Số lần đọc/download: 2287 / 32
Cập nhật: 2016-02-24 10:47:04 +0700
Chương 20: Thủ Đoạn Tàn Độc Hủy Thạch Lâm Tuyệt Kỹ Kỳ Lân Cứu Sinh Mạng
V
ội quay phắt lại và chỉ vừa vặn diện đối diện với một nhân vật đã chủ tâm che kín diện mạo thì Châu Sách lại nghe cũng nhân vật kỳ bí này chợt quát hỏi:
– Ngươi là một tiểu tử quả có khí phách bản lãnh. Lão phu vì không nỡ tâm nên quyết mở cơ hội cho ngươi. Vậy hãy cân nhắc và mau đáp có ưng thuận trở thành hảo bằng hữu cùng lão phu chăng?
Châu Sách đã ngưng cười, vì thế dung diện vừa dần nghiêm vụt chuyển sang lãnh đạm:
– Được thôi. Với vỏn vẹn một đề xuất là tôn giá cũng phải mau mau hiển lộ chân tướng. Vì chẳng ai kết bằng hữu với kẻ không thể rõ hiện mạo thế nào. Trừ phi vì tôn giá đã có quá nhiều hành vi đê tiện xấu xa nên chẳng dám lộ diện. Có phải vậy chăng?
Bên cạnh đó thế trận vì đã dần ổn định nên nhị lão tăng cũng tăng dần khốn đốn.
Nhân vật kỳ bí ắt vì thấy thế nên cười đắc ý:
– Ngươi lại chứng tỏ là một tiểu tử ngông cuồng ngạo mạn. Nếu ngỡ lão phu thật tâm toan kết bằng hữu thì ngươi quá lắm. Xem chiêu. Ha ha...
Châu Sách cũng thừa hiểu tình thế của nhị lão tăng đạo đang khốn đốn thế nào nên cũng ngạo thì cười phá lên:
– Đừng ngỡ ta chẳng đoán biết thủ đoạn của lão. Trái lại, hãy cứ tin, lão tự xuất hiện thế này quả ngoài mọi mong đợi của ta. Thoạt tiên cứ để xem lão có bao nhiêu bản lãnh đã. Đỡ!
Ầm!
Châu Sách bị chấn lùi, thoáng nao núng khi nghe nhân vật kỳ bí ngạo nghễ bảo:
– Ra là một trong nhị chiêu của Đinh Tam Liễu Tiên Tử từng sở hữu. Nhưng ngươi không thể mang họ Thượng Quan. Vậy ngươi là ai? Đỡ!
Ào...
Châu Sách vội đổi đấu pháp, chuyển qua Kỳ Lân bộ để quyết tiếp cận đối phương:
– Ngỡ thế nào, nếu muốn dò xét lại lịch ta thì xin tùy tiện. Phần lão thì ta biết quá rõ. Chỉ bấy nhiêu cũng biết lợi thế thuộc về ai. Xem đây!
Ầm!
Nội lực qua chiêu kình của đối phương quá cao thâm khiến Châu Sách bị lảo đảo chấn lui, vô khả tiếp cận mặc dù khắp chân thân vẫn chưa suy suyễn hề hấn, bất quả chỉ thêm rúng động khi nghe đối phương quả quyết:
– Ngươi đã luyện Kỳ Lân bảo điển? Vậy người là Đường Phi Thạch? Tuy nhiên, dù là Đường Như Sơn cũng chẳng dám bén máng đến Kỳ Lân bảo điển huống chi chỉ là Đường Phi Thạch. Ngươi không phải họ Đường? Vậy lai lịch thế nào? Đỡ!
Ào...
Phát hiện nội lực của đối phương quá thượng thừa và bản thân thật chẳng dám sánh, Châu Sách lại đổi đấu pháp lần nữa, dùng công phu Du Phong quyết đương đầu cũng đối phương thủy chung luôn xuất phát ra những chiêu kinh cực kỳ uy mãnh:
– Hãy cứ tiếp tục đoán. Vì ta tin dù lão là Đại Trạng Nguyên, có thần thông quảng đại đến đâu cũng đừng mong đoán biết ta là ai. Xem đây. Ha ha...
