Nguyên tác: Safe Harbour
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2024-09-01 17:41:23 +0700
Chương 19
B
a tuần sau, vào buổi tiệc “Cha và con gái”, Ophélie và Pip mới gặp lại Matt. Anh quá bận rộn với công việc và hai mẹ con Ophélie cũng thế. Tuy nhiên anh vẫn dành thời gian để trò chuyện với Pip hàng ngày. Còn Ophélie cố tìm đề tài khác mà không nói chuyện về công việc của mình ở trung tâm Wexler. Cô biết anh cảm thấy như thế nào về nhóm tìm kiếm. Anh không giận cô, mà chỉ giận vì cô không nghe những gì anh nói. Những gì anh làm chỉ vì lo lắng cho cô và Pip mà thôi.
Anh tham gia buổi tiệc “Cha và con gái” với chiếc quần xám, áo sơ mi xanh da trời và cà vạt đỏ. Pip có vẻ hãnh diện khi cùng đi dự tiệc với Matt.
Ophélie ăn tối với Andrea. Tối hôm đó hai người đã ăn tối ở một nhà hàng sushi gần đó. Andrea thuê một người trông con trai vài giờ, thế là cô có thể thoải mái trò chuyện cùng Ophélie.
Andrea hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”.
“Công việc của mình ở trung tâm khá bận rộn. Pip cũng khá vui vẻ khi đến trường. Điều đó quá đủ với hai mẹ con mình. Mọi chuyện đều ổn cả. Còn cậu thì sao?”. Mấy ngày nay tâm trạng Ophélie rất tốt. Công việc của cô ở trung tâm cũng thế. Andrea có thể nhận ra điều đó.
“Mình à? Chán lắm. Ý mình là, không có gì mới cả. Vẫn cứ như cũ. Cậu biết điều đó mà. Còn Matt?”.
Ophélie thành thật: “Anh ấy đưa Pip đến dự tiệc Cha và Con gái vào tối hôm nay rồi”.
“Mình biết rồi. Còn cậu với Matt thì sao? Có chuyện gì mới không?”.
Ophélie nói đùa: “Cậu đừng như thế chứ. Anh ấy sắp kết hôn với Pip đấy. Và anh ấy sẽ trở thành con rể của mình”.
“Cậu điên rồi! Có lẽ anh ấy là một người đồng tính”. “Có lẽ. Nhưng nếu thế, chẳng ai quan tâm đến mình nữa”. Ophélie dường như không quan tâm đến những gì Andrea nói. Andrea tựa lưng vào ghế trông thất vọng.
Gần đây cô bắt đầu hẹn hò với một người đàn ông ở trung tâm của Ophélie, dù biết người này đã có gia đình. Điều đó không làm Andrea bận tâm. Nhiều năm qua, cô từng qua lại với những người đàn ông đã có gia đình. Ophélie không nghĩ như thế. Giờ đây Andrea đã có con và cô có thể lập gia đình bất cứ lúc nào. Cô có thể dễ dàng tìm được bất kỳ người đàn ông nào đó rồi kết hôn và có một gia đình đầm ấm.
Andrea hỏi: “Cậu thực sự không muốn ra ngoài với anh ấy à?”. Ophélie là một phụ nữ xinh đẹp. Dù đã 43 tuổi nhưng cô trông vẫn trẻ trung và có sức hút với nhiều người đàn ông. Tuy nhiên cô vẫn muốn chung thủy với Ted, dù anh đã chết.
Ophélie nói: “Không. Mình không muốn ra ngoài với ai cả. Mình vẫn là vợ Ted và mình cảm thấy anh ấy vẫn còn sống”.
Cô không cảm thấy Matt có chút gì liên quan đến mình. Mối quan hệ giữa cô và Matt chỉ có thế thôi. Họ chỉ là bạn của nhau. Hơn nữa, cô không muốn phá hỏng tình bạn tốt đẹp mà họ có từ bấy lâu nay. Cô không nói gì với Andrea. Cô biết Andrea sẽ không bao giờ hiểu điều đó, vì Andrea là người sống buông thả. Ophélie hoàn toàn khác với Andrea.
Andrea hỏi: “Chuyện gì xảy ra nếu Ted không chung thủy với cậu? Cậu thử nghĩ xem anh ấy sẽ làm gì nếu người chết là cậu? Cậu nghĩ anh ấy sẽ suốt đời khóc thương cậu hay sao?”. Ophélie dường như không vui khi nghe Andrea hỏi như thế. Nó làm cho cô nhớ đến những kỷ niệm buồn nhiều hơn. Nhưng Andrea không có ý xấu, cô chỉ muốn bạn mình đừng bỏ phí cuộc đời. Cô nghĩ Ted không đáng để nhận được điều đó, dù cho Ophélie có yêu anh ấy như thế nào đi nữa. Việc Ophélie muốn sống cô độc cả đời vì Ted quả không đáng.
