Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
18.Ngôi Nhà Lịch Sử
M
ột đội Cảnh sát vượt sông Meenachal, con sông chảy lờ đờ và phình to ra vì trận mưa hôm trước, và tìm đường xuyên qua những bụi cây ướt át, tiếng những chiếc còng tay lách cách trong túi nặng trĩu của một người nào đó.
Những chiếc quần soóc rộng bằng kaki của họ hồ cứng, quệt trên lớp cỏ cao giống như một hàng những vạt váy cứng đờ, hoàn toàn không lệ thuộc vào những cẳng chân chuyển động bên trong.
Họ có sáu người. Những bầy tôi trung thành của Nhà nước.
Lịch thiệp
Tuân lệnh
Trung thành
Thông minh
Nhã nhặn
Hiệu quả
Cảnh sát Kottayam. Một đội quân trong bức tranh đả kích. Những ông hoàng Thời đại mới đội mũ chóp nhọn nực cười. Viền bằng cactông và vải. Hoen những vết dầu bôi tóc. Những cái mũ miện bằng kaki tiều tụy.
Sự đen tối của Trái tim.
Mục đích chết người.
Họ nhấc những cẳng chân gầy guộc lên cao, bước nặng nề xuyên đám cỏ dài. Những cây bò trên mặt đất, vướng vào lông chân ướt sương của họ. Những quả có gai, những hoa cỏ làm tất của họ xám xịt. Những loại côn trùng nhiều chân ngủ trong đế những đôi giầy ống, mũi sắt của họ. Cỏ cứng cứa vào da chân họ những vết thô bạo, ngang dọc. Bùn ướt kêu oàm oạp dưới chân khi họ lõm bõm xuyên đầm lầy.
Họ lê bước qua những con chim cổ rắn trên ngọn cây, đang phơi những đôi cánh đẫm nước, xoè rộng dưới ánh mặt trời cho khô. Qua những con cò bạch. Những con cốc. Những con cò già. Những con sếu cẳng dài đang tìm chỗ nhẩy múa. Những con diệc mầu đỏ tía, có cặp mắt tàn nhẫn. Những tiếng vrac vrac vrac chói tai. Những con chim mẹ và những ổ trứng.
Mới sáng sớm, trời đã nóng, h hẹn sắp tới còn tồi tệ hơn.
Ven đầm lầy bốc mùi làn nước lặng lẽ, họ bước qua những cái cây già lão nấp dưới những dây leo. Những cây mani kếch xù. Cây ớt dại. Những dây leo đỏ thắm đổ xuống như thác.
Qua một con bọ cánh cứng đậu trên một phiến lá cỏ mà không cong oằn xuống.
Một cái hoa chuối đỏ chói treo giữa những tầu lá tả tơi trên thân cây. Một viên ngọc quí do một cậu học trò nhem nhuốc cầm. Một thứ châu báu trong rừng rậm.
Những con chuồn chuồn ớt đỏ tươi đang cặp đôi trong không khí. Từng đôi say sưa. Phớt tỉnh mọi thứ. Một viên cảnh sát khâm phục ngắm nhìn và phân vân về khả năng tình dục sôi động của lũ chuồn chuồn. Rồi trí óc người đó lại tập trung vào nhiệm vụ.
Tiến lên.
Qua những tổ kiến cao, bết lại vì mưa. Đổ sụp xuống như những người lính gác ngủ gật bên cổng Thiên đường.
Qua những con bướm tung tăng trong không trung như một thông điệp vui vẻ.
Những cây dương xỉ khổng lồ.
Một con kỳ nhông.
Một con gà rừng màu xám chạy lon ton tìm chỗ nấp.
Một cây nhục đậu khấu mà Vellya Paapen không tìm ra.
Một ngã ba sông. Im lìm. Nghẽn lại vì bèo tây. Giống hệt một con rắn chết mầu xanh. Một thân cây đổ vắt ngang sông. Đội Cảnh sát lắc lư đi qua. Những cái dùi cui bằng tre bóng loáng xoay xoay.
Những nàng tiên tóc rậm có những chiếc đũa thần chết người.
Lúc đó, ánh mặt trời bị cắt ngang vì những thân cây chênh chếch. Tấm lòng đen tối đi nhón chân vào Heart of Darkness. Tiếng những con dế kêu réo rắt, chói tai.
Qua những cánh đồng như thế, rồi đến một khoảng trống mọc đầy cỏ. Một ngôi nhà.
Ngôi nhà Lịch sử.
Các cửa ra vào đóng kín và cửa sổ đều mở toang.
