Số lần đọc/download: 12004 / 347
Cập nhật: 2015-11-12 19:48:13 +0700
Chương 20: Giăng Bẫy
- T
a cũng ra giá hai trăm linh thạch, cộng thêm hai viên Tụ Linh Đan
Một người tranh đoạt khác sau một hồi do dự cũng chậm rãi ra giá. Cái giá này cũng đã là khả năng cực hạn của hắn, nếu đối phương lại tăng thêm thì hắn cũng đành phải buông tha.
- Hắc hắc, vị sư muội này, không biết còn có ý định tăng giá không, nếu không thì món linh khí này sẽ thuộc về đối phương.
Người xuất ra Linh Khí
cười nói, thu hoạch lần này cũng khiến trong lòng hắn cực kì mừng rỡ..
- Ta thêm vào một khỏa tôi linh đan, nếu vị sư huynh này tiếp tục tăng giá thì cái linh khí này đành nhường lại vậy.
Cô gái cắn răng nói
- Hahaha, xem ra ta đối với món linh khí này vô duyên, sư muội lấy đi.
Gã vừa rồi tranh đoạt cười khổ tránh qua một bên
Cô gái kia rất vui mừng trao đổi vật phẩm, sau khi đem Ngô Câu linh khí ngắm nghía một chút thì thu vào trong túi trữ vật vội vàng rời đi.
Tiêu Thần nhìn thấy một bóng đen cùng rời đi thì khẽ cau mày, thoáng do dự rồi lập tức đứng yên tại chỗ.
Một khắc sau, không ít người sôi nổi lấy ra vật phẩm của mình cùng người khác trao đổi, nhưng càng về sau Tiêu Thần càng nhăn mặt lại vì thẳng đến hiện tại hắn đều không có nghe được tin tức gì về pháp quyết, chẵng lẽ hôm nay lại trắng tay mà về?
Bỗng tại một góc có một gã nam tử từ đầu đến giờ chưa mở miệng đột nhiên lên tiếng:
- Ta có một tàn quyển được ta tìm thấy trong một cổ động, tuy nhiên ta lại xem không hiểu văn tự trong đó nhưng ta dám cam đoan tàn quyển này tuyệt không hề tầm thường, nếu có vị nào ở đây tìm hiểu được nội dung phía trong thì ắt sẽ có một lợi ích không nhỏ. Vì đây vốn là tàn quyển nên ta chỉ cần đan dược.
Tiêu Thần nghe thấy thế thì ngẩng đầu nhìn đến, chứng kiến nam tử xuất ra tàn quyển thì không nhịn được cười lớn, tuy đã nhịn nhưng khuôn mặt được che giấu trong hắc bào của Tiêu Thần vẫn tràn ngập vui mừng.
- Đại Sâm La
Văn tự trong tàn quyển này cùng với " Thai Tức Luyện Thần " giống hệt nhau, tuy văn tự trông như con nòng nọc nhưng lại mang phong cách cổ xưa, chỉ nhìn sơ qua cũng biết đây tuyệt đối không hề bình thường.
Tàn quyển này, Tiêu Thần nhất định phải đoạt được, theo mặt bìa thì có thể thấy đây là một quyển pháp quyết, hơn nữa sau khi đọc được " Thai Tức Luyện Thần " thì Tiêu Thần hiểu rằng hễ những vật được ghi bằng văn tự cổ đại thì tuyệt đối không phải vật đơn giản.
Tuy tàn quyển này nhìn qua có chút bất phàm nhưng văn tự trên đó không ai có thể nhận biết, lại dùng đan dược làm vật phẩm trao đổi, nếu nhỡ như đổi rồi mà đem về phát hiện ra vô dụng thì chẳng phải là lỗ to sao.
Đó đều là suy nghĩ của đa số mọi người ở đây nên nhất thời không hề có người ra giá trước.
- Mười khỏa Tụ Linh Đan, tàn quyển này ta muốn.
Vào lúc này, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ lối vào.
- Sở Cuồng sư huynh
- Nghe nói Sở Cuồng sư huynh tu vi đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng tám, vì để đối phó với sự kiện tông môn so đấu nửa năm sau nên mới không dùng đến Trúc Cơ Đan để Trúc Cơ, nhưng Sở Cuồng sư huynh thần thông tuyệt đỉnh, nghe nói cho dù là cùng Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ vẫn khi giao đấu thì vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.
- Sở sư huynh sao hôm nay lại đến đây, mười khỏa Tụ Linh Đan, xem giá cả mà sư huynh đưa ra thì xem ra tàn quyển này không thường.
Tiêu Thần nhìn đến cửa vào nơi vừa có âm thanh phát ra, tuy rằng hắn ít xuất môn nhưng đối với người nằm trong thế hệ trẻ tuổi cực mạnh của Lạc Vân cốc thì vẫn có nghe qua.
Sở Cuồng tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thân mặc một tấm ma y to, lưng đeo cự kiếm, trên người lộ ra một cỗ khí phách cuồng ngạo, khiến người khác chú ý.