Ophélie bình tĩnh trả lời: “Anh ấy có làm gì đi nữa mình cũng không quan tâm. Điều quan trọng là hiện tại mình làm gì, cảm thấy như thế nào. Và đó là những gì mình muốn làm”. Cô đã có sự lựa chọn cho riêng mình và cảm thấy không hối tiếc gì cả, dù Matt là một người đàn ông có sức lôi cuốn như thế nào.
“Có lẽ Matt không làm cậu động lòng rồi... Thế còn công việc của cậu ra sao? Cậu có để ý ai khác không? Giám đốc trung tâm đó như thế nào?”. Andrea đã đưa ra hàng loạt câu hỏi khiến Ophélie bật cười.
“Mình rất thích giám đốc trung tâm. Cô ấy là một phụ nữ”.
Andrea khoác tay nói: “Bỏ đi. Cậu vô vọng rồi”.
“Tốt! Còn cậu thì sao? Chàng trai mới như thế nào?”. “À, vợ anh sẽ sinh đôi vào tháng 12 này. Anh nói đầu óc cô ấy có vấn đề, vì thế vài năm gần đây họ gặp nhiều rắc rối. Anh ấy không phải mẫu người mình thích, nhưng chúng mình đã có khoảng thời gian bên nhau thật tuyệt vời”. Đến khi đứa bé chào đời, có thể anh sẽ quay lại với vợ mình và có thể không. Tuy nhiên đó không phải mẫu người Andrea thích. Cả hai đều biết điều đó. Cô nói không muốn mình trở thành công cụ giải quyết vấn đề của ai đó.
Ophélie nói một cách tiếc nuối: “Anh ấy không phải mẫu người cậu tìm rồi”. Từ trước đến giờ Andrea chưa khi nào chọn được đúng người mà cô vừa ý.
“Đúng thế. Khi đứa bé chào đời, anh ấy sẽ vô cùng bận rộn. Giờ đây vợ anh ấy đang nằm trên giường và họ không hề có chút tình cảm gì nữa, cũng như chẳng còn quan hệ như trước”. Chỉ nghe đến đó thôi, Ophélie cảm thấy buồn. Cô chưa bao giờ muốn điều đó xảy ra với bất cứ ai đó.
Lúc Ted còn sống, mối quan hệ của họ cũng gặp nhiều rắc rối. Tuy nhiên, Ophélie vẫn yêu anh và luôn gìn giữ tình cảm của hai người bấy lâu nay. Cô vui vì được kết hôn với Ted. Cô yêu Ted và luôn hỗ trợ cho anh trong mọi vấn đề. Cô yêu sự thủy chung và thực tế họ đã mãi ở bên nhau. Cô chưa từng lừa dối anh và cũng không muốn lừa dối anh. Thậm chí nếu anh phạm sai lầm gì đi nữa, cô cũng sẽ sẵn sàng tha thứ. Ophélie là một phụ nữ tuyệt vời trên thế gian này. Giờ đây cô lại hạnh phúc khi được ở nhà cùng Pip hơn là uống rượu và vui đùa cùng người đàn ông khác.
Biết đâu họ là những kẻ lừa dối vợ mình, hoặc là những kẻ độc thân muốn lừa dối người khác? Cô không thể nghĩ gì khác hơn thế. Ngoài ra cô không muốn phá hỏng tình bạn của mình với Matt. Cô không muốn anh bị tổn thương và cũng không muốn bản thân mình cũng bị như thế. Cô vui vì có được khoảng thời gian quý báu vừa qua. Tốt hơn hết là họ vẫn duy trì tình bạn của mình, dù Andrea có nghĩ gì đi chăng nữa.
Matt và Pip về nhà vào lúc 10h30 tối hôm đó. Cô bé có vẻ rất vui. Họ đã ăn gà chiên, cùng nhau khiêu vũ bài hát mà bọn con gái chọn. Cả hai đều có khoảng thời gian thật tuyệt vời. Từ trước đến giờ họ chưa bao giờ vui như thế.
Matt cười và nói với Ophélie: “Tôi không biết gì về âm nhạc của họ”. Còn cô rót rượu cho Matt. Pip đã đi ngủ. “Dường như cô bé rất thích buổi tiệc. Cô bé còn biết khiêu vũ nữa chứ”.
Ophélie mỉm cười: “Tôi cũng từng thích khiêu vũ”. Cô luôn hạnh phúc khi cùng ngồi trò chuyện với Matt. Pip ngủ say và không còn nghe hai người nói gì. Dường như Ophélie đã phải lòng Matt, nhưng anh không nhận ra điều đó.
“Còn bây giờ thì sao? Cô không còn thích khiêu vũ nữa à?”.
“Ted không thích khiêu vũ, dù anh ấy nhảy khá giỏi. Nhiều năm rồi tôi đã không khiêu vũ”. Cô nhận ra mình không còn như xưa nữa. Giờ đây Pip lại thích khiêu vũ hệt như cô năm xưa.
