Số lần đọc/download: 1930 / 52
Cập nhật: 2015-09-29 18:22:23 +0700
Chương 20: Vụ Xử Án
T
ôi hy vọng rằng - Ông luật sư nhỏ con Perker nói - Ông chánh bồi thẩm sáng nay đã ăn điểm tâm ngon miệng.
Hôm nay là ngày tòa đem xử vụ án của ông Pickwick, do bà góa phụ Bardell khởi tố ông về tội đã hứa cưới bà ta rồi lại nuốt lời, và lúc này ông luật sư nhỏ con đang tìm mọi cách tốt nhất để nói chuyện với ông Pickwick, cốt làm ông lên tinh thần.
- Tại sao ông nói thế? - Ông Pickwick hỏi.
- Vì rằng khi một ông chánh thẩm phải luận tội với một cái bụng đói bao giờ cũng tìm mọi cách để buộc tội - Ông Perker đáp - Sau khi các ông trong bồi thẩm đoàn nghe xong lời các nhân chứng của cả bên nguyên lẫn bên bị, các luật sư của cả hai bên và chánh án, họ sẽ kéo nhau vào một phòng kín để luận tội, và ông chánh thẩm sẽ lãnh đạo bồi thẩm đoàn trong lúc cả bọn họ tranh luận. Nếu bụng đói, ông ta sẽ bảo: "Ồ, quý ông hãy nhìn đồng hồ kìa, thưa quý ông, gần tới giờ ăn trưa rồi. Có thể quý ông không đồng ý với tôi, nhưng tôi cho rằng gã đó có tội". Thế là mấy ông kia, vì cũng đói bụng như ông nọ, nên sẽ bảo rằng họ cũng nghĩ như ông nọ, và chẳng có mống nào muốn gây phiền phức cho mình bằng cách cãi lại. Nhưng nếu họ chưa cảm thấy đói lắm, họ lại khoái cãi nhau một chút cho vui. Bây giờ đã tới lúc chúng ta gọi một xe ngựa đưa chúng ta tới tòa án, nếu không, sợ rằng sẽ trễ mất.
Khi họ đến nơi, ông Pickwick ngồi cạnh luật sư Perker. Phòng xử đông nghẹt người xem, vì những vụ án bội ước sau khi đã hứa cưới một phụ nữ bao giờ cũng là đề tài vô cùng hấp dẫn đối với quần chúng. Chẳng mấy chốc, luật sư đặc biệt của ông Pickwick luật sư Snubbin cũng đến. Ông này có vẻ gầy gò, da mặt tai tái, chừng năm mươi tuổi; và đúng lúc ông ta vừa đến, một người ăn mặc và có dáng bề ngoài rất khác lạ, đến chào ông ta rất cung kính.
- Cái gã béo mặt đỏ như táo chín đang chào buổi sáng ông luật sư của tôi là ai vậy?
- Đó là - Ông Perker trả lời - Ông Buzfuz, kẻ đại diện cho bà góa Bardell hôm nay đấy.
Ông Pickwick choáng váng khi thấy luật sư Snubbin cũng chào lại kẻ thù của ông ra điều rất vui vẻ, nhưng trước khi ông kịp mở miệng than phiền bỗng có tiếng quát lớn: "Im lặng", rồi mọi người đứng cả lên.
Ông chánh án Stareleigh là một quan tòa rất lùn và mập. Ông ta nghiêm trang gật đầu chào các luật sư của bên hai bên nguyên và bị, các ông kia cũng kính cẩn cúi đầu chào lại. Lúc ông chánh án ngồi xuống, tất cả những gì người ta có thể trông thấy được ở ông ta là một gương mặt tròn bự, hồng hào, với cặp mắt ti hí luôn luôn toát ra vẻ tò mò, phần còn lại không ai thấy được vì hoàn toàn bị che khuất sau cái bàn của ông ta.
Viên mõ tòa xướng tên các ông bồi thẩm trong bồi thẩm đoàn, và tất cả những vị này đều long trọng thề trên cuốn Thánh Kinh rằng họ sẽ trung thực thi hành nhiệm vụ của mình. Trong khi chuyện ấy diễn ra, bà góa Bardell xuất hiện, cùng đi với bà có thằng nhóc con trai bà và bà bạn Cluppins. Trước khi ngồi xuống, bà ta hôn thằng con trai, rồi lau mắt mình bằng một cái khăn lụa trắng lớn, như thế, ông chánh án và bồi thẩm đoàn đều có thể nhìn thấy bà ta bất hạnh và đáng thương biết chừng nào! Luật sư của bà ta, ông Buzfuz, cũng chùi mắt ông ta, ra cái điều bày tỏ cảm tình với bà góa phụ đáng thương, chỉ chút xíu nữa thôi, ông chánh án cũng làm như vậy.
- Đúng là một trò dàn dựng tài tình khi lão luật sư Buzfuz dặn bà ta đến trễ và trình diễn cái màn bi kịch lau nước mắt nước mũi - Ông Perker nhận xét, ông ta tỏ ra rất nể những trò ma mãnh chuyên nghiệp của các đối thủ của ông; còn ông Pickwick thì không còn bụng dạ nào mà thích thú được.
Trong thời gian đó, bà bạn Cluppins của bà góa lăng xăng kiểm tra lại mấy hột hút áo và khung áo của cậu cả Bardell một cách vô cùng kỹ lưỡng trước khi đặt thằng nhóc ngồi bệt xuống sàn nhà trước mặt mẹ nó, một chỗ rất thuận tiện mà ông chánh án và các ông trong bồi thẩm đoàn đều có thể nhìn thấy thằng bé rất rõ.
Viên mõ tòa bắt đầu đọc lớn những tình tiết của vụ án, rồi luật sư của bên nguyên - ông Buzfuz - đứng lên, hướng mặt về phía bồi thẩm đoàn.
Giống như tất cả mọi luật sư trên đời này, ông ta bắt đầu bằng cách nói rằng ông ta rất sung sướng được trông thấy mười hai con người khôn ngoan lịch lãm như vậy, trung thực như vậy và khéo léo như vậy có mặt trong bồi thẩm đoàn hôm nay; rằng ông ta hoàn toàn tin tưởng vào tinh thần tôn trọng công lý và chân lý của họ, sẽ khiến họ nhận thấy ông Pickwick là kẻ có tội.
- Thưa quý vị, bà Bardell - Luật sư Buzfuz nói, giọng ông ta cố tỏ ra thương cảm - là một quả phụ. Chồng bà ấy là một người suốt đời lao động cần cù, đã chết trong lúc thi hành bổn phận của mình.
Thực sự thì chồng bà Bardell đã chết vì bị đập vỡ sọ bằng một chai bia trong lức đánh nhau loạn xạ tại một quán rượu; nhưng vì ông Buzfuz là một luật sư, nên ông ta muốn nói sao cũng được, và ông ta còn cố để rơi xuống đúng một giọt nước mắt trước khi ông ta tiếp tục:
- Khi ông Bardell chết, ông ấy để lại cho bà vợ đáng thương một đứa bé trai còn nhỏ dại và một căn nhà trên đường Goswell. Tại đây, bà Bardell có dán một tờ cáo thị ngay phía trong cửa sổ với những chữ: "Phòng cho thuê, chỉ dành cho các quý ông độc thân". Ba ngày sau, những căn phòng ở mặt tiền đều được một người thuê. Ai đã thuê những căn phòng đó? Chính là một người đàn ông mà dáng bên ngoài ra vẻ là một quý ông, nhưng lại có trái tim của một con thú man rợ. Tên gã đàn ông đó là Pickwick.
