Nếu bạn nghĩ bạn có thể hay không có thể, cách nào thì bạn cũng đúng cả.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Ngô Thúy Ngọc
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2970 / 72
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
iểu Quang không biết Mạch Định Lạc nói gì với Chu Diễn Chiếu, tóm lại từ lúc ở trên sân thượng xuống, hai người đều có vẻ tràn trề tâm sự. Chuyến bay của Mạch Định Lạc cất cánh vào sáng sớm hôm sau, nên Chu Diễn Chiếu không về nhà nữa, lấy một phòng trong khách sạn ngủ lại. Hôm sau, anh ta dậy từ sớm, lại đích thân đưa Mạch Định Lạc ra sân bay.
Tiễn Mạch Định Lạc đi rồi, tâm trạng Chu Diễn Chiếu dường như mới tốt lên phần nào, anh ta hỏi Tiểu Quang: “Bảo cậu hẹn Tiêu Tư Trí, đã hẹn chưa?”
“Đã nói với nó rồi, chiều nay nó đến.”
“Tôn Lăng Hy đang làm gì?”
“Đi làm, tối qua ra ngoài ăn với cô hai.” Tiểu Quang hơi ngập ngừng, đoạn nói tiếp: “Còn có cả Tiêu Tư Trí nữa.”
Chu Diễn Chiếu cười khẩy: “Coi nhau như người một nhà rồi đấy à?”
Tôn Lăng Hy đi làm chẳng qua cũng chỉ ở văn phòng uống trà lên mạng, chiều hôm ấy Chu Tiểu Manh không có giờ học, liền hẹn cô đi xem lễ phục. Lái xe đến đón Chu Tiểu Manh trước, sau đó qua thư viện đón Tôn Lăng Hy. Vừa lên xe, Chu Tiểu Manh đã dúi cho Tôn Lăng Hy một gói đồ ăn vặt nóng hôi hổi: “Em mua ở cổng trường đấy, không đắt nhưng ngon lắm.”
Bọn họ mở cửa sổ trên nóc xe ra để ăn, gió thổi lùa vào xe hơi lành lạnh, Tôn Lăng Hy quấn một chiếc khăn quàng, bị gió thổi phất pha phất phơ, cơ hồ sắp quết vào hộp nhựa đựng thức ăn đầy dầu mỡ. Chu Tiểu Manh bèn nói: “Để em buộc lại cho.” Dứt lời liền đưa tay ra giúp cô kéo tấm khăn ra sau vai, thắt nút lại. Tôn Lăng Hy chừng như hơi ngần ngại, cười cười bảo: “Thì ra hồi đi học, toàn thích ăn mấy thứ này.”
“Em cũng thế, hồi học trung học, em cực kỳ thích ăn bánh cuốn trong một ngõ nhỏ bên ngoài trường, mà mẹ em từ bé đã không cho phép em ăn linh tinh ngoài đường, mỗi ngày tan học nhìn thấy đám bạn ăn, em lại thèm chảy dãi ra… khổ nỗi ngày nào nhà em cũng có lái xe đến đón, muốn lén lút mua một phần cũng không được. Càng không được ăn, thì lại càng thèm…”
Tôn Lăng Hy bật cười “hích” một tiếng: “Thế thì len lén nhờ người mua hộ chứ!”
Chu Tiểu Manh cũng cười, lúc đó đương nhiên có người mua hộ cô. Cô học môn Toán không được tốt, tối nào cũng phải mời gia sư phụ đạo, lúc gia sư đi về thì đã khoảng mười giờ rồi. Nhà họ Chu tuy là dân xã hội đen, nhưng ông Chu Bân Lễ quản con cái rất chặt, mười giờ là giờ giới nghiêm, nếu không về sẽ bị ăn đòn. Chu Diễn Chiếu thường rất hay giẫm đạp lên lệnh cấm này, có lúc về muộn quá, ông Chu Bân Lễ ngồi canh ở phòng khách. Chu Diễn Chiếu đời nào chịu thua, hễ lẻn vào trong vườn liền leo cây lên tầng hai, giả bộ như đã về từ sớm. Bên ngoài phòng ngủ của Chu Tiểu Manh vừa khéo có một cái cây, hồi nhỏ Chu Diễn Chiếu từng ngồi trên cành cây đó hù dọa cô. Về sau lớn lên, thường thường là khi cô đang làm bài tập, hễ nghe thấy tiếng lá cây sột soạt khe khẽ, ngẩng đầu lên liền trông thấy Chu Diễn Chiếu đang từ cửa sổ chui vào một tay bám cành cây, một tay còn xách túi bánh cuốn mua về cho cô.
