Số lần đọc/download: 469 / 19
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:08 +0700
Chương 19
T
racy tắt máy và kệ cho chiếc xe lăn đi tới khi dừng hẳn. Cô đảo mắt nhìn quanh khu phố tối tăm trước khi bước xuống. Ánh trăng tròn đang chiếu rọi trên đầu. Một năm sau phiên tòa xét xử, đến giờ cô vẫn như đang dè chừng bóng đen nào đó phía sau những lùm cây. Lúc còn bé, Tracy và Sarah vẫn thường gọi chúng là những ông ba bị vô hình. Hồi đó, hai chị em đã cùng nhau tạo ra những con quái vật bằng trí tưởng tượng phong phú của mình. Giờ đây, chúng đột nhiên trở nên thật đến mức đáng sợ.
Cô bước lên bậc thềm và cắm chìa khóa vào ổ. Tiếng khóa bật mở. Cô dừng lại một lúc để lắng nghe những tiếng động bên trong nhà. Đến khi chắc chắn là mình không nghe thấy gì, cô mới tì vai đẩy nhẹ cánh cửa. Cứ đến mùa đông, cánh cửa gỗ lại nở ra khiến cho nó mắc kẹt vào khung cửa. Khi Tracy cảm thấy cánh cửa đã thoát khỏi chỗ kẹt, cô đẩy nó mở ra rồi bước vào một cách nhẹ nhàng.
Ánh đèn bật sáng làm cô giật mình. Cô đánh rơi chùm chìa khóa. “Chúa ơi! Anh làm em hết hồn.” Cô nói.
Ben đang ngồi trên chiếc ghế bành, mặc quần bò và áo sơ-mi.
“Anh làm em sợ phải không? Em về nhà giờ này, chẳng gọi điện, cũng không có lấy một lời nhắn, và em bảo anh làm em sợ?”
“Ý em là em không nhìn thấy anh ngồi đó. Sao anh lại ngồi trong bóng tối như vậy? Sao anh lại mặc đồ nghiêm chỉnh thế?”
“Em không nhìn thấy anh vì em không có nhà. Em đã ở đâu, Tracy?”
“Em phải làm việc?”
“Làm việc vào lúc một giờ sáng?”
“Anh hiểu em nói gì mà. Em đang nghiên cứu vụ án của Sarah.”
“Thật đáng ngạc nhiên!”
“Em đang rất mệt.” Cô nói, không hề muốn tranh cãi về việc này thêm nữa.
“Em chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Cô nói với ra đằng sau khi rời khỏi căn phòng. “Em trả lời anh rồi.”
“Em chưa hề trả lời. Em vừa nói em đã làm gì. Còn anh hỏi em ở đâu.”
“Muộn rồi đây, Ben. Để sáng mai hẵng nói chuyện.”
“Đến sáng thì anh sẽ không còn ở đây nữa.”
Cô quay trở lại căn phòng. Ben đã đứng dậy. Cô nhận ra anh còn đang đi đôi giày công sở. “Anh đi đây. Anh không thể sống thế này nữa.”
Cô bước về phía anh. “Mọi chuyện sẽ không như thế này mãi, Ben à! Em chỉ cần thêm chút thời gian thôi.”
“Em cần bao nhiêu thời gian hả Tracy?”
“Em không biết.”
“Và đó chính là vấn đề.”
“Ben…”
“Anh biết em đã ở đâu.”
“Anh muốn em phải làm gì?”
“Vượt qua nó, Tracy. Đó là những điều mà người ta vẫn làm.”
“Em gái em đã bị sát hại.”
“Anh vẫn ở đây, em nhớ chứ? Anh vẫn ở đây mỗi ngày. Ngày nào anh cũng ngồi cạnh em ở tòa, anh đã ngồi đó cho tới khi kết án. Nhưng em chẳng hề để ý.”
Cô tiếp tục bước thêm vài bước về phía anh. “Vậy thì tất cả những chuyện này là sao? Anh muốn có được sự chú ý của em à?”
“Anh là chồng em, Tracy.”
“Thế thì anh nên ủng hộ em.”
Ben đi về phía cánh cửa. “Anh đã định đi khỏi đây vào sáng mai. Đồ đạc anh đã đóng sẵn trong xe. Nhưng bây giờ anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu mình ra đi vào lúc này, trước khi một trong hai ta nói điều gì đó khiến cả hai phải hối hận.”
“Ben, giờ đã muộn rồi. Hãy chờ đến sáng. Chúng ta sẽ giải quyết từng thứ một.”
Anh cầm lấy nắm đấm cửa. “Hắn đã nói với em điều gì?”
“Gì cơ?”
“Edmund House nói với em điều gì?”
Anh đã đi theo cô tới nhà tù. “Em hỏi hắn về vụ án. Em hỏi hắn về chuyện mà Đồn trưởng Calloway kể, chuyện hắn đã thú nhận sát hại Sarah. Em hỏi hắn về món trang sức.”
“Em hỏi hắn có phải hắn đã giết Sarah không?”
“Hắn không giết Sarah, Ben. Bằng chứng đó…”
“Bồi thẩm đoàn đã kết tội hắn, Tracy. Bồi thẩm đoàn đã xem xét chứng cứ và kết tội hắn. Điều đó còn chưa đủ sao?”
“Bởi vì bằng chứng đó là sai. Em biết điều đó.”
“Và điều đó sẽ thay đổi vào sáng mai? Còn điều gì anh chưa nói có thể làm cho em dừng việc đó lại?”
Cô chạm vào ống tay áo của anh. “Đừng bắt em phải lựa chọn, Ben. Đừng làm em phải chọn giữa anh và em gái em.”
“Anh sẽ không bao giờ bắt em làm thế. Chính em đã tự làm thế với bản thân mình.” Ben kéo cánh cửa và bước ra ngoài.
Tracy bước theo anh ra ngoài thềm, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. “Em yêu anh, Ben. Em không còn bất kỳ ai khác ngoài anh.”
Ben đứng lại. Sau một khoảnh khắc, anh quay lại nhìn cô. “Em còn những người khác mà. Và chừng nào em còn chưa để cho cả hai người đó được yên, anh không có chỗ nào trong em cả. Không có chỗ cho bất cứ ai.”
Cô vội vã chạy đến níu anh lại. “Ben, làm ơn! Chúng ta có thể thu xếp chuyện này.”
Anh đặt tay lên vai cô. “Thế thì hãy đi cùng anh.”
“Sao cơ?”
“Chúng ta có thể thu xếp hành lí của em trong vòng một tiếng. Hãy đi với anh!”
“Đi đâu?”
“Đi khỏi đây.”
“Nhưng bố mẹ em…”
“Họ chẳng muốn liên quan gì đến anh nữa, Tracy. Anh chính là lý do khiến em bỏ lại Sarah một mình vào đêm đó. Anh chính là lý do khiến cô ấy chết. Họ còn chẳng nói chuyện với anh. Họ cũng gần như không nói chuyện với em nữa. Chẳng còn gì ở đây.”
Cô lùi lại phía sau. “Em không thể, Ben à!”
“Không thể hay không muốn?” Nước mắt trào ra khỏi đôi mắt anh. “Một phần trong anh luôn luôn yêu em, Tracy. Đó là nỗi đau mà anh sẽ phải vượt qua. Anh không thể làm vậy khi còn ở đây. Em có nỗi đau của riêng mình và anh không nghĩ em có thể vượt qua nó khi còn ở đây. Nhưng em sẽ phải tự nhận ra điều đó.”
Ben trèo lên chiếc xe tải và đóng sập cửa. Trong phút chốc, cô cho rằng anh sẽ nghĩ lại, anh sẽ mở cửa xuống xe, quay trở lại với cô. Nhưng rồi anh nổ máy, liếc nhìn cô lần cuối rồi lùi xe ra đường, bỏ lại cô ở đó một mình.