Nguyên tác: The Painted Veil
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:44 +0700
Chương 20
Đ
êm đó, những cơn mơ kinh dị đã hành hạ Kitty. Nàng mơ thấy chiếc kiệu nàng đang ngồi bị lắc theo nhịp chân cao thấp của bọn phu khiêng. Kiệu đưa nàng đi vào những thị trấn rộng lớn, tối âm u, và xung quanh đó một đám đông đang xúm xít nhìn nàng bằng những cặp mắt tò mò. Dọc theo những con đường quanh co, chật hẹp, trong những gian hàng lộ thiên đầy ắp những hàng hóa lạ, người mua kẻ bán khi gặp nàng đều đứng đờ ra như tượng. Rồi nàng đến chỗ chiếc mái tam quan mà cái bóng quái đản bỗng nhiên như linh động hẳn lên một cách lạ thường. Những đường cong kỳ dị làm nàng liên tưởng đến những cách tay uốn éo của một pho tượng thần Ấn-độ, và lúc đi qua bên dưới nàng nghe một giọng cười chế nhạo vang lên. Nhưng khi ấy thì Charlie hiện ra. Chàng ôm nàng và nhấc bổng nàng ra khỏi kiệu. Chàng bảo nàng là tất cả những cái ấy chỉ là một sự hiểu lầm, không bao giờ chàng có ý định đối xử với nàng như thế cả, chàng yêu nàng, không thể sống thiếu nàng. Kitty cảm thấy những cái hôn của Charlie mưa tới tấp xuống môi nàng. Nàng biết là những giờ phút hồi hộp lo âu không còn đáng kể nữa, nàng nghẹn ngào sung sướng và hỏi chàng tại sao đã tỏ ra tàn nhẫn với nàng. Nhưng bỗng nhiên một tiếng cười như xé nổi lên. Cả hai rời nhau ra và chen vào giữa là một bọn phu mặc quần áo xanh rách rưới lặng lẽ khiêng một cỗ quan tài đi qua hấp tấp.
Nàng bừng tỉnh dậy.
Ngôi nhà cất trên lưng chừng một ngọn đồi hiểm trở. Từ trong cửa sổ nhìn ra, Kitty bắt gặp con sông hẹp chảy qua dưới chân đồi và gần đó là thành phố. Ánh bình minh vừa hé. Từ mặt nước, một làn sương trắng đục bốc lên xóa nhòa hình ảnh những chiếc thuyền đậu san sát vào nhau. Có hàng trăm, hàng trăm chiếc như thế. Bên trên là nỗi bí ẩn của sự im lặng, của vầng ánh sáng thê lương, nhợt nhạt. Làm như có một sự hăm dọa ma quái đè nặng lên trên cảnh vật. Có thể bảo là mọi thứ không phải đang chìm trong giấc ngủ mà là đã bị một cái gì lạ lùng và khủng khiếp làm cho câm nín và bất động.
Trời sáng rõ. Dưới ánh mặt trời, lớp sương mù lấp lánh tựa như tuyết vẫn thường lấp lánh trong bóng tà dương. Trên sông, ánh sáng làm nổi rõ những đường nét của những chiếc thuyền với những cột buồm tua tủa như rừng. Nhưng xa hơn thì chỉ thấy như có một bức tường chói lọi, trắng nhờ nhờ. Thình lình, từ trong đám mây trắng ấy, một cái pháo lũy thật to nhô ra, hung hãn và đồ sộ. Nó hiện ra như không phải nhờ ở ánh sáng mặt trời mà là do ở sức mầu nhiệm của một chiếc đũa thần. Cái pháo lũy án ngữ cả một khúc sông như là một thành trì của một giống người man di, độc ác. Và tay phù thủy đã xây cất thật nhanh. Chớp mắt đã thấy một hàng lỗ châu mai sặc sỡ bên trên pháo lũy, rồi sau đó, từ trong sương mù, những mái nhà màu xanh, màu lục lố nhố hiện ra, trông như một bức phác họa khổng lồ có điểm xuyết đó đây bằng những vệt mặt trời sáng rực. Giá có ai muốn vẽ lại cái cảnh đó thì cũng không tài nào vẽ được, vì không sao nắm nổi cái trật tự bố cục, nếu quả có một trật tự bố cục ở đây. Một ảo ảnh kỳ quái vượt ngoài tưởng tượng nhưng lại có một vẻ lộng lẫy huy hoàng khó sánh. Bây giờ thì nó không còn là một cái pháo lũy hoặc là một nơi đền đài nào nữa nhưng là tòa cung điện thần tiên của một đấng thiên đế tối linh mà loài người không được quyền bén mảng đến. Một nơi quá mông lung, quá hư ảo nên không thể xem là công trình tạo tác của con người: Đó phải là hình ảnh của một giấc mơ đang hiển hiện.
Nước mắt chảy ướt đẫm đôi má Kitty, nàng nhìn sửng, hai tay chắp lại, hơi thở dồn dập và miệng hé ra. Chưa bao giờ nàng nghe thấy lòng mình nhẹ lâng lâng như thế cả, nàng có cảm tưởng linh hồn mình đang tách rời thể chất và chỉ có mảnh hình hài phàm tục là còn sót lại trên cõi đời này.
Nàng đã khám phá ra cái đẹp.