Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: J.h. Rosny Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: La Guerre Du Feu
Dịch giả: Hoàng Thái Anh
Upload bìa: Nguyễn Chánh Thi
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 465 / 24
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
B###chương 6 Qua Miền Đất Ngập Nước
ầy người Wah và ba người Oulhamr băng qua miền Đất ngập. Cả vùng là những dải nước đọng sình thối, đặc những rong rêu, dây súng, sen, từ cô, rong đuôi chó, bèo tấm, bèo tía, cói và sậy; nước đọng thành những bãi than bùn đục ngầu và khủng khiếp; chúng thông với nhau thành hồ, thành sông, thành những mạng lưới chằng chịt, thỉnh thoảng có những dải đá, cát hoặc đất sét cắt ngang; chúng vọt ra từ trong lòng đất hoặc chảy rỉ rỉ theo sườn đồi, và đôi lúc bị hút qua những kẻ nứt, chúng lẩn xuống sâu tận các hang ngầm. Những người Wah bây giờ đã hiểu Naoh muốn theo một con đường giữa bắc và tây.
Họ giúp anh rút ngắn đường đi; họ muốn hướng dẫn anh cho tới hết miền đất ẩm thấp. Sự hiểu biết của họ dường như vô cùng phong phú. Khi thì họ tìm ra những lối đi mà không một giống người nào khác có thể ngờ tới; khi thì họ kết bè, ngả một thân cây to bắc ngang trên vực thẳm, nối liền hai bờ khe bằng những dây leo. Họ bơi rất thành thạo, mặc dầu chậm chạp, miễn không gặp phải một vài thứ cây cỏ nào đó mà họ sợ theo mê tín.
Cử chỉ của họ nhìn có vẻ chệch choạc vô cùng; thỉnh thoảng họ hành động như những sinh vật đương cố sức chống lại ngái ngủ hoặc chưa tỉnh hẳn giấc mơ, ấy vậy mà hầu như họ chẳng hề nhầm lẫn bao giờ.
Thức ăn thì đầy rẫy. Những người Wah biết rất nhiều thứ củ ăn được; đặc biệt, họ bắt cá rất tài. Họ xiên cá băng lao, bắt bằng tay, quây bằng cỏ mềm, ban đêm dùng đuốc sáng hút cá, hướng cả đàn cá kéo vào những vùng kín. Mỗi buổi tối, khi ánh lửa bập bùng trên một doi đất cứng, trong một hòn đảo hoặc trên bờ đầm, họ tận hưởng niềm hạnh phúc êm dịu và âm thầm. Họ thích ngồi thành nhóm, sát cánh nhau, dường như con người đơn chiếc yếu đuối ở họ lại được tôi luyện trong tình cảm của nòi giống, trong khi những người Oulhamr lại ngồi tách nhau, nhất là Naoh, nhiều lúc rất lâu, lại thích thú với cảnh cô đơn. Thường thường những người Wah hát một bài hát rất đơn điệu, cứ lặp đi lặp lại không dứt, ca ngợi những công tích ngàn xưa mà không còn một ai có thể nhớ lại nữa: hẳn là bài hát nói về những thế hệ đã mất từ rất lâu đời. Chẳng có gì trong đó hấp dẫn con trai Báo đôm, anh lại còn thấy khó chịu và gần như là bực bội. Tuy vậy, anh vẫn quan sát một cách tò mò, sôi nổi những động tác săn bắt, đánh cá, định phương hướng, lao động, đặc biệt là cách họ sử dụng cần bật và cách họ lấy lửa từ những hòn đá.