Thân hình của Châu Sách bắt đầu vừa bị vừa được du qua du lại trong vùng phạm vi uy lực của chường kình đối phương. Và diễn biến này khiến đối phương chấn động bật kêu lên:
– Du Phong tuyệt kỹ? Rõ rồi, vừa liên quan đến Đường gia, vừa từng có thời gian lưu ngụ tại Thượng Quan phủ gia, lại thêm một lần từng bị Trịnh Bất Vi lão nhi chủ ý ném từ trên kia xuống Hắc Lãnh Thạch Lâm này, tất cả mọi diễn biến ấy chỉ xảy đến cho duy nhất một người. Tiểu tử ngươi chính là Châu Sách?
Châu Sách thêm chấn động và thán phục. Dù vậy, vì đã có sẵn chủ ý, Châu Sách nhân lúc đối phương chấn động mải kêu vội lướt tới nhanh hơn nữa và cũng bằng công phu Du Phong quyết tiếp cận gần hơn, càng gần vàng tốt:
– Còn lão. Ta đề quyết lão chính là Đại Trạng Nguyên. Vậy có nhớ lần vì cần cứu Hà Khưu Bích, chính ta đã làm lão một phen chạy vỡ mật chăng?
Đang sắp sửa được tiếp cận thật gần. Châu Sách thoáng thất vọng vì một phản ứng quá bất ngờ của đối phương. Đó là đối phương vừa giãy ra vừa cáu gắt ầm ĩ:
– Chớ nói nhảm. Dù là Đại Trạng Nguyên cũng đâu đủ tư cách sánh với lão phu?
Còn ngươi tư cách gì dám bảo đã có lần làm lão phu chạy vỡ mật? Thật hoang đường.
Đỡ!
Ào...
Đang thất vọng lại thấy đối phương tận lực phát chưởng, Châu Sách phập phồng mừng, vội tiếp tục vận dụng công phu Du Phong, vừa tìm cách tiếp cận gần hơn vừa mau lẹ cho một tay vào bọc áo:
– Nếu thật chưa xảy ra chuyện ấy thì còn nhớ chăng những lời ta vừa bảo, sự xuất hiện của lão là vượt ngoài mọi mong đợi? Nếu vẫn nhớ thì tốt, vì ta có món quà này tặng lão. Xem đây. Ha ha...
Vật được Châu Sách lấy ra dù chỉ là một túi vải thì với cử chỉ đầy bất ngờ này cũng khiến đối phương sinh nghi, lập tức vừa lùi lại vừa quật thêm mấy kình liên tiếp nữa vào Châu Sách lẫn túi vải nọ.
Ào...
Châu Sách vẫn để toàn thân du qua du lại và vội vàng lộn ngược túi vải, ném tất cả mọi vật bên trong về phía đối phương:
– Lão có mưu ma thủ đoạn thì ta cũng có quỷ kế tâm cơ. Để xem lão thắng hay Thập Điện U Minh Bách Tiên Náo Diêm La trận gì đó của lão phải bị ta tiêu diệt. Ha ha...
Ầm!
Các vật dụng bị Châu Sách ném ra ngay lập tức bị chưởng kình của đối phương chấn chạm, vỡ vụn thành vô vàn những hạt bụi nhỏ li ti, còn bị đẩy bay toán loạn khắp nơi với không ít tự bay phía hãy còn đó một thế trận đang vây hãm nhị lão tăng đạo.
Vù...
Châu Sách phá lên cười khi nhìn thấy những ánh mắt sinh nghi của đối phương cứ ưu tư nhìn theo đám bụi nhỏ đang phủ dần xuống trận thế do những cao thủ mặt trắng trấn giữ:
– Độc dược đấy. Có xuất xứ từ một nhân vật tự xưng là Phán Quan đấy. Nếu tự phụ có bản lãnh thì lão hãy mau mau phát giải dược để cứu mạng ngần ấy thuộc hạ.
Có hay không? Hử? Ha ha...
Lập tức nhân vật kỳ bí vừa tự bật lùi thật xa vừa quát thật to một mệnh lệnh:
– Tất cả triệt thoái, cùng mau mau bế khi trước khi dụng lực. Lùi mau!
Vút!
Thế trận vỡ toang, lũ mặt trắng ùa nhau tháo chạy.
Vút! Vút!...
