Nguyên tác: The Dark Arena
Số lần đọc/download: 648 / 77
Cập nhật: 2019-11-19 14:36:20 +0700
Chương 20
E
ddie và Mosca rời dãy nhà Nhân viên Dân chính, rồi đi trong hoàng hôn mùa thu đến trường bay.
Eddie nói:
— Lại thêm một người trong nhóm ra đi. Đầu tiên là Middileton, Leo, bây giờ là Wolf. Tôi đoán rồi tới cậu.
Mosca không đáp. Hai người đi ngược đám nhân viên đang rời căn cứ. Các lao công và thợ máy tiến về cửa ra. Bỗng mặt đất rung chuyển và có tiếng máy bay nổ giòn. Hai người đến gần một máy bay to sơn bạc.
Mặt trời xế chiều đã chếch về Tây. Mosca và Eddie hút thuốc chờ. Một chiếc Jeep chạy ra đường bay. Họ tiến về cầu thang máy bay và tới nơi đúng lúc chiếc Jeep chạy đến.
Wolf, Ursula và ông bố của Ursula bước xuống chiếc Jeep; ông cụ bỏ các bao đồ xuống xe. Wolf tươi cười với các bạn:
— Cảm ơn các bạn đã chịu khó tiễn tôi.
Anh ta bắt tay mọi người, giới thiệu ông cụ với họ, còn Ursula thì đã quen biết từ trước.
Cánh quạt cuốn gió làm cho lời trao đổi nghe tiếng được tiếng không, ông cụ đến gần máy bay, đưa bàn tay sờ nước sơn bạc, đi chung quanh như một con vật đói.
Eddie nói đùa với Wolf:
— Ông cụ đi máy bay lậu à?
Wolf cười:
— Ông ta không thể đi lậu trên tàu Queen Elizabeth.
Ursula không hiểu. Nàng nhìn người ta đưa hành lý lên máy bay rồi nắm tay Wolf. Wolf lại đưa tay cho Mosca và Eddie bắt.
— Tạm biệt. Thật tình tôi vui lắm. Không nói đùa đâu. Khi nào các cậu về Mỹ, nhớ tìm tôi. Eddie, cậu có địa chỉ của tôi mà.
Eddie hăng hái:
— Cố nhiên.
Wolf nhìn thẳng vào mắt Mosca:
— Chúc cậu may mắn. Tôi tiếc vụ áp phe của mình không thành nhưng bây giờ tôi nghĩ cậu có lý.
Mosca cười:
— Chúc cậu may mắn.
Wolf do dự, rồi nói:
— Tôi khuyên cậu một điều: Đừng chần chừ lâu để rời nơi này, Walter. Hãy trở về Mỹ càng sớm càng tốt. Tôi chỉ có thể nói thế.
Mosca cười:
— Cảm ơn cậu. Tôi sẽ về Mỹ gấp.
Ông cụ đi loanh quanh trước mũi máy bay rồi đến bên Wolf, dang hai cánh tay ra:
— Wolfgang. Con sẽ không quên cha ở lại đây chứ?
Ông cụ sắp khóc. Wolf vỗ nhẹ vai, ông cụ ôm hôn anh ta:
— Con chẳng khác gì con đẻ của cha. Cha sẽ nhớ con.
Mosca thấy Wolf bực, chán và trông cho máy bay cất cánh. Ông cụ ôm Ursula khóc:
— Ursula, con gái của cha, con là đứa con duy nhất. Con sẽ không quên cha chứ? Con sẽ không bỏ cha ở một mình trong mảnh đất ghê gớm này chứ?
Chắc chắn là Ursula không thể làm như thế được. Người con gái hôn ông cụ, vỗ về:
— Cha đừng lo ngại. Con sẽ đón cha ngay khi có giấy tờ.
Wolf cười kín đáo. Y chạm vai Ursula, nói tiếng Đức:
— Đã tới giờ.
Ông cụ rên rỉ:
— Ursula! Ursula!
Wolf chào vội Eddie và Mosca rồi chạy nhanh lên máy bay.
Qua cửa máy bay khuôn mặt Ursula hiện ra sau cửa kính dơ bẩn nhìn ông cụ. Ông lại khóc, vẫy khăn tay trắng chào cô.