Anh làm quen rất nhanh với cái trò cần bật. Nhờ đã gây được ở các bạn đồng minh một mối thiện cảm không ngừng tăng tiến, họ chẳng giấu anh một điều bí mật nào. Anh có thể dùng mọi khí giới và công cụ của họ, học tập họ cách sửa chữa những thứ đó và cũng xem họ làm những cần bật mới, thay thế cho những chiếc đã hỏng hoặc mất. Hơn nữa, người-đàn-bà-chỉ-huy cũng đã tặng anh một chiếc và anh đã sử dụng thành thạo không kém những Người-không-vai mà còn mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng nhận cho ra được điều bí ẩn của Lửa thì lại lâu hơn nhiều đối với anh. Chỉ vì anh vẫn còn kinh hãi cái hiện tượng đó. Từ xa, anh nhìn những tia lửa bật lên, những câu hỏi tự anh đặt ra cho mình vẫn cứ tối mò và đầy mâu thuẫn. Tuy thế, sau mỗi lần, anh lại tự chủ được hơn. Rồi đó, ngôn ngữ của lời nói và của điệu bộ dần dần giúp đỡ anh. Anh đã bắt đầu hiểu những người Wah hơn: anh đã học và hiểu được ý nghĩa của mươi mười hai tiếng nói và của độ ba chục dấu hiệu riêng của giống người đó. Trước thì anh còn nghi nghi hoặc hoặc không phải là người Wah đã nhốt Lửa trong những hòn đá, mà chính tự nhiên trong những hòn đá ấy có Lửa, chạm mạnh thì nó bùng ra và nhảy vào những sợi cỏ khô, lúc đó nó còn quá yếu ớt, nó chưa cắn được vào mồi ngay, Naoh càng tin chắc thêm khi thấy người ta lấy lửa ngay ở những hòn sỏi nhặt đó đây trên mặt đất. Khi anh đã hoàn toàn nhận ra rằng điều bí ẩn liên quan đến sự vật hơn là đến khả năng Người-không-vai thì những nghi ngờ cuối cùng tiêu tan sạch. Anh lại được bày bảo cho hiểu rằng phải là hai hòn đá khác loại: đá silic và đá bạch thiết. Và khi đã tự tay đập cho bật ra những đốm Lửa nhỏ nhoi, anh bèn thử nhóm một đống Lửa. Sức mạnh và sự nhanh nhẹn của đôi bàn tay đã bổ cứu có hiệu lực cho sự vụng về bước đầu: Lửa tóe vô khối. Thế nhưng trong nhiều buổi dừng chân nghỉ tạm, anh vẫn chưa đốt bén được cái lá lúa mảnh nhất.
Một ngày kia, cả đoàn người dừng lại nghỉ chân trước khi hoàng hôn tới. Đây là đầu mỏm một hồ nước màu lục xanh ngắt, trên một vạt đất pha cát; tiết trời đặc biệt khô ráo. Một đàn sếu bay tít trên bầu trời cao; những con le le vụt trốn trong đám lau sậy; từ xa vẳng tới tiếng gầm một con sư tử. Những người Wah đốt hai đống lửa to, Naoh đã kiếm được một ít những nòm rất mỏng và đã cháy sém, anh bèn đập mạnh hai hòn đá vào nhau. Anh làm việc đó vô cùng say sưa. Thế rồi, anh lại nghi hoặc, anh tự nhủ rằng có lẽ những người Wah còn giấu anh một điều bí ẩn. Trước khi định bỏ dở công việc, anh đập mấy nhát thật dữ dội đến mức một hòn đá bị vỡ. Lồng ngực anh phồng lên, cánh tay anh đờ ra: một đốm lửa đã leo lét trên một thanh nòm. Thế là, khe khẽ thổi hết sức thật trọng, anh làm cho đốm lửa lớn dần lên: nó ngốn ngấu miếng mồi yếu ớt, nó ngoạm luôn sang những cánh cỏ khác.
Và Naoh im như phỗng, thở hổn hển mắt vằn lên dữ dội, tận hưởng một niềm sung sướng vô cùng mạnh hơn là khi anh thắng con cọp cái, lấy được Lửa của bọn Kzamms, kết bạn với con ma mút khổng lồ. Bởi vì anh cảm giác được rằng anh vừa mới đoạt được từ các sự vật một sức mạnh mà tổ tiên anh chưa một ai nắm được, và từ nay thì không kẻ thù nào có thể tiêu diệt được Lửa của những người trong giống nòi anh.
Đoạt Lứa Đoạt Lứa - J.h. Rosny Anh Đoạt Lứa