Đến đây, ông luật sư Buzfuz dừng lại một lúc. Sự im lặng đột ngột ấy đánh thức ông chánh án Stareleigh đang ngủ gục, và ông ta vội vàng ghi điều gì đó lên giấy với một cây viết không có giọt mực nào trong ruột; ông ta muốn bồi thẩm đoàn tưởng rằng ông ta đã rất chăm chú theo dõi lời luật sư ghê gớm lắm, dù mắt ông ta có nhắm tịt lại đi nữa.
- Tôi sẽ chứng tỏ với quý vị, thưa quý vị - Luật sư Buzfuz tiếp tục - rằng, trong suốt hai năm qua, bà Bardell đã tận tụy phục vụ mọi chuyện cho gã đàn ông đó như thế nào; bà ấy nấu cho hắn ăn, giặt giũ và khâu vá lại quần áo cho hắn, bà ấy dành cho hắn đủ thứ tiện nghi mà hắn đòi hỏi. Để đáp lại, hắn thưởng cho thằng bé con bà ấy một xu, đôi khi là một đồng sáu xu; và vào một dịp, hắn hỏi đứa bé rằng nó có thích có một ông bố khác không. Rồi thì một hôm, hắn ngỏ lời cầu hôn với bà ấy; và có ba nhân chứng - chính là những người bạn thân của hắn - sẽ nói cho quý vị nghe họ đã trông thấy bà ấy trong tay hắn như thế nào, khi họ bước vào phòng hắn chỉ một lúc ngắn ngủi sau đó.
Ông Buzfuz lại ngừng một lần nữa, rồi rút từ túi áo ra một mảnh giấy.
- Đây - Ông ta nói - Tôi có một bức thư tình do chính tay gã Pickwick nói, có ký tên hắn đàng hoàng. Xin để tôi đọc cho quý vị nghe: "Câu lạc bộ Pickwick, mười hai giờ đêm. Bà B. thân mến. Người yêu dấu và niềm vui ngọt ngào. Người của bà. Pickwick" 1 Quý vị đã nghe rõ rồi phải không, thưa quý vị? Hắn gọi bà ấy là "người yêu dấu"; và toàn thể quý vị có mặt ở đây đều hiểu rõ ba tiếng ấy được những người đang yêu nhau gọi người kia, như là người mình vô cùng yêu quý, là "người yêu" của mình. Giờ đây, tôi nói chứng đó cũng đủ lắm rồi, thưa quý vị; và tôi sẽ gọi những nhân chứng của tôi lên. Khi quý vị nghe những nhân chứng này nói. Xong quý vị sẽ đồng ý rằng cuộc sống và mọi niềm hy vọng của bà Bardell đều bị hủy hoại bởi gã đàn ông độc ác đó. Quý vị sẽ đồng ý số tiền bồi thường một ngàn năm trăm đồng dành cho bà ấy chỉ là một khoản bồi thường rất khiêm tốn, và gã Pickwick đáng bị xử phải bồi thường hơn số tiền ấy rất nhiều. Quý vị sẽ đồng ý rằng quý vị là những người quý phái nhất, rộng lượng nhất, là những vị bồi thẩm đầy khôn ngoan và tràn trề tình cảm mà tôi chưa hề được hân hạnh trông thấy tại tòa này.
Nói xong những lời hùng hồn đó, ông Buzfuz ngồi xuống và ông chánh án Stareleigh lại giật mình thức giấc.
Người chứng thứ nhất là Elizabeth Cluppins, bà này nói rằng một buổi sáng nọ, lúc bà ta đang đứng trước phòng ông Pickwick trong lúc bà Bardell đang ở trong phòng ông này để lau bụi các đồ đạc.
- Bà đến đó làm gì vậy? - Ông chánh án lùn và mập hỏi.
- Tôi tình cờ trong thấy cái cửa trước nhà để mở, vì vậy tôi bước vào để chào buổi sáng; rồi tôi nghe có nhiều giọng nói từ trên lầu vọng xuống, thế là tôi leo lên...