Tiếng động cơ nổ rầm rầm, nhân viên máy bay đẩy chiếc thang lên xuống ra. Chiếc máy bay to màu bạc chạy từ từ trên đường bay mỗi lúc một nhanh cho đến lúc gượng gạo miễn cưỡng tách rời mặt đất để bay lên bầu trời xám mùa thu.
Mosca nhìn máy bay biến mất, nghe Eddie nói:
— Sứ mạng hoàn thành! Một kẻ thành công đang rời châu Âu. - Có một chút cay đắng trong giọng nói của anh.
Ba người đứng im lặng nhìn lên bầu trời, bóng họ ngả dài trên mặt đất lúc mặt trời ra khỏi đám mây.
Mosca nhìn ông cụ, biết rõ ông cụ sẽ không bao giờ gặp lại con gái và cũng không bao giờ rời xứ này. Khuôn mặt béo của ông cụ nhìn bầu trời trống trơn như tìm một tia hy vọng hay một lời hứa nào đó, rồi quay lại nhìn Mosca, giọng đầy căm thù và tuyệt vọng:
— Hy vọng đã tan rồi!
Mosca cho một mảnh vải vào xoong nước nóng, vắt khô ráo đắp lên mặt Hella. Nàng nằm trên ghế dài bế đứa bé, nghiêng chai sữa cho nó bú dễ hơn.
Vừa đắp nước nóng, Mosca vừa bảo Hella:
— Cố vài ngày rồi khỏi. Cố chịu đau nhé.
Cả buổi chiều Mosca ở trong phòng lo cho Hella. Vết sưng bớt phần nào. Đứa bé bắt đầu khóc. Hella ngồi trên ghế dài đưa tay chỉ con. Nàng đẩy chiếc khăn nóng ra, bảo Mosca:
— Thôi, không chịu nổi nữa.
Nàng đón đứa bé từ tay bà Saunders, áp má không sưng vào đầu thằng bé, nũng nịu âu yếm:
— Tội cho con tôi quá. Mẹ đau không lo cho con được.
Nàng vụng về thay tã. Bà Saunders đỡ nàng. Mosca nhìn nàng, thấy rõ cơn đau nhức và thiếu ngủ trong một tuần đã làm nàng suy yếu nhiều. Các bác sĩ ở bệnh viện Đức bảo trường hợp của nàng không quan trọng để dùng Pénicilline. Hy vọng duy nhất của chàng là Yergen sẽ tìm được một ít thuốc vào nửa đêm nay. Hai đêm rồi chàng có đến nhưng Yergen chưa có.
Hella thay tã cho con xong, Mosca bế đứa bé lên. Hella nằm trên ghế dài đang cố cười với chàng. Nước mắt chảy dài, nàng cố vượt qua cơn đau nhức, xoay mặt vào tường.
Mosca nghe nàng khẽ rên. Mosca đứng thật lâu rồi cho đứa bé vào xe, lẩm bẩm: “Mình đến Yergen xem có thuốc chưa? Không thể chờ đến nửa đêm. Mình có thể gặp hắn tại nhà gần tám giờ, giờ ăn tối của người Đức.”
Chàng cúi xuống hôn Hella, nắm bàn tay nàng đưa lên má mình, bảo:
— Anh cố gắng về thật sớm.
Đại lộ Kurfursten chìm trong gió lạnh mùa đông. Trong bóng đêm Mosca có thể nghe tiếng lá rơi trên mặt đất để trở thành cát bụi trong cảnh điêu tàn của thành phố.
Chàng đón xe Strassenbalm đến nhà thờ, nơi ở của Yergen. Cửa phòng mở, chàng chạy lên thang gác. Đứng trước tam cấp dưới cánh cửa, chàng gõ thật mạnh, chờ một lúc, không nghe ai trả lời, không có tiếng động bên trong. Chàng lại gõ cửa đủ cách, hy vọng làm giống ám hiệu của Yergen và đứa bé sẽ mở cửa để chàng hỏi thăm. Không rõ vì lý do nào, chàng không hét to lên. Chờ một lúc thật lâu, chàng nghe có tiếng động đều đều như của một con vật. Chàng chợt hiểu đó là tiếng khóc sau cánh cửa của đứa bé. Trong cơn hoảng sợ, nó không hề mở cửa, chàng xuống lầu, chờ bên ngoài nhà thờ.