Những sàn đá mát lạnh và những cái bóng hình con thuyền nhấp nhô trên những bức tường.
Nơi các bậc tiền bối nhợt nhạt, có những móng chân dai bền và hơi thở toả mùi bản đồ ố vàng, thì thầm những tiếng xào xạc của giấy.
Nơi những con thạch sùng trong mờ sống đằng sau những bức tranh cổ.
Nơi những giấc mơ bị bắt giữ và tái tạo.
Nơi một bóng ma người Anh bị liềm ghim vào thân cây và đã được hai đứa trẻ sinh đôi giải thoát. Lúc đội Cảnh sát lê chân qua, họ không nghe thấy tiếng con ma nài xin. Bằng cái giọng đi truyền giáo của ông ta. Xin lỗi, các vị có thể. Ừm… có lẽ các vị có… ừm… Liệu các vị có một điếu thuốc không? Không ư?… Không, tôi cho là không phải thế.
Ngôi nhà Lịch sử.
Nơi mà trong những năm tiếp đó, cuộc Khủng bố đã bị chôn vùi trong một nấm mộ nông choèn.
Đó là một ngôi nhà đẹp.
Đã có thời các bức tường trắng muốt. Mái ngói đỏ tươi. Nhưng giờ đây, mầu sắc đã nhạt nhoà vì thời tiết. Những bụi cây tràn ngập những mầu sắc tự nhiên. Mầu xanh của rêu. Mầu nâu của đất. Mầu đen của đổ nát. Làm cho ngôi nhà trông già cỗi hơn thực. Hệt như một kho báu chìm nghỉm, được vớt lên từ đáy đại dương. Cá mập chạm vào và đeo bám. Im lặng bao trùm. Thở những bong bóng qua những cửa kính v
Một mái hiên sâu chạy vòng quanh. Những căn phòng đều tụt vào, chôn vùi trong bóng tối. Mái ngói sụp xuống như thành một con tầu lật sấp, rộng lớn. Những cái xà mục nát đặt trên những cái cột có thời trắng trẻo, đã oằn xuống ở giữa, để lại một lỗ hổng to tướng. Lỗ hổng của Lịch sử. Một lỗ hổng hình Lịch sử trong Vũ trụ, một đám mây dầy đặc, nhập nhoạng những con dơi lặng lẽ như một đám khói nhà máy và giạt vào bóng đêm.
Chúng trở về lúc rạng đông, mang theo nhiều tin tức của thế giới. Một đám lờ mờ xam xám trong khoảng cách mầu hồng, rồi bất ngờ nhập lại và đen kịt trên ngôi nhà, trước khi chui qua lỗ hổng của Lịch sử, giống như làn khói trong một bộ phim chiếu ngược.
Lũ dơi ngủ suốt ngày. Chúng bám vào mái nhà như một lớp da. Phân dơi bắn tung toé trên mặt sàn.
Đội cảnh sát dừng lại và tản ra theo hình quạt. Thực ra họ không cần làm thế, nhưng họ thích những trò như thế này.
Họ chiếm những vị trí chiến lược. Nép mình sau bức tường bao bằng đá thấp, bị vỡ.
Rồi họ bò thẳng đến ngôi nhà. Giống những cảnh sát trong phim. Mềm mại, mềm mại qua cỏ. Dùi cui trong tay. Súng máy trong đầu. Trách nhiệm về tương lai của Tầng lớp trên đè trên những đôi vai gầy nhưng đầy khả năng.
Họ tìm thấy con mồi của họ trong hiên sau. Một Mái tóc bồng bị hỏng. Một đuôi tóc buộc dây Tình yêu-ở-Tokyo. Và trong một góc khác (đơn độc như một con sói), một người thợ mộc có những móng tay sơn bóng mầu đỏ.
Đang ngủ. Làm cho tất cả những trò bố trí của Tầng lớp trên thành vô nghĩa lý.
Một Cuộc đột kích bất ngờ.
Những tiêu đề trong trí họ.
CẢNH SÁT BỦA VÂY VÀ BẮT ĐƯỢC KẺ CÙNG ĐƯỜNG TUYỆT VỌ
Ồ phải rồi, con mồi phải trả giá cho sự láo xược, sự bêu riếu này.
Họ dùng dùi cui thúc Velutha dậy.
Esthapen và Rahel thức giấc vì tiếng quát, và ngạc nhiên thấy những cái xương bánh chè bị vỡ.
