Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hi nàng về đến Bách Hoa Lâm thì đã không còn sớm nữa. Đường phố đã thưa thớt người, im lặng như tờ, thỉnh thoảng chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ ầm ĩ.
Nàng chạy nhanh lên lầu nhìn sang phòng bà Lam Hằng, đèn đã tắt. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nàng vừa mở cửa bước vào thì nàng không thể nào tin được, trước mặt nàng là 1 chiếc bánh kem thật to và thật đẹp.
Nàng biết ngay là của bà Lam Hằng. Đột nhiên 1 nỗi lo sợ, ân hận xâm chiếm lấy nàng. Bà Lam Hằng tốt với nàng như vậy, thế mà nàng cãi lại lời bà, thường xuyên giao du với Nhật Nam.
Bất giác ngay lúc này nàng lại có cảm giác đang bị theo dõi. Bấy lâu nay cái cảm giác này không còn nữa, thế mà bây giờ nó lại quay trở về. Giác quan thứ 6 báo cho nàng biết có 1 ai đó đang nhìn nàng.
Nàng quay phắt lại thật nhanh ra phía cửa. Lần này thì không phải là cái bóng dáng cao lớn của 1 người đàn ông đang trốn chạy, mà là nơi ngưỡng cửa bà Lam Hằng đang đứng đó với bộ đồ ngủ màu xanh nước biển.
Bà nhìn nàng mỉm cười:
- Sinh nhật vui vẻ.
Nàng rụt rè:
- Con cám ơn bác.
- Mà tại sao lại cám ơn bác? Đó không phải là chiếc bánh kem bác tặng cho con đâu mà là của ông chủ Hoàng Lâm Thao đó.
Bội Cầm tròn xoe đôi mắt:
- Hoàng Lâm Thao? Tại sao ông ấy lại biết ngày sinh nhật của con?
Bà Lam Hằng mỉm cười, 1 nụ cười thật hiền.
- Con đừng quên hồ sơ con dự tuyển vẫn còn đang nằm trong tay của ông Hoàng Lâm Thao đấy nhé.
Nàng cảm thấy ân hận vô cùng. Ông Hoàng Lâm Thao và bà Lam Hằng ai cũng tốt với nàng, thế mà hơn nửa tháng làm việc, nàng chỉ biết mơ mộng đến Nhật Nam. Nàng chưa giúp được gì cho họ cả.
Bà Lam Hằng nói tiếp:
- Đêm qua, ông Hoàng Lâm Thao có điện thoại cho bác. Ông nhờ ta mua tặng cho con 1 ổ bánh kem này. Ta chờ con suốt cả buổi sáng hôm nay nhưng không thấy con trở về. Con đi đâu chơi vậy?
Nàng cố gắng nói nhanh để bà Lam Hằng không nghi ngờ là nàng nói dối.
- Dạ, hôm nay con đi công viên Bách Tùng Diệp, vui lắm bác à. Con chưa bao giờ trông thấy 1 công viên tuyệt vời như vậy.
Giọng bà Lam Hằng có vẻ không vui:
- Con đi với Nhật Nam à?
Nàng lại nói ngay không chần chừ:
- Dạ, đâu có, con đi có 1 mình mà.
- Đi công viên Bạch Tùng Diệp mà đi 1 mình thì thật là uổng. Không ai giải thích cho chúng ta từng công trình kiến trúc được mọc lên như thế nào...
- Có...
Nàng định nói: "Có" nhưng may thay nàng đã im kịp. Tí nữa thôi là nàng đã "giấu đầu lòi đuôi".
Thấy bà Lam Hằng im lặng, nàng tưởng bà không để ý đến chữ "có" thật khẽ của nàng. Ai dè bà hỏi.
- Có gì thế?
- Dạ đâu có gì đâu.
Bà Lam Hằng mỉm cười rồi móc túi áo 1 chiếc hộp nhỏ đưa cho nàng.
- Con mở ra xem đi. Đây là quà sinh nhật của ông chủ Hoàng Lâm Thao gở tặng cho con đấy.