Chờ thật lâu, gió thổi mỗi lúc một lạnh. Đêm càng tối. Tiếng cây rung lá đổ càng nặng nề, thê lương. Đứng chờ, chàng có linh cảm là đã xảy ra một thảm trạng ghê gớm. Chàng cố đứng chờ nhưng lại trở về đại lộ Lurfursten.
Rời nhà thờ, đi được vài phút, chàng vụt lo ngại. Chàng không muốn đứng nhìn vợ đau nhức đến chảy nước mắt mà không làm gì được. Thế rồi, nhớ đến những chuyện nhục nhã vừa qua, nhớ bác sĩ Adlock từ chối không cho Pénicilline, nhớ Đại úy phụ tá qưở trách, nhớ các bác sĩ tại bệnh viện Đức không chịu chữa cho nàng. Chàng bực tức không thể trả đũa được những thua thiệt đó. Trong cơn bực chàng muốn uống một ly bia hoặc vài ly rượu. Mosca đã nhịn rượu bia mấy hôm. Nhưng bây giờ thì không còn do dự gì nữa.
Chàng quay lại, đi thẳng đến Câu lạc bộ Sĩ quan. Chàng thoáng cảm thấy xấu hổ vì đã không về nhà mà lại đến câu lạc bộ.
Đêm ấy câu lạc bộ thật yên tĩnh. Có vài sĩ quan nhưng không có nhạc hay khiêu vũ. Chỉ có một ít phụ nữ. Mosca uống ba ly Whisky thật nhanh và thấy công hiệu như thần. Chàng hết lo lắng và thấy mọi việc đều êm đẹp. Hella chỉ nhức có một chiếc răng và những kẻ đã tỏ ra quá tàn nhẫn chỉ vì tôn trọng kỷ luật.
Một sĩ quan trong quán bảo Mosca:
— Bạn của ông, Eddie đang ở trên lầu.
Mosca gật gù. Một sĩ quan khác đùa:
— Một người bạn khác của ông cũng ở trên đó. Sĩ quan phụ tá. Ông ta đang thết tiệc cho chức thiếu tá.
Mosca nói:
— Tôi cũng phải uống rượu chúc mừng.
Các sĩ quan cười, Mosca cởi áo ngoài, đốt một điếu xì gà, uống thêm vài ly nữa. Chàng thấy ấm cúng và tin tưởng mọi việc tốt đẹp. Chỉ là một cơn nhức răng xoàng, chẳng phải là chuyện ghê gớm lắm đâu! Chàng biết Hella chịu đau rất dở. Thật là buồn cười, nàng thật can đảm về mọi mặt, trừ đau nhức. Nàng thật là nhát gan. Bỗng chàng bực với chính mình vì đã chế diễu Hella nhát gan. Không! Nàng không phải là người nhát gan nhưng nàng khóc dễ dàng.
Trong túi áo ngoài chàng thấy một mảnh giấy trắng và chợt nhớ là mấy ngày trước Hella đã viết lá thư đầu tiên cho mẹ chàng mà chàng quên bỏ vào thùng thư. Mẹ chàng đã bảo Hella viết thư và gửi ảnh đứa bé.
Mosca rời quầy rượu, bỏ thư vào thùng ở phòng ngoài. Chàng do dự một lúc, tâm trí khuyên không nên lên gác, nhưng men rượu làm cho chàng đãng trí. Chàng bước lên sòng bạc trên lầu.
Eddie ngồi ở một góc bên, tay cầm một nắm bạc. Sĩ quan phụ tá ngồi đối diện, khuôn mặt đỏ ửng đầy vẻ tinh quái. Mosca thấy bực muốn đi xuống. Chàng nghĩ thầm: “Mình nên về xem Hella thế nào rồi đến Yergen.” Nhưng câu lạc bộ sẽ đóng cửa trong vòng một giờ nữa nên chàng quyết định đi lên.
