Số lần đọc/download: 1468 / 15
Cập nhật: 2014-12-04 12:39:03 +0700
Chương 20
Để thực hiện nghi thức thanh tẩy, Jack cần phải ngâm mình trong thứ nước đã được Carver chuẩn bị.
Trong phòng tắm của Carver, Jack cởi bỏ hết quần áo, anh không mấy ngạc nhiên với niềm tin mới mẻ của mình đối với những nghi thức lạ lùng của đạo Vaudou bởi anh đã tận mắt nhìn thấy loài âm binh.
Bồn tắm khá lớn và sâu, choáng hết một nửa căn phòng và, theo như lời Carver giải thích thì nó chủ yếu được giành cho nghi thức thanh tẩy.
Cầm trên tay cục xà bông màu lục, Carver ngân nga những lời cầu kinh bằng tiếng nước ngoài và vẽ lên đầy bồn tắm những hình VéVé. Rồi Carver đổ vào bồn tắm đủ loại vật liệu mang từ cửa tiệm lên: những hoa hồng khô, ba bó mùi tây, bảy lá nho, những cành phong lan đã nghiền nát, bảy giọt nước hoa, ba đồng tiền, bảy viên đá cuội với bảy màu khác nhau đã được nhặt từ những dòng sông ở Châu Phi, một thìa muối, dầu chanh v.v...
Khi Carver cho biết đã chuẩn bị xong, Jack bước vào bồn tắm thơm mùi dễ chịu. Tuy nước khá nóng nhưng Jack không chùn bước. Trong làn nước bốc hơi, anh ngồi xuống, đẩy những hòn đá và những đồng tiền sang một bên.
Carver tiếp tục cầu kinh thêm một lúc nữa rồi nói với Jack:
- Trung úy hãy cúi đầu xuống, để đầu chìm hẳn trong nước rồi đếm đến ba mươi.
Nhắm mắt lại, Jack hít một hơi sâu rồi chìm hẳn người xuống. Chỉ đếm đến mười là Jack đã có cảm giác đích thật là anh đang được tẩy rửa ... không những thân xác mà còn cả tinh thần nữa. Những tư tưởng hắc ám, lo âu, sợ hãi, tuyệt vọng như đang bị một dòng nước phép loại bỏ đi hết.
Anh đã sẵn sàng để đương đầu với Lavelle.
o O o
Xe tắt máy. Phía trước xe là một đống tuyết. Rebecca đạp mạnh thắng nhưng xem chừng không mấy kết quả. Chiếc xe vẫn lướt đến, húc mạnh vào đống tuyết. Cú va chạm gây ra một tiếng vụn vỡ đáng sợ, làm những người trong xe bị lắc mạnh, nhưng may thay không có ai bị thương cả.
Tất cả đều lặng im.
Trước mặt họ là cửa chính của thánh đường St. Patrick. Davey nói:
- Có một cái gì đó ở trong băng ghế và hình như nó đang cố xuyên thủng ghế để ra ngoài kìa.
- Cái gì? - Rebecca sửng sốt quay đầu hỏi.
Rồi nhìn xuống băng ghế, cô nhìn thấy có sự chuyển động dưới nệm ghế cùng lúc với tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Cô thầm nghĩ: hẳn một con thú quỷ quái đã chui vào thùng xe. Nó đang gặm nhấm và cào cấu băng ghế.
Rebecca nói:
- Hai con hãy rời khỏi xe ngay lập tức và chạy nhanh vào nhà thờ mau!
Vừa dứt lời, Rebecca cảm thấy sàn xe cộm phồng lên dưới chân mình. Cô vội vã ra hiệu cho hai đứa bé rời khỏi xe.
Vượt qua đống tuyết, Penny và Davey cố chạy thật nhanh về phía nhà thờ, không dám ngoái cổ nhìn lại, sợ phải nhìn thấy bầy thú quỷ quái kia đang đuổi theo mình. Vì các bậc thang của thánh đường đã phủ đầy tuyết nên Penny phải bám tay vào lan can bằng đồng để khỏi trượt ngã. Bé cố lao lên thật nhanh, thầm nghĩ không biết cửa nhà thờ có luôn để mở hay không. Đến bên cửa, bé cầm lấy quả đấm, kéo ra. Trong thoáng chốc, bé tưởng cửa bị khóa, nhưng mà không, có điều cánh cửa quá nặng. Bé dùng cả hai tay để kéo nó ra rồi giữ yên nó.
Davey đang leo lên những bậc thang, bóng dáng thằng bé trông thật nhỏ nhoi và mong manh. Xa hơn, ở phía dưới, Rebecca đang nhảy qua đống tuyết và bị vấp ngã.
Phía sau Rebecca, hai con yêu tinh đã bò lên đống tuyết. Penny gào lên:
- Nhanh lên dì Rebecca! Bọn chúng đến rồi kìa!
Khi vấp ngã, Rebecca nghe thấy tiếng kêu của Penny. Cô gượng đứng dậy, nhưng chưa kịp bỏ chạy thì hai con yêu tinh đã vượt qua cô, nhanh như chớp, một con hình mèo, một con hình thằn lằn. Chúng kêu khèn khẹt. Bọn chúng không tấn công cô mà cũng không ngừng lại. Chúng chỉ muốn đuổi theo hai đứa trẻ mà thôi.
Bây giờ, Davey đã đứng cạnh Penny, chúng gào lên, gọi Rebecca.
Loài thú quỷ quái kia lao thật nhanh lên các bậc thang và rồi bỗng nhiên bị chậm lại, như thể chúng biết đang đến gần một nơi linh thiêng vậy.
Rebecca hét lớn:
- Đừng đợi dì, hãy chạy vào nhà thờ và đóng cửa lại nhanh lên!
Cuối cùng, Penny đành đóng cửa lại khi loài yêu tinh đã đến gần.
