bản thân mình còn chẳng biết phải xử trí tình huống này thế nào, nên có thể cô sẽ để cho Gabe thử. “Anh có chắc không?”
“Có. Em đi đi.”
Cô ngập ngừng một lúc lâu hơn, nhưng vẻ kiên quyết trên mặt anh nói với cô rằng anh sẽ không thay đổi ý định, và phần hèn nhát trong cô lại muốn tránh xa, dù chỉ trong vài phút, để cô có thể lắp ghép lại bản thân của mình. Cuối cùng, gật đầu một cách miễn cưỡng, cô chậm chạp đứng lên. “Thôi vậy.”
Giờ khi đã đồng ý thì cô lại chẳng biết đi đâu. Cô không thể chịu được ý nghĩ sẽ giam hãm mình trong nhà mà không có việc gì để làm ngoại trừ chuyện rảo bước từ phòng này sang phòng khác. Thay vào đó, cô quay về phía con đường mòn dẫn vào trong khu rừng nơi cô và Edward đi dạo gần như mỗi ngày, và cầu nguyện mình đang làm một điều đúng đắn khi để hai người họ ở lại một mình phía sau.
Gabe nhìn theo Rachel cho đến lúc cô khuất hẳn vào trong rừng cây, rồi anh xoay lại đối mặt với thằng bé.
Edward nhìn anh với vẻ vô cùng cảnh giác.
Giờ khi thời khắc ấy đã đến, Gabe lại không thể nghĩ được mình sẽ phải nói gì, tuy vậy từng tế bào lý lẽ của anh bảo rằng anh không thể để đứa bé này phải chịu nỗi giày vò vì một chuyện mà bản thân nó không hề có lỗi. Anh bước quay lại phía bậc thềm sau nhà và ngồi xuống để anh không quá áp đảo nó.
Edward sụt sịt và lau nước mũi lên ống tay áo.
Gabe không hề dự tính đến chuyện hỏi cưới Rachel, nhưng giờ khi anh đã nói ra, anh biết rằng đó là điều anh cần phải làm. Là điều họ cần phải làm. Nhưng thằng bé này đang đứng chắn giữa đường.
“Chip…” Anh hắng giọng. “Chú biết rằng mọi chuyện giữa chúng ta là không tốt đẹp, nhưng cháu cần biết là điều đó không phải tại cháu. Chỉ là bởi vì… bởi vì những chuyện đã xảy ra với chú từ rất lâu rồi.”
Edward nhìn anh không chớp mắt. “Từ khi con chú chết.”
Anh không mong chờ điều này, và điều duy nhất anh có thể làm là run rẩy gật đầu.
Giữa họ lại diễn ra một khoảng lặng, và rồi thằng bé lên tiếng. “Tên anh ấy là gì?”
Gabe hít vào một hơi dài run rẩy. “Jamie.”
“Anh ấy có khỏe không?”
“Lúc đó nó cũng năm tuổi, giống như cháu, thế nên nó không khỏe như một người lớn.”
“Anh ấy có khỏe hơn cháu không?”
“Chú không biết. Nó lớn hơn cháu một chút, nên có thể nó khỏe hơn, nhưng điều đó không quan trọng.”
“Chú có thích anh ấy không?”
“Chú yêu nó rất nhiều.”
Thằng bé bước một bước thận trọng về phía trước. “Chú có buồn khi Jamie chết không?”
Tên con anh! Gabe nặng nhọc tìm lại giọng nói của mình. “Có. Chú rất buồn khi Jamie chết. Chú vẫn còn buồn.”
“Chú có nổi cáu với anh ấy như chú nổi cáu với cháu không?”
Không phải theo cùng một cách, anh nghĩ. “Đôi khi. Khi nó làm điều gì đó sai.”
“Anh ấy có thích chú không?”
Lời nói cạn kiệt trong anh. Anh chỉ gật đầu.