“Anh lại trèo cây rồi!” Cô trợn tròn đôi mắt sáng, thở phì phì vì tức, đón lấy túi bánh cuốn nóng hổi, rồi lại vội vội vàng vàng vơ lấy đống sách vở: “Đừng giẫm lên vở bài tập của em!”
“Có đồ ăn rồi mà vẫn không bịt được miệng em!” Chu Diễn Chiếu thường hay véo má cô một cái, sau đó nhảy từ trên bàn xuống, chỉnh lại quần áo, nở một nụ cười xảo quyệt: “Anh xuống nhà báo bố một tiếng đã, không lại tưởng anh vẫn chưa về.”
Năm Chu Diễn Chiếu mười sáu tuổi, ngôi sao mà cô mê nhất từ Hồng Kông qua tổ chức đại nhạc hội. Tất cả đám con gái trong lớp đã hẹn nhau cùng đi xem, mọi người đều góp tiền mau vé trước, nhưng Chu Tiểu Manh biết mình chẳng thể ra khỏi cửa, cứ ủ ê rầu rĩ suốt mấy ngày liền, mãi đến một hôm Chu Diễn Chiếu chui từ cửa sổ vào như thường lệ, trông thấy cô mặt mày ủ chau, cả túi bánh cuốn cũng chẳng buồn đón lấy, liền hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt em à?”
“Nói ra anh cũng chẳng giúp được em đâu.” Chu Tiểu Manh năm mười sáu tuổi vẫn còn trẻ con ngang bướng, đầy một bụng tâm sự mà không biết nói từ đâu, uể oải nằm rạp người xuống mặt bàn.
“Này!” Chu Diễn Chiếu thời học cấp ba đã cao một mét tám, giờ ngồi trên mặt bàn của cô, hai cẳng chân dài không biết gác vào đâu. Trên miệng anh ta ngậm một điếu thuốc nhăn nhúm, nhưng không châm thuốc, bộ dạng có vẻ rất thích thú, vò vò mái tóc như mì sợi của cô: “Em còn không nói cho anh nghe, làm sao biết là anh không giúp em được?”
“Em muốn đi xem ca nhạc!”
“Không có tiền mua vé hả?” Chu Diễn Chiếu móc ví ra, “Đây! Để anh trai tài trợ cho em, năm trăm đồng đủ không?”
“Em có tiền.” Chu Tiểu Manh rất ấm ức: “Mẹ bảo chỗ đại nhạc hội ấy rối ren hỗn loạn lắm, không cho em đi! Nhưng bọn con gái trong lớp đều nói là sẽ đi cả mà!”
“Xời, còn tưởng chuyện gì to tát lắm chứ.” Chu Diễn Chiếu nhét ví tiền vào túi, hỏi cô: “Lúc nào biểu diễn?”
“Tối ngày kia đấy, ngày kia bố mẹ đều ở nhà, em có trốn cũng không trốn ra được…”
“Yên tâm đi, anh giúp em đối phó!”
“Bốc phét!”
“Hừ, em thấy anh bốc phét bao giờ chưa hả.” Chu Diễn Chiếu thong dong bước xuống khỏi bàn: “Đến tối hôm ấy, em chỉ cần bảo không được khỏe, muốn đi ngủ sớm là được rồi.”
Lần đầu tiên trốn ra khỏi nhà trong đời Chu Tiểu Manh chính là một vụ mạo hiểm với sự giúp đỡ của Chu Diễn Chiếu. Đến tối hôm ấy, Chu Diễn Chiếu lên tới phòng cô, lặng lẽ gõ cửa. Cô để anh ta vào trong, anh ta thấy cô mặc váy liền chau mày lại: “Em mặc cái thứ này đi à?”
“Sao lại không được?”
“Thay quần bò đi!” Chu Diễn Chiếu thúc giục: “Nhanh lên!”
Sau khi cô thay quần bò xong đi ra, Chu Diễn Chiếu từ cửa sổ leo lên cây trước, sau đó giơ tay về phía cô: “Qua đây, anh giữ em cho!”
Chu Tiểu Manh cũng hơi sợ, dù đây chỉ là lầu hai, nhưng vẫn rất cao, từ bậu cửa sổ tới cành cây ít nhất cũng cách nhau một sải tay. Nhưng Chu Diễn Chiếu đã tóm lấy cánh tay cô, kéo ra ngoài: “Đừng sợ! Nhanh lên nào!”
Chu Tiểu Manh run lẩy bẩy, đánh liều bổ nhào ra ngoài, kết quả trán cô đụng vào cằm của Chu Diễn Chiếu, trượt chân một cái, suýt nữa thì ngã xuống dưới, cũng may Chu Diễn Chiếu kịp thời tóm lấy thắt lưng cô nhấc bổng lên, mới giữ cho cô trụ vững được thân hình. Anh ta hít vào một hơi, nói: “Sao em ngu thế không biết!”
“Em đâu có…” Cô vừa thốt ra ba chữ ấy liền bị anh ta bịt chặt miệng lại, phòng ngủ chính ở sát vách đột nhiên sáng đèn. Phỏng chừng nghe thấy tiếng lá cây xao động, bà Diệp Tư Dung đi tới cạnh cửa sổ, mở cánh cửa nhìn ra bên ngoài. Cũng may, trong phòng đèn sáng trưng, nhưng bên ngoài thì tối mịt, bọn họ lại nấp dưới tán lá, bà đảo mắt nhìn mấy lượt, cũng không phát hiện ra điều gì. Nhưng chính vì trong phòng sáng trưng, nên họ có thể nhìn rõ mồn một nét mặt của bà Diệp Tư Dung, Chu Tiểu Manh sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hai người chết cứng tại đó, không dám nhúc nhích. May sao, bà Diệp Tư Dung rốt cuộc cũng đóng cửa sổ lại, buông rèm cửa xuống. Quả tim Chu Tiểu Manh gần như sắp nhảy ra ngoài, tai cô vừa khéo léo áp lên lồng ngực Chu Diễn Chiếu, bấy giờ mới phát hiện, tim anh ta cũng đập thình thịch vừa nhanh vừa gấp.
Cô đang định chế giễu Chu Diễn Chiếu mấy câu, không ngờ vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc Chu Diễn Chiếu muốn cúi đầu xuống nói gì với cô, môi anh ta vừa hay chạm vào trán cô, cảm giác mềm mại khiến Chu Tiểu Manh giật nảy cả mình, thân hình nghiêng đi, suýt chút nữa lại rơi xuống dưới, cũng may cánh tay Chu Diễn Chiếu ôm chặt, níu giữ cô lại. Anh ta nói: “Em đừng có cựa quậy lung tung!”
Chu Tiểu Manh hơi ngượng ngùng, từ nhỏ ông Chu Bân Lễ đã đối xử với cô rất tốt, thường hay ôm cô đặt lên đùi. Nhưng khi cô bảy tám tuổi, ông Chu Bân Lễ đã coi cô như con gái lớn, không hay ôm ấp cô nữa, chắc để tránh ngờ vực, dẫu sao thì ông cũng chỉ là cha dượng của cô mà thôi. Chu Diễn Chiếu là anh trai, có lúc nhéo nhéo má cô một cái, cô cũng chưa từng nghĩ ngợi linh tinh bao giờ. Chỉ có điều, được Chu Diễn Chiếu ôm như thế này, cũng là lần đầu tiên từ khi trưởng thành, cô ở gần một người khác giới đến thế, mà người đàn ông này lại là anh trai cô, cô cảm thấy mình lẽ ra không nên đỏ mặt.
Chu Diễn Chiếu dường như cũng cảm nhận được, bèn nói: “Em ôm chặt lấy cành cây này, anh xuống trước, sau đấy em leo xuống theo.”
“Vâng.”
“Thế anh buông tay ra nhé?”
“Vâng.”
Sau khi tụt xuống gốc cây, mọi chuyện trở nên rất đơn giản, Chu Diễn Chiếu ngựa quen đường cũ, móc chìa khóa cửa sau ra mở cửa, rồi cùng cô lẻn ra khỏi biệt thự. Chu Diễn Chiếu đưa cô tới tận bên ngoài sân vận động, tìm chỗ hẹn, cả đám con gái trong lớp cô đều tụ tập ở đó, người nào người nấy hưng phấn như con chim nhỏ sổ lồng, lích cha lích chích. Cô hân hoan tìm tới đám bạn học, loáng cái đã quên sạch nỗi sợ hãi khi leo cây ban nãy.
Chu Diễn Chiếu không đi xem đại nhạc hội với cô, chỉ bảo: “Đồ trẻ con!” Anh ta hẹn người đi uống trà nói chuyện, khi buổi biểu diễn kết thúc mới đến đón cô. Khi ấy, Chu Diễn Chiếu vừa đổi chiếc mô tô Harley thứ ba, chở cô xuyên qua thành phố trong màn đêm, phố lớn ngõ nhỏ nhanh chóng bị quăng lại sau lưng. Gió lùa phần phật làm vạt tóc mai bên dưới mũ bảo hiểm của cô rối bời, chọc cả vào mắt. Chu Diễn Chiếu phóng xe quá nhanh, hoàn toàn chẳng để ý gì đến đèn xanh đèn đỏ và luật lệ giao thông, lúc rẽ ngoặt, thân xe gần như áp sát mặt đất, Chu Tiểu Manh sợ đến nỗi ôm chặt lấy eo anh ta. Lúc đi qua đầu con ngõ quen thuộc, có người huýt sáo miệng vỗ tay, còn có người gọi “Anh Mười”, hiển nhiên đều là người quen biết. Thoáng sau, liền có mấy chiếc xe khác chạy tới, theo sát phía sau bọn họ. Chu Tiểu Manh mới đầu không để ý, về sau càng lúc càng có nhiều xe hơn, cô mới phát hiện, không ngờ có đến mấy chục chiếc mô tô từ các ngõ nhỏ phố lớn tụ tập lại, theo sát phía sau hai người bọn họ.
“Anh ơi!” Cô muốn nhắc nhở Chu Diễn Chiếu, nhưng xe chạy quá nhanh, dù cô có hét lớn thế nào, âm thanh cũng bị gió cuốn đi mất. Đó là lần đầu tiên cô gặp Tiểu Quang, bấy giờ chỉ có xe của anh ta là cuối cùng vượt qua được bọn họ, đồng thời giữ vững ưu thế đó đến phút chót. Đích đến của cuộc đua xe là một đoạn cầu vượt chưa thông lộ, tất cả đều phanh lại trước khối xi măng trơn phản quang, Chu Diễn Chiếu chống một chân xuống, cởi mũ bảo hiểm ra nói: “Được lắm, Tiểu Quang, cậu lại thắng rồi!”
“Anh Quang thắng lần thứ ba rồi!”
“Nào nào! Hôn một cái đi!”
Cả đám người xung quanh đều làm rộn lên, Chu Diễn Chiếu xoay người lại, nói: “Hôm nay không được, hôm nay là em gái tôi.”
“Nói bậy! Không phải mới bao được em này, không nỡ nhường đấy chứ?”
“Hôn một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu!”
“Phải đấy! Dám chơi thì dám chịu! Anh Mười, anh có phải loại người mất mặt thế đâu!”
Chu Tiểu Manh hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói gì, tiện tay gỡ cái mũ bảo hiểm xuống, đám người này vừa nhìn thấy mặt cô, lại càng làm dữ hơn, có kẻ còn huýt sáo miệng: “Thảo nào anh Mười không nỡ, quả nhiên vừa trắng lại vừa non!”
Sắc mặt Chu Diễn Chiếu sa sầm, còn chưa nói năng gì, Tiểu Quang đã lên tiếng: “Đừng làm loạn lên nữa, đây đúng là em gái anh Mười đấy, lúc tôi đến nhà anh ấy đã gặp rồi.”
“Em gái tôi, Tiểu Manh.” Chu Diễn Chiếu tiện tay vuốt mái tóc cô: “Sau này có gặp nó, phải ra dáng đàn anh đấy nhé.”
“Anh Quang không được nhẹ tay với anh ấy, thắng một trận hôn kiểu Pháp một cái, không thể vì là em gái mà bỏ qua được!”
“Đúng thế đúng thế!”
