Số lần đọc/download: 1876 / 21
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:14 +0700
Ngày Chỉ Mới Bắt Đầu
1
. Đó là một chàng trai lạ kỳ. Tôi gặp cậu ấy trong một buổi sáng rảnh rỗi, tôi và Hằng đi mua hoa, dự định ấy bất chợt đến trong đầu cả hai đứa khi mà thời gian trôi quá chậm. Đó là một cửa hàng hoa nhỏ ở dọc một phố không mấy nổi bật, tôi dừng chân ở đây vì ngay phía trước có bầy những đóa hoa thược dược và thuỷ tiên rất đẹp, những bó thược dược to và lóng lánh màu xanh như ngọc, những bông hoa thuỷ tiên với nhiều chiếc cánh trắng như tuyết và phẳng lặng, từng chiếc nhuỵ vàng rực ở giữa, xung quanh mép viền một vòng đỏ thẫm sặc sỡ. Tôi đỗ xe xuống, vào lựa lựa vài bông hướng dương được đặt ở gần cửa sổ. Một giọng nói vang lên từ phía trên:
- Bạn đừng chạm mạnh vào cánh của hướng dương, nó rất mỏng và dễ rời khỏi hoa.
Tôi ngước lên, từ cầu thang dẫn vào phía trong cửa hàng, một chàng trai với vóc dáng nhỏ nhắn, mái tóc ướt chạy dài thành nếp trên khuôn mặt đang nở một nụ cười, mặc một chiếc quần ngố sọc kẻ ghi trắng, đừng tưởng tôi đang đùa, nhưng cậu ấy không mặc áo (điên mất!), bởi vì nó đang ở trên tay cậu ấy. Vừa mặc chiếc áo cũng sọc kẻ, cậu ấy vừa với lấy một chiếc kéo to màu đỏ trên quầy và cắt cuống của những bông hoa mà tôi không biết tên. Đang sắp vào hè, trời gay gắt không chút gió nào, không phải tôi chưa từng nhìn thấy con trai cởi trần, gì chứ khi đá bóng thì mười một trên mười những thằng con trai lớp tôi không mặc áo, nhưng từ cậu ấy toát lên một vẻ gì đó khiến tôi tê người. Tôi lúng túng nhìn sang phía Hằng. Vẻ lơ đãng không chút lăn tăn gì, con bạn vẫn tiếp tục ngắm nghía những bông hướng dương. Tôi quay lại phía cậu ấy:
- Hoa gì thế?
- Hoa trà - cậu ấy nói, hướng nhìn không thay đổi.
- Đẹp đấy.
- Đương nhiên, hoa trà là một biểu tượng của sự duyên dáng đáng yêu mà!
- Vậy tại sao không nhiều người biết nhỉ?
- Ai bảo nó không nổi bật, ở Trung Quốc không vườn hoa nào không có hoa trà cả! Hoa trà cũng là hình ảnh đại diện của giới thượng lưu.
Sự bình thản đến kinh ngạc trong những gì cậu ấy nói làm tôi trố mắt. Một câu hỏi đơn giản. Một câu trả lời nhạy cảm.
- Hah! Nhưng dù bạn có dí mũi vào cũng chẳng ngửi thấy gì vì hoa trà lại... không có hương! Thế đấy, đôi khi mọi thứ trông không như bên ngoài của nó!
- Thật ư? - tôi ngạc nhiên - Một loại hoa đẹp thế này lại không có hương ư?
- Quay đi quay lại, trừ hoa hồng, không có gì hoàn hảo. Thử xem.
Cậu ấy vừa nói vừa chìa bó hoa trà về phía tôi, tôi bước tới, cúi sát xuống những bông hoa đỏ thắm đẹp đẽ. Quả thật chả có chút mùi nào từ những đoá hoa xinh tươi ấy. Tôi mỉm cười:
- Đúng là không có gì.
- Đã bảo mà - cậu ấy nhún vai, tiếp tục quay sang cắt tỉa.
Thoáng qua, tôi muốn biết tên cậu ấy. Đột nhiên câu trả lời đến mà không cần hỏi:
- Phong, cái này bó giấy bây giờ nhỉ?
Một cô gái ở trong cửa hàng chìa ra một bó hoa màu tím trông như những chiếc chuông nối tiếp nhau, tạo thành một hình tháp trên những cuống hoa thanh thoát.
- Xanh nhạt - Phong trả lời sau khi lướt nhìn.
Cậu ấy quay về phía cái mồm đang chuẩn bị mấp máy của tôi:
- Chắc bạn đang định hỏi là hoa gì phải không? Đấy là Lan dạ hương tím, phải gọi thế để phân biệt bởi nó có đủ gần như cả bẩy mầu!