… Mosca nhìn các con xúc xắc, nhìn thảm nỉ xanh trên bàn. Với giọng gần như thản nhiên chàng hỏi viên sĩ quan phụ tá:
— Tại sao ông chặn giấy tờ kết hôn của tôi lại.
Sĩ quan phụ tá cười thích thú:
— Tôi phủ nhận tin đó. Hơn nữa anh lấy tin đó ở đâu?
Ông ta nói, giọng lạnh lùng của một viên chức có vẻ vừa đe dọa vừa chỉ huy. Mosca lượm các viên xúc xắc lên. Không đắn đo, lo lắng, chàng chỉ chờ cơ hội. Sĩ quan phụ tá hỏi gằn:
— Anh lấy tin đó ở đâu? - Mặt ông ta thật nghiêm nghị, - Anh lấy ở đâu.
Mosca tung xúc xắc.
— Đồ bần tiện! Cậu nên đe dọa mấy thằng Đức.
Eddie chen vào:
— Chính tôi cho cậu ấy biết và nếu đại tá muốn biết thêm tôi sẽ cho đại tá rõ. Tôi biết ông đã giữ giấy tờ hai tuần trước khi gửi đi Frankfort.
Sĩ quan phụ tá ngồi bên kia bàn, kẹt trong vách phía sau. Mosca muốn ông ta đi ra để chặn lại. Ngẫm nghĩ một lát chàng bảo Eddie:
— Cậu để thằng khốn nạn này ra về trong đêm nay à?
Tên sĩ quan phụ tá thấy lời hăm dọa, hét lớn:
— Anh làm gì tôi nào?
Rồi ông ta rời khỏi bàn. Chờ y ra đến góc, Mosca bất thần đấm mạnh vào mặt y. Quả đấm trúng phớt qua má và đầu làm cho y choáng váng. Mosca đá liên hồi tàn nhẫn. Một sĩ quan và Eddie kéo chàng ra. Viên phụ tá bị đánh đau, lồm cồm đứng lên. Mosca để Eddie và người sĩ quan đẩy mình ra cửa. Nhưng đột nhiên chàng chạy trở vào, đấm mạnh tiếp tên phụ tá, cả hai ngã nhào xuống sàn. Ba sĩ quan khác nhào tới, xô chàng xuống gác, ra khỏi câu lạc bộ. Eddiet cũng đi theo. Không khí giá lạnh bên ngoài làm cho Mosca tỉnh táo.
Eddie nói:
— Cậu đánh thêm lần sau thật là bậy. Đã đánh hắn rồi mà chưa hả ư?
Mosca nói:
— Tôi muốn giết thằng chó đẻ đó. - Hai tay chàng còn run khi châm thuốc và toàn thân toát mồ hôi hột.
Hai người đứng giữa đường tối đen. Eddie nói:
— Tôi cố giải quyết cho cậu nhưng thế nào cậu cũng phải ra khỏi quân đội. Đừng chờ đợi nữa. Ngày mai cậu đi Frankfort cố lo cho xong giấy tờ. Tôi có thể lo công việc của cậu ở đây. Đừng lo nghĩ gì khác hơn là vận động giấy tờ cho xong.
Mosca nghĩ ngợi:
— Tôi cũng thấy như vậy. Cảm ơn cậu. - Chàng lúng túng bắt tay Eddie, biết rằng bạn mình sẵn lòng giúp mọi việc.
Eddie hỏi:
— Cậu đi về nhà à?
— Không. Tôi còn phải tìm Yergen.
Chàng bước đi rồi quay lại nói lớn:
— Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu từ Frankfort.
Mặt trăng thu lạnh như một lưỡi liềm mòn và mỏng, soi trên con đường đầy lá đằng sau toà giáo đường đầy bóng tối. Mosca chạy lên những bực xi măng nhưng trước khi chàng kịp gõ cửa, Yergen đã đứng ở đó.
— Làm ơn nói khẽ, đi khẽ dùm, - Yergen nói, - con gái tôi nó vừa mới ngủ. Nó khó ngủ lắm, phải dỗ lâu lắm nó mới ngủ.
Hai người đi vào một gian phòng nhỏ có bức vách gỗ ngăn đôi. Mosca nghe thấy tiếng thở của đứa trẻ vang lên từ sau bức vách và chàng thấy Yergen có vẻ giận dữ đến như hung hăng.