Con yêu tinh thằn lằn phóng về cánh cửa, rồi bật ngược ra và rơi xuống trong khi con yêu tinh mèo gừ lên giận dữ. Sau đó, chúng cào cấu cánh cửa, nhưng không mấy hung hãn, cứ như chúng biết đây là một việc vượt ngoài khả năng của chúng.
Thất vọng, chúng quay đầu và chăm chú nhìn Rebecca bằng ánh mắt bốc lửa.
Rebecca lùi lại một bậc thang rồi chạy ào xuống. loài yêu quái kia liền tiến nhanh về phía cô.
o O o
Nghi thức tắm thanh tẩy chỉ kéo dài trong có hai phút. Jack lau mình bằng ba cái khăn nhỏ có thêu những hình vẽ lạ lùng. Rồi anh mặc quần áo, theo Carver ra phòng khách và đứng ở giữa phòng, theo như lời dặn của Carver.
Cầm trong tay cái lục lạc, Carver ngâm nga đọc kinh. Gã đưa nó lên đầu Jack rồi từ từ đưa nó xuống dọc theo người anh, trước và sau. Carver giải thích rằng cái lục lạc đó làm bằng trái đinh bầu và là biểu tượng cho những chức năng của một Hougan.
Carver khua cái lục lạc trên đầu Jack, rồi đến trước mặt anh. Tiếp đó, gã giành cả một phút để khua cái lục lạc trước trái tim của Jack trong khi miệng không ngớt cầu kinh bằng một thứ cổ ngữ Phi Châu. Rồi Carver vẽ những hình trong khoảng không, trên hai tay và hai chân Jack.
Dần dần, Jack ngửi thấy những mùi hương dễ chịu. Trước tiên, anh ngửi thấy mùi chanh. Sau đó là mùi hoa cúc. Rồi mùi hương mộc lan. Mùi cam. Mùi hoa hồng. Mùi quế. Những hương thơm càng lúc càng lan tỏa, quyện lẫn vào nhau thật hài hòa. Jack biết Carver không hề đốt nhang trầm hay sử dụng nước hoa gì cả. Sự tỏa hương đó tự nó xuất hiện. Rồi mùi hạnh nhân. Mùi tử đinh hương.
Ngưng cầu kinh, Carver đặt cái lục lạc xuống. Jack thắc mắc:
- Những hương thơm kỳ diệu đó ... là từ đâu bay đến?
- Chúng tương ứng với những sự hiện diện.
- Sự hiện diện? Anh muốn nói ... các hồn ma?
- Đúng vậy. Những linh hồn tốt lành.
- Nhưng sao tôi không thể nhìn thấy họ?
- Trung úy không thể nhìn thấy vì những linh hồn đó chỉ hiện diện qua các mùi hương.
Rồi mỉm cười, Carver nói tiếp:
- Đó là những linh hồn hiền lành, nhân ái. Họ đang hiện diện rất đông ở nơi đây và đó là dấu hiệu đáng khích lệ. Họ là những sứ giả của các vị thần Rađa. Sự hiện diện của họ chứng tỏ những vị Thiện Thần sẽ trợ giúp anh trong cuộc chiến chống lại Lavelle.
- Vậy thì tôi sẽ tìm thấy hắn ta có phải không? - Jack hỏi. Và tôi sẽ chiến thắng hắn? Mọi việc đã được an bài từ trước phải không?
Carver lắc đầu:
- Không phải vậy đâu. Điều đó chỉ có nghĩa trung úy đã được các vị thần Rađa giúp sức. Nhưng về phần Lavelle, y cũng được các ủng hộ bởi các Ác Thần. Nói chung, cả trung úy và hắn đều là công cụ của những sức mạnh vượt ngoài tầm hiểu biết của nhân loại. Một trong hai người sẽ chiến thắng, nhưng điều đó không thể nào định trước được đâu.
Nơi các góc phòng, những ngọn nến đang tàn lụi dần. Những cái bóng sống động nhảy múa, vặn vẹo. Những cánh cửa sổ rung lên theo từng cơn gió thổi. Các cuốn sách rơi xuống từ trên kệ.
Carver nói:
- Ngoài những linh hồn nhân ái còn có cả những linh hồn hung ác nữa.
Giờ đây, xen lẫn với hương thơm dễ chịu là một thứ mùi khác. Đó là thứ mùi của sự thối rữa, hư nát của cái chết.
o O o
Lúc này, loài âm binh chỉ cách Rebecca khoảng bốn thước, phát ra những tiếng kêu the thé, rùng rợn. Cô bỏ chạy dọc theo lề đường về phía khu phố kề cận, bỏ lại giáo đường St Patrick ở phía tay phải để dẫn dụ loài âm binh đuổi theo.
Sau khi chạy được khoảng chục thước, Rebecca đột ngột chạy ngược trở lại, về phía giáo đường và leo vội vàng lên các bậc thang.
Một lần nữa, cô nghe thấy tiếng loài âm binh eo éo phía sau và, khi đã vượt được nửa đoạn đường để đi đến giáo đường thì cô bỗng cảm thấy đau buốt ở bắp chân. Những móng vuốt của con âm binh thằm lằn đã xuyên thủng quần Jeans của cô. Quá đau đớn, Rebecca gào lên, lảo đảo rồi ngã xuống. Tuy nhiên, cô vẫn cố bò lên với con thằn lằn lủng lẳng ở chân.
Ngay lúc đó, con âm binh mèo nhảy bổ lên lưng cô, toan cắn vào cổ họng nhưng nó chỉ có thể xé rách cổ áo và khăn quàng của cô.
Rên lên nho nhỏ, Rebecca đã lên đến bậc thang sau cùng và tóm lấy con âm binh mèo đang bấu vào tay cô. Cô vứt nó ra xa. Rồi tóm lấy con thằn lằn đang bám vào đùi, cô vứt nó xuống các bậc thang.
Trong thoáng chốc, con âm binh mèo đã quay trở lại tấn công, nhe nanh giương móng.