Chăm chú, và chăm chú hơn!
- Tại sao mày mua nhiều hoa đến thế? - Hằng hỏi tôi trên đường chúng tôi về nhà, nó dường như chưa thể hết được ngạc nhiên.
- Không biết nữa!
- Mày định làm gì với cái đống hoa tao ôm không hết này?
- Không biết nữa.
- Mày ốm đấy à?!
- Không biết nữa.
- Một cộng một bằng mấy?
- Không biết nữa! À, hai! Và đừng hỏi nữa được không mày?
- Haiza, không biết nữa!!!
2. Đúng từ sau ngày hôm ấy, mỗi sáng, tôi đến sớm hoặc rất sớm, nhưng chưa bao giờ sớm hơn được giờ cửa hàng hoa mở. Tôi không biết nó mở cửa từ mấy giờ đêm nữa (!) nhưng cứ khi tôi có mặt thì Phong lại đang...không mặc áo và ngồi làm một thứ gì đó, khi thì là rửa hoa, khi thì ngồi tỉ mẩn cắm một bó hoa. Mỗi ngày tôi đến và mua mười bông hồng. Thế thôi chứ ba trăm ba mươi bông như lần đầu thì tôi không đủ tiền, hê, và mẹ tôi sẽ mắng chết bởi nhà tôi cũng chẳng có nhiều bình để cắm, hoặc cậu ấy sẽ nghi ngờ rằng tôi buôn hoa mất! Không thắc mắc câu gì về tôi, Phong điềm nhiên như thể mỗi ngày đều có một nghìn người mua hoa như thế ở cửa hàng của cậu. Một lần, tôi hỏi, vẻ tình cờ:
- Này, tại sao cậu không cắt tóc đi?
- Tại sao phải thế?
- Cậu không nóng à?
- Bình thường.
- Bình thường? Vậy tại sao cậu không...mặc áo vào?
- Không thích!
- Còn tóc?
- Thích.
Cậu ấy cứ như đang tham gia một cuộc thi trả lời nhanh và ngắn vậy. Thấy tôi bối rối, Phong cười phá lên:
- Tớ đã qua cái tuổi phải làm những việc mình không thích rồi!
- Việc làm thêm ở đây cũng thế?
Cậu ấy nheo mắt, như ẩn hiện một nụ cười mỉm, rồi buông nhẹ:
- Có thể coi là như vậy.
Tôi mua mười bông hồng, vượt bốn cái đèn đỏ và đến thẳng trường. Tặng bác bảo vệ bó hoa. May thay cậu ấy không làm thêm ở một cửa hàng đá quý! Tôi ập vào lớp, xộc vào bàn, gục vào ghế:
- Hằng, tao thích Phong mất rồi.
Con nhỏ nhún vai, tựa như nó biết sẵn tôi nói câu này từ ba mươi ngày trước, lần đâu chúng tôi đi mua hoa ở "đó":
- Tao tưởng mày không biết nữa!
3. Tôi nheo nheo mắt. Nắng quá. Nắng thế! Tôi đang trên đường ra chợ mua thêm rau hành cần tỏi ớt cho mẹ, cái mùa không gió này bao giờ mới trôi qua hẳn nhỉ. Nắng thế này là cúc trắng nở đẹp lắm đây! Nghĩ đến đó tôi chợt bật cười thành tiếng, từ ngày biết Phong, tôi đã sắp sửa rành điều kiện sống của ba trăm năm mươi triệu loại hoa! Cậu ấy cũng thật kỳ lạ, Phong có thể biết được cả khi nào hoa thức hoa ngủ, khi nào hoa đang ốm và tất nhiên là cậu ấy biết ý nghĩa của tất cả những loài hoa. Thế nên hôm trước tôi đã giật mình khi mẹ cắm trong phòng tôi một bình nhỏ hoa oải hương, oải hương có ý nghĩa là "sự ngờ vực"! Tôi tưởng mẹ biết tôi vừa làm cái gì đó tội lỗi (như mọi đứa trẻ còn đi học khác, tôi thì nhiều tội lỗi lắm!). Một phút sau hoàn hồn tôi mới nghĩ ra chẳng phải ai cũng hiểu được nhiều như chàng trai kỳ lạ ấy.
Nghĩ thế đủ rồi. Tôi để túi rau sang một bên, cúi xuống chọn ớt.
- Ớt đấy không cay đâu, chọn quả nào đầu nhỏ thôi, mấy quả ở góc phải kia kìa.
Tựa như bị nguyên quả tạ mười cân hay dùng để buộc con chó con ở nhà rơi vào chân, tôi hét lên, hét thật. Phong. Cậu ấy cứ như gió. Lần này gió mặc áo.
