Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Sri Boorapha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1140 / 15
Cập nhật: 2017-09-23 17:37:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
ôi chưa bao giờ dám nghĩ, dù chỉ một chút rằng, chuyến viếng thăm công nương Kirati lần đó chính là sự mở màn cho chuỗi ngày cuối cùng của nàng. Còn gì nhẫn tâm hơn như vậy khi chuỗi ngày ấy vội đóng lại quá nhanh.
Hôn lễ giữa tôi và vị hôn thê của mình - Pri - được cử hành đúng như thời gian đã định. Tôi sẽ không nhắc tới việc lễ cưới đã diễn ra long trọng và tráng lệ như thế nào, cũng không đề cập đến việc tôi và Pri đã cảm thấy vinh dự, hân hạnh ra sao. Chỉ duy nhất một điều mà tôi cảm thấy đáng tiếc, đó là công nương Kirati không đến tham gia vào hôn lễ của tôi. Nàng cho người tới đưa thư cho tôi vào buổi chiều và chuyển lời rằng nàng ốm, không thể đến tham dự được. Trong thư nàng cũng chúc mừng cho hạnh phúc của tôi và nói sẽ tới thăm tôi khi khỏi bệnh.
Tôi đã lập ra kế hoạch đưa người vợ mới cưới đi nghỉ ở Hua Hin[11] khoảng hai tuần. Trước khi đi Hua Hin, tôi đã đưa cô ấy đến thăm công nương Kirati tại nhà. Đó là khoảng thời gian ba ngày sau hôn lễ. Công nương nói với tôi rằng nàng đã cảm thấy đỡ hơn nhiều và định đến thăm chúng tôi vào một ngày gần đây. Có thể dễ dàng nhận ra nàng trở nên yếu ớt hơn bình thường rất nhiều. Khi được hỏi về tình hình bệnh tật, nàng nói thấy khá mệt, trong ngày cưới của chúng tôi, nàng còn lên cơn sốt. Hôm đó, công nương Kirati có vẻ ít nói và trầm lắng, nàng ngỏ ý muốn chúng tôi kể về hôn lễ rồi im lặng lắng nghe. Thỉnh thoảng nàng tham gia đôi lời và hỏi về cảm xúc của Pri trong ngày cưới. Ngày hôm đó, tôi đến thăm công nương trong khoảng một tiếng rồi xin phép chào về bởi e rằng sẽ làm phiền vì nàng chưa khỏe hẳn.
Ra tới bên ngoài, Pri nhận xét: “Công nương thật ngọt ngào và vẫn rất đẹp, nhưng trông có vẻ là người nhiều tâm sự”.
Hai tháng sau, một sự việc đầy bàng hoàng, đáng sợ đã mở ra những bí mật xảy đến vào một buổi tối tháng mười hai!
Vào buổi tối hôm đó, khi tôi trở về nhà từ chỗ làm việc và chưa kịp thay đồ, trẻ trong nhà chạy vào báo có một người phụ nữ tới tìm và cần gặp tôi gấp. Tôi liền vội ra gặp ở phòng khách. Quý bà đó là người dì của công nương Kirati, người đang ngồi đợi tôi với nét mặt và cử chỉ nôn nóng.
“Công nương cần gặp tôi gấp sao?”. Tôi hỏi.
“Công nương đang ốm rất nặng”. Người phụ nữ ấy nói.
“Lần trước tôi đến thăm, công nương đã đỡ hơn nhiều rồi, không phải sao?”. Tôi vô cùng ngạc nhiên và thảng thốt hỏi: “Giờ công nương ốm ra sao ạ?”.
Bà ta kể cho tôi nghe, công nương Kirati bị bệnh lao đã hai năm nay. Trước kia, theo như được biết thì nếu chữa trị thường xuyên, tình trạng bệnh sẽ không nhanh chóng chuyển biến xấu đến mức nguy hiểm tới tính mạng và thậm chí có hy vọng chữa khỏi được. Nhưng cách đây hai tháng, tình trạng bệnh chuyển sang hướng xấu. Trong khoảng hai, ba ngày vừa qua, bệnh có biểu hiện nặng hơn và rất nguy kịch, công nương sốt cao, thỉnh thoảng mê sảng. Trong những lúc nói mê, người thường nhắc tới lần đi du lịch ở Nhật Bản cùng ngài hầu tước và gọi tên tôi không dứt.