— Tôi đã dặn ông đừng đến đây quá sớm, lúc tôi chưa về, làm cho con tôi sợ. Ông vẫn cứ đến sớm, phải không?
— Đâu có. - Mosca nói dối nhưng chàng do dự trong giây lát trước khi trả lời và vẻ do dự ấy làm cho Yergen biết sự thật.
— Tôi có thuốc cho ông đây, - Yergen nói. Y thầm hài lòng vì Mosca đã làm sai lời y dặn, đã làm cho con gái y sợ hãi và do đó, làm cho y có đủ can đảm và lý do để làm cái việc mà y phải làm. - Tôi tìm được 10 lọ Pénicilline và 2 vỉ Codeine mỗi vỉ 12 viên, nhưng giá đắt lắm. Đắt đến không thể tưởng tượng được.
Y mở cái hộp giấy cho Mosca xem những lọ thuốc để trong đó. Cho đến lúc này, tuy đã định tâm lấy của Mosca thật nhiều tiền vì Mosca đang cần gấp những thứ thuốc này nhưng linh tính của Yergen vẫn nhủ y nên nói thật với Mosca về những lọ Pénicilline. Y mua được những lọ thuốc chợ đen này với một giá quá rẻ, rẻ chỉ bằng một phần ba thời giá của nó. Điều này có nghĩa là thuốc đã quá hạn hoặc có thể bị hỏng, do đó thuốc trở thành vô giá trị. Y đã định nói cho Mosca biết như thế nhưng đúng lúc ấy con gái y, trong giấc ngủ chập chờn, khóc nấc lên một tiếng… toàn thân Yergen cứng lại vì tiếng nấc. Cả Mosca cũng không dám lên tiếng, dù chỉ là thì thầm, hai người đứng bên nhau nhìn sững vào bức vách. Nhưng rồi tiếng thở mệt nhọc lại tiếp tục. Những bắp thịt trên người Yergen dãn ra.
— Muốn lấy số thuốc này, ông phải đưa tôi năm mươi tút thuốc lá. - Y nhìn thấy ánh mắt đen của Mosca tập trung trên mặt với một vẻ hung tợn và hiểu biết.
— Không sao, - Mosca nói. - Tôi không cần biết giá tiền nhiều ít, miễn là thuốc tốt. Anh bảo đảm số Pénicilline này tốt chứ?
Yergen im lặng một lúc trước khi trả lời, nhưng trong khoảnh khắc ấy rất nhiều ý nghĩ loé sáng trong óc y. Y đang cần có thuốc lá. Y cần nhiều thuốc lá chừng nào tốt chừng ấy. Y sẽ bán hết mọi thứ y có và đem con ra khỏi nước Đức nội trong một tháng. Rất có thể là Hella không cần phải có Pénicilline, các bác sĩ Đức ở Bremen đều quen mỗi lần có bệnh nhân là bạn gái của người Mỹ thường bảo phải tiêm Pénicilline. Bằng cách ấy các bác sĩ có thể bớt được Pénicilline để dùng cho riêng mình. Và y lại nghĩ đến con gái y. Con gái y phải được y nghĩ tới trước mọi người khác.
— Ông có thể tin chắc được, tôi bảo đảm. - Yergen nói. - Tôi mua thuốc ở chỗ có tín nhiệm. Tôi chịu trách nhiệm với ông về số thuốc này.
— Thế là được rồi. - Mosca nói. - Ngay bây giờ tôi có 20 tút thuốc. Tôi sẽ cố chạy cho đủ số, nhưng nếu tôi không kiếm ra được thuốc lá, tôi trả anh bằng tín phiếu với giá 5 đô một tút. Anh bằng lòng không?
Chàng biết rằng xử sự như vậy là chàng công bằng và Yergen tính quá đắt với số thuốc này. Nhưng những hành động nhờ vả, năn nỉ mọi người của chàng trong ngày hôm nay để có thể có Pénicilline cho Hella đều vô hiệu còn đè nặng lên vai chàng. Tiếng khóc đau đớn của Hella còn vang bên tai chàng. Chàng như người vô cùng mệt mỏi, cô đơn lạc lõng trong vùng hoang vắng mênh mông. Và tinh thần chàng cúi đầu trước gã đàn ông người Đức gian tham này, chàng năn nỉ gã, chờ đợi lòng thương hại của gã. Và Yergen, cảm thấy thế, càng thêm tham lam.