Trong côn tuyệt vọng, Rebecca bám lấy cái lan can bằng đồng và tung một cú đá vào con âm binh mèo.
Đến lượt con thằn lằn nhảy bổ đến.
Chạm được vào cửa giáo đường, Rebecca cảm thấy kiệt sức vì những vết thương đau đớn. Con âm binh thằn lằn đang bấu vào áo khoác của cô và lần này, nó muốn cấu nát mặt cô trong khi con âm binh mèo đang bám riết chân Rebecca.
Tựa lưng vào cửa giáo đường, cô không còn có thể thở nổi.
Trước cửa giáo đường, loài âm binh bớt hung hăng hẳn. Bấu vào phía trước áo khoác của Rebecca, con âm binh thằn lằn quơ bàn tay dị dạng của nó vào mặt cô. Rebecca hất đầu ra sau để né tránh và móng vuốt của nó sượt qua cằm cô. Cô nhanh tay túm lấy nó, vứt ra thật xa. Rồi đến con âm binh mèo.
Cuối cùng, cô kéo cửa, lẻn nhanh vào và đóng cửa lại.
Có tiếng va chạm của loài âm binh vào cửa rồi im bặt.
Trong giáo đường, Penny và Davey đang nói chuyện với một linh mục trẻ, có vẻ sửng sốt. Khi nhìn thấy Rebecca, chúng mừng rỡ reo lên và chạy đến, theo sau là vị linh mục.
o O o
Bước vào xe, Jack nổ máy và nhấn ga một hồi để sưởi ấm động cơ. Anh nói với Carver:
- Anh thật sự là muốn đi theo tôi sao?
- Tuy tôi không được miễn nhiễm trước những ma thuật của Lavelle như trung úy và ở trong nhà với đèn đuốc thắp sáng, nhưng điều sau cùng mà tôi muốn thực hiện là đi theo anh.
- Sao anh không ở trong nhà nhỉ? Tôi nghĩ anh đã làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ tôi rồi. Anh không còn một bổn phận nào nữa đâu!
- Đó chính là bổn phận mà tôi đặt ra cho chính mình. Tôi phải đi theo và giúp đỡ trung úy... Tôi không muốn lẩn tránh theo con đường xấu nữa.
Jack gật đầu:
- Được, vậy thì anh hãy lên xe đi. Tôi cũng không biết làm cách nào để tìm ra Lavelle nữa.
- Rồi trung úy sẽ biết thôi. Sau khi đã trải qua những nghi thức thanh tẩy, trung úy đã được bề trên dẫn dắt. Nhưng trước hết chúng ta nên ghé lại một giáo đường cách đây vài trăm thước để lấy nước thánh đã. ( Carver đưa hai cái lọ thủy tinh đang cầm trong tay lên.)
Jack lái xe đi.
Cả hai bước vào nhà thờ. Trong cảnh tranh tối tranh sáng của những ngọn nến và vài bóng đèn vàng vọt, Carver quỳ xuống, làm dấu thánh. Jack bắt chước theo, lòng thôi thúc bởi sự cần thiết phải tôn kính những vị thần của nhân ái và ánh sáng, Thượng Đế trong Cựu Ước cũng như Đấng Kito và Đức Phật. Anh thầm nghĩ, đây có thể là sự chỉ dẫn đầu tiên của sự “dẫn dắt” mà Carver đã nói.
Rồi Carver đến bên âu nước thánh bằng đá cẩm thạch, mở nút lọ thủy tinh, múc đầy hai bình và nhét vào túi. Sau đó, Carver trao nó cho Jack.
o O o
Đứng bên cửa sổ, Lavelle nhìn cơn bão tuyết. Mối liên hệ tâm linh giữa y với bầy thú khát máu đã bị cắt đứt. Y thầm nghĩ, nếu gia hạn cho bầy thú thêm một chút thời gian nữa, đủ để chúng tập trung sức mạnh, thì chúng có thể giết chết hai đứa bé rồi. Và Lavelle hối tiếc đã không làm điều đó. Nhưng thời gian quá cấp bách. Jack Dawson sẽ đến và không một ma thuật nào, đầy quyền phép đến đâu, có thể ngăn chặn gã được.
Lavelle không hiểu được vì sao các sự việc lại biến động theo chiều hướng xấu và nhanh đến như vậy. Phải chăng y đã quá nóng vội và mắc sai lầm khi toan tính giết chết hai đứa trẻ? Các thần linh Rađa luôn giáng những đòn giận dữ lên những Boko sử dụng quyền năng để làm hại trẻ con và đương nhiên, chúng đều mang tính chất hủy diệt. Lavelle không hiểu do đâu, tuy đã rất thận trọng áp dụng những phương pháp đề phòng, được sự bảo hộ của các Ác Thần, vậy mà ... Mẹ kiếp! Y luôn thận trọng và luôn chuẩn bị chu đáo mà?
Vậy mà Jack Dawson lại đang trên đường đến tìm y.
Rời khỏi cửa sổ, Lavelle ngang qua căn phòng tối om để đến bên cái bàn. Y mở ngăn kéo và lấy ra khẩu 32.
Y thầm nhủ, Jack Dawson sắp đến rồi. Tốt thôi! Hắn cứ đến đi!
o O o
Rebecca ngồi xuống và kéo ống quần Jeans lên. Máu ra nhiều ở các vết thương, nhưng may thay không một động mạch hay tĩnh mạch chủ yếu nào bị xâm phạm. Các vết thương tuy sâu nhưng không trầm trọng lắm.
Ngồi xổm xuống cạnh Rebecca, vị linh mục trẻ tên Walotsky lo lắng hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra thế này? Ai đã gây thương tích cho con vậy?
- Thưa cha, đó là loài yêu tinh - Penny và Davey đồng thanh trả lời nhưng không hề giải thích thêm điều gì.