Nàng rụt rè không mở. Nàng nhìn món quà thật lâu rồi nói:
- Thật ra con không xứng đáng để ông chủ Hoàng Lâm Thao tốt với con như vậy đâu.
Bà Lam Hằng nói ngay:
- Tại sao lại không chứ? Ta đã kể cho ông ấy nghe về con rất nhiều. Ta nói con rất giỏi giang, nghe lời... và...
Nàng ngắt ngang lời nói của bà Lam Hằng:
- Không... không! Con không giỏi giang. Con không nghe lời. Con là 1 kẻ nói dối, nói dối.
- Kìa con! Không nên hạ thấp mình như vậy chứ.
- Dạ, không phải! Đó là sự thật. Hôm qua cũng như hôm nay con đều đi chơi với Nhật Nam. Con đã không nghe lời bác dạy.
Nàng cứ tưởng bà Lam Hằng sẽ giận dữ sau lời thú tội của nàng. Trái lại bà còn mỉm cười và vuốt lấy tóc nàng.
- Bác biết Nhật Nam là 1 người đàn ông khá thu hút phái nữ. Bác không thể trách con. Không thể 1 ngày hay 1 bữa mà con có thể xa lánh Nhật Nam được. Nhưng con nên hạn chế từ từ. Chẳng lẽ con quên tuổi thơ của con đã phải khổ cực như thế nào sao, rồi cha mẹ con nữa.
- Dạ, con nhớ.
- Thôi dẹp các chuyện này qua 1 bên đi, để bác cắt bánh kem cho con ăn nhé.
Bà cầm lấy con dao đã để sẵn trên bàn, vừa đặt lên chiếc bánh kem bà lại buông tay xuống.
- À! Tí nữa thì bác quên rồi. Con chờ bác 1 tí nhé.
Nói xong bà chạy nhanh về phòng của mình. 2 phút sau, bà chạy qua, trên tay cầm 1 cái hộp to.
Đặt lên bàn bà nói:
- Đây là quà bác tặng cho con đấy. Con cứ mở ra xem đi.
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng mở ra, và bên trong là 1 đĩa há cảo thơm lừng, thích quá nàng kêu lên.
- Ôi! Thật tuyệt.
Bà Lam Hằng thò tay vào hộp lấy đĩa há cảo đặt lên bàn rồi nói.
- Bác biết con thích ăn há cảo nên sáng nay bác cố tình ra chợ mua đồ về làm há cảo để mừng sinh nhật con. Lúc sáng, còn nóng thì nó ngon. Bây giờ tối rồi chắc cũng không ngon nữa đâu.
Nàng vội vàng nói:
- Không, không! Con nghĩ sẽ rất ngon. Có lẽ đây là há cảo ngon nhất trong đời mà con được ăn đấy.
Nói rồi nàng lấy nĩa ghim cho bà Lam Hằng 1 miếng, và nàng cũng 1 miếng.
Bà Lam Hằng nhìn Bội Cầm hỏi:
- Sao, thế nào?
- Dạ, ngon lắm.
- Vậy mà bác cứ sợ sẽ không vừa miệng con đó chứ.
Họ vừa ăn vừa chuyện trò vui vẻ. Bội Cầm vui sướng vì nàng không ngờ được làm việc với 1 bà chủ tốt như vậy.
Họ chia tay nhau lúc đồng hồ đã điểm 12 tiếng.
Còn lại 1 mình trong gian phòng rộng lớn, nàng ngắm chiếc vòng cẩm thạch của Hoàng Lâm Thao thật lâu rồi nhẹ nhàng đặt vào hộp.
Nàng tiến về khung cửa sổ rồi ngồi thẫn thờ ra đó.
Nàng thò tay vào túi lấy ra con Hải âu bằng giấy bạc mà Nhật Nam đã tặng nàng. Nàng ngắm, nàng mân mê thật lâu, rồi nàng ép con Hải âu vào lòng như ôm ấp.
Ôi! Mẹ ơi! Con đã cãi lời mẹ. Chắc con sẽ dẫm phải con đường đau khổ của mẹ rồi, mẹ ơi!
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm