A
nnabelle xỉ vả bản thân suốt đoạn đường trở về nhà chính. Nàng không thể tin nổi. Ngay khi mọi thứ nàng muốn nằm đã nằm trong tầm tay thì nàng lại quẳng đi tất cả. “Ngu ngốc” nàng thì thầm với bản thân bên dưới hơi thở “Ngu ngốc, ngu ngốc…” nàng không thể bắt đầu hình dung ra nàng phải nói gì với các bạn nàng sau khi họ đến nơi hẹn trống không. Có lẽ Ngài Kendall vẫn còn ở lại nơi nàng đã bỏ rơi anh ta, trông giống như một con ngựa bị rớt miếng ăn khỏi hàm trước khi nó có cơ hội được ăn. Annabelle thề sẽ không nhớ những cánh-hoa-cô-đơn khác giúp nàng tìm một người chồng lý tưởng nào nữa – không phải khi nàng đã ném bỏ cơ hội họ trao cho. Nàng đáng phải chịu những gì xảy ra với nàng. Bước chân của nàng gia tăng khoảng cách, và nàng gần như là chạy khi nàng đâm đầu về phòng. Nàng quá chú tâm vào sự rút lui điên cuồng đến mức gần như đâm sầm vào một người đàn ông đang rề ra đi dọc con được đằng sau bức tường thô. Ngừng lại đột ngột, nàng thì thầm “Xin thứ lỗi” và đi vòng qua anh ta. Tuy nhiên, chiều cao cách biệt và đôi tay rám nắng to bè rút khỏi túi áo choàng ngay lập tức lộ rõ thân phận của chàng. Thất kinh, nàng thụt lui khi Simon Hunt nhìn thấy nàng Họ quan sát nhau với cùng kiểu nhìn trân trối Vừa chạy khỏi Kendall, Annabelle khó lòng không nhận ra những khác biệt giữa họ. Hunt trông có vẻ ngăm đen dưới ánh sáng nhá nhem, cao lớn và đầy nam tính, với đôi mắt của cướp biển và vẻ nhẫn tâm của một ông vua ngoại giáo. Chàng không hề bớt ngạo nghễ…không thuần hóa, không tế nhị…và chàng theo cách nào đó đã trở thành đối tượng của mọi ham muốn mà Annabelle cứ tưởng nàng đã quên hết lâu rồi. Không khí giữa họ nặng nề, cọt kẹt với đam mê và mâu thuẫn “Chuyện gì vậy?” Hunt hỏi không chút rào đón, mắt chàng nheo lại vì vẻ bề bộn của nàng. Công việc gom góp toàn bộ cảm xúc của nàng vào vài câu súc tích là không tưởng. Tuy nhiên, Annabelle cố làm. “Anh đã rời Stony Cross mà không báo cho tôi một tiếng” Tia nhìn của chàng cứng rắn và lạnh như gỗ mun “Em đã thu dọn ván cờ” “Tôi…” nàng ngoảnh mặt đi, cắn môi “Tôi không thể chịu nổi sự xao lãng” “Bây giờ không có gì làm em xao lãng cả. Em muốn Kendall ư? – đến với anh ta đi” “Ồ, cảm ơn nhé” nàng mỉa mai “Anh thật tử tế vì đã bước qua một bên, và giờ anh lại hủy hoại mọi thứ” Chàng liếc mắt cảnh giác “Tại sao em nói vậy?” Annabelle cảm thấy cơn lạnh ngớ ngẩn giữa tiết trời đêm hè ấm áp. Một luồng run rẩy bắt đầu trong xương nàng và chạy dọc lớp da. “Đôi giày bốt tôi đã nhận lúc tôi bị bệnh” nàng liều lĩnh nói “Cái đôi mà tôi đang mang đây này – là từ anh phải không?” “Có vấn đề gì chứ?” “Nhận đi” nàng cố chấp “Đúng, chúng là từ tôi” Chàng nói cộc lốc “Vậy thì sao?” “Tôi đang đi cùng Kendall trong một hoặc hai phút trước, và mọi thứ vẫn đi theo kế hoạch, và anh ta sắp sửa…nhưng tôi không thể. Tôi không thể để anh ta hôn tôi trong lúc tôi mang đôi giày đáng nguyền rủa này. Không nghi ngờ gì là bây giờ anh ta nghĩ tôi bị loạn trí, sau cái cách tôi bỏ đi. Nhưng anh đã đúng về mọi chuyện…anh ta quá tốt cho tôi. Và đây là một mối tồi tệ” Nàng ngừng lại để hít thở tả tơi khi nàng thấy mắt chàng lóe sáng. Cơ thể chàng như con thú săn trong trạng thái tĩnh lặng “Vậy thì” chàng êm ái nói “bây giờ em đã ném Kendall qua một bên, thì kế hoạch của em ra sao? Trở về với Hodgeham à?” Bị kích động bởi câu hỏi nhạo báng đó, Annabelle quắc mắt. “Nếu tôi có làm vậy thì cũng không liên can gì đến anh” Nàng quay gót bỏ đi Hunt tóm được nàng với hai sải chân. Chàng xoay người nàng lại đối mặt với chàng, tay chàng vòng quanh phần trên cánh tay nàng. Khẽ lay nàng, chàng cúi miệng xuống tai nàng “Không chơi nữa” chàng nói “Nói tôi nghe em muốn gì. Bây giờ, trước khi tôi mất hết kiên nhẫn” Mùi của chàng, xà phòng tươi mới và đậm chất đàn ông làm Annabelle choáng váng. Nàng muốn luồn tay vào bên trong quần áo chàng…nàng muốn chàng hôn nàng cho đến khi nàng bất tỉnh. Nàng thèm muốn một Simon Hunt đẹp trai, đáng khinh, ngạo mạn, mê hoặc, quỷ quyệt. Nhưng than ôi, chàng sẽ vô cùng nhẫn tâm. Lòng tự trọng bị đe dọa của nàng tự xác nhận, ngưng đọng trong cổ họng nàng cho đến khi nàng có thể khóc nhọc nói “Tôi không thể” nàng nói cộc lốc Giật đầu lại, Hunt nhìn nàng chăm chú, mắt chàng lóe sáng ma mãnh “Em có thể có mọi thứ em muốn, Annabelle…nhưng chỉ khi em có thể tự nói ra” “Anh cương quyết hạ nhục tôi hoàn toàn phải không? Anh sẽ không cho phép tôi giữ lại chút ít tự trọng nào – ” “Tôi, hạ nhục em?” Chàng nhướng mày mỉa mai. “Sau hai năm chỉ nhận được những lời từ chối và xúc phạm mỗi lần tôi mời em khiêu vũ – ” “Ồ, được thôi” nàng độc địa nói, bắt đầu run rẩy toàn thân “Tôi sẽ nhận – tôi muốn anh. Đó, hài lòng chưa? Tôi muốn anh” “Theo kiểu nào? Tình nhân, hay chồng?” Annabelle ngỡ ngàng nhìn chàng “Cái gì?” Tay chàng trượt quanh người nàng, giữ cơ thể run lẩy bẩy của nàng dựa sát vào chàng. Chàng không nói gì, chỉ chú tâm quan sát nàng khi nàng cố thở hổn hển về ngụ ý câu hỏi “Nhưng anh không phải tuýp người chịu kết hôn” cuối cùng nàng yếu ớt nói Đầu ngón tay chàng chạm vào tai nàng và lần theo đường cong thanh mảnh “Anh phát hiện ra rằng anh thuộc tuýp người đó nếu đối tượng là em” Sự mơn trớn tinh tế thổi bùng ngọn lửa trong máu nàng, khiến nàng khó tập trung suy nghĩ. “Chúng ta sẽ giết người kia trong vòng một tháng đầu tiên” “Có thể” Hunt thừa nhận, cái miệng mỉm cười của chàng cọ vào thái dương nàng. Hơi ấm từ môi chàng khiến cả người nàng lửng lơ trong trạng thái dễ chịu. “Sao cũng được hãy lấy anh Annabelle. Theo những gì anh biết thì chuyện đó sẽ giải quyết hầu hết rắc rối của em…và một số của anh” Bàn tay to lớn của chàng lướt qua sống lưng nàng khiến nàng rùng mình. “Hãy để anh chiều chuộng em” chàng thì thầm “Hãy để anh chăm sóc em. Em chưa từng có ai để dựa dẫm phải không? Anh có đôi vai rắn chắc, Annabelle” Một tràng cười nắc nẻ vụt khỏi ngực chàng. “Và anh có thể là người duy nhất em biết đủ sức chi trả cho em” Nàng sốc đến mức không đáp lại nổi lời tuyên bố chế giễu đó. “Nhưng tại sao?” nàng hỏi, và tay chàng chuyển lên phần