Cánh tay Edward cử động. Nó liếc nhìn xung quanh, rồi cánh tay đó lại rơi trở lại bên mình. Con thỏ.
“Anh ấy có sợ chú không?”
“Không.” Gabe hắng giọng lần nữa. “Không, nó không sợ chú như cháu. Nó biết rằng chú không bao giờ làm nó đau. Chú cũng sẽ không làm cháu đau.”
Anh có thể thấy thằng bé đang sẵn sàng một câu hỏi khác, nhưng những câu mà nó đã hỏi cũng đã đủ cắt xé anh ra thành từng mảnh rồi. “Chip, chú ước gì cháu không nghe được câu chuyện giữa chú và mẹ cháu, nhưng vì cháu đã nghe rồi nên cháu phải biết rằng chú muốn cưới mẹ cháu. Mẹ cháu không nghĩ đó là ý kiến hay, và chú không muốn cháu gây thêm khó khăn cho mẹ cháu về chuyện đó. Chú sẽ cố làm mẹ cháu đổi ý, nhưng mẹ cháu phải làm việc mà mẹ cháu cho là đúng, và nếu mẹ cháu quyết định sẽ không lấy chú, thì đó không phải là do bất kỳ điều gì cháu đã làm. Cháu có hiểu chú đang cố nói điều gì không? Cháu không làm gì sai cả.”
Lẽ ra anh nên để dành sức của mình.
“Mẹ cháu sẽ không lấy chú vì cháu.”
“Có một vài điều liên quan đến cháu.” Anh chậm rãi nói. “Nhưng không phải vì lỗi của cháu. Mà bởi vì chú. Mẹ cháu không thích cách chú khởi đầu một cách tệ hại với cháu. Bởi vì chú không tốt. Nó đã làm chú và cháu không thể hòa hợp nhau. Đó là lỗi của chú, Chip, không phải của cháu. Không có gì sai trái ở cháu cả.”
“Cháu không khỏe như Jamie.” Vẫn giữ khoảng cách với anh, nó bóc một miếng vảy nhỏ trên lưng bàn tay của nó. “Cháu ước gì Jamie có thể đến chơi với cháu.”
Đột nhiên, Gabe rơm rớm nước mắt. “Chú chắc là nó sẽ thích chơi với cháu.”
“Anh ấy có thể đánh bại cháu.” Nó ngồi xuống sân như thể đôi chân nó không còn chống đỡ được cho nó nữa.
“Jamie không mấy khi đánh nhau. Nó thích xây mọi thứ, giống như cháu.” Cho đến lúc này Gabe mới nghĩ về những điểm giống nhau giữa hai đứa trẻ thay vì những khác biệt. Chúng đều thích sách, đố chữ và vẽ vời. Cả hai đều có thể tự chơi một mình được rất lâu.
“Bố cháu chết trong một tai nạn máy bay.”
“Chú biết.”
“Bố lúc này đang ở trên thiên đường và chăm sóc cho Jamie.”
Cái ý nghĩ G. Dwayne Snopes đang chăm sóc cho Jamie là quá sức chịu đựng đối với Gabe, nhưng anh không nói gì.
“Cháu ước gì mẹ cháu sẽ lấy Mục sư Ethan hay bố của em Rosie.”
“Chip, chú biết là cháu không hiểu điều này, nhưng chú sẽ coi điều này như là một ân huệ cá nhân cho chú nếu cháu ngừng cái việc cố gắng gán ghép mẹ cháu với mấy anh em trai của chú.”
“Mẹ cháu sẽ không lấy chú vì chúng ta không hòa hợp.”
Gabe không thể nghĩ ra cách nào để đáp lại. Anh đã nói với thằng bé rằng đó không phải là lỗi của nó. Anh còn có thể nói gì thêm được đây?