Rebecca cởi găng tay. Ở tay phải của cô có một vết thương đẫm máu, nhưng thịt không bị xé nát mà chỉ có bốn lỗ thủng nhỏ. Ở tay trái của cô cũng có hai vết thương đẫm máu. Cô cảm thấy đau đớn nhưng không nguy đến tính mạng.
Cha Walotsky hỏi:
- Cổ con cũng có máu nữa kìa. Con không sao chứ?
- Dạ không sao! Tuy rất đau nhưng không nghiêm trọng.
- Cha thấy con cần phải được chăm sóc. Nào, hãy theo cha.
Rebecca kéo ống quần Jeans xuống. Vị linh mục trẻ đỡ cô đứng dậy:
- Cha nghĩ con nên vào nhà của cha xứ thì hơn, ở đó có thuốc.
Rebecca lắc đầu:
- Thưa cha, không được đâu!
- Nhà cha xứ không xa đây lắm đâu con.
- Thưa cha, con nên ở đây thì hơn.
- Nếu ta không đoán sai thì đó là những vết thương do súc vật cắn. Con không nên xem thường chúng. Lỡ đâu bị nhiễm trùng, hay bệnh dại ... Con nên đến nhà cha xứ đi. Không xa lắm đâu mà. Chúng ta không cần ra khỏi nhà thờ mới đến được đó, có đường hầm nối liền nhà thờ với ...
Rebecca dứt khoát:
- Con không đi đâu hết. Chỉ có ở đây mới được an toàn.
Rebecca ra hiệu cho hai đứa bé đứng sát bên cô. Vị linh mục trẻ nhìn họ, mặt sa sầm:
- Điều gì làm các con sợ?
Rebecca hỏi:
- Hai bé không kể cha nghe sao?
- Có. Chúng có kể những chuyện về loài yêu tinh, nhưng ...
- Đó không chỉ là những câu chuyện đâu cha à - Rebecca nói.
Cô tần ngần một lúc rồi ngắn gọn kể cho vị linh mục về vụ án Carramazza, về Lavelle, về loài âm binh Vaudou bám riết theo hai đứa con của Jack Dawson. Khi Rebecca kể xong, linh mục Walotsky lặng im, mắt hướng xuống, nhìn nền nhà.
Thấy ông không nói năng gì, Rebecca hỏi:
- Cha không tin con sao?
Vị linh mục ngước mắt, vẻ bối rối:
- Ta không cho rằng con nói dối ... hoàn toàn. Ta biết con tin vào những gì con đã nói. Nhưng với ta, đạo Vaudou chỉ là sự gian trá, những mê tín từ nguyên thủy. Ta là linh mục của Giáo Hội Công Giáo La Mã và chỉ tin vào Chân Lý Duy Nhất, vào Đấng Cứu Chuộc.
- Vậy cha tin có Thiên Đàng, có Địa Ngục hay không?
- Đúng. Điều đó thuộc niềm tin Kito Giáo.
- Thưa cha, những con vật đó đến từ địa ngục.
- Ta nghĩ con nên ...
Có tiếng hét của Davey:
Và Penny nói lớn:
- Chúng kìa!
Rebecca quay phắt lại. Tim cô như ngừng đập.
Trong bóng tối lấp lánh những ánh mắt trắng bạc. Những ánh mắt bốc lửa. Vô số.
o O o
Jack lao xe trong cơn bão tuyết và ở mỗi ngã tư đường, tuy không thể giải thích vì sao, nhưng anh luôn biết mình phải đi đâu, nên rẽ trái, phải hay đi thẳng.
Ba mươi lăm phút sau khi đã lấy đầy hai lọ nước thánh, Jack rẽ trái để vào một con đường có những ngôi nhà kiến trúc cổ. Anh ngừng xe trước ngôi nhà số năm, một ngôi nhà ba tầng cũ kỹ. Toàn bộ ngôi nhà chìm trong bóng tối.
o O o
Theo lối đi chính của giáo đường, bốn con yêu tinh đang bò đến. Tuy ánh sáng nơi đây yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn thấy hình dáng thô kệch và đáng tởm của chúng.
Dẫn đầu là một đám âm binh có hình dạng gần giống người, cao khoảng bao mươi centimét, có bốn mắt đỏ rực. Cái đầu dị dạng của nó to bằng trái táo với cái miệng tua tủa răng. Nó có bốn cánh tay trong đó có một tay với những ngón nhọn như đinh, đang cầm một ngọn giáo giơ cao trên đầu với vẻ gây hấn, thách thức.
Âm binh đó làm cho Rebecca nghĩ trước kia, vào thời Cổ Đại, có lẽ nó từng là một chiến binh Phi Châu, kiêu hãnh và khát máu, đã bị đọa đày vì những tội ác mà nó đã phạm phải. Và giờ đây linh hồn nó phải khốn khổ và tủi nhục trong cái xác bé tí, dị hình.
Rồi loài yêu tinh đang nhung nhúc trong bóng tối bắt đầu từ từ tiến ra, chậm chạp, như thể không khí của nơi linh thiêng này nặng trĩu đến nỗi bước đi của chúng trở nên đau đớn và khó khăn. Không gào rít, không gầm gừ, chúng tiến lên trong im lặng nhưng cần cù và dứt khoát.
Phía sau đám yêu tinh, cửa giáo đường vẫn đóng. Có lẽ chúng xâm nhập vào đây bằng một đường khác, qua một ống thông hơi hay một đường ống nào đó.
Sau một lúc sững sờ, cha Walotsky là người trước tiên phá vỡ sự im lặng. Thọc tay vào túi áo dòng, cha lấy ra xâu tràng hạt và lớn tiếng đọc kinh.
Loài yêu tinh đang di chuyển quá chậm nên không thể là mối đe dọa nguy hiểm. Rebecca thầm nghĩ, nhưng liệu sẽ kéo dài bao lâu? Có lẽ chúng sẽ dần dần thích nghi với nơi này thôi. Khi đó chúng sẽ bạo dạn hơn, và ...
