Số lần đọc/download: 378 / 33
Cập nhật: 2020-07-09 16:12:07 +0700
Chương 20
Q
uả thật, lại một cơn bão nữa đổ về trong đêm hôm đó, khi Ted đang lang thang trong thành phố Philadelphia để tìm kiếm Mark. Chẳng thể tìm thấy Mark Despard ở đâu, kể cả tại văn phòng của anh, nơi hội quán hay bất cứ một chốn nào anh thường ghé lại.
Ướt đẫm và chán nản, Stevens quay trở về Crispen khi trời tối. Theo dự tính thì Cross ngủ qua đêm tại nhà Stevens, nhưng chàng không thể gặp ông trước nửa đêm, bởi ông còn phải ghé qua Despard Park đế trấn an Lucy bằng đôi lời nói dối mơ hồ. Ngôi nhà trông rất êm ả và xem chừng như Lucy đang đứng đó, đơn độc. Khi Stevens về đến nhà, chàng thấy Brennan và Cross đang ngồi trong chiếc xe hơi lộng lẫy đậu ở trước cổng nhà chàng.
- Phải chăng...
- Vâng, Brennan nói ngay với một vẻ ảm đạm, vâng, tôi nghĩ là chúng ta biết rõ tông tích thủ phạm, nhưng tôi cần phải minh chứng thêm một điều nữa và vì thế mà tôi phải đi thành phố. Sau đó... Vâng, sau đó thế là xong, kinh thật!
Cross nói xen vào:
- Thông thường thì tôi chẳng mấy quan tâm đến chuyện luân lý đạo đức, nhưng lần này tôi không thể không cùng chia sẻ niềm vui với Frank Cáo Già. Thưa ông, đây là một án mạng vô cùng tồi tệ và tôi chẳng tiếc thương chút nào khi nghe tin thủ phạm lên ghế điện. Thưa ông Stevens, tôi rất tiếc không thể nhận lời mời ngủ lại nhà ông đêm nay, bởi tôi phải cùng đi với Brennan để kết thúc vụ điều tra này. Dẫu sao, như tôi hứa có lời giải đáp, nếu trưa mai vào lúc hai giờ, ông và bà nhà vui lòng hiện diện tại Despard Park, thì tôi sẽ giới thiệu với quí vị kẻ sát nhân. Thôi chúng ta đi, Henry!
Marie thú nhận là nàng chẳng mong ông Cross ngủ lại đêm chút nào.
- Ông ấy là người rất dễ mến và em vô cùng biết ơn ông, nhưng ông ấy có cái gì đó khiến em khó chịu. Ông ta như soi thấu tâm can người khác.
Mãi đến nửa đêm họ mới lên giường ngủ và như đêm hôm trước, Stevens chẳng hề chợp mắt, chàng vẫn nằm trằn trọc, căng thẳng và mệt mỏi. Trong một phần đêm, sấm vốn không ngớt rền và đám mèo làm ầm ĩ ở quanh nhà. Nằm bên chàng, Marie ngủ giấc chập chờn. Vào lúc hai giờ đêm, Marle nói sảng những điều không đâu và suýt nữa chàng phải đánh thức nàng dậy. Tiếng ầm ĩ của đám mèo nghe mỗi lúc một gần hơn. Stevens tìm một vật để ném chúng nhưng chỉ kiếm thấy một lọ kem thoa mặt, hay một vật gì đó tương tự, trong hộc bàn trang điểm. Và thế là, lần thứ hai trong ngày, chàng phải ném một món đồ ra cửa sổ và được đón chào bởi một tiếng gào man dại tựa như tiếng người, khiến chàng phải vội vàng đóng cánh cửa sổ lại. Chàng ngủ thiếp đi lúc ba gỉờ sáng và thức dậy khi chuông giáo đường đổ.
Vào lúc hai giờ trưa, khi họ sang Despard Park thì bà Henderson là người ra mở cửa cho họ. Stevens nhìn bà ta với vẻ quan tâm như thể đây là lần đầu chàng trông thấy bà. Trong bộ đồ ủi hồ của ngày chủ nhật, bà chẳng có vẻ gì là một người từng trông thấy ma quỉ, nhưng điều hiển nhiên là bà vừa thôi khóc.
- Tôi thấy ông bà đi đến, bà Henderson trân trọng nói - Tất cả đều hiện diện ở trên ấy, chỉ trừ bà Despard. Ồ! tại sao bà lại...
Bà Henderson im bặt như thể những lời than vãn đó không xứng hợp với cái trang trọng của ngày chủ nhật. Rồi bà đưa họ vào, tiếng gót giày vang vang ở đằng trước.
