With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Collins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Hunger Games
Dịch giả: Trần Quốc Tân
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhật Trường
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ho Peeta uống chỗ nước xuýt mất đến cả tiếng đồng hồ dỗ dành, cầu xin, đe dọa, và vâng, hôn nữa, nhưng cuối cùng, từng ngụm một, cậu ấy đã uống hết chiếc bình. Tôi để cậu ấy chìm vào giấc ngủ sau đó và chăm sóc nhu cầu cá nhân của mình, ngấu nghiến bữa tối với thịt groosling và các loại củ trong khi tôi nhìn lên trời xem báo cáo hàng ngày. Không có thương vong mới. Tuy nhiên, Peeta và tôi đã cho khán giả một ngày tương đối thú vị. Hy vọng rằng, các nhà Thiết lập Trò chơi sẽ cho chúng tôi một đêm yên bình.
Tôi theo phản xạ nhìn xung quanh tìm một cái cây tốt để làm tổ trên đó trước khi tôi nhận ra là đã kết thúc rồi. Ít nhất là trong một thời gian. Tôi không thể bỏ Peeta không được canh chừng trên mặt đất. Tôi bỏ lại quang cảnh nơi cậu ấy ẩn nấp trước đây bên bờ suối mà không thu dọn – làm thế nào tôi có thể che giấu nó? – và chúng tôi chỉ mới xuôi dòng suối được có năm mươi yard. Tôi đeo chiếc kính của mình vào, sẵn sàng vũ khí, chuẩn bị mọi thứ để canh gác.
Nhiệt độ giảm mạnh và rất nhanh tôi ớn lạnh đến tận xương. Cuối cùng, tôi nhượng bộ và chui vào trong túi ngủ với Peeta. Hơi ấm như lò sưởi và tôi rất biết ơn nằm xích lại gần cho đến khi tôi nhận ra nó hơn cả ấm, nó quá nóng bởi chiếc túi ngủ đang bức xạ lại cơn sốt của cậu ấy. Tôi kiểm tra trán của cậu ấy, thấy nó nóng ran và khô. Tôi không biết phải làm gì. Bỏ cậu ấy trong túi ngủ và hy vọng hơi nóng quá mức đó sẽ xua đi cơn sốt ư? Đưa cậu ấy ra và hy vọng hơi lạnh ban đêm sẽ làm giảm nhiệt độ? Tôi kết thúc với việc nhúng ướt một miếng băng gạc và đặt nó lên trán cậu ấy. Nó có vẻ ít tác dụng, nhưng tôi sợ làm bất cứ thứ gì quá mạnh.
Tôi trải qua cả đêm nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Peeta, làm ướt lại băng gạc, và cố gắng không chú tâm vào thực tế rằng với việc lập nhóm với cậu ấy, tôi làm cho bản thân mình trở nên yếu hơn rất nhiều so với lúc một mình. Bị mắc kẹt trên mặt đất, phải canh gác, với một người rất ốm yếu đang cần được chăm sóc. Nhưng tôi biết trước cậu ấy đã bị thương. Và tôi vẫn đi tìm cậu ấy. Tôi sẽ chỉ cần tin tưởng rằng bất cứ bản năng nào gửi tôi đến để tìm cậu ấy là điều tốt.
Khi bầu trời ửng hồng, tôi nhận thấy mồ hôi lóng lánh trên môi Peeta và phát hiện ra cơn sốt đã lui. Cậu ấy chưa trở lại bình thường, nhưng thân nhiệt đã giảm đi vài độ. Đêm qua, khi tôi thu lượm dây leo, tôi bắt gặp một bụi dâu rừng của Rue. Tôi bứt quả và nghiền nó ra trong bình đựng nước xuýt với nước lạnh.
Peeta đang cố gắng ngồi dậy khi tôi tiến vào hang. “Mình đã tỉnh dậy và cậu thì đi rồi,” cậu ấy nói. “Mình đã lo cho cậu.”
Tôi phải phì cười khi tôi cho cậu ấy nằm xuống. “Cậu đã lo lắng cho mình ư? Cậu có tự quan sát bản thân gần đây không?”
“Mình nghĩ Cato và Clove có thể đã tìm ra cậu. Họ thích đi săn lùng vào ban đêm,” cậu ấy nói, vẫn có vẻ nghiêm trọng.
“Clove ư? Đó là ai?” tôi hỏi.
“Cô gái từ Đặc khu 2. Cô ta vẫn sống, đúng không?” cậu ấy nói.
“Đúng, chỉ còn họ, chúng ta, Thresh và Mặt Cáo,” tôi nói. “Đó là cái tên mình đặt cho cô gái đến từ Đặc khu 5. Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tốt hơn hôm qua. Đây là một sự cải thiện lớn lao khi ra khỏi chỗ bùn lầy,” cậu ấy nói. “Quần áo sạch sẽ, thuốc và một chiếc túi ngủ… và cậu.”