“Mỗi khi có người tới thăm, chúng tôi còn chưa kịp nói tên người đến, công nương đã hỏi ‘Nopporn đến thăm ta ư?’. Những lúc ấy công nương còn rất tỉnh táo”. Bà kể cho tôi nghe tiếp: “Khi chúng tôi báo là không phải, công nương liền thở dài và không chịu nói gì. Khi tôi hỏi công nương có cần gặp ngài Nopporn không? Người lắc đầu và dặn đi dặn lại rằng: ‘Đừng đi tìm Nopporn, nhất định không được đến làm phiền hạnh phúc của cậu ấy’. Nhưng khi có người đến thăm nữa, công nương lại nhắc tới ngài. Tôi tin rằng, người công nương muốn gặp nhất lúc này chính là ngài, nhưng tôi cũng không hiểu vì lý do gì mà công nương lại không cho người đến tìm ngài. Tôi thương công nương lắm, tôi không thể chịu được khi nhìn công nương cứ mãi như thế. Vì vậy tôi đã đến đây xin được gặp ngài. Nhưng tôi không hề nói cho công nương Kirati biết. Tôi nói dối là bác sĩ dặn đi mua thuốc và bác sĩ cũng biết rõ tôi đi mua ở đâu”.
Tôi không dám tin đó là sự thật. Nguyên nhân gì khiến bệnh tình của công nương Kirati chuyển biến xấu nhanh đến như vậy và điều gì khiến công nương trong lúc mê sảng gọi tên tôi không ngớt. Nhưng mọi việc đều là sự thực như lời người dì của công nương Kirati kể cho tôi nghe. Tôi không thắc mắc gì sau khi nghe xong câu chuyện. Tôi bàng hoàng và vô cùng lo lắng cho số phận của nàng. Chúng tôi vội lái xe thẳng tới nhà công nương Kirati. Khi gần tới nhà, dì nhắc tôi không nên lỡ lời nói tới việc có người đến tìm. Tôi hoàn toàn đồng tình với điều đó.
Dì đưa tôi vào trong phòng khách. Một lát sau, bác sĩ chữa trị cho công nương Kirati ra ngoài nói chuyện với tôi. Vị bác sĩ nói với tôi tình trạng của bệnh nhân đã không còn hy vọng, giờ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Ông còn cho tôi biết thêm tất cả người thân của công nương Kirati đều nhất trí quan điểm rằng hai chúng tôi chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt với nhau. Chính vì lẽ đó, công nương Kirati nên gặp tôi một lần trước khi nhắm mắt. Tôi ngồi nghe với tâm trạng thất thần cùng nỗi buồn vô tận, khó tả dâng kín trong lòng.
Tôi đợi khoảng mười phút, người dì ra gặp và báo với tôi rằng, tôi đến đúng vào thời điểm công nương Kirati đang tỉnh táo.
“Tôi có thể vào gặp công nương được chưa ạ?”. Tôi hỏi.
“Xin hãy đợi một lát, công nương đang trang điểm”.
“... Sao lại phải trang điểm?”. Tôi ngạc nhiên. “Tôi nghe nói công nương đang ốm nặng, không phải sao? Cả bác sĩ cũng nói như vậy”.
Bà ta ngồi xuống và kể cho tôi nghe.
“Công nương đang ốm nặng, đó là sự thật. Nhưng ta cũng không biết vì lý do gì mà công nương cần phải chuẩn bị. Tôi bảo ngài Nopporn là bạn thân thiết của công nương, công nương không cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy. Công nương chỉ cười. Kể từ ngày bệnh trở nặng, đây là lần đầu tiên tôi thấy công nương cười rạng rỡ như thế. Công nương trả lời tôi rằng: ‘Đây là việc rất cần thiết để cháu đón tiếp người bạn yêu quý của mình. Suthan, hãy giúp chị trang điểm và thay đồ. Hãy trang điểm cẩn thận theo đúng cách mà chị thích, chải đầu và thoa màu môi theo kiểu của chị. Rồi em mang quần áo đẹp trong tủ ra đây cho chị chọn. Suthan, hãy giúp chị trở nên xinh đẹp thêm một lần nữa trước khi chị nhắm mắt’. Công nương cười yếu ớt nhưng tôi và Suthan thì buồn, chúng tôi thương công nương đến rơi nước mắt. Cuối cùng, hai chúng tôi cũng làm theo ý nguyện của công nương. Giờ Suthan đang giúp công nương chuẩn bị”.
Vừa nói, những giọt nước mắt cứ chực trào ra trong ánh mắt của người kể, bà ấy dường như đang cố gắng hết sức để kiềm chế không nấc lên thành tiếng. Vị bác sĩ yên lặng cúi đầu lắng nghe.