Kéo hai bé lại gần, Rebecca luì dần về phía bàn thờ, theo sau là cha Walotsky.
o O o
Vượt qua lối đi ngập tuyết, họ đến trước hiên nhà. Lăm lăm khẩu súng trên tay, Jack nói:
- Theo tôi nghĩ, anh nên ngồi lại trong xe.
- Không.
- Đây là chuyện của cảnh sát.
- Còn hơn vậy ấy chứ! Anh hẳn phải biết mà.
Jack thở dài, gật đầu. Họ leo lên những bậc thang. Jack thầm nghĩ, mang theo lệnh bắt giữ khẩn cấp, dộng cửa và lớn tiếng, “Cảnh sát đây!” - những điều đó hình như khá khôi hài trong tình huống lạ lùng này nhỉ.
Carver xoay đấm cửa nhiều lần rồi nói:
- Khóa mất rồi.
Jack đã thấy điều đó nhưng trong lòng bị thôi thúc phải đưa tay thử xem. Nắm đấm cửa nhẹ nhàng xoay chuyển trong tay anh và cửa mở ra.
Carver nói:
- Với tôi thì cửa khóa, nhưng lại mở với anh.
Họ bước vào và nép sang một bên, để phòng bị nhả đạn. Jack đưa tay mở rộng cửa rồi tiến vào trong tư thế bò, súng hướng về phía trước. Trong nhà tối đen như mực. Sau một lúc mò mẫm, cuối cùng Jack đã tìm thấy công tắc điện.
Đèn bật lên chiếu sáng một gian sảnh rộng với phía bên trái là cầu thang gỗ có lan can chạm trổ. Bên kia cầu thang, sảnh hẹp dần, dẫn ra nhà sau. Phía tay phải, cách Jack gần một thước, có một cửa vòm dẫn vào một không gian tối om.
Jack thận trọng tiến về phía đó và bật công tắc. Ngọn đèn trần thắp sáng căn phòng trống trơn, không có bàn ghế, không màn cửa, chỉ có lớp bụi xám xịt và bốn bức tường trần trụi.
Đến bên Jack, Carver hỏi nhỏ:
- Có đúng nhà này không?
Jack chưa kịp trả lời thì một viên đạn đã xé gió sát đầu anh và liền sau đó là hai tiếng nổ. Áp sát sàn nhà, Jack lao mình ra giữa phòng, theo sau là Carver. Nhưng gã ta đã bị trúng đạn. Nhăn nhúm vì đau, gã ôm lấy đùi trái, nơi vết máu đang lan rộng dần.
Carver hổn hển thở:
- Y đang ở chỗ cầu thang! Tôi vừa thoáng nhìn thấy y.
- Y hẳn ở trên đó.
Jack tiến nhanh về phía bức tường nơi có cái cửa vòm. Anh ngồi xổm lên và hỏi:
- Anh bị thương có nặng lắm không?
- Không nặng lắm đâu. Y không hạ được tôi. Đừng lo lắng, hãy đuổi theo y ngay đi.
Jack cúi người và nhả súng bừa về phía cầu thang.
Lavelle đang ở đó, núp sau lan can lưng chừng cầu thang. Phát đạn của Jack làm tung tóe những mảnh cột lan can, cách đầu Lavelle chỉ vài centimét.
Lavelle bắn trả, Jack ngã người ra sau. Viên đạn làm vỡ mảng thạch cao gần cửa.
Một phát nữa. Rồi im lặng.
Jack khom người và bắn liền ba phát nhưng Lavelle đã lên phía trên, ngoài tầm bắn.
Jack nạp đạn, liếc nhìn Carver nói:
- Anh có thể đi ra xe không?
- Không. Tôi bị bắn vào chân, không thể di chuyển được. Nhưng không sao đâu. Anh đừng để hắn thoát.
- Phải gọi xe cấp cứu thôi.
- Coi nào, hãy đuổi theo hắn ngay đi. Đừng để hắn thoát.
Jack gật đầu, bước ra khỏi cửa và thận trọng tiến về cầu thang.
o O o
Penny, Davey, Rebecca và cha Walotsky lùi nhanh về phía điện thờ, sau lan can. Rồi họ leo lên bàn thờ và đứng dưới thánh giá.
Phía bên kia lan can, đám âm binh dừng lại. Một số xuất hiện trên những trụ chạm trổ, một số khác leo lên kệ ban Thánh Thể, thè ra những cái lưỡi đen ngòm giữa những hàm răng nhọn hoắc. Lúc này có ít nữa là năm chục con âm binh đang đứng đó và chúng đang kéo đến đông hơn, dọc theo lối đi chính.
Penny hỏi Rebecca:
- Dì ơi, liệu chúng có leo được lên đây hay không? Liệu chúng có dám đến gần Thánh Giá không dì?
Ôm chặt hai bé, Rebecca nói:
- Thì chúng đã ngừng lại rồi, như con thấy đó. Chúng không dám đến gần bàn thờ đâu. Bây giờ ổn rồi con à.
Nhưng cô nghĩ thầm, liệu sẽ được bao lâu đây hả trời?
o O o
Áp sát lưng vào tường, Jack nhẹ nhàng leo lên cầu thang, anh lại tiếp tục tiến lên và khom người. Chính ngay lúc đó, cả hai đều nổ súng. Lavelle hai phát, Jack một.
Vì nổ súng quá vội, Lavelle hụt mất mục tiêu.
Jack thì ngược lại, anh đã bắn trúng Lavelle, xuyên thủng cánh tay hắn ngay sau khi y nổ súng. Hét lên đau đớn, y buông súng và lảo đảo.
Jack lao nhanh lên về phía trên nhưng khi đến nơi thì Lavelle đã chui vào một căn phòng và đóng mạnh cửa.