- Và bà đã lắng nghe chứ gì, tôi biết mà? - Ông Buzfuz nói.
- Tôi xin lỗi ông, thưa ông! Tôi rất khinh bỉ những ai làm chuyện đó. Nhưng mấy giọng nói ấy vang lên rất lớn, và tôi làm sao có thể ngăn cản chúng lọt vào tai tôi chứ.
Rồi bà Cluppins thuật lại tất cả những điều gì bà ta còn có thể nhớ về những lời trao đổi giữa ông Pickwick và bà Bardell; và cả mười hai vị trong bồi thẩm đoàn đều nhìn ông Pickwick chăm chăm với ánh mắt nghi ngờ; nhưng ông Pickwick vẫn từ chối không chịu để luật sư của mình đặt câu hỏi với bà kia, vì rằng hầu như bà ta đã hoàn toàn nói đúng sự thật.
Người chứng tiếp theo là ông Winkle, ông này thú nhận mình có trông thấy bà Bardell trong hai cánh tay ông Pickwick, và lúc ấy hầu như bà ta đã ngất xỉu. Sau đó, ông Snubbin - luật sư đặc biệt của ông Pickwick - đứng lên chất vấn nhân chứng; ông Pickwick tỏ ra rất quan tâm đến sự việc này.
- Ông Winkle - Vị luật sư nói - Ông đã quen biết bị cáo từ rất lâu rồi, phải không? Trong thời gian quen biết ông Pickwick, có phải ông ấy luôn luôn đối xử với các bà với lòng kính trọng đặc biệt phải không?
- Ồ, vâng, chắc chắn như thế - Ông Winkle nói, ông ta tỏ ra rất vui khi có thể nói một điều gì đó biểu lộ được lòng ưu ái của ông sẵn sàng dành cho bạn.
- Ông chưa bao giờ nghe thấy bất cứ điều gì đáng để người ta phải ngờ vực về hạnh kiểm của ông ấy đối với giới khác phái, có phải thế?
- Kh...ô...n...g hề...ề - Ông Winkle đáp - Ngoại trừ, duy nhất chỉ có một lần mà tôi nghĩ rằng ông ấy có thể dễ dàng giải thích.
Nghe nói vậy, ông Snubbin vội vàng ngồi xuống, đồng thời bảo ông Winkle hãy làm như mình; nhưng đã quá trễ.
- Khoan đã, ông Winkle! - Ông luật sư Buzfuz kêu lớn - Xin vui lòng kể cho tôi nghe về cái lần duy nhất ông vừa nói đó, khi cách đối xử của bị cáo Pickwick đối với một người phụ nữ có vẻ đáng ngờ vực.
Lúc này trông ông Winkle thật hoàn toàn thảm hại, nhưng chẳng còn lối thoát nào khác. Khắp phòng xử yên lặng như tờ, một thứ yên lặng bao trùm tâm trạng tò mò háo hức khi người ta chờ lắng nghe một sự kiện sẽ làm người ta ngạc nhiên, trong lúc ông Winkle chậm rãi thuật lại cái cảnh ông Pickwick bị bắt gặp có mặt trong phòng ngủ của bà nọ vào lúc nửa đêm như thế nào; và chuyện ấy đã làm để vỡ kế hoạch thành hôn của bà nọ với ông Magnus như thế nào; và bằng cách nào cả bọn họ phải gánh chịu chuyện ấy như một hậu quả chẳng hay ho gì, bị cảnh sát dùng súc mạnh áp giải; rồi ông Thẩm phán Tòa Hòa giải thành phố Ipswich xét xử ra làm sao...
Khi ông Winkle được phép rời khỏi bục đứng dành cho nhân chứng, ông ta chạy thẳng ra khỏi phòng xử, rồi phóng một mạch thẳng tới lữ quán George. Tại đây, mấy tay hầu bàn nhận ra ông đang gào rú như một tên điên, đầu ông ta dụi vào mấy cái nệm ghế trong phòng uống cà-phê.
