Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
19. Lòng Tự Trọng
T
ình trạng đó kéo dài suốt một thời gian. Và đó là một cực hình.
Buổi sáng, Bé Táo và ông Bồ Hôi đến công ty làm việc. Chỉ còn bà Tiêu Cay ở nhà. Sự có mặt của bà càng làm tăng thêm nỗi cô đơn của Cún Bụi. Bà Tiêu Cay chăm sóc tất cả mọi thứ trong nhà, tất cả mọi thứ, trừ Cún Bụi. Sau khi dọn dẹp phòng mình xong, bà dọn đến phòng Bé Táo, rồi hút bụi sang các phòng khác, lau chùi cửa kính trong nhà và đánh bóng vô số những đồ mỹ nghệ bày trong phòng khách cho đến khi chúng trở nên bóng lộn phản chiếu được toàn cảnh xung quanh. Sau cùng, bà xuống bếp sửa soạn bữa trưa.
Bà làm tất cả những công việc đó như thể Cún Bụi không hề có mặt trong nhà !Và dần dần, Cún Bụi đâm ra nghi ngờ về sự tồn tại của chính mình. Bới thể vào cuối mỗi buổi sáng kinh khủng ấy, nó thường vô cớ sủa ầm lên, chỉ để được nghe tiếng sủa của chính mình.
Từ trong nhà bếp, bà Tiêu Cay sừng sổ chạy ra :
-Mày làm gì thế ? Mày điên à ? Có câm mồm lại không ? Hàng xóm họ sẽ nói cho mà xem !
Bấy giờ Cún Bụi mới cảm thấy yên tâm : nó thật sự tồn tại.
Đến trưa, ngày nào cũng thế, chồng và con gái về nhà bà Tiêu Cay lại mách ngay :
-Con chó này sủa suốt buổi sáng đấy!
Ông Bồ Hôi lại đáp bằng một câu hỏi như mọi khi:
-Thế em có nhớ dắt nó ra ngoài một lát hay không?
Bà Tiêu Cay trợn mắt:
-Dắt nó ra ngoài? Anh làm như em chỉ có mỗi một việc đó không bằng!
Bao giờ câu kết luận của ông Bồ Hôi cũng là:
-Chính vì thế mà nó sủa đấy! Nó muốn được ra ngoài.
Và bao giờ ông cũng quay sang nhìn Bé Táo:
-Con cũng phải tập thói quen dẫn con chó CỦA CON ra ngoài mỗi ngày trước bữa trưa chứ.
-Không được! Con còn phải sửa soạn sách vở cho buổi chiều nay.
Rồi không để ông Bồ Hôi kịp có phản ứng, Bé Táo đi luôn về phòng, đóng cửa lại và bà Tiêu Cay cũng rút lui vào nhà bếp. Chỉ còn lại ông Bồ Hôi và Cún Bụi. Ông ngồi trên cao nhìn xuống nó, nhếch mép khinh bỉ:
-Được rồi! Tôi đã hiểu, việc phục dịch này là dành cho tôi!
Ông đến chỗ móc áo, lấy sợi dây xích tưởng như có thể xích được một con bò mộng, ngoắc cái lò xo vào vòng da Cún Bụi đang đeo trên cổ, vừa lôi nó ra ngoài đường vừa càu nhàu:
-Này, liệu mà nhanh nhanh lên nhé!
Nhưng đối với những chuyện đó thì loài chó không bao giờ nhanh nhanh được. Trước hết phải đi một vòng xem xét độ mươi cái bánh xe ô tô để tìm được một mùi “ dễ thương”. Khi tìm được rồi, còn phải ngửi thật lâu để xem đó là mùi của ai. Chỉ sau khi kiểm tra cẩn thận xong mình mới có thể giơ chân xịt lên cái bánh xe đã chọn. Nhưng phải để dành những mùi khác cũng “dễ thương” như mùi đầu tiên. Đây là vấn đề nguyên tắc mà không anh chó nào dám xem thường. Về điểm này, Mõm Đen từng có lập trường rất rõ ràng. Chị thường nói: “Đừng bao giờ quên rằng chúng ta là một đại gia đình!”
Nhưng đối với ông Bồ Hôi, tất cả những nguyên tắc ấy đều chẳng có ý nghĩa gì sất. Cún Bụi vừa đưa mũi kiểm tra bánh xe thứ nhất thì ông đã bắt đầu giật giật sợi dây xích. Cún Bụi cố hết sức ghì lại. Ông Bồ Hôi kiên nhẫn thêm một giây nữa. Nhưng rồi ông thấy mình đang làm trò cười cho người qua đường, ông giật một cái thật mạnh. Cún Bụi bị xách bổng lên, để lại một vệt nước dài trong không khí. Và họ quay về nhà.