Những tiếng thét tắt lịm trong chúng và phơi bụng lên, như những con cá chết. Cuộn tròn trên sàn, run bắn lên vì sợ và không tin nổi, chúng nhận ra người bị đánh là Velutha. Chú ấy từ đâu đến? Chú đã làm gì? Tại sao cảnh sát đưa chú đến đây?
Chúng nghe thấy huỳnh huỵch của gỗ đập lên da thịt. Giầy ống đá vào xương. Vào răng. Tiếng kêu nghẹn lại khi bị đá vào bụng. Tiếng răng rắc câm lặng của hộp sọ đập vào xi măng. Tiếng máu chảy ùng ục theo nhịp thở của một người, đầu xương sườn gẫy lởm chởm đâm vào phổi.
Môi tái nhợt, mắt trợn tròn, chúng như mê đi vì một thứ chúng cảm thấy nhưng không hiểu nổi: những người cảnh sát này làm việc đó không phải do tính thất thường. Chỉ có tức giận tột cùng mới thế. Một sự tàn bạo bình tĩnh, đều đặn, tiết kiệm mọi cử chỉ.
Họ đang mở một cái chai.
Hoặc đóng một cái nút.
Đập một quả trứng để làm món ôplêt.
Hai đứa bé còn quá non nót nên không hiểu rằng những người này chỉ là tay sai của Lịch sử. Được cử đến trừng phạt và hỏi tội, đòi nợ những người phá vỡ luật lệ. Họ bị thúc đẩy bởi những cảm giác ngược đời là tất cả những chuyện này không dính dáng đến họ. Cảm giác khinh rẻ sản sinh ra một nỗi sợ còn phôi thai, một nỗi sợ không hiểu được - nỗi sợ của thiên nhiên với nền văn minh, của đàn bà với đàn ông, của bất lực với sức mạnh.
Tiềm thức con người thúc giục họ phá hủy những thứ họ không thể khuất phục hoặc không thể tôn sùng.
Những Nhu cầu của Con người.
Những thứ mà Estha và Rahel chứng kiến sáng hôm đó, dù lúc ấy chúng chưa hiểu, là một cuộc trình diễn lâm sàng trong những điều kiện hạn chế thuộc bản chất con người là theo đuổi uy quyền (hơn nữa, đây không phải là cuộc chiến tranh, hoặc nạn diệt chủng). Cơ cấu. Mệnh lệnh. Độc quyền hoàn toàn. Đây là lịch sử Loài người, giả dạng Mục tiêu của Chúa trời, tự lộ mặt trước các khán giả chưa đến tuổi trưởng thành.
Sáng hôm ấy, chuyện xảy ra chẳng có gì là ngẫu nhiên. Chẳng có gì ngẫu nhiên. Đây là một kỷ nguyên tự nó in hằn dấu vết lên những con người đang sống trong đó.
Lịch sử đang trình diễn hoạt động của nó.
Nếu như họ đánh Velutha nhiều hơn họ dự định, chẳng qua chỉ vì bất cứ mối quan hệ dây dưa, họ hàng giữa họ, bất cứ một thứ ngụ ý gì về chuyện đó, ít nhất thì về mặt sinh học, anh là một người đã tách biệt từ lâu. Họ không bắt giam một con người, mà xua đuổi nỗi sợ hãi. Họ không có công cụ để xác định trừng phạt anh bao nhiêu cho đủ. Không có những phương tiện để xem họ đánh anh bị thương như thế nào hoặc kéo dài bao lâu.
Không như cuộc đàn áp, phá phách của những tín đồ đang nổi xung, hoặc quân đội chinh phục những người nổi loạn, sáng hôm ấy đội Cảnh sát Tầng lớp trên hành động thật tiết kiệm, không hề điên cuồng. Có hiệu quả, không cuồng loạn. Có trách nhiệm, không nổi khùng. Họ không rứt tóc anh hoặc thiêu cháy anh lúc còn sống. Họ không cắt bộ phận sinh dục của anh rồi nhét vào miệng anh. Họ không cưỡng dâm anh. Hoặc chém đầu anh.
Hơn nữa, họ không chống dịch. Họ vừa tiêm chủng cho cả cộng đồng chống bệnh dịch bùng nổ.
Trong hiên sau của Ngôi nhà Lịch sử, lúc người mà chúng yêu quý bị đánh đập và gẫy vỡ, bà Eapen và bà Ragajopalan, hai vị Đại sứ của Trời-biết-là-gì, học được hai bài.
Bài học thứ nhất:
Máu chỉ đổ trên một người da đen. (đum đum)
Và
Bài học Thứ hai:
Dù sao, máu có mùi.
Ngọt lờ lợ.