- Dẫu thế nào, bà tiếp như nói với chính mình, ngày hôm nay chẳng phải là một ngày để đùa giỡn!
Bà như muốn ám chỉ cái giọng oang oang ở lầu trên. Tiếng nói đó hẳn phát từ chiếc radio đặt ở hàng ba, bởi bà quản gia đang đưa họ đến đó. Khi họ đi dọc theo hành lang, Stevens thấy có bóng người đang núp sau một hốc cửa. Người này là Ogden. Khuôn mặt hắn ta hơi sưng húp. Ogden, dĩ nhiên, chẳng tham gia buổi họp mặt nhưng có vẻ như muốn theo dõi câu chuyện.
Lão Henderson đang đứng ở góc phòng của hàng ba. Edith ngồi trên một ghế mây và cạnh nàng, bên đi văng, là Partington, ăn mặc rất giản dị. Đại úy Brennan đứng tựa nơi khung cửa sổ với vẻ bối rối khi cô Corbett trân trọng mời mọi người dùng rượu và bánh. Lucy không có mặt ở đây, cũng như Ogden, nhưng tất cả đều biết rằng Ogden đang hiện diện ở bên ngoài. Hẳn nhiên, sự vắng mặt của Mark là điều đáng ghi nhận nhất, nó như tạo ra một khoảng trống ở giữa mọi người.
Sự có mặt của Cross ở nơi đây là điều nổi bật hơn cả. Khuôn mặt tựa hầu nhân của ông trông có vẻ dịu dàng khi ông nghiêng mình nhìn chiếc radio. Cô Corbett mang đến cho ông một ly rượu dâu và ông đặt ly xuống trên chiếc máy, như thể ông không muốn cho cử tọa của mình phải chờ đợi.
- Họ đây - bà Henderson nói câu hơi thừa khi đưa vợ chồng Steven vào, Edith nhìn Marie chòng chọc và trong ánh mắt của nàng có cái gì đó không thể giải thích được, nhưng không ai nói với nhau câu nào.
- Quí vị thật sự cần phải mở máy lên toang toác lên như thế à? Henderson cáu kỉnh lên tiếng. Tôi biết hôm nay là ngày sabbat.
Cross tắt máy và, bỗng chốc, sự im lặng chụp xuống căn phòng. Nếu như ông ta muốn chơi trò cân não với họ, thì đây là một trò rất thành công của ông ta.
Cross nói bằng một giọng nhừa nhựa.
- Đã bao nhiêu lần tôi cần phải nói cho những người thất học biết rằng ngày chủ nhật không phải là ngày sabbat? Sabbat là một tiếng Do Thái dùng để chỉ ngày thứ bảy. Chính vì thế mà ngày sabbat của bọn phù thủy luôn tổ chức vào ngày thứ bảy. Đúng đấy, chúng ta sẽ đề cập tới chuyện phù phép và thứ mạo nhận ma thuật. Này bà Henderson, chính bà là một nhân chứng vô cùng bí ẩn trong cuộc điều tra này. Bà đã kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện rất ư là rành rẽ, nếu không nói là xứng hợp với những gì mà bà nhìn thấy từ cánh cửa này...
- Ông chớ có nhiều lời với tôi vô ích, bà Henderson đáp trả. Vị mục sư của chúng tôi nói hôm nay chính là ngày sabbat và Kinh Thánh cũng dạy như vậy. Còn về những điều mà tôi nhìn thấy tôi không cần người ta phải bảo tôi nó như thế nào: tôi quá hiểu!
- Althea! Edith bình thản nói.
Bà quản gia im bặt. Rõ là mọi người đều nể Edith.
Cross nói tiếp, chẳng chút nao núng:
- Sở dĩ tôi nói ra đây, là chỉ vì tôi muốn được biết chắc về những điều mà bà cho rằng bà nhìn thấy. Bà hãy nhìn cánh cửa xem. Bà thấy không, tôi có xếp đặt những bức màn này y hệt như trong đêm thứ tư 12 tháng tư. Nếu thấy có gì khác biệt, xin bà cứ nói ngay, chớ có ngần ngại. Như bà có thể trông thấy đó, cây đèn nơi đầu giường của ông Despard cũng được thắp sáng. Chúng ta buông màn ở hàng ba để có thêm bóng tối. Sau đó, bà hãy nhìn vào cái khấc bên trái của bức màn rồi cho tôi biết bà thấy gì.