Tuy rằng hắn tiến vào nơi này cũng phải mặc hắc bào, nhưng mọi người đối với sự xuất hiện này không hề tỏ ra bất ngờ, hiển nhiên loại chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên.
- Bái kiến Sở Cuồng sư huynh
Mọi người xung quanh tới tấp thi lễ, bất quá cũng có mấy người giống Tiêu Thần, cũng chỉ đứng từ xa nhìn qua, không hề có hành động gì.
- Đây là mười khỏa Tụ Linh Đan, tàn quyển này thuộc về ta.
Sở Cuồng cũng không để ý đến mọi người xung quanh, trực tiếp đi đến trước mặt tên đệ tử Lạc Vân cốc kia nói.
Tiêu Thần nhíu mày, giờ phút này thì lựa chọn tốt nhất của hắn chính là lùi bước, nếu không bị người khác chú ý thì có thể sẽ bại lộ thân phận, bị kẻ khác biết một người không có linh căn trong vòng nửa năm ngắn ngủi có thể tu luyện đến Luyện Khí kỳ tầng bảy thì chỉ sợ dùng hai từ phiền phức cũng không thể miêu tả hết chuyện sẽ xảy đến. Nhưng quyển " Đại sâm la" này vô cùng quan trọng với hắn, nếu bỏ qua thì hối hận cũng không kịp.
Hắn nhướng mày, chậm rãi tiến đến, hạ giọng nói:
- Khoan đã, tại hạ ra giá hai mươi khỏa Tụ Linh Đan đổi lấy tàn quyển này.
Lời vừa ra tức thì xung quang trở nên yên tĩnh, một vài đạo ánh mắt kinh ngạc hướng về phía Tiêu Thần.
Có người dám cùng Sở Cuồng sư huynh tranh đoạt đồ vật, chẵng lẽ hắn không muốn sống nữa sao?
Nhất thời ánh mắt mọi người hướng về Tiêu Thần đầy vẻ mỉa mai, chẳng rõ tên này là ai mà không biết trời cao đất rộng dám khoe khoang tại nơi này.
Sở Cuồng nghe vậy thì xoay người lại, trên người nhất thời tản ra một cỗ uy thế cường đại, ánh mắt gắt gao hướng về Tiêu Thần. Tuy rằng chưa nói một lời nào nhưng cũng đủ để cho một số người có tâm trí không kiên định hay tu vi thấp kinh hồn táng đởm.
Tiêu Thần cực kì bình tĩnh, nếu hắn đã quyết tâm tranh đoạt thì đương nhiên sẽ không lùi bước, Sở Cuồng nhìn kẻ trước mắt này cảm giác đối phương giống như một hòn đảo trong biển rộng, dù sóng to gió lớn vẫn đứng lù lù bất động không hề sinh ra bất kì biến hóa gì.
Trong mắt Sở Cuồng toát ra vài phần quái dị, sắc mặt dần trở nên cẩn trọng, vốn hắn nghĩ đến Tiêu Thần cũng chỉ là một kẻ không biết trời cao đất rộng, nhưng qua một phen thử nghiệm thì biết rằng kẻ trước mặt tuyệt đối là cao thủ, nếu không thì sẽ chẳng thể bình tĩnh đước trước uy áp của hắn như thế.
- Ba mươi khỏa Tụ Linh Đan.
Sở Cuồng trầm giọng nói
- Năm mươi
Tiêu Thần đứng yên không nhúc nhích, trong nửa năm qua, thứ mà hắn luyện chế nhiều nhất chính là tụ linh đan, mặc dù mỗi ngày không ngừng sử dụng nhưng trong túi trữ vật vẫn còn thừa mấy trăm khỏa.
Cùng so đan dược với hắn, ngoài dược sư tôn ra thì cả Lạc Vân cốc không ai có thể bằng được.
Sắc mặt Sở Cuồng có chút âm trầm, sau khi do dự một chút thì nói:
- Tuy rằng không biết sư đệ này là ai nhưng có thể xuất ra nhiều đan dược như vậy thì ắt hẳn là đệ tử linh dược cốc. Ta và đại sư huynh của các ngươi có chút giao tình, hơn nữa tàn quyển này đối với ta có chút tác dụng, ta ra thêm một khỏa Tiểu Hoàn Đan cộng với ba mươi khỏa Tụ Linh Đan, xin vị sư đệ này không cần tiếp tục tranh đoạt.
Nếu là người bình thường thì Sở Cuồng sẽ không kiên nhẫn mà đạp đối phương quỳ xuống mặt đất, nhưng hắn không nhìn ra mức độ nông sâu của Tiêu Thần nên trong lòng có chút băn khoăn, lúc này mới mở miệng khuyên bảo.
- Thực xin lỗi, tàn quyển này đối với ta cũng cực kỳ hữu dụng, cho nên tại hạ không thể nhường.
