Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Im Lặng
C
ó lẽ vì là người hoạt ngôn, nên tôi rất sợ sự im lặng.
Ngồi với gia đình, tôi nói rất nhiều. Nói như sợ sẽ không còn được cười, được nói nữa. Ba má giận, im lặng. Con xin lỗi, im lặng. Lắm lúc thèm được nghe tiếng ba má nói, ba má rày la. Thương cho roi cho vọt mà. Bởi thế, ba má mà im lặng, thì tự khắc thấy lạnh sống lưng.
Ngồi với bạn bè, tôi ghét để khoảng lặng chen giữa. Mà thường hiếm khi vậy, bọn bạn tôi luôn không có đủ thời giờ để trò chuyện cùng nhau. Những câu chuyện đôi khi không chỉ quẩn quanh với đời sống, những bông đùa, nhiều khi còn là nhiều dự tính, nhiều khát khao và mong ước cho tương lai.
Bạn có đồng tình rằng, cảm giác lạc lõng rợn người khi câu hỏi, đề xuất của bạn bị chìm trong im lặng là rất đáng sợ không? Không lời đáp trả. Không lời quan tâm.
Khi với người thương, tôi càng sợ sự im lặng.
“Em ngồi trong song cửa
Anh đứng dựa tường hoa
Nhìn nhau mà lệ ứa,
Một ngày một cách xa”
(Lưu Trọng Lư)
Im lặng làm tôi nghĩ, người ta chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Im lặng làm tôi nghĩ, chỉ có sự mỏi mệt và chán chường bao trùm. Im lặng làm đau lòng nhau.
Nếu nói ra lời cay nghiệt làm tổn thương nhau một phần thì sự im lặng dày vò, cào xé con tim nhau mười phần. Lại còn dai dẳng và âm ỉ khó lòng nguôi. Nhiều khi, còn nghiệt ngã hơn, khi người ta phải rời xa nhau mà suốt đời đau khổ về sau cũng không tìm nổi hay hiểu nổi nguyên cớ là gì. Là bởi sự im lặng đó thôi.
Ðời sống ơi, làm ơn đừng lặng im với tôi!