Cả hai ông Tupman và Snodgrass được gọi lên bục nhân chứng cùng một lúc, và cả hai người cũng thừa nhận những gì ông Winkle nói đều đúng sự thực. Hai ông này bị luật sư của bà Bardell giở trò gài bẫy bằng những câu hỏi hướng dẫn lắt léo đầy ma mãnh của ông ta, cho tới lúc cả hai đâm ra lúng túng thực sự.
- Gọi Samuel Weller. - Ông Buzfuz hô lớn, và Sam nhanh chóng bước lên chỗ nhân chứng.
- Ông đánh vần họ của ông bằng chữ "V" hay chữ "W", thưa ông? - Chánh án Stareleigh hỏi, khi ông nghe Sam khai tên họ với viên mõ tòa - Tôi nghe như là "Veller" thì phải?
- Điều ấy còn tùy thuộc vào năng khiếu hài hước của người đánh vần ạ, thưa Ngài - Sam trả lời - Trong đời tôi, tôi đánh vần cái tên đó độ một, hai lần gì đó, và lúc ấy tôi dùng chữ "V" ạ.
- Này, ông Weller - Luật sư Buzfuz nói - Tôi tin rằng ông đang phục vụ cho bị cáo Pickwick phải không? Nói thật đi, thưa ông!
- Tôi vẫn có ý định nói thật mà - Sam đáp - Thưa vâng, tôi đang phục vụ cho con người quý phái ấy, và công việc của tôi rất tuyệt.
- Ông có thể nhớ lại bất cứ chuyện gì đặc biệt đã xảy ra trong buổi sáng khi ông Pickwick nhận ông làm việc cho ông ta không?
- Có ạ, tôi được cho ngay một bộ quần áo mới toanh ngay sáng hôm đó - Sam nói, vừa mỉm cười với bồi thẩm đoàn - Đó là một sự kiện vô cùng đặc biệt, trong cuộc đời nghèo khổ của tôi.
Mọi người cùng phì cười vì câu trả lời ấy; nhưng ông chánh án lùn và mập lại tỏ ra giận dữ từ sau cái bàn khổng lồ của ông ta, rồi nói:
- Tốt hơn ông nên cân nhắc thận trọng, thưa ông!
- Điều Ngài vừa nói cũng giống hệt lời ông Pickwick đã nói với tôi vào lúc đó, thưa Ngài Chánh án - Sam đáp - Vì vậy, tôi rất thận trọng giữ gìn bộ quần áo mới của tôi, thực sự là tôi rất thận trọng ạ, thưa Ngài.
Ông Chánh án trừng trừng nhìn Sara lâu đúng hai phút, nhưng nét mặt Sam rất điềm tĩnh và nghiêm trang đến độ ông ta không tìm ra điều gì để bắt bẻ được.
- Có phải ông muốn nói, thưa ông Weller - Luật sư Buzfuz nói tiếp - Có phải ông muốn nói ông không trông thấy quý bà đây ngất xỉu trong tay bị cáo Pickwick, như các nhân chứng kia đã mô tả, có phải thế?
- Hoàn toàn không trông thấy ạ - Sam đáp - Tôi đứng ngoài hành lang cho tới khi các ông ấy gọi tôi vào phòng, và lúc đó thì quý bà kia không còn trong tình trạng đó nữa.
- Nghe tôi nói đây, ông Weller - Ông Buzfuz nói, vừa nhúng cây viết vào bình mực. Ông ta muốn hù dọa Sam, ra cái điều sẽ viết lời khai của anh lên giấy để Sam sợ, phải nói theo ý ông ta muốn - Ông đang ở trong hành lang, nhưng ông lại không nhìn thấy những gì xảy ra à? Ông có một cặp mắt đấy chứ, ông Weller?