Tiêu Thần thầm hừ lạnh một tiếng, nếu là người khác thì hắn còn chút băn khoăn nhưng xem ra kẻ này có ý tứ đe dọa nên cũng không cần phải giữ mặt mũi cho đối phương làm gì.
- Một khỏa Bồi Nguyên Đan thêm năm mươi khỏa Tụ Linh Đan.
Bồi Nguyên đan chính là đan dược khôi phục linh lực của Trúc Cơ kỳ tu chân giả, Tiêu Thần cũng chỉ luyện chế cũng hơn mười khỏa thôi. Thanh âm Tiêu Thần vừa phát ra tức thì khiến mọi người nhịn không được hít một hơi lãnh khí, ánh mắt hướng về hắn cũng có vài phần thay đổi.
Ở Lạc Vân cốc có người dám cùng Sở Cuồng sư huynh tranh đoạt thì ngoài kẻ trước mắt thì loại chuyện này chưa từng phát sinh qua, đối phương rốt cục là thần thánh phương nào mà dám làm hành động hung hăn càn quấy như vậy.
Sở Cuồng cau mày, đột nhiên xoay người đi ra ngoài rất nhanh sau đó liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chờ Sở Cuồng đi khỏi một lúc sau, mắt thấy mọi người vẫn cứ hướng mắt về phía hắn rời khỏi thì Tiêu Thần cảm thấy không kiễn nhân, lạnh lùng nói:
- Nếu không có người ra giá, thì có thể bắt đầu giao dịch.
- Nếu đạo hữu ra giá cao nhất thì đương nhiên vật này thuộc về đạo hữu.
Chủ nhân của tàn quyển thản nhiên nói
- Khẽ chạm vào " Đại Sâm La " tàn quyển, Tiêu Thần liền cảm thấy vui mừng, bây giờ việc cần nhanh chóng rời khỏi đây, đem tàn quyển thu vào túi trữ vật, ánh mắt Tiêu Thần đảo qua xung quang, quả nhiên thấy không ít người nhìn về phía hắn. trong lòng cười lạnh một tiếng, Tiêu Thần trực tiếp xoay người rời đi.
Đồng thời có năm sáu người hướng về phía Tiêu Thần mà đi theo. Ra khỏi giao dịch hội, Tiêu Thần dùng thần thức quét qua phía sau, cười lạnh rồi hướng về một chỗ bay tới.
- A, người kia rõ ràng là đã đi đến nơi này mà.
- Sao lại đột nhiên biến mất?
- Nhanh đi về phía trước tìm, đừng cho hắn chạy mất.
Năm sáu người vội vã tăng tốc chạy về phía trước.
Ở cách đó khoảng mười thước, sau một bụi cỏ tùng, khóe miệng Tiêu Thần lộ ra vài phần đắc ý. Công hiệu ẩn nấp của " Thai tức luyện thần " thì mấy kẻ tạp nham thế này sao có thể phát hiện.
Tiêu Thần đứng dậy, ánh mắt trong lúc vô tình hướng vào nơi nào đó phía sau đảo qua sau đó lập tức bay đi. Khi hắn rời khỏi, tại nơi hắn vừa nhìn đến xảy ra một trận rung động, một thân ảnh hiện ra, đúng là Sở Cuồng.
- Chẵng lẻ hắn có thể nhìn thấu ẩn thân pháp của ta.
Cái nhìn của Tiêu Thần trước khi đi khiến cho Sở Cuồng có chút chấn động khẽ do dự một chút hắn vẫn bay lên trời cẩn thận theo sau.
Đang phi hành, Tiêu Thần nhận thấy được có một cái đuôi nhỏ sau lưng cười khẩy, đột nhiên, hắn đổi hướng bay về phía sau núi của Lạc Vân cốc, nơi không một bóng người tiến vào.
- Được rồi, nơi này hẳn là không có ai, là địa điểm giải quyết đối phương rất tốt.
Lãnh mang chợt lóe trên mắt Tiêu Thần, vào lúc này âm thanh của một trận đấu đột nhiên truyền đến
- Hắc hắc, ta xem ngươi trốn đến đâu, cỗ linh khí này được ta hạ ấn ký, ngưoi có chạy xa đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi tay ta.
- Ngươi muốn làm gì? Chúng ta đều là đệ tử Lạc Vân cốc, nếu ngươi dám thương tổn ta thì tông môn tuyêt đối không bỏ qua cho ngươi.
Một giọng nói yếu ớt vang lên, có lẽ là do áp lực mà hơi khó thở.
- Hahaha, ta sợ quá. Nơi này không một bóng người, dù ta đem giết chết ngươi thì cũng có ai biết rằng ta đã làm, nhưng ngươi yên tâm, trước khi chết thì sư huynh sẽ yêu thương ngươi thật tốt.
Tiêu Thần nhướng mày, không nghĩ đến sẽ gặp loại chuyện này, trong khi đang suy nghĩ thì đã bị người phía dưới phát hiện.
- Vị sư huynh này mau cứu mạng, kẻ này không để ý đến đồng môn chi nghĩa muốn giết ta.