gáy hớ hênh của nàng. Nàng thở hổn hển khi ngón tay chàng nhẹ nhàng bấm vào chỗ lõm của xương sọ. “Tại sao là đề nghị kết hôn với em khi anh có thể có được em trong vai trò tình nhân?” Chàng dịu dàng úp mặt vào cổ họng nàng. “Vì trong vài ngày gần đây anh nhận ra rằng anh không chịu nổi việc có ai đó nghi ngờ người có quyền sở hữu em. Đặc biệt là người đó lại là em” Annabelle nhắm mắt, giác quan của nàng đắm mình trong trạng thái phởn phơ khi môi chàng vờn trên đôi môi khô khốc của nàng. Tay chàng ép da thịt mời mọc của nàng vào cơ thể cứng rắn. Nếu cái cách chàng ôm nàng là bậc thầy, thì nó cũng đầy kính trọng, ngón tay chàng khám phá những nơi nhạy cảm nhất trên làn da phơi bày của nàng và trêu chọc cùng bằng những cái vuốt nhẹ hẫng. Nàng để chàng đùa giỡn với đôi môi hé mở, và nàng rên rỉ khi lưỡi chàng dịu dàng thăm dò. Chàng cướp nàng với những cái hôn mê hoặc giúp nàng khuây khỏa nhu cầu nhưng lại khiến nàng liều lĩnh mong ước được lấp đầy những lỗ hổng. Khi Hunt cảm nhận được bắp thịt co giật của nàng, chàng dỗ dành nàng bằng cái miệng mơn trớn, trong lúc cánh tay chàng nâng đỡ cơ thể nàng. Đung đưa bên má nóng bừng trong tay, chàng che ngón tay lên môi nàng “Cho anh câu trả lời của em” chàng thì thầm Hơi ấm từ tay chàng chạy một luồng rung động khắp người nàng, và nàng rúc má vào sâu trong lòng bàn tay của chàng “Vâng” nàng thều thào. Mắt Hunt lấp lánh chiến thắng. Chàng xoay đầu nàng lại và hôn nàng lần nữa, cướp đi hương vị thật sâu, thật sâu. Lòng bàn tay chàng dịu dàng ôm lấy phía bên kia đầu nàng, thay đổi góc độ cho giữa họ cho đến khi miệng họ khít vào nhau tuyệt đối. Nhịp điệu trong hơi thở nàng trở nên thất thường, và nàng đột ngột choáng đầu từ luồng khí oxi quá mức. Với tay ôm chàng, nàng níu chặt cơ thể vạm vỡ chống đỡ của chàng, ngón tay nàng cắm sâu vào gấu áo choàng. Không cắt ngang nụ hôn, Hunt giúp nàng dựa vào chàng, vòng tay nàng quanh cổ chàng. Khi chàng hài lòng vì nàng đã giữ thăng bằng, chàng chuyển tay ra phía sau áo lót và nhẹ nhàng kéo nàng sát lại. Chàng hôn nàng mãnh liệt, cho đến khi cái miệng thèm khát của chàng làm giảm bớt sự cuồng nhiệt của nàng Thậm chí khi chàng nhấc miệng khỏi nàng và khiến nàng câm lặng thì nàng rên rỉ phản đối, lẩm bẩm gọi tên nàng. Với đôi mắt mơ màng và hoang dại, Annabelle ngoảnh mặt khỏi vòng tay chàng. Họ đang lộ thiên trước một nhóm nhân chứng khó lòng không thấy cảnh hai người ôm nhau ngay giữa lối đi trước tường khô. Lillian…Daisy…mẹ của họ…tiểu thư Olivia và vị hôn phu người Mĩ, Ông Shaw…và, cuối cùng, không ai khác ngoài Ngài Westcliff. “Ồ, Chúa ơi” Annabelle xúc động nói và úp mặt vào vai Hunt, như thể nếu nàng nhắm mắt thì họ sẽ biến mất Tai nàng ù lên khi Hunt cúi đầu thì thầm với nàng, giọng chàng phảng phất sự thích thú “Chiếu tướng” Lillian là người đầu tiên lên tiếng “Cái quái gì đang diễn ra vậy Annabelle?” Cúi đầu, Annabelle buộc bản thân nhìn thẳng vào mắt cô bạn “Mình không thể tiếp tục” nàng bẽn lẽn “Mình xin lỗi – kế hoạch rất tốt, và cậu đã