Ở dưới nhà, Carver nằm sóng xoài trên sàn nhà bụi bẩn, hai mắt nhắm nghiền. Gã cảm thấy yếu dần đi và cảm giác như đang trôi bồng bềnh trên một bể bơi với làn nước ấm ở một nơi nào đó của vùng nhiệt đới. Carver mơ hồ nhớ rằng mình đã bị trúng đạn, và đã ngã xuống. Gã biết mình đang mất máu dần. Nhưng dù sao, gã cũng đang trôi bềnh bồng với cơn đau đã nguôi ngoai. Gã đang nhảy múa trên nước, mặc cho dòng hải lưu xa xăm cuốn đi, dưới bầu trời nhiệt đới... Rồi gã sực tỉnh và mở mắt khi nghe tiếng súng và tiếng hét đau đớn. Carver chớp chớp mắt, nhìn quanh. Rồi gã thấy hối tiếc vì điều đó.
Ở đây không chỉ có mình gã.
Một con âm binh đang đứng đó, chăm chú nhìn gã.
Cố mở cánh cửa, Jack hét lớn:
- Lavelle!
Không có tiếng trả lời.
- Mau mở cửa! Trốn tránh cuãng chỉ vô ích thôi!
Có tiếng kính vỡ vang ra từ căn phòng.
- Mẹ kiếp! - Jack thốt lên.
Anh lấy đà, đạp mạnh cửa cho đến khi ổ khóa bung ra. Rồi anh bật đèn lên. Không hề thấy dấu vết gì của Lavelle.
Cửa sổ bằng kính của bức tường đối diện đã bị đập vỡ. Gió làm căng phồng màn cửa. Jack vội vã kiểm tra tủ hốc tường, đề phòng Lavelle trốn ở đó. Rồi bước đến bên cửa sổ, anh nhìn ra phía ngoài và thấy những dấu chân trên tuyết, phía trên mái của cổng vòm. Như vậy là Lavelle đã nhảy xuống sân rồi.
Jack bám theo.
Cảm giác bồng bềnh mất hẳn khi Carver nhìn thấy con âm binh. Tim đập thình thịch, Carver thấy hiện thực đã xua đi cái áo ảnh về vùng nhiệt đới. Từ trong sảnh, con âm binh bò về phía cửa. Nó có cái đầu bằng nắm tay và thân nó dài như cánh tay, nhìn giống con sâu. Những cái chân của nó gây ra những tiếng tóc tóc trên sàn nhà. Từ cái miệng giác mút đó phát ra điệu ngân nga tang tóc.
Con âm binh vượt qua ngưỡing cửa và lao đến Carver.
Nhảy xuống từ mái vòm, Lavelle trượt chân và ngã người trên cánh tay bị thương. Y suýt ngất đi vì đau đớn.
Y lết một đoạn trên tuyết cho đến khi đủ sức gượng dậy, lòng sững sờ không hiểu vì sao mọi chuyện có thể chuyển biến tệ hại đến thế. Lần đầu tiên trong đời, y cảm thấy trần trụi và bất lực.
Nghe có tiếng Jack Dawson đang gọi từ mái vòm, Lavelle vội vã tiến về phía nhà kho để tìm đến cái hố, nơi xuất phát mọi nguồn sức mạnh của y.
Có tiếng súng của Jack, hẳn là một phát cảnh cáo.
Suy yếu vì mất nhiều máu, mù quáng vì cơn bão hất tuyết vào mặt, Lavelle lảo đảo đến trước nhà kho, mở cửa và hét lên kinh ngạc khi thấy cái hố đã rộng hẳn ra. Bây giờ miệng hố đã lan đến các bức tường nhà kho và ánh sáng hắt ra không còn màu cam nữa mà là màu đỏ máu, chói chang đến độ làm y cảm thấy nhức mắt.
Lavelle chợt hiểu ra vì sao các thần linh đã để mặc y thua cuộc. Họ đã để mặc y sai khiến bao lâu y cần đến họ. Đối với họ, y chỉ là mối dây giúp họ xâm nhập thế giới này. Nhưng bây giờ họ không cần đến y nữa, họ đã có được một cánh cửa thật sự để rời khỏi âm ti. Được vậy là nhờ Lavelle. Thoạt đầu, y chỉ hé cửa, y cho rằng mình có thể làm chủ được họ, và rồi y đã mất quyền kiểm soát. Chẳng mấy chốc, những Cổ Nhân sẽ xuất hiện và khi họ đến, thì cả thế giới này sẽ biến thành địa ngục.
Dưới chân Lavelle, miệng hố liên tục vỡ ra, càng lúc càng nhanh. Y nhìn chằm chằm, khiếp đảm.
Nhảy từ cổng vòm xuống, Jack vội vã lần theo dấu Lavelle. Anh nhìn thấy y mở cửa nhà kho và khựng lại vì thứ ánh sáng màu tím đỏ chói chang lạ thường.
Đúng là cái hố như Carver đã mô tả rồi, nhưng sao nó quá rộng và không phát ra thứ ánh sáng da cam dịu dàng như gã đã nói nhỉ. Jack hiểu ra những lo sợ của Carver đã thành sự thật: cửa địa ngục đã được mở!
Khi cái suy nghĩ điên rồ đó xuất hiện trong đầu Jack thì cũng là lúc miệng hố rộng ra hơn nữa và nuốt chửng những bức tường của nhà kho. Giờ đây, không còn gì khác ngoài cái hố, trông giống như ngọn đèn rọi với những tia sáng đỏ xuyên thủng bóng đêm và bầu trời giông bão.
Lavelle lảo đảo lùi lại, quá khiếp đảm để có thể quay lưng chạy trốn.
Mặt đất bắt đầu chuyển động. Có tiếng gầm gừ phát ra từ cái hố, làm rung chuyển đêm đen.
Không khí sặc mùi lưu huỳnh. Một vật gì đó đang bò lên từ vực thắm, nhìn giống như cái vòi bạch tuộc với những gai nhọn, nhưng mềm mại và uốn lượn như con rắn. Nó vươn cao khoảng bốn thước với những phần phụ lê thê, uốn éo quanh cái mồm không răng há rộng, sùi bọt, một cái mồm đủ lớn để nuốt chửng cả một người. Và đó chỉ là một phần nhỏ của con vật đang còn ở dưới hố, giống như ngón tay so với toàn bộ cơ thể vậy.
Cái vòi khổng lồ với những gai nhọn đó hạ xuống trên Lavelle. Những phần phụ trông như những ngọn roi đó xé gió, túm lấy Lavelle, nhấc bổng y lên, trên thứ ánh sáng đỏ máu. Lavelle gào lên, vùng vẫy, nhưng chẳng mấy chốc đã mất hút trong cái mốm nham nhở.
o O o
Bên trong thánh đường St Patrick, hàng trăm con yêu tinh đang nhìn chăm chăm Rebecca, Penny, Davey và cha Walotsky bằng ánh mắt bốc lửa.
Lúc này, chúng bắt đầu rít lên và tiếng rít của chúng càng lúc càng lớn dần.
Rồi đột nhiên con yêu tinh hình người với bốn cánh tay và bốn con mắt, nhảy vào điện thờ. Nó ngần ngại, lùi lại, nhìn quanh. Trông nó có vẻ e dè. Giơ cao ngọn giáo bé tí, nó thốt lên một tiếng đinh tai. Toàn bộ âm binh bắt chước hét theo.
Một con yêu tinh liều lĩnh nhảy vào điện thờ. Rồi một con thứ ba. Con thứ tư ...
Rebecca liếc nhanh về cửa kho đồ thờ và biết rằng chạy về phía đó cũng chẳng ích gì.
Giờ chung cuộc đã điểm.
Con yêu tinh có hình sâu bò bò đến bên Carver Hampton khi gã đã ngồi dậy, tựa lưng vào tường. Nó dựng đứng lên.
Carver nhìn sững vào đôi mắt sâu hoắm, bốc lửa của nó và gã biết mình quá yếu để có thể chống trả.
Ngay lúc đó, có tiếng gầm lớn phát ra từ phía sau nhà. Mặt đất rung chuyển, ngôi nhà chao đảo và con yêu tinh hình sâu xem chừng không còn quan tâm đến Carver nữa. Nó quay đi, lắc lư cái đầu sang phải, sang trái, theo một điệu nhạc mà Carver không thể nghe được.
Điếng người vì sợ, Carver biết rằng con yêu tinh sâu đang bị mê hoặc bởi tiếng ca khàn đục của những linh hồn đọa đày đang trên đường thoát ra từ địa ngục, bởi tiếng gào thét đắc thắng của những Cổ Nhân được giải thoát.
Giờ chung cuộc đã điểm.
Jack tiến về cái hố. Mép hố đang rã dần theo từng giây. Cái vòi khổng lồ với những phần phụ trông như những ngọn roi ma quái đang đung đưa phía trên trên Jack, đầy đe dọa, nhưng anh biết nó không thể nào đụng đến mình được. Ít nhất là trong lúc này, khi cửa địa ngục chưa mở hết và những vị thần Rađa còn có thể phù hộ anh.
Lấy từ túi áo ra lọ thủy tinh đựng nước Thánh, Jack mở nắp và vứt cái lọ xuống hố.
Một hình thể đầy đe dọa khác xuất hiện từ đáy vực. Jack thấy nó như một cơn sóng âm u giữa cái ánh sáng chói chang, tru tréo như một đàn chó đói.
Giờ đây, khi nhìn vào cái hố, Jack thấy mình đạt được một am hiểu sâu sắc hơn cả Carver lẫn Lavelle. Anh hiểu rằng địa ngục không phải là chuyện hoang đường, với quỷ dữ và những linh hồn đọa đày. Địa ngục, cũng như Thiên đàng là đều có thực, tựa như trần gian này. Có khác chăng là những chốn ấy tồn tại ở một chiều không gian khác, thuộc những bình diện khác của sự hiện hữu. Thông thường thì con người khó có thể đi từ bình diện này sang bình diện khác.
Sau khi am hiểu điều đó thì ta có thể tin vào đạo Vaudou, vào Kito giáo, hay bất cứ tôn giáo nào, dễ dàng như tin rằng có sự hiện hữu của nguyên tử.
Loài âm binh tràn qua kệ ban Thánh Thể, đến tận những bậc thang của bàn thờ.
Hai đứa bé gào lên trong khi cha Walotsky giơ cao xâu tràng hạt, như để ngăn trở loài âm binh. Tuy biết không ích gì nhưng Rebecca vẫn rút súng và nhắm vào những con gần nhất ...
Chính ngay lúc đó, hàng trăm con yêu bỗng biến thành những cục đất, vô hại, lăn xuống những bậc thang.
Sau một lúc rít lên và lắc lư cái đầu nham nhở phía trên Carver, con yêu bỗng sà xuống, tấn công.
Carver hét lên, rồi im bặt, ngạc nhiên: chỉ còn là một đám bụi đang rơi xuống như mưa.
Khi lọ nước thánh rơi xuống hố thì những tiếng gầm gừ thù hận, những tiếng gào thét đắc thắng cũng đột ngột im bặt. Sự im lặng đó chỉ kéo dài trong một giây và sau đó vang lên trong đêm những tiếng hét giận dữ, kinh hãi.
Mặt đất rung chuyển dữ dội.
Jack choáng váng ngã người ra sau trong khi miệng hố không còn nở rộng ra nữa.
Cái vòi khổng lồ uốn lượn bên trên Jack khựng lại rồi mềm mại rơi xuống trong khi cái mồm của con âm binh không ngớt hớp lấy bóng đêm.