— Không được. - Yergen nói. - Tôi cần thuốc lá. Tôi đã nói điều kiện đó với ông trước rồi mà.
— Tôi cần thuốc ngay đêm nay. - Mosca hạ giọng năn nỉ.
— Tôi cần có 50 tút thuốc ngay trong đêm nay.
Lúc này trong giọng nói của Yergen có một âm thanh chiến thắng, trả thù. Yergen nói nhưng không nhận biết là y để lộ âm thanh ấy, không biết rằng y đã thù hận anh chàng Mỹ này từ lâu và bây giờ y trả thù.
Rất thận trọng và từ tốn, không giận dữ cũng không dọa nạt, Mosca cầm lấy hộp giấy đựng thuốc bỏ vào túi áo. Chàng nói một cách lịch sự:
— Anh theo tôi đến nhà. Tôi đưa ngay cho anh 20 tút thuốc và số tiền cược gấp đôi tiền 30 tút còn thiếu. Trong ngày mai tôi cố chạy 30 tút đưa anh. Anh sẽ đưa lại tôi số tiền.
Yergen biết rằng không có gì có thể ngăn cản Mosca đem thuốc về cho Hella trong đêm nay. Y sợ để con ngủ một mình trong phòng này nếu nó thức giấc trong khi y chưa về thì thật khổ. Nhưng không làm thế nào khác được, y lặng lẽ mặc áo ngoài và đội mũ để cùng đi với Mosca. Từ đó đến nhà Mosca, hai người đàn ông với tâm sự nặng nề đen như bóng đêm, không ai nói với ai nửa lời.
Hai người đến nhà Mosca. Chàng bảo Yergen đợi cho đến lúc chàng cho Hella uống một viên Codéine. Nàng hãy còn thức. Thấy vết bầm trên hàm sưng và chàng hỏi thật nhỏ để đứa bé không giật mình.
— Thế nào?
— Nhức lắm.
Chàng trao cho nàng một viên Codéine. Nàng cho thuốc vào miệng, uống chén nước chàng đưa.
— Anh sẽ trở lại ngay.
Chàng gói các gói thuốc lá lại, mang ra cửa trao cho Yergen, hỏi:
— Đi vào giờ giới nghiêm có bất tiện cho anh không? Hay để tôi đưa anh về?
— Không cần. Tôi có giấy đi trong giờ giới nghiêm. Tôi là tay chạy hàng mà. - Vừa cười y vừa ôm gói thuốc lá lên.
Mosca tiễn Yergen ra, khoá cửa, trở vào phòng ngủ. Hella vẫn thức. Nằm cạnh nàng, không thay áo, chàng trở lại chuyện xảy ra ở câu lạc bộ và sẽ đi Frankfort vào ngày mai.
— Anh sẽ có giấy tờ, và một tháng sau mình sẽ rời khỏi nơi này, đáp máy bay về Mỹ.
Chàng kể chuyện về mẹ và Alf, tin chắc hai người sẽ vui mừng gặp nàng. Chàng nói quả quyết, mọi việc rồi sẽ dễ dàng, chắc chắn. Bỗng nàng hỏi:
— Em có thể uống thêm viên nữa được không?
Chàng ngồi dậy, trao cho nàng một viên, rót nước đưa tận nơi. Trước khi nàng ngủ, chàng kể về chuyện mua Pénicilline và sẽ đưa nàng đến bác sĩ vào sáng hôm sau để tiêm.
Chàng nói:
— Mỗi đêm anh sẽ gọi điện cho em từ Frankfort.
Lúc nàng ngủ, Mosca ngồi trên ghế hút thuốc đến khuya, nhìn cảnh điêu tàn dưới trăng thu. Chàng vặn to đèn bếp, cho vào túi vài thứ cần thiết cho chuyến đi.
Chàng ăn qua loa, uống trà, hy vọng sẽ ngủ được. Rồi nằm bên Hella chờ trời sáng.