Tóm lại, những lần đi ra ngoài của Cún Bụi đều diễn ra như thế.
Khi ngồi vào bàn ăn, ông Bồ Hôi vẫn còn lộ vẻ bất bình:
-Thật tôi không hiểu tại sao bọn chó nhất định phải đái vào tất cả bánh xe ô tô!
Cho đến năm giờ chiều, ngôi nhà vắng tanh. Bé Táo và ông Bồ Hôi, người đi học, kẻ đi làm, bà Tiêu Cay bận dán mắt vào tủ kính các cửa hàng. Ở nhà chỉ còn mỗi Cún Bụi. Nó thích như thế. Ít nhất nó cũng không khiến ai phải bực mình. Và nó có thể suy nghĩ nhờ có bầu không khí tĩnh lặng. Vậy nên nó bắt đầu suy nghĩ. Cún Bụi không ngạc nhiên về thái độ của ông Bồ Hôi và bà Tiêu Cay đối với mình: hai người đó vốn không yêu thương gì nó. Nhưng còn Bé Táo ? Bé Táo …
Tại sao Bé Táo lại có thể thích rồi lại không thích nó nữa một cách đột ngột như vậy, không hề có lý do? Nó đã làm gì mà Bé Táo lại bất ngờ thay đổi thái độ đối với nó như thế? Chẳng gì hết! Quả là một cô chủ lạ lùng! … Con người thật khó lường!
Nó buồn lắm, chắc chắn là vậy. Nhưng bên cạnh nỗi buồn, một tình cảm khác trỗi dây: hổ thẹn. Nó vừa hổ thẹn vừa giận mình. Nó đã không biết cách thuần hóa Bé Táo, đó là sự thật! Có lẽ Mõm Đen giận nó lắm. Mõm Đen bảo nó lên thành phố không phải chỉ đơn thuần để tìm một người chủ mà còn có nhiệm vụ thuần hóa người chủ ấy. Thế mà nó đã thất bại. Trong cơn hứng bất ngờ của Bé Táo, nó đã để cô bé nâng niu như một đứa trẻ hay làm nũng. Và đến khi cô bé chán nó, nó không biết phải làm gì. Nhưng làm thế nào mà thuần hóa được một người thậm chí không thèm nhìn đến mình? Tất cả những câu hỏi đó cứ quay cuồng trong đầu nó cho đến khi nó không biết mình đang suy nghĩ nhữn gì nữa. Những lúc như thế, nó cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, nó luôn nhớ câu nói của Lông Xù về chuyện bị bà chủ bỏ rơi: “Đi theo bà ấy để làm gì? Bà ấy đã không muốn thì mình đi theo làm gì?”
Rồi Khịt Mũi đã nhắc đến “lòng tự trọng”.
“Lòng tự trọng”… Cún Bụi đã bắt đầu có chút ý niệm về cái được gọi là lòng tự trọng.
Suy cho cùng, đúng là Bé Táo đã bỏ rơi nó. Hệt như bà chủ của Lông Xù. Nhưng nó vẫn ngồi ở đây và chờ đợi. Chờ đợi cái gì? Chờ tình yêu của Bé Táo quay trở lại như một phép màu? Chuyện hão huyền! Hay đơn giản là lối sống tiện nghi cùng món xúp bổ béo mỗi ngày đã giữ chân nó lại nới đây? Ôi chao! Lòng tự trọng của Cún Bụi mới hay hớm làm sao! Thế mà hôm nọ nó đã thấy hổ thẹn vì thái độ của Khịt Mũi trước các phóng viên!... Nhưng chính nó, Cún Bụi, nó có gì hơn Khịt Mũi khi vẫn còn lưu lại trong ngôi nhà này, nơi Bé Táo coi nó như không hề có mặt trên đời, bà Tiêu Cay lại thấy rằng nó xuất hiện quá nhiều và ông Bồ Hôi tròng một sợi dây vào cổ nó dắt đi như thể nó là một con diều?
Khi đã suy xét kỹ càng, người ta sẽ rút ra được một vài kết luận.
Khi quyết định làm một việc gì, chắc chắn người ta sẽ làm.
Nó đã quyết định bỏ trốn.
Và nó trốn thật.