- Cậu làm cái gì ở đây? - tôi hỏi như phim trinh thám.
- Thế cậu thường làm cái gì ở hàng bán ớt!
- Cậu không phải trông cửa hàng à?
- Đôi khi.
Tôi nhặt mấy quả ớt ở góc phải:
- Sao cái quái gì cậu cũng biết vậy.
- Đấy có phải một câu hỏi không?
- Không biết nữa.
- Cậu có vẻ thích câu "không biết nữa"!
Hết hồn, lại cái gì nữa thế này! Sao cậu ta nói thế! Tôi nheo mắt:
- Hằng?
- Tớ không biết tên bạn của cậu!
- Nó có trở lại đó?
- Không thường xuyên bằng cậu.
- Và?
- Nói đôi điều.
- Con chết tiệt!
- Không chết tiệt lắm. Kìa, quả ớt kia nữa kìa, quả đấy ngon.
Tôi nhặt tiếp, chắc cũng phải đến hai mươi quả rồi, mẹ sẽ mắng tôi chết mất. Phong nhỏm dậy, phủi phủi quần:
- Sáng mai tớ đến nhà cậu đón, rồi chúng ta đi ăn sáng. Rồi tớ sẽ thả cậu qua trường, không cần đi xe, đến giờ tớ sẽ đón.
- Cậu không phải trông cửa hàng à? - mũi tôi phập phồng như bánh tôm và tim thì nhẩy lưng tưng tựa cá ngựa.
- Đôi khi!
4. Sáng khá sớm, tôi mặc đồng phục, bước ra khỏi nhà. Thật không tin vào mắt mình, Phong ngồi trên một con Dylan màu đen đợi tôi ở phía đối diện đường. Tôi dụi dụi mắt, không phải vì mình dậy quá sớm chứ, nhưng cái mái tóc dài và kiểu ăn mặc toàn đồ kẻ sọc caro kia thì nhầm vào đâu được. Tôi ngồi lên đằng sau, đầu tôi vỡ ra nhiều mảnh:
- Này, hãy nói với tớ không phải là cậu chỉ làm thêm ở cửa hàng hoa ấy.
- Tớ chưa thừa nhận điều ấy.
- Vậy thì?
- Đó là cửa hàng của tớ.
Tôi ngạt thở. Rõ ràng tôi sắp ngất.
- Vừa đi học vừa mở một cửa hàng hoa sao?
- Tớ chưa hề nói là tớ đi học.
- Cậu đang đùa à?
- Tớ biết cậu nghĩ gì, nhưng người ta không nhất thiết phải đi cùng một đường, như thế thì xã hội thật nhàm chán. À, nhắc lại là tớ đã qua tuổi làm điều mình không thích.
- Bố mẹ cậu không nói gì sao?
- Mẹ tớ đã mất. Tớ và bố sống riêng, vì tớ đã không còn thuộc về cái cuộc sống của bố sau khi mẹ mất.
Tôi lặng đi, choáng váng. Phong nhìn tôi qua gương xe:
- Không sao, cậu cứ ngỡ ngàng. Tớ cũng đã ngỡ ngàng như thế. Nó như chỉ mới ngày hôm qua, nhưng là ngày hôm qua của nhiều năm trước. Học cách đứng lên thôi.
Tôi nhìn Phong, nụ cười ấy đơn giản và bình yên. Chân thành hơn là vẻ ngoài hờ hững của cậu ấy.
- Mở một cửa hàng hoa có thể tự mua được xe thế này sao? - tôi nheo mắt giễu cợt.
- Nếu hàng ngày có nhiều người đến mua như cậu thì có đấy. Đùa thôi, nếu chăm chỉ.
- Này, ghé qua cửa hàng đi, tớ muốn mua mười bông hồng, và lần này tớ sẽ không tặng lung tung nữa.
- Nah, đừng mua hồng, tớ từng nói chỉ có hoa hồng là hoàn hảo, nhưng tớ không nói tớ thích sự hoàn hảo. Thực ra nó nổi tiếng cũng chỉ vì nó nở quanh năm!
- Vậy cậu muốn được tặng hoa gì?
- Cẩm chướng. Chỉ cần một bông.
- Nó phải có một ý nghĩa gì đó phải không?
- Lòng can đảm, sự nhạy cảm - Phong mỉm cười.
Lần đầu tiên sau khá nhiều ngày, tôi thấy gió thổi. Phải mạnh mẽ lắm mới cảm được gió trong ngày nắng. Khi đã thấy rồi thì thật dễ chịu, và phải nắm chặt tay không để sự nhạy cảm ấy tuột đi. Sáng còn rất sớm, ngày chỉ mới bắt đầu...Dẫu có khó khăn đến mấy, thì mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu.