Nguyên tác: Charlotte's Web
Số lần đọc/download: 2734 / 53
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:38 +0700
Chương 18 - Sự Mát Mẻ Của Buổi Tối
T
rong sự mát mẻ của buổi tối, khi bóng đêm thẫm dần trên khu Hội chợ, Templeton từ trong hòm lẻn ra ngoài và nhìn quanh. Wilbur nằm ngủ trong đám rơm. Charlotte đang giăng mạng. Cái mũi thính của Templeton phát hiện ra hàng đống mùi ngon thơm trong không khí. Gã chuột vừa đói vừa khát. Gã quyết định đi thám hiểm. Không nói gì với ai, gã cứ thế tếch luôn.
“Nhớ mang về cho tôi một chữ đấy!” Charlotte gọi gã ta. “Đêm nay tôi sẽ giăng chữ một lần cuối.”
Gã chuột làu bàu gì đó với chính gã và mất dạng trong bóng tối. Gã không muốn bị đối xử như một đứa đưa tin.
Tiếp sau cái nóng của ban ngày, buổi tối đến như một sự khuây khỏa cho tất cả. Vòng đu quay giờ đã lên đèn. Nó quay tròn rồi quay tròn trên bầu trời và có vẻ cao gấp đôi so với ban ngày. Ở khu trung tâm cũng sáng đèn, và ta có thể nghe tiếng kêu tanh tách của máy đánh bạc và tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ và tiếng của một người đàn ông đang xướng những con số giữa một canh bạc.
Bọn trẻ cảm thấy tươi tỉnh sau giấc ngủ. Fern đã gặp cậu bạn Henry Fussy của mình, và cậu ta mời cô cùng đi vòng đu quay. Cậu ta thậm chí còn mua cho cô vé, vậy là cô chẳng mất gì cả. Khi bà Arable bất chợt ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao và thấy cô con gái nhỏ của bà đang ngồi cùng Henry Fussy và cứ thế lên cao dần, cao dần trên không trung, rồi thấy Fern nom hạnh phúc biết bao, bà chỉ biết lắc đầu. “Ôi, ôi!” bà nói. “Henry Fussy. Cứ nghĩ mà xem!”
Templeton cố lẩn mình đi. Trong đám cỏ cao sau chuồng gia súc, gã tìm thấy một gói giấy báo. Ở bên trong là chỗ bữa trưa còn thừa của một ai đó: một cái bánh kẹp thịt nướng, một miếng pho mát Thụy Sĩ, một mẩu trứng luộc kỹ, và lõi của một quả táo bị sâu đục. Gã chuột luồn ngay vào và chén sạch. Rồi gã xé một chữ trên tờ báo, cuốn lại, và quay trở lại chuồng Wilbur.
Charlotte gần như đã giăng xong mạng nhện khi Templeton trở lại, mang theo mảnh báo được xé ra. Chị ta chừa lại một khoảng trống ở giữa tấm mạng. Vào giờ này, chẳng còn ai lai vãng đến chuồng lợn, nên con chuột cùng con nhện cùng con lợn cứ việc tự tung tự tác.
“Tôi hy vọng anh mang về một chữ tốt,” Charlotte nói. “Đây sẽ là chữ cuối cùng mà tôi giăng.”
“Đây,” Templeton nói, và giở tờ giấy ra.
“Nó viết gì?” Charlotte hỏi. “Anh phải đọc to lên cho tôi.”
“Nó viết KHIÊM NHƯỜNG,” gã chuột trả lời.
“Khiêm nhường?” Charlotte nói. “ ‘Khiêm nhường’ có hai nghĩa. Nó có nghĩa ‘không tự cao’ và nó có nghĩa ‘ở dưới thấp.’ Cả hai đều đúng với Wilbur. Cậu ấy không tự cao và cậu ấy ở dưới thấp.”
“Được rồi, tôi hy vọng chị đã vừa ý,” gã chuột cười khẩy. “Tôi sẽ không mất hết thời gian để lục lọi và chuyên chở đâu. Tôi đến Hội chợ này để cho sướng cái thân tôi chứ không phải để đưa báo đưa chí.”
“Anh thật là được việc lắm,” Charlotte nói. “Anh cứ đi đi, một khi anh muốn xem nhiều thứ nữa ở Hội chợ.”
Gã chuột cười toét. “Tôi sẽ biến đêm nay thành một đêm ra đêm,” gã nói. “Mụ cừu già nói đúng - cái Hội chợ này là thiên đường của một con chuột. Thế mới là ăn! Thế mới là uống chứ! Và chỗ nào cũng nấp được, kiếm được. Tạm biệt, tạm biệt chú Wilbur khiêm nhường nhá! May mắn nhé, hỡi Charlotte, kẻ chủ mưu lão luyện! Đêm nay sẽ là đêm để nhớ suốt cả đời chuột.”
Gã biến mất trong bóng tối.
Charlotte quay lại làm việc. Trời đã tối lắm rồi. Cách đó một quãng, pháo hoa bắt đầu được bắn lên - pháo sáng, những quả cầu rực lửa tỏa ra trên bầu trời. Đến khi nhà Arable và nhà Zuckerman từ khán đài quay trở lại, Charlotte đã xong việc. Hai chữ KHIÊM NHƯỜNG đã được dệt gọn ghẽ ở giữa mạng nhện. Không ai nhận ra điều đó trong bóng đêm. Mọi người ai cũng mỏi mệt và vui sướng.
Fern và Avery trèo lên trên cái xe tải và nằm xuống. Bọn chúng kéo cái chăn thổ dân Da đỏ lên người. Lurvy cho Wilbur một chĩa rơm mới. Ông Arable vỗ về nó. “Đến lúc chúng ta phải về nhà rồi,” ông nói với con lợn. “Gặp mày ngày mai nhé.”
Mấy người lớn từ từ leo lên cái xe tải và Wilbur nghe thấy tiếng máy khởi động và rồi nghe thấy tiếng xe tải chầm chậm đi xa dần. Chắc là nó sẽ cảm thấy cô đơn và nhớ nhà lắm nếu Charlotte không cùng ở đó. Nó không bao giờ cảm thấy cô đơn một khi có chị bên cạnh. Cách đó một quãng nó vẫn có thể nghe được tiếng nhạc từ vòng quay ngựa gỗ.
Khi nó thiu thiu sắp ngủ, nó nói với Charlotte.
“Hát cho tôi nghe bài hát đó lần nữa nhé, về đống phân và bóng tối ấy,” nó cầu khẩn.
“Tối nay thì không,” chị nhện nói bằng một giọng rất khẽ. “Tôi mệt lắm.” Giọng của chị dường như không phát ra từ mạng nhện.
“Chị đâu rồi?” Wilbur hỏi. “Tôi không thể nhìn thấy chị. Chị có ở trên mạng không?”
“Tôi ở đây cơ,” chị nhện trả lời. “Ở góc đằng sau này.”
“Tại sao chị không ở trên mạng nhện?” Wilbur hỏi. “Chị hầu như không bao giờ rời khỏi mạng của chị cả.”
“Tối nay thì tôi rời,” chị nhện nói.
Wilbur nhắm mắt lại. “Charlotte,” nó nói, sau một lúc, “chị có thật sự cho rằng Zuckerman sẽ để tôi sống và sẽ không giết tôi khi mùa lạnh về chứ? Chị có nghĩ thế thật không?”
“Dĩ nhiên rồi,” Charlotte nói. “Cậu là lợn trứ danh và là một con lợn ngoan. Ngày mai có lẽ cậu sẽ giật giải thưởng. Cả thế giới sẽ nghe kể về cậu. Zuckerman sẽ tự hào và sung sướng được sở hữu một con lợn như vậy. Cậu chẳng phải sợ gì hết, Wilbur à - chẳng phải lo gì hết. Có thể là cậu sẽ còn sống mãi nữa ấy chứ - ai mà biết được? Còn bây giờ thì ngủ đi.”
Không có động tĩnh gì mất một lúc lâu. Rồi tiếng của Wilbur cất lên:
“Chị làm gì ở trên đó thế, Charlotte?”
“Ồ, đang làm một thứ,” chị nhện nói. “Đang làm một thứ, như thường lệ.”
“Có phải một thứ cho tôi không?” Wilbur hỏi.
“Không,” Charlotte nói. “Đó là một thứ cho tôi, để thay đổi.”
“Làm ơn nói cho tôi nghe đi,” Wilbur cầu khẩn.
“Tôi sẽ nói cho cậu nghe vào sáng mai,” chị nhện nói. “Khi tia sáng đầu tiên bừng lên trên bầu trời và bầy chim sẻ thức dậy và lũ bò khua dây thừng lạch cạch, khi gà trống gáy và những ngôi sao đã nhạt đi, khi những chiếc ôtô buổi sớm rì rầm trên đường cái, cậu hãy nhìn lên đây và tôi sẽ cho cậu xem một thứ. Tôi sẽ cho cậu xem kiệt tác của tôi.”
Chị nhện chưa kịp nói xong, Wilbur đã ngủ rồi. Qua tiếng thở của nó, chị nhện chắc rằng nó đang ngủ một giấc yên bình, rất say trong ổ rơm.
Cách đó hàng dặm, tại nhà Arable, mọi người ngồi xung quanh bàn bếp ăn một đĩa đào đóng hộp và nói những chuyện xảy ra trong ngày. Trên gác, Avery đã lên giường và ngủ tít. Bà Arable đang đưa Fern vào giường.
“Hôm nay con ở Hội chợ vui chứ?” bà vừa hôn con gái vừa hỏi.
Fern gật đầu. “Chưa ở nơi nào và chưa bao giờ trong đời con con lại vui đến như thế.”
“Ồ,” bà Arable nói. “Thế thì thích nhỉ.”