Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Chương 18
“H
ai người yêu nhau như thế, cuối cùng vẫn không thể đến với nhau. Tình cảm sâu nặng như vậy, rồi cũng trôi qua theo thời gian, tan thành mây khói. Anh thấy kết cục này thế nào?”
“Rất cảm động.” Từ Viễn nói: “Nhưng sao lần nào cậu cũng làm SE thế?”
Lâm Gia Duệ nằm trên salon, nhãn nhã đáp: “Vì tôi không đang kể truyện cổ tích.”
Nên từ ban đầu, đã xác định là không có kết thúc kiểu “hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời” rồi.
Anh đành hỏi: “Bao giờ công chiếu?”
“Ba ngày nữa. Tôi nhờ người mang vé đến cho anh nhé, xem hay không tùy anh.”
“Nhất định tôi sẽ ủng hộ!” Anh lập tức đáp.
Y đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, cả người như chìm vào salon: “Bác sĩ Từ này, hôm đó trong bệnh viện, tôi lại mơ giấc mơ đó đấy.”
“Là ác mộng hay gặp hồi trước à?”
“Ừ, nhưng kết thúc hơi khác. Tôi mơ thấy…”
Y kể lại khung cảnh kia, rõ ràng từng chi tiết một — khi y đang chờ hình ảnh quen thuộc xuất hiện trên TV, thì một vị khách không mời đột nhiên xông đến, một đấm đấm vỡ màn hình. Y còn kể cả máu ướt đẫm tay người kia thế nào, nhưng lại không nhắc đến khuôn mặt người kia.
Anh liền hỏi: “Đó là ai?”
Y im lặng một chốc, rồi giơ tay lên nhìn: “Đến giờ rồi, tôi còn có hẹn trà chiều với người khác nữa.”
Anh bất đắc dĩ: “Cậu Lâm, cậu không thể trốn tránh mãi được.”
Y đứng lên: “Ai cũng có tật chung này mà.”
Anh đành đổi sang một cách nói khác: “Cậu nhớ tôi từng nói gì không? Mọi giấc mơ của cậu đều có chung một đặc điểm – cậu luôn lên trời xuống đất tìm một vật quan trọng nào đó, có thể vì nó mà trả giá cả sinh mạng, nhưng dù cố gắng thế nào, thì cuối cùng vẫn là công cốc. Nên người xuất hiện trong mơ lần này, hẳn là người cậu vẫn tìm kiếm đúng không?”
Toàn thân Lâm Gia Duệ run lên, nhưng vẫn không nói gì, bước ra ngoài cửa. Khi bước qua cửa, y thoáng dừng lại một chốc, nghiêng đầu tựa vào khung cửa, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Từ, có lẽ là anh đúng đấy. Hóa ra sau bao nhiêu năm như thế… người tôi chờ vẫn chỉ có hắn ta.”
Giọng y nhỏ như đang thì thầm với ai trong mơ: “Tiếc là… hắn đã tới quá muộn.”
Hắn đến muộn mười năm, mọi thứ… đã cảnh còn người mất.
Khi ra khỏi phòng khám tâm lý, y quay lại nhìn, lòng đã biết chắc — sau này y không cần phải đến đây nữa.
Buổi chiều mùa thu vừa dài vừa nhàn nhã, là quãng thời gian trong ngày mà y thích nhất. Y có hẹn trà chiều với Cố Ngôn, nơi hẹn là phòng trà ven sông cũ kia.
Khi Cố Ngôn đến, trên tay anh đã đeo một chiếc nhẫn bạc, phản xạ lấp lánh dưới ánh mặt trời – trải qua đủ thăng trầm khúc mắc, cuối cùng anh và fan nam kia cũng đến được với nhau. Lâm Gia Duệ thẳng thắn đẩy hai vé xem phim ra: “Cuối tuần này đi xem với người kia nhé.”
Bộ phim lần này lấy chủ đề tình cảm, nói về mối tình đầu, có thể nói là một bước chuyển mình trong sự nghiệp của y. Lâm gia lại lắm tiền chứ, vung tiền quảng cáo không biết xót tí nào, nên bộ phim này giờ đã nổi lắm rồi.
Cố Ngôn cũng nghe nói về nó, nhận lấy vé liền hỏi: “Cuối cùng cũng chịu làm phim tình cảm rồi? Cậu giải quyết xong vụ yêu đương rồi hả?”
Y ôm đầu kêu: “Ôi, xin anh đừng giới thiệu đối tượng cho tôi nữa nhé… Cả nhà tôi đã loạn lên vì nó rồi TvT”
Ban đầu chỉ có chị hai và anh ba y trống đánh xuôi kèn thổi ngược, giờ thì anh cả cũng xông vào nữa; tổ hợp ba người lúc nào cũng chăm chăm vào chuyện chung thân đại sự của y.
Thực ra năm nay y mới hai chín thôi mà… Cũng không vội kết hôn lắm.
Nghe vậy, Cố Ngôn bật cười, cực kỳ thông cảm với y.
Mùa thu trời tối rất sớm. Khi hai người ra khỏi phòng trà, thì mặt trời đang xuống núi, kéo những cái bóng thật dài dưới chân họ. Lâm Gia Duệ tạm biệt Cố Ngôn ở ngã ba đường, rồi một mình đi bộ không mục đích.
Y còn dư một tấm vé xem phim.
Đi bộ từ hoàng hôn đến lúc đường lên đèn, rồi y dừng lại trước một căn nhà lớn. Đây là căn nhà hồi trước Lâm Dịch mua, y còn vào đây ở với hắn một thời gian.