hoàn tất phần việc của cậu một cách tuyệt vời – ” “Và nó sẽ là một thành công lớn nếu cậu không hôn lầm người” Lillian ré lên “Cái quái gì vậy? Tại sao cậu không ở vườn lê với Ngài Kendall?” Chuyện này thuộc loại khó nói rõ ràng trước đám đông. Annabelle ngập ngừng và đưa mắt nhìn Hunt, người đang quan sát nàng với nụ cười chế giễu, có vẻ chàng cũng đang háo hức được nghe lời giải thích của nàng. Trong khoảng thời gian im lặng kéo dài, Ngài Westcliff ra vẻ am hiểu, và nhìn từ Annabelle sang Lillian với vẻ kinh tởm. “Vậy đây là lý do để cô hăm hở đi dạo đấy à. Hai cô định gài bẫy Kendall!” “Tôi cũng tham gia nữa” Daisy chống đối, quyết định chịu chung lời buộc tội. Westcliff không thèm nghe lời xác nhận, tia nhìn của anh khóa chặt gương mặt ngoan cố của Lillian “Chúa nhân từ - trên đời này không có chuyện gì mà cô không dám làm phải không?” “Nếu có” Lillian trơ mặt đáp “thì chắc là do tôi chưa tìm ra” Nếu tình cảnh của nàng không kinh hãi quá mức thì có khi Annabelle sẽ cười phá lên trước nét mặt của bá tước Lillian nhăn mặt chuyển sự chú ý sang Annabelle. “Cũng chưa quá muộn để thay đổi mọi chuyện” cô nói “Chúng ta sẽ yêu cầu mọi người hứa rằng không hé răng về sự cố tối nay. Không có nhân chứng thì không có chuyện gì xảy ra cả đâu” Ngài Westcliff cân nhắc câu nói của Lillian với một cái quắc mắt. “Dù vô cùng khinh miệt việc phải tán thành ý kiến của cô Bowman” chàng ủ rũ “Tôi buộc phải đồng tình. Điều tốt nhất cho tất cả chúng ta là bỏ qua sự cố này. Cô Peyton và Ông Hunt không bị bắt gặp, và do đó, không ai bị tổn hại danh dự, điều đó có nghĩa không có hậu quả cho tình huống đáng tiếc này” “Ôi, có chứ, cô ấy có bị tổn hại danh dự” Hunt quả quyết. “Bởi tôi. Và tôi không muốn né tránh hậu quả, Westcliff. Tôi – ” “Có, anh có” bá tước thị uy “Chết tiệt tôi đi nếu tôi để anh hủy hoại cuộc đời trong tay con người này, Hunt” “Hủy hoại cuộc đời” Lillian căm phẫn lặp lại “Ông Hunt không thể cưới ai tốt hơn Annabelle! Sao ngài dám ám chỉ cô ấy không đủ tốt cho anh ta, khi mà rõ ràng anh ta là người – ” “Không” Annabelle lo lắng cắt lời “Làm ơn đi, Lillian – ” “Thứ lỗi cho chúng tôi” Ông Shaw thì thầm với vẻ lịch sự không chê vào đâu được, và làm một việc dở tệ để che dấu tràng cười nắc nẻ. Anh ta kéo tay tiểu thư Olivia luồn qua cánh tay mình rồi kính cẩn nghiêng người không theo một hướng nhất định. “Tôi tin là hôn thê của tôi và cả tôi nữa sẽ cáo lui khỏi quá trình này vì có chúng tôi thêm vào cũng bằng thừa. Tôi nghĩ tôi có thể chắc chắn chúng tôi sẽ giả vờ điếc, mù, đần như mấy con khỉ diễn trò” Đôi mắt xanh của anh ta hấp háy vẻ khôi hài tự nhiên. “Tôi sẽ để các vị giải quyết chuyện xảy ra tối nay…hoặc không. Đi thôi, em yêu” Kéo tiểu thư Olivia theo, anh ta tháp tùng hôn thê về nhà chính Bá tước quay sang mẹ chị em Bowman, một phụ nữ cao với khuôn mặt nhọn như cáo. Bà ta đã biểu lộ một nét mặt căm phẫn đạo đức, nhưng vẫn giữ lưỡi vượt ngoài ham muốn không để lỡ câu chuyện. Sau đó Daisy nhăn nhó giải thích rằng Bà Bowman chưa từng