Quả phụ Mackenzie muốn sống tách biệt khỏi thế gian này. Cô sẽ không bao giờ yêu bất kỳ ai khác. Thậm chí cô còn không cho phép mình nghĩ đến việc quen người khác.
Matt trêu Ophélie: “Có lẽ thỉnh thoảng chúng ta nên cùng nhau khiêu vũ, cùng nắm tay hay bắt tréo chân”. Cô mỉm cười. Cô biết nghĩ như thế thật là ngớ ngẩn.
“Tôi thấy Pip khiêu vũ khá giỏi. Nó cũng rất am hiểu âm nhạc. Hàng ngày, trên đường đến trường, con bé đều mở nhạc rất lớn”.
“Tôi cũng nghĩ nhiều về buổi tiệc dành cho học sinh lớp bảy đó. Là một họa sĩ, tôi không gặp khó khăn gì. Tuy nhiên nếu là nhạc sỹ hay người biểu diễn, quả không dễ”. Họ trò chuyện trong giây lát và Matt cũng không đề cập gì đến chuyện nhóm tìm kiếm. Ophélie cũng cảm thấy an tâm. Công việc của cô khá thuận lợi và không có sự cố nào xảy ra. Hơn thế nữa, cô cảm thấy an toàn và thoải mái khi làm việc cùng họ. Cô và Bob đã trở thành bạn tốt của nhau. Cô cho anh lời khuyên về nuôi dạy con cái, dù anh thực hiện công việc này khá tốt. Cô cũng từng kể anh nghe nhiều về Pip. Bob bắt đầu hẹn hò cùng với vợ người bạn thân nhất của anh và Ophélie nghĩ việc này tốt cho các con anh.
Đến nửa đêm Matt trở về nhà. Đó là một đêm đầy sao và Ophélie biết anh sẽ lên đường bình an. Cô cảm thấy ghen tị với anh.
Khi Matt ra xe, Ophélie vẫy tay chào. Cô hỏi: “À quên nữa. Anh sẽ làm gì trong lễ Tạ Ơn?”. Ba tuần nữa sẽ tới ngày lễ ấy.
“Cũng như mọi năm thôi. Tôi không quan tâm đến ngày lễ ấy. Tôi không chuẩn bị cho bất cứ ngày lễ nào, kể cả Giáng sinh”. Điều này khiến Ophélie dễ dàng đoán ra. Kể từ khi các con của Matt ra đi, dường như những ngày lễ này khiến anh vô cùng đau khổ. Nhưng giờ đây anh đã có Ophélie và Pip. Điều này cũng an ủi anh phần nào.
“Anh có muốn tham gia cùng chúng tôi không? Pip và Andrea sẽ tổ chức lễ Tạ Ơn ở đây. Anh nghĩ sao?”. “Cảm ơn Ophélie. Nhưng tôi nghĩ mình không thích hợp với nơi này. Sao cô và Pip không đến Safe Harbour chơi? Tôi sẽ rất vui nếu cô và Pip đến”.
“Chắc chắn tôi và Pip sẽ đến”. Cô muốn nhấn mạnh với anh lễ Tạ Ơn. Cô có thể tưởng tượng được những ngày lễ như thế đã gây khó khăn cho anh như thế nào. Tâm trạng của anh cũng tương tự như tâm trạng của cô vào năm trước. Sau khi Ted và Chad mất, cô cảm thấy ghét những ngày lễ. Cô ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ hỏi thế thôi”. Nhưng câu hỏi đó cũng làm Matt vui. Anh sẵn sàng làm bất cứ gì cho hai mẹ con họ.
Anh xúc động nói: “Cảm ơn cô”.
Cô nhìn anh mỉm cười: “Không có gì. Tôi mới phải cảm ơn anh vì đã cùng Pip tham gia buổi tiệc”.
“Tôi rất thích buổi tiệc. Mỗi ngày, tôi sẽ nghe nhạc ráp để xem tôi có học khiêu vũ được hay không. Năm sau tôi không muốn để Pip thấy xấu hổ khi cùng tôi dự tiệc”. Ophélie luôn nghĩ Matt là một người tốt. Quả thực anh là một người rất tốt. Cô ngạc nhiên và vô cùng ngưỡng mộ Matt khi mười năm qua anh đã vượt qua mọi khó khăn. Cô và Matt dường như đã trở thành một gia đình. Họ từng cứu một cậu bé trong cơn bão biển. Cô chưa từng nghĩ mọi việc sẽ như thế. Họ đã tìm được cái họ cần. Sau khi Ted và Chad mất, cô chưa bao giờ cảm nhận được mình sống trong một gia đình. Nhưng từ khi quen Matt, Ophélie cảm thấy mình như vừa ra khỏi bóng tối. Cô thầm cảm ơn Matt vì tất cả những gì anh làm cho hai mẹ con cô. Sau khi bóng Matt dần khuất, Ophélie khóa cửa, đi lên lầu, rồi lặng lẽ lên giường ngủ.