Y ngẩng lên nhìn ô cửa sổ quen thuộc – trong nhà tối om. Thực ra y vẫn giữ chìa khóa, nhưng không vào nhà, chỉ nhét vé xem phim vào hộp thư trước cổng.
Sau lần gặp nhau hôm tiết Thanh minh ấy, y vẫn chưa gặp lại Lâm Dịch. Ngay cả Mặt Sẹo cũng không biết hắn đi đâu, chỉ bảo là đại ca muốn đi tìm một thứ, có thể quay về ngay, cũng có thể không bao giờ về nữa.
Lâm Gia Duệ nghĩ thầm, như thế cũng tốt.
Ai cũng có một mục tiêu để tìm kiếm từ khi sinh ra. Có vài người may mắn, tìm được nó rất nhanh; nhưng có vài người lại không được thế, tìm cả đời cũng không tìm được.
Nhất định y là kiểu xui xẻo nhất trong những người xui xẻo đó. Nhưng cũng không sao. Thế giới lớn như vậy, y tin mình sẽ tìm được người mình yêu, đồng thời cũng là người yêu mình.
Chỉ là… đó không phải là Lâm Dịch thôi.
—
Ba ngày sau, Lâm Gia Duệ đi xem phim một mình.
Y mặc áo phông quần bò giày thể thao, đeo kính râm thật lớn. Vì mặt y trời sinh đã trẻ con, nên nhìn chỉ như sinh viên đại học. Vì đang cuối tuần nên rạp phim rất đông, trước quầy bỏng ngô đã xếp một hàng dài.
Y cũng mua một gói bỏng theo trào lưu, rồi bước vào phòng chiếu.
Người xem phim khá nhiều, đã gần kín rạp. Y ngồi hàng cuối cùng, mãi đến khi phim bắt đầu chiếu, chỗ ngồi bên trái y vẫn trống không.
Tình tiết bộ phim khá đơn giản, kể về một đôi người yêu là thanh mai trúc mã. Hai đứa trẻ lớn lên bên nhau từ bé, dần dần đem lòng yêu đối phương, rồi lại bị ngoại cảnh tác động, ép phải chia tay, mãi sau này mới gặp lại. Lâm Gia Duệ không chú trọng vào việc vẽ ra kịch bản kịch tính thế nào, chỉ tập trung vào miêu tả tình yêu thuần túy mà rung động lòng người này.
Đến nửa phim, nam chính trên màn hình chân thành nói: “Anh nguyện nắm tay em mãi mãi, ở bên em đến khi hai ta cùng già đi.”
Miệng y đang ngậm mấy viên bỏng, ngọt đến phát ngất.
Nửa đoạn sau, cốt truyện chuyển biến đột ngột. Hai nhân vật chính bị ép phải chia tay, thậm chí còn có hiểu lầm dẫn đến trở mặt thành thù.
Y thấy có một cô gái lén lau nước mắt.
Đến cuối phim, giữa đô thị phồn hoa rực rỡ, nam chính gặp lại người mình từng yêu. Hai người họ đứng đối diện nhau, chỉ cách một con đường. thấy bao nhiêu yêu hận tình thù lướt qua trước mắt.
Nhưng không ai bước về phía đối phương cả.
Khi đèn trong phòng sáng lên, màn hình hiện ra trên của Lâm Gia Duệ, thì chỗ ngồi bên trái y vẫn chẳng có ai. Y đeo kính râm, đứng lên ra ngoài.
Đoàn người xem phim cũng lũ lượt ra khỏi phòng. Có người bàn tán về nội dung phim, cũng có người hào hứng nói xem chút nữa sẽ ăn gì.
Y hơi rầu rĩ, cảm giác như nỗi buồn nhạc hết người đi* vậy. Ném gói bỏng vào thùng rác, y chợt liếc thấy một bóng người quen thuộc – là Cố Ngôn đeo kính râm và fan nam kia của anh, đang sóng vai bước đi.
Y nhìn xuống dưới, liền thấy tay họ đang đan vào nhau.
Một ngôi sao lớn như Cố Ngôn… lúc này cũng chỉ như người thường thôi.
Lại làm y cảm thấy… khát khao từ tận đáy lòng.
Khi y ra khỏi rạp chiếu phim thì đã ba bốn giờ chiều. Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đất, vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ. Đối diện rạp là một trung tâm thương mại mới khai trương, ở ngoài treo một tấm poster quảng bá phim rất lớn.
Lâm Gia Duệ thấy Lâm Dịch đang chống gậy, đứng trước tấm poster đó.
Như ảo ảnh trong sa mạc vậy.
Hệt như kết cục của bộ phim kia – trải qua muôn vàn cách trở, cuối cùng họ cũng gặp lại ở một thành phố nào đó, cách một con đường, nhìn thấy đối phương.
Không biết y có đi về phía hắn không nhỉ?
Ánh mặt trời làm y chói mắt. Y nheo mắt lại, chợt nhớ đến kết thúc của bộ phim vừa rồi —
Rất nhiều năm sau, mỗi người họ đều trải qua nửa đời sau với một người khác. Chỉ trong cơn mơ lúc nửa đêm, họ mới mơ về thời niên thiếu thanh xuân, và mối tình đầu tươi đẹp mà mình từng hẹn ước ở bên đến khi bạc đầu.
—Chỉ là một giấc mộng xưa như thế mà thôi.
*Nhạc hết người đi (khúc chung nhân tán – 曲终人散 )