lên cơn điên giữa chừng vì thích giữ chúng lại cho lúc tạm nghỉ “Bà Bowman” Westcliff hỏi “Liệu tôi có được sự im lặng của bà cho rắc rối tối nay?” Nếu bá tước hoặc một người có tước vị khác trong tầm với yêu cầu Bà Bowman tham vọng đâm đầu vào bụi hoa cho anh ta vui thì bà sẽ lập tức lộn nhào vào đó một cách hoàn hảo. “Ồ, tất nhiên, thưa ngài – tôi sẽ không bao giờ loan truyền những tin đồn thất thiệt kiểu này. Mấy cô con gái của tôi hoàn toàn vô can – tôi rất buồn khi thấy chúng dính dáng với cô gái…không giữ ý tứ này. Tôi cam đoan một quý ông sáng suốt như ngài có thể thấy là hai thiên thần của tôi hoàn toàn vô tội trong tình huống này, chúng chỉ bị một phụ nữ trẻ mưu chước dụ dỗ kết bạn” Liếc mắt soi mói về phía hai “thiên thần” Westcliff lạnh nhạt nói “Khá đấy” Hunt vẫn vòng tay sở hữu quanh thắt lưng Annabelle, tỉnh rụi đảo mắt nhìn mọi người. “Cứ làm theo ý anh. Cô Peyton sẽ bị tổn hại danh dự tối nay, không cách này cũng có cách khác” Rồi chàng bắt đầu kéo nàng đi dọc con đường. “Đến đây” “Chúng ta sẽ đi đâu?” Annabelle hỏi, chống lại tay chàng níu nơi cổ tay nàng “Về nhà chính. Nếu họ không muốn làm chứng thì anh buộc phải làm tổn hại em trước những người khác” “Đợi đã!” Annabelle rít lên “Em đã đồng ý lấy anh! Tại sao em nhất định phải bị tổn hại danh dự lần nữa?” Hunt phớt lờ phản ứng tiếng kêu phản đối của Westcliff và gia đình Bowman khi chàng nói ngắn gọn “Cho chắc ấy mà” Annabelle níu gót, từ chối nhúc nhích khi chàng kéo tay nàng. “Anh không cần đảm bảo! Bộ anh nghĩ em sẽ thất hứa sao?” “Một từ thôi, phải” Hunt bình tĩnh kéo nàng đi tiếp “Bây giờ, chúng ta nên đi đâu nhỉ? Lối vào, anh nghĩ vậy. Có nhiều người sẽ chứng kiến cảnh em bị cưỡng ép ở đó. Hoặc là ở phòng chơi bài – ” “Simon” Annabelle phản đối, khi nàng bị chàng lôi đi một cách thô lỗ “Simon – ” Cách nàng gọi tên chàng làm chàng ngừng lại đột ngột, quay ra sau nhìn nàng với nụ cười dò hỏi “Sao, bé cưng?” “Lạy Chúa” Westcliff càu nhàu “Thôi cái trò diễn kịch nửa mùa được rồi đó. Nếu anh quá mê mệt cô ta thì Hunt à, anh nên tha cho chúng tôi khỏi mấy màn trình diễn kiểu đó đi nhé. Tôi vui mừng chịu đựng làm chứng cho danh dự lem luốc của hôn thê anh, chỉ vì hòa bình nơi đây. Đừng có yêu cầu tôi đến dự đám cưới của anh vì tôi không có ham muốn đóng vai đạo đức giả” “Không, chỉ là tên khốn thôi” Lillian lẩm bẩm trong miệng Giọng nói tuy nhỏ nhưng có vẻ Westcliff đã nghe thấy. Anh quay đầu lại và bắt gặp vẻ mặt giả vờ ngây thơ của Lillian với một cái quắc mắt đe dọa “Còn cô – ” “Vậy thì, chúng tôi đồng ý” Simon cắt lời, ngăn cản vì không muốn dự phần vào một đợt tranh cãi dài hơi. Chàng liếc sang Annabelle với một vẻ thỏa mãn đàn ông ban sơ “Em đã bị tổn hại danh dự. Giờ chúng ta đi tìm mẹ em nhé” Bá tước lắc đầu, thể hiện mức độ tự vệ lạnh nhạt chỉ có thể thực hiện bởi một quý tộc có những ước muốn bị chối từ. “Tôi chưa từng nghe nói có người đàn ông nào lại háo hức thú nhận với phụ huynh của cô gái vừa bị anh ta hủy hoại danh dự” Westcliff chua chát nói