“Cháu không muốn đến Flor’da.” Edward ngẩng đầu nhìn Gabe, nhưng không hoàn toàn nhìn thẳng vào mắt anh. “Nếu chúng ta hòa hợp, cháu cá là mẹ sẽ lấy chú, và mẹ con cháu sẽ không phải đi nữa.”
“Chú không biết. Có thể thế. Nhưng vẫn có những vấn đề khác không liên quan gì đến cháu. Chú không biết nữa.”
Một vẻ ngang bướng lướt qua trên khuôn mặt vằn vện nước mắt của Chip, và vào giây phút đó, nó trông rất giống Rachel. Gabe chỉ muốn khóc. “Cháu thì có! Cháu biết!”
“Cháu biết điều gì?”
“Cháu biết làm sao để làm mẹ cháu đổi ý và cưới chú.”
Thằng bé trông chắc chắn đến nỗi, trong một giây lát, Gabe cảm thấy tức thở. “Bằng cách nào?”
Thằng bé giật giật một bụi cỏ. “Chú có thể giả vờ.”
“Giả vờ? Chú không hiểu ý cháu là gì.”
Thêm nhiều cây cỏ nữa bị giật tung lên. “Chú có thể giả vờ thích cháu. Rồi mẹ cháu sẽ cưới chú, và hai mẹ con cháu sẽ không phải đi đâu nữa.”
“Chú... chú không nghĩ việc đó sẽ có hiệu quả.”
Đôi mắt nâu đầy vẻ tổn thương. “Chú thậm chí còn không thể giả vờ thích cháu sao? Đâu cần phải thích thật đâu.”
Gabe buộc mình phải nhìn vào mắt thằng bé và thốt ra lời dối trá bằng điệu bộ thuyết phục nhất. “Chú thật lòng thích cháu.”
“Không đâu.” Edward lắc đầu. “Nhưng chú có thể giả vờ. Và cháu cũng có thể giả vờ thích chú. Nếu chúng ta giả vờ giỏi, mẹ sẽ không bao giờ biết.”
Sự chân thành chết người của thằng bé như xé Gabe ra thành từng mảnh. Anh nhìn xuống phần đầu ngón chân trầy xước trên đôi ủng của mình. “Nó phức tạp hơn thế một chút. Còn có những thứ khác...”
Nhưng Chip đã nhảy dựng lên và không còn lắng nghe nữa. Nó đã nói ra điều nó phải nói, và giờ nó muốn chia sẻ ngay thông tin này. Thằng bé chạy biến vào con đường dẫn vào rừng, vừa chạy vừa gọi ầm ĩ. “Mẹ! Mẹ ơi!”
“Mẹ ở bên này.”
Gabe nghe thấy giọng Rachel, yếu ớt nhưng vẫn có thể nghe được. Anh ngồi xuống trên bậc thềm và lắng nghe.
“Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ!”
“Chuyện gì thế, Edward?”
“Là chuyện của con với chú Gabe. Bây giờ bọn con thích nhau.”
***
Rachel thả Edward ở trường trẻ vào sáng thứ Hai, sau đó ngồi tại bãi đỗ xe để thu gom lại hết can đảm của mình. Cô biết mình phải làm gì, nhưng vẫn có một sự khác biệt rất lớn giữa chuyện biết và làm. Có quá nhiều nút thắt đã bị lỏng ra và cần phải thắt lại trước khi cô ra đi.
Cô tựa đầu vào cửa chiếc Escort và buộc mình phải chấp nhận cái thực tế rằng cô và Edward sẽ phải lên chuyến xe bus đi đến Clearwater trong một tuần nữa. Nỗi đau đớn tràn ngập trong cô, và trái tim cô tưởng chừng như đang rỉ máu trong lồng ngực. Ngắm nhìn Edward cư xử như thể nó và Gabe thật diệu kỳ đã trở thành bạn của nhau làm cô quặn thắt. Suốt buổi tối Edward đã mỉm cười với Gabe, một nụ cười nhỏ, kém thật lòng căng ra trên miệng nó. Đến giờ đi ngủ, cô nhìn nó thu gom hết can đảm.
“Ngủ ngon, Gabe. Cháu thực sự thích chú rất nhiều.”
Gabe cảm thấy nao núng, và rồi cũng cố che đậy. “Cảm ơn cháu, Chip.”
Cô đổ lỗi cho Gabe, ngay cả khi cô biết anh đang cố gắng hết sức để không làm tổn thương Edward. Điều đó làm cho sự bất lực của Gabe càng thêm đau đớn, và quyết định rời nơi đây thậm chí còn trở nên cần thiết hơn bao giờ hết.
Khi cô đặt Edward vào giường, cô cố hỏi nó về những chuyện đã xảy ra, nhưng thằng bé chỉ lắc đầu.
“Con và Gabe thích nhau rất nhiều, vậy nên chúng ta không cần phải đến Flor’da đâu.”
Một trong những người mẹ trờ vào bãi đậu xe và liếc về phía Rachel. Cô lóng ngóng xoay chìa khóa khởi động xe. Một tuần nữa…
Ôi Gabe… Tại sao anh lại không thể yêu thương con trai em vì chính bản thân nó? Tại sao anh lại không thể yên bình với linh hồn của Cherry để anh cũng có thể yêu em?
Cô muốn gục đầu vào vô lăng và khóc cho đến khi cô không còn nước mắt, nhưng nếu cô nhượng bộ, cô sẽ vỡ tan thành quá nhiều mảnh nhỏ đến mức cô sẽ không bao giờ có thể nhặt nhạnh lại để trở lại là chính mình được nữa. Và tự thương hại bản thân sẽ không thay đổi được thực tế. Con trai cô sẽ không lớn lên với một người đàn ông không cách gì chấp nhận được nó. Còn cô sẽ không sống suốt cả cuộc đời dưới bóng của một người đàn bà khác. Tuy vậy, trước khi rời khỏi đây, vẫn còn có một chuyện cô cần phải làm.
Chiếc Escort rung lên khi cô lái xe ra khỏi bãi đỗ. Cô hít một hơi thật sâu và tiến vào con đường Wynn về phía một mạng lưới đầy những con đường nhỏ tạo nên một khu vực nghèo khổ nhất của Salvation. Cô rẽ vào Orchard, một làn đường hẹp và đầy ổ gà uốn lượn ngoằn ngoèo lên một sườn đồi. Những ngôi nhà cấp bốn nhỏ bé với những bậc thềm phía trước mục nát nằm trên những mảnh sân cằn cỗi và không ai chăm sóc. Một chiếc Chevy cũ kỹ đỗ trên một khoảnh đất bên hông một ngôi nhà, một chiếc rờ mọc neo tàu rỉ sét đặt ở phía bên kia.
Căn nhà nhỏ màu xanh bạc hà ở cuối đường Orchard trông gọn ghẽ hơn so với hầu hết những ngôi nhà khác. Cổng trước được quét dọn và sân chơi sạch sẽ. Một chiếc giỏ chứa những cây thường xuân treo trên một cái móc gần cửa trước.
Rachel đỗ xe bên đường và bước lên lối đi gập ghềnh trước nhà. Khi cô bước lên cổng trước, cô nghe thấy tiếng của một chương trình trò chơi truyền hình phát ra từ chiếc TV phía bên trong. Chuông cửa trông có vẻ không hoạt động được, thế nên cô gõ cửa.
Một người phụ nữ héo hon, nhưng trẻ và xinh xắn xuất hiện. Mái tóc vàng cắt ngắn trông hơi nhuộm màu đồng thau. Cô ta nhỏ nhắn và gầy, mặc một chiếc áo trắng không tay và chiếc quần soóc vải bông đã sờn trễ xuống trên cặp hông hẹp làm lộ ra cả rốn. Cô ta trông khoảng vừa chớm ba mươi, nhưng Rachel ngờ rằng cô ta trẻ hơn. Có vẻ gì đó mệt mỏi và cảnh giác trên gương mặt cô ta làm Rachel nhận ra người phụ nữ này và cô  như hai kẻ đồng hành cùng du mục trên dòng đời không phẳng lặng. “Cô có phải là mẹ của Emily không?”
Khi người phụ nữ gật đầu, Rachel tự giới thiệu mình. “Tôi là Rachel Stone.”
“Ồ.” Cô ta trông có vẻ ngạc nhiên. ”Mẹ tôi bảo có khi cô sẽ ghé qua, nhưng tôi đã không tin bà.”
Rachel đã rất khiếp sợ phần này của câu chuyện. “Không phải là về chuyện đó đâu. Mẹ cô… Bà là một người đáng yêu, nhưng …”
Người phụ nữ mỉm cười. “Không sao đâu. Mẹ tôi tin vào những điều kỳ diệu hơn tôi rất nhiều. Tôi xin lỗi nếu bà đã làm phiền cô, nhưng những ý định của bà là tốt đẹp cả.”
“Tôi biết thế. Tôi ước gì mình có thể giúp, nhưng tôi e là tôi không thể.”
“Dù sao thì cũng vào nhà đã. Tôi cũng thích có ai đó để chuyện trò.” Cô đẩy cánh cửa mở ra. “Tôi là Lisa.”
“Rất vui được gặp cô.” Rachel bước vào trong một phòng khách nhỏ chật ních với một bộ sofa rời bằng vải màu be, một chiếc ghế tựa cũ kỹ, vài chiếc ghế đôn và một chiếc Tivi. Đồ đạc vẫn còn tốt, nhưng không đồng bộ và cũ sờn theo một cách làm Rachel ngờ rằng những thứ đồ đạc này là của mẹ Lisa.
Phía bên trái, một chiếc quầy ngăn cách nhà bếp và phòng khách, với hai cánh cửa ngăn bằng gỗ được thiết kế để ngăn đôi khoảng không gian được gập lại theo kiểu accordion tựa vào vách tường. Chiếc quầy Formica màu be chứa một đống hổ lốn quen thuộc những chiếc hộp nhỏ, máy nướng bánh mì, một chiếc giỏ gỗ liễu nhét đầy giấy lót, hai quả chuối chín và một hộp kẹo Russell Stover không nắp chứa đầy bút chì màu bị gãy. Lúc Rachel nhìn quanh không gian buồn tẻ nhưng thân mật ấm cúng đó, cô tự hỏi đến khi nào mình mới có thể có đủ điều kiện để có được dù chỉ như thế này.
Lisa tắt Tivi và ra hiệu về phía chiếc ghế bành. “Cô có thích uống Cô ca không? Hay là cà phê? Mẹ tôi đã đem qua một ít bánh xốp hạt anh túc vào hôm qua.”
“Không, cảm ơn.”
Rachel ngồi xuống chiếc ghế bành, một khoảng lặng ngượng ngùng diễn ra giữa họ làm cả hai đều không biết bắt đầu từ đâu.
Lisa vơ lấy một cuốn Redbook từ ghế sofa và ngồi xuống.
“Con gái cô thế nào rồi?”
Lisa nhún vai. “Con bé đang ngủ. Chúng tôi đã nghĩ rằng chứng bệnh bạch cầu của nó đã thuyên giảm, nhưng sau đó nó lại tái phát trở lại. Các bác sĩ đã làm mọi điều có thể, thế nên tôi đem nó về nhà.”
Mắt cô ta trông hoang vắng, và Rachel hiểu điều cô ta không nói ra. Rằng cô ta đem con gái về nhà để chờ chết.
Rachel cắn môi dưới và với lấy chiếc túi xách. Ngay từ cái giây phút chuyện đó xảy ra, cô đã biết cô phải làm gì, và giờ thời khắc ấy đã đến. “Tôi có mang theo thứ này.”
Rachel lôi ra tấm séc trị giá hai mươi lăm nghìn đô la mà Cal Bonner đã đưa cho cô và trao cho người phụ nữ ấy. “Cái này là dành cho cô.”
Cô nhìn những xúc cảm đang giao động từ bối rối chuyển sang không thể tin được trên mặt Lisa. Bàn tay Lisa run rẩy. Cô ta chớp mắt, như thể cô ta đang gặp khó khăn trong việc tập trung. “Nó … nó được ký phát cho chị. Nó là cái gì thế?”
“Tôi đã ký hậu chuyển nhượng cho Quỹ Emily. Nó được ký lùi ngày một tuần kể từ ngày mai, vì vậy cô sẽ phải đợi mới rút được tiền mặt.”
Lisa nhìn chữ ký trên mặt sau tấm séc, rồi há hốc miệng nhìn Rachel. “Nhưng cái này quá nhiều tiền. Trong khi tôi thậm chí còn không hề biết cô. Tại sao cô lại làm chuyện này?”
“Bởi vì tôi muốn cô có nó.”
“Nhưng…”
“Làm ơn. Điều này có ý nghĩa rất nhiều với tôi.” Cô mỉm cười. “Dù vậy, tôi cũng có một yêu cầu. Tôi sẽ rời thị trấn vào thứ Hai tới, và sau khi tôi đã ra đi, tôi sẽ thật sự cảm kích nếu cô có thể gửi cho Cal Bonner một tấm thiếp cám ơn lòng hào hiệp của anh ta.”
“Dĩ nhiên tôi sẽ làm. Nhưng…” Gương mặt của Lisa vẫn giữ lại vẻ choáng váng của một người không quen với việc nghe được những tin tốt lành.
“Anh ta sẽ rất vui khi biết tiền của mình có thể giúp được cho con gái cô.” Rachel cho phép mình có được một giây thỏa mãn. Cô sẽ hoàn thành những điều kiện của Cal, vì thế anh ta không thể đòi lại số tiền này. Nhưng anh ta cũng sẽ biết cô đã trả đũa anh ta theo một cách độc đáo nhất.
“Mẹ ơi…”
Vai Lisa thẳng lên khi một một tiếng kêu nhỏ nhẹ, yếu ớt vọng ra từ phía sau ngôi nhà. “Vào đây đi.” Cô ta đứng dậy, tấm séc quý giá được nắm chặt trong tay. “Cô muốn gặp Emily không?”
Nếu mẹ của Lisa có mặt, Rachel chắc chắn sẽ cáo lỗi, nhưng Lisa dường như không mong chờ bất cứ phép màu chữa bệnh nào từ cô. “Tôi muốn lắm.”
Lisa nhét tấm séc vào trong túi rồi dẫn Rachel đi qua một hành lang ngắn nằm giữa phòng khách và nhà bếp. Họ băng qua một phòng ngủ bên phải có một phòng tắm ngay phía đối diện, và rồi bước vào phòng của Emily.
Những cô gái nhỏ đội nón mùa hè thích thú vui đùa trên những mảnh giấy dán tường và những tấm màn vàng dệt những lỗ nhỏ li ti phủ trên khung cửa sổ duy nhất trong căn phòng. Những chiếc bong bóng xì hơi in hình những bó hoa không còn rõ nét đang bồng bềnh trôi trong một góc và những tấm thiệp chúc sức khỏe cho cô bé được rải khắp nơi. Rất nhiều tấm đã bắt đầu quăn lại ở góc. Mắt Rachel hướng vào chiếc giường đôi, nơi một cô gái bé nhỏ xanh xao đang nằm trên tấm khăn trải giường màu xanh nhăn nhúm. Mặt cô bé sưng phù, những vết thâm sẫm màu lốm đốm trên cánh tay. Một vài lọn tóc nâu ngắn xơ xác phủ lên trên mái đầu bé nhỏ tựa như túm bông. Cô bé cầm một con gấu bông màu hồng và dò xét Rachel bằng đôi mắt xanh tỏa sáng.