“Công nương hỏi tôi rằng: ‘Dì đã nói cháu bị ốm nặng và sắp chết chưa?’. Tôi phải nói tránh đi để không làm tổn thương công nương vì tôi hiểu công nương không muốn cho ngài biết bệnh tình thực sự của mình. Rồi công nương vui vẻ nói: ‘Vậy là tốt rồi. Xin dì hãy bảo với Nopporn rằng, cháu chỉ ốm nhẹ, đừng khiến cậu ấy hoảng hốt’.”.
Khi bà ngừng kể, cả ba chúng tôi đều im lặng. Không khí trong phòng khách bao trùm bởi sự buồn thảm và lạnh lẽo. Một lát sau, người dì đứng lên đi xem công nương Kirati đã chuẩn bị tươm tất chưa. Sau đó khoảng mười phút, bà đi ra báo với tôi đã xong xuôi cả và đưa tôi vào phòng. Lúc ấy, tôi có cảm giác đau đớn như đang đi thăm xác người thân yêu nhất của mình hơn là đi thăm một người bệnh vẫn đang còn hơi thở.
Công nương Kirati nằm yếu ớt trên giường. Vừa bước chân qua gờ cửa vào phòng, tôi sững sờ trong giây lát. Tôi cứ tưởng mình sẽ bắt gặp hình ảnh của một bệnh nhân đang nguy kịch nằm trong một căn phòng mịt mờ với không gian bí bách, tràn ngập những hộp thuốc và có hai, ba người bên cạnh trông nom, đầm đìa nước mắt.
Nhưng hình ảnh hiện thực khác xa hoàn toàn. Trong căn phòng chan hòa ánh sáng của buổi chiều muộn, ánh nắng dịu xuyên qua những khe cửa sổ mở toang khiến căn phòng tràn đầy sức sống. Công nương Kirati ngồi dựa người vào chiếc gối ở đầu giường, chân duỗi thẳng. Có một chiếc khăn trắng mỏng in họa tiết nghệ thuật kiểu Trung Quốc đắp lên phần thân dưới. Nàng mặc một chiếc áo đồng màu với khăn choàng và thêm một áo nhung màu đen khoác bên ngoài. Cách ăn vận này giúp che bớt đi sự yếu ớt của một cơ thể đang hấp hối giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Kiểu tóc và gương mặt nàng được trang điểm kỹ càng khiến sự xanh xao, hao mòn dường như biến mất. Bờ môi được tô màu đỏ kia gần như khiến tôi quên mất rằng công nương Kirati đang ốm nặng tới mức nào.
Trên chiếc bàn nho nhỏ cạnh giường có đặt một bình hoa pha lê với những đóa hoa trạng nguyên đỏ thắm và mát mắt. Có hai chiếc lồng chim hoàng yến đặt bên bệ cửa sổ cạnh giường. Chú chim nhỏ đang nhảy múa và hót líu lo tràn đầy hạnh phúc. Tất cả mọi thứ trong phòng được sắp xếp rất mỹ quan, không có chút dấu vết nào cho thấy đây là căn phòng của một người sắp từ giã cõi đời. Tôi gần như đã hoài nghi rằng đây là sự thật hay chỉ là một trò đùa.
Khi thoáng nhìn thấy tôi bước vào đứng trong phòng, công nương Kirati đặt quyển sách đang cầm trên tay xuống cạnh người để tôi hiểu rằng nàng đang đọc sách.
“Nopporn, ngồi xuống đây đi”. Nàng chỉ xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. “Ta không khỏe lắm nên phải tiếp cậu trong phòng ngủ thế này”.
Vừa nghe tiếng nàng, tôi bỗng thấy hẫng bởi giọng nói ấy khô và yếu ớt tới mức tôi gần như không nghe thấy gì cả. Tôi nhẹ nhàng đi đến ngồi trên ghế.
“Tôi đến thăm vì nhớ công nương”.
“Cảm ơn cậu, ta biết cậu vẫn chưa quên ta”. Công nương cười tươi và nghiêng đầu về phía một quý cô đang đứng trông nom nàng phía đầu giường. “Đây là Suthan, em gái của ta, người có được cả tình yêu và niềm hạnh phúc trong cuộc hôn nhân mà ta từng nói với cậu”.
Tôi cúi đầu chào Suthan.
“Mọi người ra ngoài nghỉ trước cũng được, cả Suthan nữa”. Công nương Kirati nói tiếp: “Hãy để ta và Nopporn được nói chuyện riêng”.
Đám người đó quay sang nhìn nhau, còn tôi ngồi im lặng.
“Đừng quá lo lắng, ta đâu ốm nặng tới mức ấy”.
Suthan đi tới hỏi ý kiến người dì. Một lát sau, vị bác sĩ bước vào nói nhỏ với tôi không nên nói chuyện với Kirati lâu quá bởi sẽ khiến nàng càng đuối đi.