Chẳng mấy chốc, những khe hở trên nền đất khép lại, như thể không hề có gì xảy ra cả. Ánh sáng trong hố nhạt dần cùng lúc với những âm thanh của địa ngục.
Cửa địa ngục dần dần khép lại.
Lòng lâng lâng đắc thắng, Jack đến gần miệng hố nhìn xuống, cố nhận ra những cái bóng ma quái đang quằn quại vì điên tiết ở phía sau thứ ánh sáng chói chang.
Bỗng chốc, từ hố lóe lên những tia lửa nóng bỏng khiến Jack giật mình. Tiếng gầm gừ gào thét tăng dần.
Anh lùi lại.
Ánh sáng phát ra từ hố đang nhạt dần bỗng nhiên bùng lên, lại nhạt dần rồi lại bùng lên. Loài yêu tinh vẫn đang cố đẩy cánh cửa.
Mép hố lại bắt đầu vỡ ra, từng mảng đất rơi xuống. Rồi khựng lại. Rồi lại một lần nữa rộng ra.
Jack thầm nghĩ, phải chăng Carver đã nhầm lẫn trong khi tiên đoán? Có lẽ nào nước thánh và lòng thành vẫn không đủ để trị tụi âm binh sao? Phải chăng đã quá muộn?
Từ đáy hố vọt lên hai cái vòi đen bóng tựa như hai cây roi với đường kính hai centimét, uốn lượn quanh Jack. Một cái vòi quấn lấy mắt cá chân trái Jack trong khi vòi kia quấn quanh ngực anh, trườn dọc theo cánh tay, túm lấy cổ tay và các ngón tay của anh.
Anh ngã xuống, cố vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi hai cái vòi giữ chặt như thép kia. Từ đáy hố, con vật đang dùng vòi để kéo anh xuống. Xuyên qua lớp quần áo, những gai nhọn tua tủa của hai cái vòi đang đâm sâu vào da thịt Jack. Anh cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết.
Bò lết bên miệng hố, Jack gào lên, tuyệt vọng ... và, ngay lúc đó hai cái vòi đang giữ chặt anh bỗng nhả ra.
Thứ ánh sáng ở miệng hố giảm dần. Con vật rống lên vì đau đớn. Những cái vòi của nó quất vùn vụt trong không khí như điên dại.
Trong phút giây hỗn loạn đó, hẳn những thần linh Rađa đã giúp Jack chợt hiểu ra rằng chính máu của anh đã khiến cho con quái vật lui bước. Trong cuộc chiến đấu chống cái ác, máu người Công Chính mang tính thần kỳ không khác nào nước Thánh. Và có thể Jack đã thoát nạn nhờ điều đó.
Một lần nữa, mép hố lại rã ra và hố lại rộng dần.
Một lần nữa, thứ ánh sáng màu da cam lại trở nên tím đỏ.
Quỳ bên miệng hố, Jack thận trọng nghiêng người và lắc mạnh cánh tay lẫn bàn tay đẫm máu lên đó. Những giọt máu đỏ rơi xuống trên thứ ánh sáng sôi sục.
Nhiều tiếng thét the thé vang lên, như trong cơn hấp hối. Lửa trong hố yếu dần. Mép hố không còn rời ra nữa.
Nhưng như vậy vẫn chưa hết.
Tiếng gào thét lại một lần nữa vang lên, những đốm sáng lại bùng lên và miệng hố lại như muốn rã ra.
Thở hổn hển, ướt đẫm mồ hôi, cố gắng không để mình ngã gục vì khiếp đảm và sự thôi thúc phải bỏ chạy, Jack biết rằng nếu không dứt khoát, cái hố sẽ lại rộng ra và nuốt chửng anh, dù anh có trốn ở nơi nào.
Anh đưa tay phải, cào cấu những vết thương ở bàn tay và cánh tay trái, cốt cho máu tuôn ra nhiều hơn. Sự sợ hãi làm anh không còn biết đau nữa. Anh quơ mạnh tay, để máu nhỏ giọt trên miệng hố.
o O o
Những giãy dụa sau cùng của mãnh lực u tối đã rời khỏi những cục đất, khiến chúng hoàn toàn bất động. Cuối cùng, linh mục Walotsky cầm lên một cục đất và bóp nát nó trong tay. Penny và Davey kinh ngạc nhìn vị linh mục.
Rồi Penny quay sang hỏi Rebecca:
- Dì ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Dì cũng không biết nữa. Nhưng theo dì nghĩ thì có lẽ ba của con đã chiến thắng và Lavelle đã chết.
Và Rebecca hướng mắt về cuối nhà thờ, nói nho nhỏ, như thể Jack sẽ bước vào:
- Jack à, em yêu anh!
Ánh sáng trong miệng hố nhạt dần, chuyển sang màu da cam, rồi màu xanh. Jack chăm chú quan sát, không dám tin rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Từ lòng đất phát ra tiếng ken két, như thể tiếng cửa đang đóng lại. Những tiếng la hét đầy thù hận và phẫn nộ đã chuyển thành những tiếng rên rỉ tuyệt vọng, thảm thương.
Ánh sáng trong hố cũng tắt lịm cùng lúc với tiếng ken két và cái mùi lưu huỳnh nồng nặc. Không còn một tiếng động nào nữa. Cái hố giờ chỉ đơn giản là một cái lỗ trên nền đất.
Bốc lấy một nắm tuyết, Jack đắp lên vết thương ở tay để ngăn xuất huyết. Anh ngạc nhiên khi nghe thấy trong gió giọng nói của Rebecca với câu nói mà anh thích nghe nhất, “Jack à, em yêu anh.”
Và anh cũng nói nho nhỏ: “Anh cũng yêu em.”
Bỏ lại cái hố sau lưng, Jack đi vào nhà. Anh biết mình phải gọi xe cấp cứu để đưa Carver vào bệnh viện, rồi còn phải đi đón Rebecca và bọn trẻ nữa.