- Vâng, tôi có một đôi mắt - Sam đáp tỉnh bơ - nhưng chúng chỉ là những con mắt. Nếu lúc ấy có những thứ vật dụng bằng thủy tinh và được chiếu sáng với hai triệu ngọn đèn thắp sáng bằng hơi đốt, như người ta vẫn bày trí trong những ngôi nhà sang trọng sáng choang, thì may ra tôi có thể nhìn suốt qua một cái cầu thang và nhìn xuyên thủng qua một cánh của gỗ ạ. Nhưng, vì chúng chỉ là những con mắt, nên tôi chào thua.
Với câu trả lời này, cả phòng xử vỡ ra một trận cười rào rào như sấm động, thậm chí cả ông chánh án lùn và mập cũng phải nhếch mép, và ông luật sư Buzfuz lúc này trông chẳng khác gì một gã ngớ ngẩn.
- Thôi được, ông Weller - Luật sư Buzfuz tiếp tục, tỏ ra thật khó khăn khi tìm cách che giấu sự thất vọng của ông ta - Tôi còn một câu hỏi nửa dành cho ông đây. Ông có nhớ ông đã quay lại nhà bà Bardell chứ, sau khi ông Pickwick rời khỏi chỗ đó?
- Ồ, vâng, nhớ rõ lắm ạ.
- Ông có nhớ không? - Ông Buzfuz hỏi, tỏ ra phấn khỏi hắn lên - Tôi nghĩ, sau cùng rồi chúng ta cũng đi đúng hướng đây.
- Tôi cũng nghĩ thế ạ, thưa Ngài luật sư. - Sam nói, và mọi người lại cười ầm ĩ.
- Tôi giả sử ông đã trở lại nhà đó để bàn tính về vụ án này?
- Tôi đã trở lại đó để trả tiền thuê phòng của ông chủ tôi - Sam đáp - nhưng tôi cũng đã bàn tính về vụ án nữa.
- Ông làm chuyện ấy? Thế thì xin vui lòng kể cho chúng tôi biết hai bên đã nói gì với nhau.
- Rất vui lòng ạ, thưa Ngài luật sư - Sam nói - Trước hết chính bà Cluppins kia đã nêu ra vài nhận xét quan trọng. Sau đó, bà Bardell bảo rằng ông Dodson và ông Fogg mới tử tế biết chừng nào.
Rồi Sam đưa tay chỉ vào hai gã luật sư đang ngồi sau lưng luật sư Buzfuz. Mọi người cùng quay lại nhìn hai người kia, và cả hai cũng cố tỏ ra mình là những người trung thực bằng những cử chỉ hoàn hảo nhất.
- Bà Bardell nói rằng - Sam tiếp tục - hai ông kia thật quá sức tử tế với bà ta, khi đứng ra nhận cãi vụ án này mà không cần nhận đồng thù lao nào; nhưng hai ông kia bảo rằng họ hy vọng sẽ nhận được chút ít lợi lộc từ món tiền bồi thường ông Pickwick có thể phải đóng phạt.
Tòa án lại muốn nổ tung một lần nữa vì trận cười khoái trá trước câu trả lời không hề mong đợi ấy. Mặt ông Dodson và ông Fogg chuyển sang màu đỏ bầm, bởi vì tất cả những điều họ đã làm trong vụ án hoàn toàn đi ngược lại những nguyên tắc nghề nghiệp của họ. Cả hai thì thầm điều gì đó với ông Buzduz, rồi ông này bảo Sam rời khỏi bục nhân chứng.
- Có vị nào khác còn muốn hỏi tôi bất cứ điều gì nữa không ạ? - Sam hỏi, vừa đảo mắt nhìn khắp phòng xử một vòng.
- Không, cám ơn ông, ông Weller - Luật sư Snubbin nói với một tiếng cười; và Sam về chỗ, ngồi xuống.
