Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Le Rosaire
Dịch giả: Mai Thế Sang
Upload bìa: Son Le
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 

Chương 20
ôza cùng với bệnh nhân của cô đang ở trong thư viện đầy ánh nắng ở Gleneesh. Giữa hai người là một cái bàn nhỏ, trên bàn có những chồng thư chưa bóc, vừa đến vào chuyến thư buổi sáng. Đan mặc bộ flanen trắng, ngồi thoải mái trong ghế bành. Rôza đọc xong bức thư gửi cho cô, gập nó lại và bỏ vào túi với một vẻ thỏa mãn: Đêrych sắp đến.
- Bức thư của chị là của một người đàn ông, có phải không chị Rôza? - Đan hỏi một cách bất ngờ.
- Vâng, nhưng tại sao ông biết?
- Vì tôi biết chỉ có một tờ giấy thôi! Thư của một phụ nữ viết về một vấn đề nghiêm trọng thì phải có nhiều tờ. Và tôi tin chắc là bức thư đó giải quyết một vấn đề quan trọng.
- Lại một lần nữa ông đoán đúng! - Rôza cười nói. - Và một lần nữa vì sao ông biết?
- Vì rằng chị đã thốt ra một tiếng thở phào khoan khoái sau khi đọc xong dòng đầu, và một tiếng nữa sau khi lại bỏ nó vào phong bì.
- Thưa ông Đan! - Rôza cười nói, - ông tiến bộ như thế thì chẳng bao lâu nữa chẳng còn gì để giữ bí mật nổi với ông nữa. Thư viết cho tôi là do ông...
- Ô, chị đừng nói. Tôi không có ý định thóc mách về vấn đề thư tín của chị, chị Rôza. Nhưng tôi rất sung sướng làm cho chị thấy được tiến bộ của tôi, đã đoán được điều gì người ta không nói với tôi.
- Dù sao thì tôi cũng nói để ông biết. Thư là của bác sĩ Đêrych và ngoài những việc khác, ông ấy báo tin thứ Bảy này sẽ tới đây.
- A, càng hay! Ông ấy sẽ nhận thấy biết bao thay đổi! Và tôi sẽ vui sướng được cảm ơn ông ấy việc đã đề cử cho tôi cô y rá thư ký và ông ấy đã khuyên tôi. Nhưng (Đan nói thêm với vẻ lo lắng đột nhiên) ông ấy không đến để đem chị đi đấy chứ?
- Không, chưa đâu. Và thưa ông Đan, chính tôi cũng định đề nghị xem ông có thể cho phép tôi nghỉ trong vòng bốn mươi tám giờ, và cuộc đến thăm ông Đêrych, tôi thấy hình như là một dịp rất tốt để tôi vắng mặt. Tôi sẽ yên tâm ra đi vì ông đã có bạn. Nếu ông cho phép tôi đi vào cuối tuần, sáng sớm hôm thứ Hai tôi lại sẽ có mặt ở đây kịp chuyến thư. Bác sĩ sẽ đọc ông nghe chuyến thư của ngày thứ Bảy. Chủ Nhật không có, và ông ấy sẽ thay tôi làm nhiều việc khác nữa.
- Được lắm! - Đan nói và cố gắng giấu nỗi thất vọng. - Tôi tưởng sẽ được sung sướng nói chuyện tay ba. Nhưng tôi không ngạc nhiên khi thấy chị cần được nghỉ. Chị có đi xa đây không?
- Không ạ, tôi có những người bạn ở rất gần đây. Bây giờ ông đã sẵn sàng nghe đọc thư chưa?
- Rồi, - Đan nói và chìa tay ra, - hãy hượm một lát đã, có một tờ báo trong đống thư, tôi ngửi thấy mùi mực in. Tôi không cần nó, nhưng đưa cho tôi chỗ còn lại.
Rôza để tờ báo sang một bên rồi đẩy cả đống thư lên, sao cho Đan không chạm vào tay mình. Đan cầm lấy tất cả rồi chăm chú sờ từng cái một. Bỗng nhiên anh dừng lại, anh đang cầm trong tay một bức thư viết trên giấy ngoại quốc có gắn xi. Rôza lo lắng quan sát anh. Anh không nói gì, để tuột bức thư rồi cầm cái khác, nhưng khi anh để chồng thư lên bàn, anh cẩn thận để bức thư có gắn xi xuống dưới để đọc nó sau cùng.