Lisa bước đến bên giường cô bé. “Con có muốn uống nước hoa quả không, hạt đậu của mẹ?”
“Có ạ.”
Cô ta chỉnh lại chiếc gối để Emily có thể ngồi lên. “Táo hay cam?”
“Táo.”
Lisa vuốt thẳng phía trên của tấm khăn trải giường. “Đây là cô Rachel. Cô ấy là bạn, không phải bác sĩ. Có thể con sẽ thích khoe Blinky với cô ấy trong lúc mẹ lấy nước hoa quả cho con. Rachel, đây là Emily.”
Rachel bước về phía trước khi Lisa rời khỏi phòng. “Chào Emily. Con có phiền nếu cô ngồi trên gường con không?”
Con bé lắc đầu, và Rachel ngồi lên trên mép giường. “Cô cá cô biết Blinky là ai.”
Emily liếc nhìn con gấu bông màu hồng và ôm nó chặt hơn.
Rachel khẽ chạm vào đỉnh mũi tí xíu của đứa trẻ. “Cô đoán đây là Blinky.”
Emily mỉm cười và lắc đầu.
“Ồ, giờ thì cô biết rồi.” Cô chạm vào tai Emily. “Đây hẳn là Blinky.”
Emily cười khúc khích. “Không.”
Họ tiếp tục chơi trò chơi đó thêm vài lần cho đến khi Rachel đoán chính xác được con gấu. Cô bé có sức thu hút trời sinh, và thật đau lòng khi thấy bệnh tật đang hủy hoại nó.
Lisa quay trở lại cùng với chiếc cốc nhựa màu vàng, nhưng ngay khi Rachel chuẩn bị đứng dậy từ mép giường để cô ta có thể đưa cốc nước quả cho con gái mình thì điện thoại lại reo. Lisa đưa chiếc cốc cho Rachel. “Cô không phiền chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Khi Lisa rời đi, Rachel giúp Emily ngồi thẳng lên và nâng chiếc cốc lên môi con bé.
“Con tự làm được.”
“Dĩ nhiên là con làm được. Con là một cô gái giỏi mà.”
Đứa trẻ ôm lấy chiếc cốc bằng cả hai tay, hớp một ngụm, rồi đưa trả lại.
“Con có thể uống thêm chút nữa không?”
Ngay cả cử động nhỏ đó cũng làm cô bé kiệt sức, và mi mắt Emily rũ xuống.
Rachel đặt cô bé nằm xuống trở lại và để chiếc cốc trên chiếc bàn đầu giường hỗn độn đầy những lọ thuốc. “Cô có một cậu con trai hơn con một chút.”
“Anh ấy có thích ra ngoài chơi không?”
Rachel gật đầu và nắm lấy tay cô bé.
“Con rất thích ra ngoài chơi, nhưng con không được phép bởi vì con bị bệnh ‘ạch ‘ầu.”
“Cô biết.”
Thói quen lâu ngày khó mất, và khi Rachel nhìn vào gương mặt nhỏ xíu xanh xao của cô bé, cô thấy mình một lần nữa lại trách mắng vị Chúa mà cô đã không còn tin tưởng từ lâu. Làm sao Người có thể làm điều này? Sao Người có thể để chuyện tồi tệ như thế xảy ra cho đứa trẻ xinh đẹp này?
Từ trong hư vô, những lời của Gabe vọng lại trong cô. Có thể cô đã nhầm Chúa với ông già Noel.