Ồ, phải rồi, cả một câu chuyện lãng mạn. Tôi vươn tay để chạm vào má cậu ấy và cậu ấy bắt lấy bàn tay tôi, rồi đặt nó lên môi mình. Tôi nhớ cha tôi cũng làm những việc như thế này với mẹ tôi và tôi tự hỏi Peeta lấy nó ở đâu ra. Chắc chắn không phải từ cha cậu ấy và mụ phù thủy kia.
“Sẽ không thêm nụ hôn nào nữa dành cho cậu cho đến khi cậu ăn xong,” tôi cảnh báo.
Chúng tôi phải dựng cậu ấy lên dựa vào tường và cậu ấy ngoan ngoãn nuốt những ngụm dâu nghiền mà tôi đút cho. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn từ chối thịt groosling.
“Cậu đã không ngủ,” Peeta lên tiếng.
“Mình không sao,” tôi nói. Nhưng sự thật là, tôi kiệt sức.
“Giờ ngủ đi. Mình sẽ canh chừng. Mình sẽ đánh thức cậu nếu có gì xảy ra,” cậu ấy nói. Tôi do dự. “Katniss, cậu không thể thức mãi được.”
Cậu ấy đã đúng điểm đó. Cuối cùng thì tôi cũng sẽ phải ngủ. Và có lẽ tốt hơn là nên ngủ ngay bây giờ khi cậu ấy có vẻ khá tỉnh táo và chúng tôi có ánh sáng ban ngày đứng về phía mình. “Thôi được,” tôi nói. “Nhưng chỉ trong vài giờ thôi. Sau đó cậu đánh thức mình dậy.”
Lúc này chiếc túi ngủ quá ấm. Tôi trải phẳng nó ra trên nền hang và nằm xuống, một tay vẫn đặt lên cây cung phòng trường hợp tôi phải bắn ngay lúc phát hiện ra. Peeta ngồi bên cạnh tôi, dựa vào tường, cái chân bị thương duỗi ra trước mặt, mắt cậu ấy dán vào thế giới bên ngoài. “Ngủ đi,” cậu ấy nói dịu dàng. Bàn tay cậu ấy chải những lọn tóc xõa ra khỏi trán tôi. Không giống như những nụ hôn và sự âu yếm đóng kịch từ trước đến giờ, cử chỉ này dường như rất tự nhiên và thoải mái. Tôi không muốn cậu ấy dừng lại và cậu ấy cũng không dừng. Cậu ấy vẫn tiếp tục vuốt tóc tôi khi tôi ngủ.
Quá lâu. Tôi ngủ quá lâu. Tôi biết ngay từ lúc mở mắt ra rằng chúng tôi đã ở vào buổi chiều. Peeta vẫn ở ngay bên cạnh tôi, vị trí của cậu ấy không thay đổi. Tôi ngồi dậy, cảm thấy có chút gì đó dè chừng nhưng đã được nghỉ ngơi tốt hơn trong nhiều ngày qua.
“Peeta, cậu đã được dặn là phải gọi mình dậy sau một vài giờ rồi mà,” tôi nói.
“Để làm gì? Không có gì xảy ra ở đây hết,” cậu ấy nói. “Với lại mình thích nhìn cậu ngủ. Cậu không cau có. Cải thiện vẻ ngoài của cậu rất nhiều.”
Điều này, tất nhiên, đem đến một cái quắc mắt làm cậu ấy cười toe toét. Đó là lúc tôi nhận ra môi cậu ấy khô khốc đến mức nào. Tôi kiểm tra má cậu ấy. Nóng như một lò than. Cậu ấy khẳng định rằng đã uống nước, nhưng tôi cảm thấy những cái chai vẫn còn đầy nguyên. Tôi đưa cho cậu ấy thêm vài viên thuốc và đứng trông chừng khi cậu ấy uống lít nước đầu tiên, rồi đến lít thứ hai. Sau đó tôi chăm sóc các vết thương nhỏ của cậu ấy, vết bỏng, vết ong chích, mà đang cho thấy đã cải thiện rất nhiều. Tôi làm mình cứng rắn lên và gỡ băng cho cái chân cậu ấy.
Trái tim tôi như chùng xuống. Nó tệ hơn, tệ hơn rất nhiều. Dễ nhận ra là không có mủ nữa, nhưng sưng lên to hơn và chỗ da căng bóng thì đỏ rực. Sau đó tôi nhìn thấy vết đỏ bắt đầu lan lên chân cậu ấy. Nhiễm trùng máu. Không được ngăn chặn, chắc chắn nó sẽ giết chết cậu ấy. Những chiếc lá tôi nhai và thuốc mỡ không có tác dụng với nó. Chúng tôi sẽ cần những loại thuốc chống nhiễm trùng cực mạnh từ Capitol. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi giá cả của những loại thuốc hiệu nghiệm đó. Nếu Haymitch gộp mọi phần quà của các nhà tài trợ lại, liệu ông ấy có đủ tiền không? Tôi nghi ngờ điều đó. Giá cả của quà tặng tăng lên theo thời gian kéo dài Trò chơi. Cái giá để mua được một bữa ăn đầy đủ trong ngày đầu tiên sẽ chỉ mua được một cái bánh quy vào ngày thứ mười hai. Và loại thuốc mà Peeta cần đã ở mức giá cực cao ngay từ đầu.
“Chà, sưng tấy hơn, nhưng mủ thì không còn nữa,” tôi nói bằng giọng run run.
“Mình biết nhiễm trùng máu là thế nào, Katniss,” Peeta nói. “Ngay cả khi mẹ mình không phải là người chữa bệnh.”
“Cậu sẽ chỉ cần phải chịu đựng lâu hơn những người khác thôi Peeta. Họ sẽ chữa được nó ở Capitol khi chúng ta chiến thắng,” tôi nói.
“Phải rồi, đó là một kế hoạch tốt đấy,” cậu ấy trả lời. Nhưng tôi cảm thấy điều này chủ yếu là vì tôi.
“Cậu phải ăn. Làm cho cậu khỏe lên. Mình sẽ làm súp cho cậu,” tôi nói.
“Đừng nhóm lửa lên,” cậu ấy nói. “Nó không đáng đâu.”
“Chúng ta sẽ xem sao,” tôi đáp lại. Khi tôi lấy chiếc bình xuống suối, tôi ngạc nhiên thấy trời nóng kinh khủng thế nào. Tôi thề là các Nhà thiết lập Trò chơi đã làm tăng vọt nhiệt độ lên vào ban ngày và cho nó tụt hẳn xuống vào ban đêm. Tuy nhiên, nhiệt độ của những tảng đá phơi dưới nắng bên dòng suối cho tôi một ý tưởng. Có lẽ tôi không cần phải nhóm một ngọn lửa.
Tôi sắp đặt trên một tảng đá lớn có bề mặt phẳng nằm giữa đường từ dòng suối đến hang. Sau khi làm sạch nửa bình nước, tôi đặt nó trực tiếp dưới ánh nắng mặt trời và cho thêm vài hòn đá nóng to bằng quả trứng vào nước. Tôi là người đầu tiên công nhận rằng tôi không giỏi nấu nướng. Nhưng vì súp chủ yếu bao gồm cho mọi thứ vào một cái bình và chờ đợi, nên nó là một trong những món tôi nấu khá hơn. Tôi băm nhỏ thịt groosling cho đến khi nó gần như nhuyễn ra và nghiền vài loại củ của Rue. Thật may là chúng đều đã được nướng rồi nên chúng hầu như chỉ cần được làm nóng lên. Đã xong, dưới ánh mặt trời và các viên đá, nước đã ấm lên. Tôi cho thịt và củ vào, đổi những viên đá mới, và đi tìm thứ rau gì đó để tăng hương vị nó thêm một chút. Trước khi quá lâu, tôi tìm ra một cụm rau thơm mọc ở chân vài tảng đá. Hoàn hảo. Tôi thái chúng ra thật nhỏ và cho thêm vào bình, đổi các viên đá một lần nữa, đậy nắp lại, và để mọi thứ được hầm lên.
Tôi thấy có rất ít dấu hiệu của các con thú xung quanh, nhưng tôi cảm thấy không thoải mái khi bỏ Peeta lại một mình trong lúc đi săn, nên tôi đặt nửa tá bẫy và hy vọng tôi may mắn. Tôi băn khoăn về các cống phẩm khác, bây giờ họ xoay sở thế nào khi nguồn thực phẩm chính của họ đã bị thổi bay. Ít nhất ba người trong số họ, Cato, Clove và Mặt Cáo, đã phải sống dựa vào đó. Tuy nhiên Thresh có lẽ không cần. Tôi có linh cảm rằng cậu ta chắc phải có những kiến thức giống Rue về cách làm thế nào để tự nuôi sống bản thân từ thế giới xung quanh. Họ có đang đánh nhau không? Đang tìm kiếm chúng tôi ư? Có thể một trong số họ đã xác định được vị trí của chúng tôi và chỉ đang chờ đến thời cơ thích hợp để tấn công. Ý nghĩ đó làm tôi quay trở lại hang.
Peeta đang nằm dài trên chiếc túi ngủ dưới bóng của các tảng đá. Mặc dù gương mặt cậu ấy sáng lên một chút khi tôi bước vào, nhưng rõ ràng là cậu ấy cảm thấy khổ sở. Tôi đặt những miếng vải mát lên đầu cậu ấy, nhưng chúng gần như đã ấm lên ngay khi chạm vào da cậu ấy.
“Cậu có muốn gì không?” tôi hỏi.
“Không,” cậu ấy trả lời. “Cảm ơn cậu. Đợi đã, có. Kể chuyện cho mình nghe đi.”
“Kể chuyện ư? Về cái gì?” tôi nói. Tôi không phải người giỏi kể chuyện. Nó là một dạng giống như hát hò. Nhưng một lần cách đây lâu rồi, Prim đã vòi vĩnh được một câu chuyện từ tôi.
“Chuyện gì đó vui vẻ. Kể cho mình nghe về ngày hạnh phúc nhất mà cậu có thể nhớ được,” Peeta nói.
Tôi thở hắt ra, nửa như thở dài, nửa như trút bỏ bực tức. Một câu chuyện vui ư? Điều này sẽ đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn món súp. Tôi vắt óc ra để nhớ lại những kỷ niệm vui. Phần lớn chúng là về Gale và tôi ở ngoài săn bắn và không hiểu sao tôi không nghĩ chúng sẽ hấp dẫn với cả Peeta lẫn khán giả. Vậy thì chỉ còn lại Prim.
“Mình đã bao giờ kể cho cậu nghe về việc làm thế nào mình kiếm được con dê cho Prim chưa?” tôi hỏi. Peeta lắc đầu và nhìn tôi chờ đợi. Nên tôi bắt đầu. Nhưng thận trọng. Vì những lời nói của tôi sẽ được truyền đi trên toàn Panem. Và trong khi mọi người sẽ dễ dàng suy luận ra rằng tôi đi săn bất hợp pháp, tôi không muốn làm hại Gale hay Greasy Sae, hay người bán thịt, hay thậm chí cả những Người giữ trị an ở quê nhà, những người là khách hàng của tôi, bằng cách công khai thông báo rằng họ cũng phạm luật.
Đây là câu chuyện thật về việc làm thế nào tôi kiếm được tiền mua con dê Lady cho Prim. Đó là một buổi tối ngày thứ sáu, ngày trước sinh nhật lần thứ mười của Prim vào cuối tháng năm. Ngay khi tan học, Gale và tôi đã vào rừng, bởi vì tôi muốn có đủ đồ để trao đổi lấy một món quà cho Prim. Có thể một ít vải mới để may váy hay một chiếc lược. Bẫy chúng tôi đặt đã bắt được kha khá và rừng thì đầy rau xanh, nhưng điều này cũng thực sự không hơn một mẻ trung bình vào đêm ngày thứ sáu của chúng tôi. Tôi đã rất thất vọng khi quay về mặc dù Gale đã nói rằng chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt hơn vào ngày mai. Chúng tôi đang ngồi nghỉ một lát bên dòng suối khi tôi nhìn thấy nó. Một con nai đực còn non, theo kích thước thì nó chắc khoảng một tuổi. Gạc của nó vừa mới nhú lên, vẫn còn nhỏ và phủ đầy lông nhung. Nó đã ở tư thế chuẩn bị chạy nhưng không chắc chắn về chúng tôi, không quen thuộc với con người. Rất xinh đẹp.
Có lẽ sẽ giảm xinh đẹp đi khi hai mũi tên bắn vào nó, một vào cổ và một cái khác vào ngực. Gale và tôi đã bắn cùng một lúc. Con nai cố gắng chạy nhưng bị trượt ngă, và con dao của Gale đã cắt vào họng nó trước khi nó kịp biết chuyện gì đã xảy ra. Trong giây lát, tôi cảm thấy day dứt vì đã giết một thứ gì đó thật trong sáng và thuần khiết. Và rồi dạ dày tôi sôi ùng ục với ý nghĩ về tất cả chỗ thịt tươi và ngon đó.
Một con hươu! Gale và tôi đã bắt được ba con tất cả. Con đầu tiên, một con hươu cái, không hiểu vì sao bị thương ở chân, nên gần như không tính. Nhưng từ kinh nghiệm đó chúng tôi biết rằng đừng lôi thịt súc vật vào Hob. Nó sẽ gây ra sự lộn xộn với việc mọi người đấu giá cho từng bộ phận và thực sự cố gắng giành giật các phần cho chính họ. Greasy Sae đã can thiệp và đưa chúng tôi cùng với con hươu đến cửa hàng thịt, nhưng không trước lúc nó đã bị phá hỏng tồi tệ, những súc thịt lớn đã bị lấy đi, tấm da bị thủng lỗ chỗ. Mặc dù mọi người trả giá công bằng, nó vẫn thấp hơn giá trị thực của con thú.
Lần này, chúng tôi đợi đến khi trời tối và trượt qua cái lỗ ở hàng rào gần với cửa hàng thịt. Mặc dù chúng tôi được biết là các thợ săn, nhưng cũng không hay ho gì khi mang theo một con hươu nặng 150 pound xuyên qua các khu phố của Đặc khu 12 vào ban ngày giống như chúng tôi đang dí nó vào mặt các quan chức.