Rôza cầm bức thư thứ nhất lên, đọc nơi gửi, tả nét chữ. Đan thử đoán tên người gửi và tỏ ra khoái chí khi đoán đúng. Buổi sáng hôm đó là chín bức. Những ngón tay của Rôza run lên khi bỏ bức thư thứ tám vào phong bì. Đan đưa bàn tay lên che mặt. Rôza cầm bức thư cuối cùng lên và nói:
- Thưa ông Đan, bức thư này dán tem Ai Cập, đóng dấu bức điện thủ đô Le Caire. Dấu xi đỏ và hình in trên dấu là chiếc mũ chào mào cắm lông chim.
- Thế còn nét chữ? - Đan hỏi giọng rất bình tĩnh.
- Nét chữ khá rõ ràng.
- Và trước khi đọc, xin cho biết ký tên là gì?
Rôza cố chống lại cơn bối rối và chị thấy như cổ họng mình bị thắt lại và không nói được thành lời. Chị mở thư và đọc chữ ký.
- Thưa ông, thư kí tên Jên.
- Đề nghị đọc đi!
Và Rôza bắt đầu:
"Anh Đan thân mến! Tôi có thể nói gì được trên mảnh giấy này? Nếu tôi được ở bên cạnh anh, có biết bao vấn đề tôi có thể nói được, nhưng viết ra rất khó và gần như không thể được.
Tôi biết nỗi gian nan này thật là khắc nghiệt đối với anh hơn bất cứ đối với ai trong chúng ta. Nhưng anh sẽ lại là người dũng cảm nhất không ai bằng. Anh sẽ biết cách vượt qua, anh sẽ lại thấy đời là đẹp, và làm cho nhiều người khác thấy như thế. Tôi chỉ mới thấy chán giá trị của nó sau vụ nghị hè ở Overdene và ở Shenstone khi anh dạy cho tôi nhận thức được cái đẹp.
Từ đó, trước cảnh tượng của mỗi buổi chiều, mỗi buổi mặt trời mọc, trên làn nước xanh biếc của Đại Tây Dương, trước màu đỏ tía của các dãy núi, trước những thác nước của Niagara, những sa mạc vàng của Ai Cập, tôi đã nhớ đến anh và nhờ có anh mà tôi đã hiểu được chúng hơn. Ôi Đan! Tôi muốn đến anh để kể anh nghe tất cả những kỳ quan ấy và sẽ làm cho anh nhìn thấy chúng qua cặp mắt tôi, và nhờ ở anh tôi sẽ hiểu được hơn vẻ huy hoàng của chúng.
Người ta nói với tôi là anh không thích tiếp khách, nhưng anh có thể cho tôi ngoại lệ và cho phép tôi đến thăm anh được không?
Tôi đang ở trên Kim tự tháp vĩ đại khi tôi biết tin. Tôi ở trên sân thượng sau bữa ăn chiều. Ánh trăng vằng vặc gợi lên cho tôi những kỷ niệm. Tôi vừa mới quyết định thôi không đi thăm sông Nile và về thẳng nước Anh. Một khi về tới nước nhà tôi sẽ viết thư báo cho anh để mời anh đến thăm tôi. Đúng lúc ấy đại ta Lorraine chợt đến với một tờ báo nước Anh và một bức thư của Myra, thế là tôi biết hết.
Anh có sẽ đến thăm tôi không Đan?
Nhưng bây giờ bạn ạ, vì bạn không đến được, tôi có thể đến được không? Anh chỉ cần nói: "đến đây" là tôi sẽ chạy đến ngay bất kỳ tôi đang ở nơi nào trên thế giới. Anh không nên quan tâm thư này gửi từ nước nào đến. Tôi sẽ không còn ở Ai Cập nữa khi nó tới tay anh. Anh cứ viết cho bà cô tôi ở Luân Đôn. Tất cả các thư từ của tôi đến tới đây rồi để được gửi tiếp.
Hãy cho phép tôi đến và hãy tin ở tôi, tin rằng tôi hiểu nỗi gian nan của anh, Chúa sẽ phù hộ anh.
Hãy tin ở tấm lòng của tôi hơn là tôi có thể bày tỏ".
Đan bỏ bàn tay đang che mặt ra:
- Chị Rôza, nếu chị không mệt, tôi muốn đọc chị viết ngay một bức thư trả lời trong lúc tôi còn tỉnh táo. Chị đã có giấy chưa? Ta có thể bắt đầu được rồi chứ?
"Chị Jên thân mến, tôi cảm động sâu sắc về bức thư đầy tình cảm của chị... Phải có một tấm lòng cực kỳ chị mới viết cho tôi từ xa như vậy và từ giữa những cảnh tuyệt diệu có thể làm cho chị quên hết những người bạn nước nhà".
Yên lặng một lúc lâu. Rôza, bút trong tay, mong rằng tiếng đập của trái tim mình người ngồi ở phía bên bàn kia không thể nghe thấy được.
"Tôi rất vui thấy chị thôi không đi du lịch sông Nile... Nhưng..."
Một con ong vo ve ngoài cửa kính.
"... Nếu chị gọi, tất nhiên là tôi sẽ đến".
Im lặng hoàn toàn trong vài phút, rồi Đan lại đọc tiếp:
"Chị rất tốt vì đã đề nghị đến thăm tôi, nhưng..."
Rôza để rơi quản bút xuống bàn và năn nỉ:
- Ôi, thưa ông Đan! Xin ông cứ cho chị ấy đến!...
Đan quay mặt về phía Rôza vẻ ngơ ngác và cả quyết nói:
- Tôi không mong chị Jên đến.
- Nhưng xin ông hãy nghĩ lại mà xem, nhiệt tâm mong muốn đến thăm một người bạn thân bị tai nạn mà bị từ chối, đau lòng biết bao!
- Chỉ độc nhất vì lòng tốt mà Jên đề nghị như vậy. Chị ấy là một người bạn gái, một người đồng tâm nhất trí của thời quá khứ, nay thấy tôi thế này, hẳn chị ấy buồn lắm!...
- Ý kiến của tôi không phải là như vậy, - Rôza nói một cách tin tưởng. - Ôi! Nếu ông có thể đọc được những hàng chữ này! Hoặc là phải có trái tim của người phụ nữ mới hiểu được bức thư của phụ nữ chăng? Hay là tôi đã đọc không tốt? Tôi có thể đọc lại không?
Một vẻ bất bình thật sự lộ trên mặt Đan. Anh nói nghiêm khắc khác thường, đôi lòng mày nhíu lại, vẻ mặt lạnh giá:
- Chị đã đọc rất tốt, nhưng chị không nên tranh luận. Tôi phải có quyền tự do đọc thư cho người nữ thư ký của tôi viết mà không cần phải giải thích gì cả.
- Thưa ông, tôi xin lỗi ông, tôi có lỗi.
Đan chìa bàn tay qua mặt bàn, để như thế một lúc, nhưng không có bàn tay nào đáp lại cả. Anh nói với nụ cười có duyên của anh:
- Thôi, ta đừng nên nói đến đấy nữa. Chị có thể khuyên nhủ tôi về rất nhiều vấn đề, nhưng vấn đề này thì không đâu. Bây giờ chúng ta kết thúc. Chúng ta đến đâu rồi? A! "Có ý định đến thăm tôi", chị đã viết "chị tốt quá" chưa?
- Tốt quá, - Rôza nhắc lại giọng nghẹn ngào.
- Ta tiếp tục.
"Nhưng trong lúc này tôi không tiếp ai cả. Tôi chỉ tiếp khách khi nào tôi đã khá làm chủ được những khó khăn vật chất ở vị trí tôi, để chúng không quá lộ liệu nữa. Tôi có ý định sẽ qua một vụ hè ở Gleneesh này trong một tình trạng cô đơn hoàn toàn và chắc là tôi sẽ quen dần với cuộc sống mới này. Tôi tin chắc là các bạn bè của tôi sẽ kính trọng quyết định của tôi. Tôi có bên cạnh tôi một người có khả năng và lòng nhẫn nại"
- Không, khoan đã, - Đan bỗng nhiên kêu lên, - tôi sẽ không nói thế, người ta có thể hiểu lầm... chị đã bắt đầu viết câu ấy chưa? Chưa à? Chữ cuối cùng là gì rồi? "Quyết định của tôi". Tốt rồi. Chấm. Bây giờ tôi cần phải suy nghĩ chút đã!
Hai tay Đan ôm lấy đầu và suy nghĩ triền miên. Rôza chờ đợi, tay phải chị cầm quản bút, ngồi giơ lên, tay trái áp vào tim chị. Với một vẻ dịu dàng khó tả, chị ngắm nhìn cái đầu có bộ tóc nâu đang gục xuống. Sau cùng Đan ngẩng đầu lên nói:
"Chúc chị mạnh khỏe. Đan".
Và không phản kháng, Rôza viết câu đó.
Chuỗi Tràng Hạt Chuỗi Tràng Hạt - E. de Saint Segond Chuỗi Tràng Hạt