Bà Henderson tần ngần. Stevens nghe có tiếng chân bước đến gần của Ogden ở phía sau, nhưng chẳng ai quay lại. Cross kéo tấm màn che toàn bộ những khung kính nằm bên hướng Tây của hàng ba. Bà Henderson, mặt tái mét, nhìn Edith.
- Althea, hãy nghe theo lời ông ta.
- Để dựng lại hiện trường càng giống càng tốt với đêm hôm đó, Cross nói tiếp, tôi sẽ mở máy truyền thanh.
Lúc này tiếng của một nữ ca sĩ được phụ họa bởi tiếng đàn băng giô vang lên... Rồi tiếng hét của bà Henderson át hẳn tất cả.
Cross vội vàng tắt máy truyền thanh. Bà Henderson quay về phía họ, mắt trợn trừng.
- Bà thấy gì? Cross hỏi. Xin mọi người vui lòng ngồi yên! Bà thấy gì? Chính người đàn bà đó?
Bà Henderson lặng lẽ gật đầu.
- Cũng cái cửa đó?
- Tôi... vâng.
- Hãy nhìn lại xem, Cross nói như một mệnh lệnh. Ông đưa tay vặn máy và giọng ca nữ lại tiếp tục vang lên. Rồi ông lại tắt đi. - Được đấy, bà Henderson. Tôi nhắc lại, mọi người hãy ngồi yên, chớ có đứng dậy! Này Frank, tôi nghĩ ông nên lo liệu giùm cái anh chàng hơi nóng vội này...
Ogden vừa rời khỏi khúc quanh ở hàng ba và, mặc dầu với khuôn mặt sưng vù trông khó coi, anh chàng như quên hẳn chuyện này. Gã đang tiến về phía cánh cửa kính khi Brennan giữ tay gã lại.
- Nếu quí vị muốn, Cross nói, trước tiên tôi sẽ đề cập tới phần kém quan trọng và hiển nhiên nhất của vụ này. Đây là phần có tính chất bất ngờ, không hề được tiên liệu từ trước. Trái lại, đây cũng là một cơ may (hay rủi ro) đã làm hỏng các phương án của hung thủ. Điều này như thể là một bóng ma không định trước.
Suốt trong vụ này, quí vị thường nghe nhắc đến hai sự kiện có liên quan đến ông Miles và căn phòng của ông ta. Điều thứ nhất là ông ta thường sống khép kín ở trong phòng, chẳng biết làm gì khác hơn là thay đổi cách ăn mặc với biết bao là y phục của ông. Điều thứ hai là ánh sáng quá yếu ớt ở trong căn phòng này. Cố nhiên, ở đây có hai bóng đèn nhưng cả hai đều chiếu sáng rất yếu. Ngọn đèn thứ nhất được đặt nơi đầu giường, bóng thứ hai treo cao ở giữa hai cánh cửa sổ. Tóm lại, thường là vào buổi chiều thì ông Miles sống khép kín ở trong phòng.
- Nếu quí vị chú ý đến những điểm khác biệt vừa kể tôi nghĩ rằng quí vị sẽ mơ hồ hiểu được phần nào. Đâu là những vật cần thiết cho một người đàn ông say mê ăn diện? Ngoài chuyện y phục là chuyện đương nhiên phải có, ông ta còn cần một cây đèn và một tấm gương để ngắm nghía.
Hẳn nhiên ở trong căn phòng này có một bàn trang điểm với gương soi ở bên trên, nhưng chiếc bàn này được đặt ở một nơi bất tiện, không đủ ánh sáng vào ban ngày và ban đêm thì rất xa các bóng đèn. Vậy mà, điều khá kỳ lạ là ở giữa hai cửa sổ có treo một bóng đèn khá cao, chỉ đủ soi sáng một bức tranh và chiếc ghế cổ. Bóng đèn được treo lơ lửng ở đầu sợi dây... y hệt như cái lối treo đèn ở bên trên bàn viết. Vậy, chúng ta hãy giả dụ rằng, vào buổi tối để có thể nhìn thấy rõ, người ta đã kéo chiếc bàn trang điểm đến bên dưới bóng đèn này...
Trong trường hợp như thế thì phải treo bức tranh - đây là một tác phẩm đắt giá - ở một nơi khác cho đến khi chiếc bàn được trả về chỗ cũ. Vậy thì treo ở đâu? Trong phòng không nơi nào có đóng sẵn đinh... ngoại trừ một chỗ ở phía sau cánh cửa ăn thông sang phòng cô y tá, nơi mà trưa hôm nay, tôi thấy máng chiếc áo ngủ màu xanh của người quá cố. Cũng vậy, chiếc ghế cổ cũng phải được dời đi nơi khác. Để tránh khỏi bị quấy rầy bất ngờ (điều mà theo như chúng ta biết, khiến cho ông Despard vô cùng khó chịu) nó được đặt sát cửa phòng cô y tá.