Người chủ của hàng thịt, một người phụ nữ lùn, mập mạp tên là Rooba, đến mở cửa sau khi chúng tôi gõ. Bạn không mặc cả được với Rooba. Bà ấy sẽ đưa cho bạn một mức giá mà bạn có thể chấp nhận hoặc rời đi, nhưng nó là một mức giá hợp lý. Chúng tôi chấp nhận giá của bà ấy trả cho con hươu và bà ấy cho thêm chúng tôi hai miếng thịt nai nướng mà chúng tôi có thể đem đi sau khi mổ thịt xong. Ngay cả khi đã chia đôi tiền, cả tôi và Gale cũng chưa từng cầm nhiều tiền một lúc như vậy trong đời mình. Chúng tôi quyết định giữ bí mật và làm gia đình mình ngạc nhiên với thịt và tiền vào cuối ngày hôm sau.
Đây là lý do tôi thực sự có tiền để mua con dê, nhưng tôi kể với Peeta là tôi đã bán một cái mề đay cũ bằng bạc của mẹ tôi. Điều mà chẳng thể làm hại ai cả. Sau đó tôi đặt câu chuyện trong buổi chiều muộn của ngày sinh nhật Prim.
Gale và tôi đi đến chợ trên quảng trường để tôi có thể mua các vật liệu may váy. Khi tôi đang lướt các ngón tay của mình trên chiều dài của tấm vải cotton màu xanh lam dày, thì một thứ gì đó lọt vào mắt tôi. Một ông già đang giữ một đàn dê nhỏ phía bên kia của Seam. Tôi không biết tên thật của ông ấy, mọi người chỉ gọi ông ấy là Ông già chăn dê. Các khớp xương của ông ấy sưng phồng và bị trẹo đi trong hình dạng đau đớn, và ông ấy có chứng ho khan cho thấy ông ấy đã từng làm việc nhiều năm trong hầm mỏ. Nhưng ông ấy may mắn. Trong cuộc đời mình ông ấy đã dành dụm đủ để tậu được đàn dê này và bây giờ có gì đó để làm trong những năm cuối đời chứ không phải chịu cảnh dần chết đói. Ông ấy bẩn thỉu và thiếu kiên nhẫn, nhưng những con dê thì rất sạch sẽ và sữa của chúng rất giàu dinh dưỡng nếu bạn có thể mua được nó.
Một trong những con dê, lông trắng với vài đốm đen, đang nằm trên một chiếc xe bò. Thật dễ dàng để hiểu tại sao. Một thứ gì đó, có lẽ là một con chó, đã cắn vào vai nó và vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng. Nó rất tệ, Ông già chăn dê phải bế nó lên để vắt sữa. Nhưng tôi nghĩ tôi biết ai đó có thể chữa cho nó.
“Gale,” tôi thì thầm. “Em muốn con dê đó cho Prim.”
Sở hữu một con dê cái có thể thay đổi cuộc sống của bạn ở Đặc khu 12. Những con vật này có thể sống được từ hầu hết mọi thứ, cánh đồng Meadow là nơi hoàn hảo để nuôi chúng và chúng có thể cho bốn lít sữa một ngày. Để uống, để làm pho mát, để bán. Nó thậm chí không vi phạm pháp luật.
“Nó đã bị thương rất nặng rồi,” Gale nói. “Chúng ta tốt hơn nên xem xét kỹ.”
Chúng tôi đi đến và mua một cốc sữa uống chung, sau đó đứng quan sát con dê như thể tò mò vu vơ.
“Để nó yên,” ông già lên tiếng.
“Chỉ xem thôi,” Gale nói.
“Thế thì xem nhanh. Nó sẽ đến hàng thịt sớm thôi. Hiếm người mua sữa của nó, và rồi họ chỉ trả giá có một nửa,” ông già nói.
“Người chủ hàng thịt trả giá nó bao nhiêu?” tôi hỏi.
Ông già nhún vai. “Ở đây mà xem.” Tôi quay lại và nhìn thấy Rooba đang đi ngang qua quảng trường đến chỗ chúng tôi. “Thật may là bà đã xuất hiện,” Ông già chăn dê lên tiếng khi bà ấy tới. “Con bé này đang xem xét con dê của bà.”
“Không giống như nó đã được mua trước,” tôi nói một cách bất cẩn.
Rooba nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi cau mày nhìn con dê. “Nó chưa được. Nhìn vai nó kìa. Cá với ông là nửa thân nó sẽ là vô giá trị ngay cả để làm xúc xích.”
“Cái gì?” Ông già chăn dê kêu lên. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi.”
“Chúng ta đã thỏa thuận về một con thú với một vài vết răng. Không phải thứ đó. Bán nó cho cô gái này nếu cô ta đủ ngu ngốc để đi mua nó,” Rooba nói. Khi bà ấy bỏ đi, tôi bắt được một cái nháy mắt.
