Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 20
N
hìn gì nào? – Ông Lafaye vừa hỏi vừa kéo lại cái quần ngủ.
Lucy chỉ vào con rối:
— Nó… nó định bỏ trốn.
Nhưng ông Lafaye vẫn khoanh tay đứng im.
— Lại một trò hề nữa phải không? – Bà Lafaye tức giận hỏi.
— Ba chẳng thấy có cái gì đáng buồn cười ở đây cả. – Ông Lafaye lắc đầu nói tiếp.
— Ngài Wood định lẩn trốn theo cầu thang này. – Lucy mạnh dạn nói tiếp. – Nó có thể làm được tất cả. Nó…
— Đây không phải là chỗ đùa của con. – Bà Lafaye gắt lên. – Chẳng có gì đáng gọi là hài hước ở đây cả. Lucy, tại sao con lại đánh thức mọi người lúc nửa đêm…
— Ba có cảm tưởng rằng con đã bị điên rồi, con gái ạ. Ba đang thấy rất là lo lắng. – Ông Lafaye tiếp tục. – Sau những gì đã xảy ra tối hôm qua…
Lucy cúi người xuống để túm lấy ngài Wood. Nó cầm vào vai con rối rồi lắc thật mạnh.
— Ba mẹ hãy nghe con nói! – Nó kêu lên. – Con rối này có thể đi được! Nó có thể chạy được, nói được! Nó… nó là một sinh vật sống!
Lucy thôi không lắc mà để con rối nằm thành một đụn bất động dưới đất.
— Ba nghĩ rằng cần phải đưa con tới bác sĩ thôi. – Ông Lafaye lo lắng nói.
— Không! Con cũng đã nhìn thấy như vậy! – Caro nói xen vào. – Chị Lucy nói đúng! Rõ ràng là con rối đã cử động. Con muốn nói: con tin chắc rằng nó đã chuyển động!
— Lại một trò hề ngu ngốc nữa phải không? – Bà Lafaye bực dọc hỏi lại. – Sau những gì xảy ra ở trường tối qua, mẹ tưởng như thế là đủ rồi chứ!
— Nhưng, thưa mẹ… – Lucy lại bắt đầu nói trong khi mắt vẫn không rời khỏi cái đụn gỗ mặc quần áo dưới chân.
— Lên giường! – Bà Lafaye ngắt lời. – Ngày mai con hãy nghỉ học. Rồi mẹ sẽ bàn tới chuyện phạt cả hai đứa.
— Cả con nữa à? – Caro kêu lên. – Con có làm gì đâu?
— Mẹ à, con nói sự thật đấy! – Lucy nhấn giọng.
— Ba thật sự vẫn chưa hiểu cái trò hề này của con. – Ông Lafaye vừa nói vừa lắc đầu. – Con làm như vậy vì lẽ gì không biết?
— Lên giường! Cả hai đứa hãy đi ngủ ngay lập tức! – Bà Lafaye ra lệnh. – Và cất con rối này ngay đi cho khuất mắt tôi!
Nói rồi bà Lafaye quay ngoắt đi cùng với ông chồng. Caro tự nhiên cảm thấy buồn khi nhìn thấy cô chị lầm lũi ôm ngài Wood quay về phòng.
— Em có tin chị không, Caro? – Lucy vừa hỏi vừa quẳng con rối lên giường.
— Có, em có tin. – Caro bối rối đáp lại, mắt nó đang nhìn vào con rối ở trên giường.
Lucy cũng quay sang nhìn ngài Wood của mình. Nó chợt nhìn thấy con rối lại đang chớp chớp mắt và từ từ đứng dậy.
— Ôi!
Nó thốt lên một tiếng rồi đưa tay chộp lấy cổ tay con rối.
— Caro, nhanh lên! Nó lại bắt đầu cử động rồi đấy!
— Chị muốn em phải làm gì bây giờ?
— Chị cũng chẳng biết nữa. – Lucy trả lời trong khi con rối đã nhảy bổ xuống tấm thảm dưới nền nhà và cố vùng vẫy khỏi hai cánh tay đang nắm chặt lấy cổ nó. – Chúng ta cần phải…
— Chúng mày sẽ chẳng thể làm được điều gì đâu. – Ngài Wood ngắt lời. – Từ nay trở đi, ta sẽ làm chủ. Ta là người mới sống dậy! Mới sống dậy!
— Nhưng… tại sao? – Lucy hỏi trong khi nó còn không tin ở mắt mình nữa. – Nói cho cùng thì mày chỉ là một con rối và…
Con rối hít một hơi rồi nói bằng một giọng khinh khỉnh:
— Chính mày đã trả lại cho tao cuộc sống. Chính mày đã đọc cái lời bùa chú đó.
— Bùa chú à? Mày định nó về cái gì thế?
Bất giác, Lucy nhớ lại chuyện hôm nọ. Nó đã đọc những chữ quái lạ ghi trên một mẩu giấy được nhét trong túi áo con rối.
— Thế là ta lại được trở về với cuộc sống, cảm ơn nhé! – Con rối tiếp tục gầm gừ. – Từ nay trở đi, mày và em mày sẽ là đầy tớ của ta.
Trong khi khiếp sợ nhìn bộ mặt cười của con rối, trong đầu Lucy chợt lóe lên một ý nghĩ. Nó nhớ tới mẩu giấy được nhét trả vào trong túi của con rối.
“Nếu mình đọc ngược lại cái dòng chữ đó, – nó thầm nghĩ. – liệu con rối có trở lại trạng thái bất động được không?”
Lucy tóm chặt lấy ngài Wood. Con rối cố xoay người tránh đi nhưng không được bởi cô chủ nhỏ đã nhanh hơn và đã móc được tờ giấy màu vàng đó ra.
— Đưa cái mẩu giấy đó cho ta ngay! – Con rối gào lên.
Nó cổ nhảy lên để giật lại mẩu giấy nhưng không được bởi chiều cao của nó không cho phép nó làm được những việc như vậy.
Lucy nhanh tay mở rộng tờ giấy đó ra rồi đọc to từ cuối dòng lên:
— Karrano molonu loma odonna marri karru.