Chúng ta hãy xem xét cách xếp đặt mới của căn phòng: ngọn đèn ở phía trên bàn trang điểm được tắt, vì thế ngoài chiếc giường ra, căn phòng hoàn toàn chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ khiến không ai có thể phân biệt được màu tóc của một người đàn bà... Nơi bức màn, chúng ta thấy có một cái khấc ở một nơi khá cao, bởi nhân chứng chỉ có thể trông thấy phần trên của người đàn bà bí ẩn. Chúng ta thấy - bây giờ, đối diện với tấm gương của bàn trang điểm - cánh cửa chèn giữa lớp ván lót tường. Đây là cánh cửa dẫn vào phòng cô y tá và nó lờ mờ phản chiếu ở trong tấm gương phía bên kia. Chúng ta không nên quên rằng toàn bộ căn phòng này đều được lót gỗ. Bức tranh của Greuze treo nơi cánh cửa này đều chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Bất cứ một tiếng chân, tiếng cửa mở hay đóng, đều bị át hẳn bởi máy thu thanh. Như thế, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, điều mà nhân chứng thấy là cánh cửa của phòng cô y tá được phản chiếu qua tấm kính ở trên bàn trang điểm.
- Thưa bà Despard, bà có thể vào được rồi đấy, bây giờ...
Cánh cửa mở ra. Có tiếng váy sột soạt và Lucy, mặc một chiếc áo đầm sa tanh nhung, bước vào hàng ba. Trên nền vải xanh đỏ, lấp lánh những viên kim cương nhân tạo... Lucy hất ngược tấm voan che đầu về phía sau và lặng lẽ nhìn họ. Cross nói
- Bà Despard đây vui lòng nhận lời giúp tôi thực hiện một cuộc trắc nghiệm nho nhỏ: bà đi vào phòng cô y tá rồi trở ra, và trong căn phòng hầu như không có ánh sáng này, sự di chuyển của bà được phản chiếu trong tấm gương của bàn trang điểm mà giờ đây đang ở giữa hai khung cửa sổ. Nhưng, - Cross thích thú nói tiếp, - nếu chúng ta chấp nhận lối giải thích này, chúng ta phải đối đầu với một vấn đề vô cùng nan giải. Nếu chúng ta không thể biết người đàn bà bí ẩn vào phòng bằng ngõ nào, nhưng chúng ta biết rằng người khách lạ này đi ra bằng ngõ phòng cô Corbett. Đây là chuyện đương nhiên.
Như thế là chúng ta có hai cánh cửa liên tiếp bị khóa kín. Sau khi đầu độc ông Miles Despard, người đàn bà bí ẩn không thể nào rời khỏi căn phòng này nếu mọi cửa đều bị khóa kín. Và, nếu như ta chấp nhận là bà này có thể thoát ra bằng cánh cửa nữa, một cái cửa mà bà ta không thể nào mở được. Tuy vậy, trong căn phòng này cũng còn một cửa sổ sát đất mở ra hướng hàng ba, nhưng người khách lạ không thể đi ra bằng lối này bởi bà Henderson đang có mặt tại đó.
Nói tóm lại, hiển nhiên chỉ có một người - và một người duy nhất - mới có thể nhúng tay vào tội ác này. Đó là kẻ đã trở về đây vào lúc mười một giờ để mở cửa phòng cô y tá, một cái cửa mà duy nhất chỉ có cô ta là người biết cách mở khóa, sau đó băng qua căn phòng này, kéo khóa chặn và bước vào phòng ông Miles Despard, mang theo một tách thuốc độc với tư cách là mang thuốc chữa bệnh đến cho bệnh nhân. Người này sau đó trở ra bằng lối cũ, khóa lại cửa ngăn đôi giữa hai phòng, và cuối cùng thoát ra bằng ngả hành lang sau khi khoá cánh cửa phía bên kia bằng chiếc chìa khóa của cô...
Cross tì tay trên chiếc máy thu thanh, ông hơi nghiêng người:
- Myra Corbett, tôi rất hân hạnh báo cho cô biết là chúng tôi có lệnh bắt giữ cô. Dẫu sao, tên chính thức của cô cũng đã được ghi trong lệnh này: Jeannette White.