Bây giờ đến phiên luật sư Snubbin trình bày thật ngắn gọn và sáng sủa, đúng trọng tâm với bồi thẩm đoàn. Ông kể ra những thành tích về lòng trung hậu và phẩm chất tốt đẹp của ông Pickwick; ông ta cũng giải thích về mảnh giấy có chữ "duck" (thịt vịt) của ông Pickwick đơn giản chỉ là một lời yêu cầu những món ăn dành cho bữa ăn tối, và đó không phải là một bức thư tình gì ráo; ông ta đã làm những gì có thể làm để chứng tỏ toàn bộ vụ án chỉ là hậu quả của một sự hiểu lầm bình thường. Luật sư Snubbin bào chữa thật tuyệt, không một người nào có thể làm tốt hơn được.
Sau đó, ông chánh án Stareleigh quay sang bồi thẩm đoàn và nhắc nhở họ những điều các nhân chứng đã nói. Nếu bà Bardell đúng thì rõ ràng ông Pickwick sai. Nếu họ nghĩ những gì bà Cluppins nói đúng sự thực, thì họ có thể tin lời bà ta; còn nếu họ nghĩ bà ta nói dối thì họ không nên tin lời bà ta. Nếu họ nghĩ ông Pickwick đã thực sự có hứa sẽ thành hôn với bà Bardell thì họ phải khẳng định chính xác số tiền thiệt hại bị cáo phải bồi thường. Nếu họ cho rằng ông Pickwick không hứa hẹn gì, thì họ phải xác định điều ấy; trong trường hợp đó, vụ án bị bãi bỏ.
Đoàn bồi thẩm đi vào phòng nghị án riêng của họ để cứu xét vấn đề, còn ông chánh án cũng vào phòng dành riêng cho ông ta để nhâm nhi một ly rượu vang hảo hạng với mấy miếng thịt gà đông lạnh.
Mười lăm phút sau, đoàn bồi thẩm quay lại và người ta đến mời ông chánh án ra. Ông Pickwick đeo cặp kính lên mắt rồi chăm chú nhìn ông chánh thẩm với dáng bồn chồn lo lắng.
- Thưa quý ông - Viên mõ tòa hỏi - tất cả quý ông có đồng ý về một quyết định chung không?
- Chúng tôi cùng đồng ý - Ông chánh thẩm trả lời - Chúng tôi đồng ý chống lại bị cáo, và chúng tôi xác định số tiên bồi thường thiệt hại là bảy trăm năm mươi đồng.
Ông Pickwick tháo kính ra nhét vào túi áo. Lời buộc tội hoàn toàn làm ông bị tổn thương đến độ không nói được một tiếng nào. Ông im lặng đi theo ông luật sư Perker ra khỏi phòng xử, và lúc tới ngang ngưỡng cửa, ông đụng đầu hai gã luật sư Dodson và Fogg.
- Được, thưa các ông - Ông Pickwick nói - nếu các ông nghĩ rằng các ông có thể moi được một khoản tiền còm nào của tôi, thì các ông đã nhầm to rồi đấy. Tôi thà đi tù suốt quãng đời còn lại của tôi, nhưng phải trả cho các ông một xu à, đừng hòng.
- Ha! Ha! Ha! - Luật sư Dodson cười lớn - Ông sẽ nhanh chóng thay đổi ý kiến thôi. Phải không, bạn Fogg của tôi?
Và luật sư Fogg còn cười lớn hơn.
Chú thích
1 Nguyên văn: "Pickwick Club, twelve o’clock. Dear Mrs. B. Duck and apple sauce. Yours. Pickwick". Đây là mảnh giấy gọi dọn thức ăn. Duck: thịt vịt, apple sauce: nước xốt táo. Yours: một hình thức lịch sự thông thường viết ở cuối thư. Những chữ trên, theo nghĩa bóng, đúng như luật sư Buzfuz đã diễn dịch, có lợi cho ông ta trong việc bảo vệ quyền lợi thân chủ (ND).