Khi mọi người đã ra ngoài, công nương Kirati nhìn tôi với ánh mắt hạnh phúc.
Tôi kéo ghế đến ngồi cạnh giường.
“Ta không nghĩ ngày hôm nay mình sẽ được gặp cậu. Ta không hy vọng sẽ được gặp lại cậu nữa, dù là lần cuối cùng trong cuộc đời”. Ánh mắt nàng nhìn tôi không rời.
“Giờ tôi đã ở ngay trước mặt công nương rồi, và tôi sẽ ở lại cho tới khi nào công nương vẫn còn cần đến tôi”. Tôi trả lời với giọng chắc nịch.
“Không thể nào, Nopporn, bởi cậu không phải của ta”.
“Tôi không hiểu công nương có ý gì?”.
“Đúng rồi, cậu không nên hiểu bởi cậu chưa từng hiểu ta kể từ ngày đầu tiên chúng ta quen biết nhau”. Dường như ánh mắt nàng đang nhìn tôi tràn đầy sự chế nhạo.
“Hãy nói cho tôi biết, còn những gì mà tôi chưa hiểu?”.
“Cậu không hiểu mọi thứ. Cậu không hiểu gì hết. Thậm chí ngay cả bản thân mình, cậu cũng không hiểu”.
Tôi không hiểu hàm ý trong lời nói của công nương. Tôi nhìn nàng với sự hồ nghi.
Lúc đó, nàng luồn tay xuống dưới gối rồi lấy ra một bức tranh giấy.
“Đây là bức tranh ta tự vẽ sau khi trở về từ Nhật Bản. Ta tặng cậu như một món quà cưới”.
Tôi nhận bức tranh và cẩn thận ngắm nhìn. Bức tranh đó vẽ bằng màu nước mô tả hình ảnh một dòng suối đang chảy ở lưng chừng núi được bao quanh bởi nhiều cây cổ thụ xanh mướt. Bên bờ suối có một lối đi nhỏ với những mỏm đá nhiều kích cỡ khác nhau, cao có, thấp có, nhấp nhô cùng những tảng đá lớn nhỏ. Nơi ấy có nhiều loại cây leo và các loài hoa rừng đang đơm hoa nhiều sắc màu trên những thân cây nhỏ bên bờ đá. Xa xa, trên một tảng đá, nằm ở phía thấp ngay bên mặt suối là hình bóng của hai người đang ngồi trò chuyện. Đó là bức tranh được vẽ từ xa, phía dưới một góc đề dòng chữ nhỏ “Mitake.
Tôi cố gắng hiểu ngụ ý của công nương Kirati đằng sau việc nàng tặng tôi bức tranh này.
“Nét vẽ vẫn chưa tốt đâu, Nopporn, nhưng có cả sự sống và một tấm lòng trong bức tranh đó. Nó thích hợp trở thành món quà cưới của cậu”. Khi tôi ngước đầu lên chạm vào ánh mắt nàng, nàng hỏi: “Nhớ không Nopporn, ở nơi đó đã xảy ra điều gì?”.
Tôi nhớ như in sự việc đã xảy ra trên núi Mitake ngày hôm đó và tôi như dần dần hiểu được ngụ ý của công nương Kirati.
“Tình yêu của tôi sinh ra ở nơi đó”. Tôi trả lời.
“Tình yêu của chúng ta, Nopporn”. Nàng nhắm mắt và thều thào nói tiếp: “Tình yêu của cậu sinh ra ở đó và cũng chết ở nơi đó, nhưng tình yêu của người còn lại thì vẫn âm ỉ trong thân thể đang dần khô héo”.
Dòng lệ lăn dài từ đôi mắt vẫn đang nhắm nghiền. Công nương Kirati lịm đi với chút sức lực cuối cùng.
Tôi ngắm nhìn thân thể ấy với tình yêu và nỗi đau vò xé tâm can.
Bảy ngày sau, công nương Kirati đã vĩnh viễn ra đi. Tôi ở trước mặt nàng cùng những người thân trong giờ phút sinh tử tối tăm ấy. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, nàng ra hiệu cần một tờ giấy và một cây bút chì. Nàng muốn nói câu cuối cùng với tôi nhưng không còn đủ sức lực. Nàng viết đôi dòng trên giấy:
“Ta chết mà không có được người yêu ta
Nhưng ta mãn nguyện vì đã tìm được người ta yêu”.
Hết
Đằng Sau Bức Tranh Đằng Sau Bức Tranh - Sri Boorapha Đằng Sau Bức Tranh