Giống những bông hồng trong gió britzơ. (đum đum)
- Madiyo? - một trong những vị Đại diện của Lịch sử hỏi.
- Madi aayrikkum - một người khác đáp.
Đủ chưa?
Đủ rồi.
Họ bước lùi ra xa anh. Như những thợ thủ công lành nghề đánh giá tác phẩm của mình. Lùi ra xa để tìm thấy những nét đẹp.
Tác phẩm của họ, bị Chúa trời và Lịch sử, Đàn ông, Đàn bà và (trong những giờ sắp tới), bị Trẻ con từ bỏ, nằm cuộn tròn trên sàn. Anh còn tỉnh, nhưng không hề động đậy.
Sọ anh bị nứt ba chỗ. Mũi anh và cả hai bên xương má đều gẫy nát, làm mặt anh nhũn bét, không ra hình thù gì. Cú đánh vào miệng làm rách toạc môi trên và gẫy sáu cái răng, ba cái trong số đó cắm ngập vào môi dưới, lật ngược nụ cười vốn đẹp đẽ của anh thành ghê tởm. Bốn xương sườn của anh gẫy vụn, một mảnh đâm vào phổi, làm máu trào ra miệng anh. Máu trên hơi thở anh đỏ sáng. Tươi. Sủi bọt. Ruột dưới bị rách và xuất huyết, máu tràn đầy khoang bụng. Xương sống bị gẫy hai chỗ làm cánh tay phải của anh liệt hẳn và không còn kiểm soát được bàng quang và ruột nữa. Cả hai đầu gối của anh vỡ vụn.
Vậy mà họ vẫn rút khóa tay ra.
Lạnh to
Mùi kim loại chua loét. Giống mùi tay vịn trên xe buýt bằng thép mà người bán vé nắm lấy. Chính lúc đó họ chú ý đến những móng tay sơn bóng của anh. Một trong những người đó tóm lấy chúng, giơ lên vẫy những người khác một cách đỏm dáng. Họ cười phá lên.
Họ khóa tay anh quặt ra sau lưng.
Cách
Và cách.
Phía dưới Cái Lá May mắn. Một cái lá mùa thu trong đêm tối. Nó làm cho mùa mưa đến đúng lúc.
Chỗ khoá tay xiết vào da anh sưng tướng.
- Không phải chú ấy - Rahel nói thầm với Estha - Em kể cho anh nghe. Đây là em trai sinh đôi của chú ấy. Urumban. Ở Kochi.
Không sẵn lòng tưởng tượng để trốn tránh, Estha lặng thinh.
Có ai đó nói với chúng. Một cảnh sát thuộc tầng lớp trên. Tốt theo kiểu của hắn.
- Này Mol, Mon, có đúng là các cháu không?
Không giống nhau, nhưng gần như hai đứa đều trả lời thì thào:
- Có. Không.
- Đừng sợ. Bây giờ có chúng ta, các cháu an toàn rồi.
Rồi những viên cảnh sát nhìn quanh và thấy tấm chiếu cỏ.
Những cái bình và xoong chảo.
Con ngỗng bơm căng phồng.
Con koala Qantas có cặp mắt long ra.
Cặp kính râm bằng nhựa mắt đỏ, gọng mầu vàng.
Một cái đồng hồ đeo tay có giờ chỉ sẵn trên mặt.
- Những thứ này của ai? Chúng ở đâu ra? Ai mang đến đây? - Một giọng lo lắng hỏi.
Estha và Rahel câm như hến, nhìn hắn chòng chọc.
Những người cảnh sát nhìn nhau. Họ biết việc họ phải làm.
Họ nhặt con koala Qantas cho con họ.
Cả những chiếc bút chì và tất. Những đứa con của cảnh sát có ngón chân nhiều mầu.
Họ châm thuốc lá vào con ngỗng. Bùm. Rồi quên ngay những mảnh cao su vỡ.
Một người trong bọn đeo cặp kính râm. Những người khác cười phá lên đến mức anh ta cứ đeo một lúc nữa. Tất cả bỏ quên chiếc đồng hồ. Nó nằm lại trong Ngôi nhà Lịch sử. Trong hiên sau. Một kỷ lục sai về thời gian.
Họ bỏ đi.
Sáu ông hoàng, túi nhét đầy đồ chơi.
Một cặp trẻ sinh đôi.
Và Chúa trời của Mất mát.
Anh không thể đi nổi. Nên họ kéo lê anh.
Không ai nhìn thấy họ.
Vì dĩ nhiên, những con dơi ấy đều mù.