Ông già chăn dê nổi điên, nhưng ông ta vẫn muốn rũ bỏ con dê. Chúng tôi phải mất đến nửa giờ để thỏa thuận được giá cả. Cả một đám đông tụ tập lại lúc đó để đưa ra các ý kiến. Đó sẽ là một vụ mua bán hời nếu con dê sống; tôi sẽ mất tiền nếu nó chết. Mọi người chia ra các phe khác nhau trong cuộc tranh luận, nhưng tôi đã lấy con dê.
Gale đề nghị dắt con dê. Tôi nghĩ anh ấy cũng như tôi, rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của Prim. Ngay lúc kết thúc vụ giao dịch chóng vánh, tôi mua một sợi ruy băng hồng và buộc quanh cổ nó. Sau đó chúng tôi nhanh chóng trở về nhà tôi.
Bạn phải nhìn thấy phản ứng của Prim khi chúng tôi bước vào nhà với con dê. Hãy nhớ đây là cô bé đã khóc lóc để cứu con mèo già xấu xí Buttercup. Con bé quá sung sướng nên vừa khóc vừa cười. Mẹ tôi thì ít chắc chắn hơn khi nhìn vết thương, nhưng cả hai người họ đều bắt tay vào xử lý nó, nghiền các loại thảo dược và dỗ dành để đổ thuốc vào họng con thú.
“Họ có vẻ giống cậu,” Peeta lên tiếng. Tôi gần như quên mất cậu ấy đang ở đó.
“Ồ, không, Peeta. Họ tạo ra kỳ tích. Thứ đó không thể chết được nếu nó đã cố gắng để chết,” tôi nói. Nhưng rồi tôi cắn lưỡi mình, nhận ra điều đó nghe sẽ như thế nào đối với Peeta, người đang sắp chết, trong bàn tay kém cỏi của tôi.
“Đừng lo. Mình sẽ không cố,” cậu ấy đùa. “Kể nốt câu chuyện đi.”
“À, thế đó. Mình chỉ nhớ là đêm ấy, Prim khăng khăng đòi ngủ cùng con Lady trên cái chăn gần đống lửa. Và chỉ ngay trước lúc họ thiếp đi, con dê đã liếm má con bé, giống như nó hôn chúc con bé ngủ ngon hay gì đó,” tôi nói. “Nó đã say mê con bé.”
“Nó còn đeo dải ruy băng hồng không?” cậu ấy hỏi.
“Mình nghĩ vậy,” tôi trả lời. “Tại sao?”
“Mình chỉ đang cố hình dung ra bức tranh đó,” cậu ấy trầm ngâm. “Mình có thể hiểu tại sao ngày hôm đó lại làm cậu thấy hạnh phúc.”
“À, mình đã biết rằng con dê đó sẽ là một mỏ vàng nhỏ,” tôi nói.
“Đúng, tất nhiên mình đang nói đến điều đó, không phải niềm vui lâu dài mà cậu đã tặng cho người em gái mà cậu vô cùng yêu thương đến mức thay vị trí của em ấy trong buổi chọn cống phẩm,” Peeta lạnh nhạt.
“Con dê đã đáng giá. Giá trị của nó còn lớn gấp vài lần giá mình bỏ ra,” tôi cao giọng.
“À, nó cũng không muốn làm bất cứ thứ gì khác sau khi cậu đã cứu sống nó,” Peeta đáp lại. “Mình cũng định làm như vậy.”
“Thật ư? Cậu lại định tiêu tốn của mình thứ gì đây?” tôi hỏi.
“Rất nhiều rắc rối. Đừng lo. Cậu sẽ lấy lại được hết,” cậu ấy trả lời.
“Chẳng hiểu cậu đang nói gì,” tôi nói và kiểm tra trán cậu ấy. Cơn sốt lại tăng lên. “Dù sao cậu cũng mát hơn một chút rồi.”
Âm thanh của hồi kèn làm tôi giật mình. Tôi bật dậy và bay đến cửa hang ngay tức khắc, không muốn bỏ lỡ một âm tiết nào. Đó là người bạn mới tốt bụng của tôi, Claudius Templesmith, và như tôi dự đoán, ông ta mời chúng tôi đến một bàn tiệc. Chà, chúng tôi không đói và tôi thực sự vẫy chào tạm biệt lời đề nghị của ông ta trong sự thờ ơ thì ông ta nói, “Giờ chờ đã. Vài người trong các bạn có thể đã từ chối lời mời của tôi. Nhưng đây không phải bữa tiệc thông thường. Mỗi người các bạn đang khao khát một thứ gì đó.”
Tôi đúng là đang khao khát một thứ gì đó. Một thứ gì đó có thể chữa được chân cho Peeta.
“Mỗi người các bạn sẽ tìm thấy thứ đó trong một chiếc ba lô, có đề số đặc khu của bạn, ở Cornucopia vào lúc bình minh. Nghĩ kỹ về việc từ chối xuất hiện. Đối với vài người trong các bạn, đây sẽ là cơ hội cuối cùng,” Claudius nói.
Không còn gì nữa, chỉ còn lời nói của ông ta lơ lửng trong không khí. Tôi nhảy lên khi Peeta giữ chặt lấy vai tôi từ đằng sau. “Không,” cậu ấy nói. “Cậu sẽ không mạo hiểm cuộc sống của cậu vì mình.”
“Ai nói mình định thế?” tôi nói.
“Vậy, cậu sẽ không đi chứ?” cậu ấy hỏi.
“Tất nhiên, mình sẽ không đi. Tin mình chút đi. Cậu có nghĩ mình sẽ chạy thẳng vào một thứ gì đó miễn-phí-cho-tất-cả để chiến đấu với Cato, Clove và Thresh không? Đừng có ngốc chứ,” tôi nói, giúp cậu ấy quay lại chỗ nằm. “Mình sẽ để họ chiến đấu với nhau, chúng ta sẽ xem xem ai sẽ xuất hiện trên bầu trời đêm mai và tìm ra một kế hoạch từ đó.”
“Cậu là một người nói dối dở tệ, Katniss. Mình không biết làm thế nào cậu sống được cho đến giờ.” Cậu ấy bắt đầu nhại lại tôi. “Mình đã biết rằng con dê đó sẽ là một mỏ vàng nhỏ. Dù sao cậu cũng mát hơn một chút rồi. Tất nhiên, mình sẽ không đi.” Cậu ấy lắc đầu. “Đừng bao giờ chơi cờ bạc. Cậu sẽ mất đến đồng xu cuối cùng,” cậu ấy nói.
Tôi giận đỏ mặt. “Thôi được, mình sẽ đi, và cậu không thể ngăn mình!”
“Mình sẽ theo cậu. Ít nhất được nửa đường. Mình có thể không đến được Cornucopia, nhưng nếu mình sẽ gào tên cậu, mình cá là ai đó sẽ tìm thấy mình. Và rồi mình chắc chắn sẽ chết,” cậu ấy nói.
“Cậu sẽ không đi nổi một trăm yard từ đây trên cái chân đó,” tôi cãi lại.
“Thế thì mình sẽ lê đi,” Peeta nói. “Cậu đi và mình cũng sẽ đi.”
Cậu ấy đủ cứng đầu và có lẽ đủ mạnh mẽ để làm điều đó. Gào hét theo tôi trong rừng. Ngay cả nếu một cống phẩm không tìm ra cậu ấy, một thứ gì khác cũng tìm ra. Cậu ấy không thể tự vệ. Có lẽ tôi phải nhốt cậu ấy kín trong hang đá để ra đi. Và ai biết được nỗ lực đó sẽ gây ra chuyện gì cho cậu ấy?
“Thế mình có thể làm gì? Ngồi ở đây và nhìn cậu chết ư?” tôi nói. Cậu ấy phải biết rằng đó không phải là một lựa chọn. Rằng khán giả sẽ ghét tôi. Và nói thẳng ra, tôi cũng ghét chính mình nếu như tôi thậm chí không thèm cố gắng.
“Mình sẽ không chết. Mình hứa. Nếu cậu hứa cậu sẽ không đi,” cậu ấy nói.
Chúng tôi lâm vào bế tắc. Tôi biết tôi không thể tranh cãi với cậu ấy về việc này, nên tôi không cố. Tôi giả vờ, miễn cưỡng nghe theo. “Thế thì cậu phải làm theo những gì mình nói. Uống nước, đánh thức mình dậy khi mình bảo cậu, và ăn hết súp cho dù vị của nó kinh khủng đến thế nào!” tôi tuôn một tràng với cậu ấy.
“Đồng ý. Bắt đầu chưa?” cậu ấy hỏi.
“Đợi ở đây,” tôi nói. Không khí trở nên lạnh hơn mặc dù mặt trời chưa lặn. Tôi đã đúng về việc các Nhà thiết lập Trò chơi làm rối loạn nhiệt độ. Tôi tự hỏi liệu thứ mà một ai đó vô cùng khao khát có phải là một chiếc chăn ấm không. Món súp vẫn ngon và ấm trong chiếc bình kim loại. Và thực sự vị của nó không quá tệ.
Peeta ăn mà không phàn nàn gì, thậm chí còn vét sạch cái bình để tỏ rõ sự hăng hái. Cậu ấy lải nhải mãi về việc nó ngon thế nào, điều mà sẽ được khuyến khích nếu bạn không biết cơn sốt có thể tác động thế nào đến người ta. Nghe cậu ấy nói giống như đang nghe Haymitch trước khi chất cồn nhấn chìm ông ấy trong ý nghĩ không mạch lạc. Tôi cho cậu ấy một liều thuốc hạ sốt khác trước khi cậu ấy mất trí hoàn toàn.
Khi tôi đi xuống suối để rửa mọi thứ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ là cậu ấy sẽ chết nếu tôi không đến bữa tiệc đó. Tôi sẽ giữ được cậu ấy trong một hoặc hai ngày, và rồi nhiễm trùng sẽ lan đến tim cậu ấy hay não hoặc phổi và cậu ấy sẽ ra đi. Và tôi sẽ ở đây một mình. Một lần nữa. Chờ đợi những cống phẩm khác.
Tôi quá chìm đắm vào suy nghĩ đó đến mức suýt bỏ lỡ chiếc dù, mặc dù nó hạ cánh ngay bên cạnh tôi. Sau đó tôi nhảy với theo nó, giật nó ra khỏi nước, xé lớp vải bạc để lấy lại chiếc lọ nhỏ. Haymitch đã làm được điều đó! Ông ấy đã lấy được thuốc – tôi không biết làm cách nào, thuyết phục được một vài kẻ ngốc lãng mạn bán đi trang sức của họ – và tôi có thể cứu Peeta! Tuy nhiên nó quả là một cái lọ bé nhỏ. Nó phải cực mạnh để có thể cứu chữa được một người ốm yếu như Peeta. Một chút băn khoăn lo lắng len lỏi trong tôi. Tôi mở nút chiếc lọ và hít một hơi sâu. Tinh thần tôi sụp xuống khi ngửi thấy mùi ngọt dịu nhẹ. Để cho chắc, tôi cho một giọt vào đầu lưỡi. Không nghi ngờ gì, nó là thuốc ngủ xi rô. Nó là một loại thuốc phổ biến ở Đặc khu 12. Rẻ, là loại thuốc uống, nhưng rất công hiệu. Hầu hết mọi người đều đã uống một liều lần này hay lần khác. Chúng tôi có một ít trong một cái chai ở nhà. Mẹ tôi dùng nó cho những bệnh nhân quá kích động, làm họ ngủ đi để khâu những vết thương nặng hay làm họ bất tỉnh, hay để giúp ai đó đang đau đớn vượt qua được một đêm. Chỉ cần dùng một ít thôi. Một lọ kích cỡ này có thể làm Peeta ngủ hết cả ngày, nhưng để làm gì chứ? Tôi quá giận dữ đến nỗi suýt nữa định ném sự trợ giúp cuối cùng của Haymitch vào dòng suối thì chợt hiểu ra. Cả một ngày ư? Điều đó còn hơn những gì tôi cần.
Tôi nghiền một ít dâu rừng để mùi vị không dễ nhận biết và cho thêm vài lá bạc hà để có tác dụng tốt. Sau đó tôi quay lại hang. “Mình mang đến cho cậu một món ngon đây. Mình đã tìm được một bụi dâu rừng mới ở xa hơn một chút xuôi dòng suối.”
Peeta mở miệng ăn miếng đầu tiên mà không ngần ngại. Cậu ấy nuốt xuống và hơi nhăn mặt. “Chúng rất ngọt.”
“Đúng, chúng là dâu ngọt. Mẹ mình làm mứt từ chúng. Cậu chưa từng ăn chúng trước đây à?” tôi nói, đẩy miếng tiếp theo vào miệng cậu ấy.
“Không,” cậu ấy nói, gần như bối rối. “Nhưng vị của chúng rất quen. Dâu ngọt ư?”
“Ừ, cậu không thể kiếm được chúng ở chợ mấy, chúng chỉ mọc hoang dã,” tôi nói. Một miếng khác được nuốt vào. Chỉ còn một miếng nữa thôi.
“Chúng ngọt như xi rô,” cậu ấy nói, ăn miếng cuối cùng. “Xi rô.” Mắt cậu ấy mở to khi cậu ấy nhận ra sự thật. Tôi giữ chặt tay lên miệng và mũi cậu ấy, ép cậu ấy nuốt vào thay vì nhổ ra. Cậu ấy cố bắt mình nôn những thứ đó ra, nhưng đã quá muộn, cậu ấy đã mất dần ý thức. Thậm chí khi cậu ấy lịm đi, tôi vẫn có thể nhìn thấy trong mắt cậu ấy rằng những gì tôi đã làm là không thể tha thứ.
Tôi ngồi lại trên hai gót chân và nhìn cậu ấy trong sự pha trộn giữa nỗi buồn và sự hài lòng. Một vệt dâu dính trên cằm cậu ấy và tôi lau nó đi. “Ai không thể nói dối chứ, Peeta?” tôi nói, mặc dù cậu ấy không thể nghe thấy tôi.
Điều đó không quan trọng. Những người khác trên toàn Panem có thể.
Đấu Trường Sinh Tử 1/3 Đấu Trường Sinh Tử 1/3 - Suzanne Collins Đấu Trường Sinh Tử 1/3