Ngồi bên cạnh đứa trẻ đang bám víu một cách tuyệt vọng vào cuộc sống hẳn là đã gọt bén thêm những giác quan trong cô bởi vì những lời nói đó tống vào cô theo một cách mà trước đây chưa bao giờ xảy ra. Có điều gì đó bên trong cô trở nên tĩnh lặng và êm đềm, và cho đến lúc này, cô mới hiểu được những lời Gabe cố gắng nói. Cái nhìn của cô về đức Chúa trời chính là cái nhìn của một đứa trẻ.
Trong suốt cuộc đời cô đã nhìn Chúa như một ai đó hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới con người, một người đàn ông già phân phát một cách tùy tiện những điều may mắn và và những thứ tồi tệ, tất cả chỉ dựa trên một ý thích thiêng liêng bất chợt nào đó. Chẳng trách gì cô không thể yêu được vị Chúa này. Ai có thể yêu được một vị Chúa độc ác và bất công đến thế cơ chứ?
Chúa đã không làm điều này cho Emily, cô nhận ra điều đó. Cuộc sống đã làm điều đó.
Nhưng ngay cả khi cô ngồi đây, các lý thuyết thần học của Dwayne vẫn đập ong ong trong đầu cô. Chúa có quyền năng tuyệt đối. Sức mạnh tuyệt đối. Điều đó có ý nghĩa gì cho đứa trẻ đang chết dần mà cô đang nắm lấy bàn tay đây?
Nó đến với cô thật bất ngờ - cái nhận thức là cô vẫn luôn nghĩ về quyền năng của Chúa dưới những ngôn từ trần tục. Cô so sánh nó với sức mạnh của những kẻ thống trị phàm tục đã làm chủ được cuộc sống và cái chết trong những lãnh địa của họ. Nhưng Chúa không phải là tên bạo chúa, và vào thời khắc ấy, với bàn tay nhỏ bé của Emily cuộn lại trong tay cô, thì toàn bộ cái nhìn về đấng sáng tạo trong cô đã bắt đầu thay đổi.
Chúa có quyền lực tuyệt đối, cô đã thấy thế, không phải theo cái cách của những kẻ thống trị phàm tục, mà giống như quyền lực tối thượng của tình yêu. Tình yêu mang sức mạnh lớn nhất, và sức mạnh toàn năng của Chúa chính là sức mạnh của tình yêu.
Hơi ấm len lỏi trong từng tế bào của cô, lan ra từ cõi trung tâm sâu kín nhất của cô, và đi cùng hơi ấm đó chính là cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Chúa kính yêu, hãy lấp đầy đứa trẻ được ban phước này với tình yêu toàn năng của Người.
“Da cô nóng quá.”
Tiếng đứa trẻ làm cô giật mình. Cô chớp mắt và cảm giác hạnh phúc biến mất. Chỉ khi đó cô mới nhận ra cô đã siết chặt bàn tay nhỏ bé ấy đến mức nào, và ngay lập tức cô thả ra. “Cô xin lỗi. Cô không có ý siết tay con quá chặt như thế.”
Rachel đứng dậy, cô nhận thấy chân mình đang run lẩy bẩy. Cô cảm thấy yếu ớt, như thể cô đã chạy hàng dặm đường liền. Chuyện gì đã xảy ra cho cô thế? Cô đã vừa thoáng thấy một điều gì đó rất quan trọng, nhưng cô không còn nắm bắt được chính xác đó là điều gì nữa.
“Con muốn ngồi dậy.”
“Để cô xem mẹ con có đồng ý không đã nhé.”
Cánh cửa lưới bật mở tung và một giọng đàn ông oang oang vang lên từ phía trước nhà. “Tôi biết chiếc xe đó. Mẹ kiếp, Lisa! Cô ta đang làm gì ở đây?”
“Bình tĩnh nào. Tôi...”
Nhưng người đàn ông đó không còn lắng nghe nữa. Rachel nghe tiếng bước chân rầm rập trên hành lang, rồi một người đàn ông mà Rachel nhận ra chính là Russ Scudder hiện ra lù lù trên ngưỡng cửa căn phòng của Emily.
“Bố!”
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)