Chu Diễn Chiếu cũng không bực, cười hì hì hỏi Tiểu Quang: “Hôm nay đúng là phải xin lỗi cậu rồi, tôi thật tình không muốn đua đâu, vì có em gái ở trên xe. Có điều, nếu thế rồi, thì cứ theo quy củ mà làm, hay là, tôi với cậu hôn nhau kiểu Pháp nhé?” Nói xong liền nhảy xuống xe, làm bộ đi hôn Tiểu Quang thật, Tiểu Quang xụ mặt vừa né tránh vừa nói: “Ghi nợ! Ghi nợ! Lần sau anh bảo bé nào ngồi sau xe anh hôn em là được rồi!” Cả bọn đều cười rộ lên, Chu Tiểu Manh cũng không nhịn được cất tiếng cười theo.
Sau cùng, vẫn là Chu Diễn Chiếu cảm thấy mắc nợ, vì vậy liền lên tiếng mời tất cả đi ăn đêm. Chu Tiểu Manh chưa bao giờ ngồi trên xe máy phóng vèo vèo trên đường phố Nam Duyệt vào lúc đêm khuya như vậy. Tận khi ấy, cô mời biết thì ra thành phố Nam Duyệt về đêm khác hẳn ban ngày. Vẻ phồn hoa náo nhiệt của ban ngày đến khi đêm buông, lại lắng đọng thành một phong cảnh khác. Những ngõ phố tầm thường kia, dưới ánh đèn đường dường như cũng mang một nét phong tình rất riêng.
Bao nhiêu mô tô của bọn họ gầm rú phóng vọt qua, tựa như một đàn cá bơi vun vút trên đường phố trống trải, lại tựa như nghìn vạn mũi tên cùng bắn vọt đi, nhưng những mũi tên này biết rẽ ngoặt, men theo những dải ban công trên con phố cũ, ngoặt chỗ này rồi lại ngoặt chỗ kia, cuối cùng đến chợ đêm bên bờ sông, đúng lúc náo nhiệt tưng bừng. Bọn họ dừng xe dưới gốc cây, rồi đi đến cửa tiệm quen thuộc.
Mỗi gã trai trẻ trên xe đều dẫn theo một cô bạn gái, người nào người nấy chỉ hơn Chu Tiểu Manh một hai tuổi là cùng, nhưng cô nào cũng như người lớn, coi Chu Tiểu Manh thành đứa con nít ranh, vừa vào tiệm đã phát thuốc cho khắp mọi người, thuốc lá quăng qua quăng lại. Chu Diễn Chiếu còn tiện tay cầm cái cốc trước mặt cô đi: “Trẻ con uống nước hoa quả được rồi.”
“Để em.” Một cô gái ngồi bên cạnh chìa đôi tay sơn móng đỏ son đẹp đẽ, đổ đầy nước cà rốt vào cốc, sau đó đưa cho Chu Tiểu Manh: “Em Mười, cái này cho em.”
“Gọi bậy gọi bạ cái gì đấy!” Chu Diễn Chiếu vừa buồn cười vừa tức: “Tôi đứng thứ Mười chứ nó có đứng thứ Mười đâu.”
“Em gái của anh Mười, thôi thì gọi tắt là em Mười cho xong.” Cô gái kia chẳng hề để tâm, bỏ điếu thuốc đang ngậm trên môi ra, búng tàn thuốc, rồi tiện tay đưa cho gã trai bên cạnh mình, liếc mắt đánh giá Chu Tiểu Manh: “Chà, anh Mười, anh đừng nói nhé, cô em gái này của anh đúng là xinh đẹp thật đấy, cũng may chẳng giống anh tẹo nào, chứ giống anh thì xong phim luôn rồi!”
“Đệch!” Gã trai bên cạnh cô ta phá lên cười: “Anh Mười, con này nói móc anh không đẹp trai kìa!”
“Đàn ông cần đẹp mã làm cái gì?” Chu Diễn Chiếu tùy tiện vỗ lên tay gã kia: “Còn nữa, em gái tôi ở đây, đừng có mở mồm ra là chửi bậy, giữ mồm giữ miệng một chút không được à?”
“Hầy, chẳng ra làm sao cả, đến nói chuyện cũng sợ làm hư em gái anh, cô bé mà biết những chuyện xấu anh làm bên ngoài, e là sợ đến phát khóc lên mất!”
“Tôi làm chuyện xấu gì chứ?” Chu Diễn Chiếu cười hết sức thoải mái: “Bớt nói nhăng nói cuội đi, em gái tôi mà sợ thật, để xem tôi lột da cậu như thế nào!”
Công Tắc Tình Yêu Công Tắc Tình Yêu - Phỉ Ngã Tư Tồn Công Tắc Tình Yêu