Châu Sách vẫn cười và là cười mỗi lúc thêm to:
– Dù bế khí cũng đã quá muộn. Huống hồ đây là độc trung tri độc, tuyệt vô phương giải cứu. Đành áy náy nói lời vĩnh biệt cũng một lũ nghĩa sĩ Bạch Diện Lãnh Công Tâm. Ha ha...
Và Châu Sách cũng chạy, vừa chạy vừa gọi nhất tăng nhất đạo cùng chạy theo:
– Đã có cơ hội thoát, chờ gì nữa? Chạy!
Vút!
Ngờ đâu thái độ của Châu Sách làm nhân vật kỳ bí nghĩ ngược lại, vội ra một mệnh lệnh khác:
– Không phải độc dược. Tất cả mau quay lại, tái lập trận thế. Nhanh!
Bọn mặt trắng ùn ùn quay lại.
Châu Sách cau mày, thừa lúc có dịp tiếp cận nhị lão tăng đạo liền vội thì thào khẽ dặn:
– Nếu không thể thoát thì xin cố chi trì. Hy vọng nội lực của nhị vị lão tiền bối đủ sức chịu đựng cho đến khi tất cả bọn chúng đều ngã gục vì thấm độc.
Lão đạo kinh hoàng kêu:
– Vậy là có chất độc thật ư? Nguy rồi, sao không bảo sớm? Vì lão đạo này nãy giờ cũng đã hít phải vô số kẻ. Ôi...
Bọn mặt trắng vì cũng nghe lén nên lập tức hoang mang dao động. Chợt nghe nhân vật kỳ bí lại quát:
– Chớ để quỷ kế của tiểu tử lung lác. Đánh!
Châu Sách thất kinh, đành khẩn trương tận lực tiến chiêu:
– Nhị vị hãy cố chi trì. Tốt hơn hết hãy mau tự vận công kháng độc, phần lũ muốn chết này cứ để tiểu bối kết liễu. Xem chiêu!
Ào...
Bọn mặt trắng bị phân hóa, nếu số nào không tin đã bị trúng độc thì lập tức tận lực xuất chiêu.
Ầm...
Số nào tin, hay chỉ nửa tin nửa ngờ, thì hoặc đánh cầm chứng hoặc láo liên hai mắt tìm đường tháo lui tiên bảo kỳ thân.
Cứ như thế, đang lúc song phương mãi chi trì với số bị Châu Sách kết liễu cũng khá nhiều thì bất chợt có một kẻ mặt trắng đang lúc tự tháo lui bỗng gào toáng lên:
– Nguy rồi! Sao có người nhẫn tâm châm vào dây dẫn hỏa thế này?
Những kẻ mặt trắng khác vì nghe nên ai nấy kều kinh tâm tán đởm:
– Có thật không?
– Quanh đây đều chôn sắn hỏa dược. Châm vào dây dẫn hỏa như vậy có khác nào quyết hủy diệt tất cả?
– Chạy mau!
– Chạy mau!
Châu Sách cũng kinh hãi, vội gọi nhị lão tăng đạo:
– Chúng ta cũng phải tẩu. Mau theo tiểu bối!
Vút!
Vì cũng tự biết để đối phó với hỏa dược là điều vô khả nên nhị lão đạo tăng đành cật lực lao theo Châu Sách.
Vút! Vút!
Châu Sách chủ ý chạy ngược trở lại Hắc Lãnh Thạch Lâm và càng khẩn trương căn dặn khi thấy nhị lão tăng đạo dù bị trúng độc vẫn còn đủ lực chạy đuổi theo cho đến tận lúc này, là lúc Châu Sách buộc phải dừng lại chờ họ:
– Không thể ngang nhiên tiến nhập. Trái lại hãy cứ làm theo tiểu bối. Nào, nằm phục xuống, trườn mau. Dẫu chết vì chất độc vẫn phải tiếp tục trườn.
Ầm...
Châu Sách trườn trước khiến nhị lão tăng đạo theo đó cũng phải trườn.
Cùng lúc này, những hỏa dược quả thật đã bị châm hỏa phát động nên bắt đầu chấn nổ đó đây.
Ầm! Ầm!
Diễn biến này càng khiến Châu Sách thêm khẩn trương, đã vậy còn nghe từ phía sau dần xuất hiện vài loạt thở dốc của nhị lão tăng đạo.
Chưa biết liệu lý thế nào thì tại Hắc Lãnh Thạch Lâm cũng có tiếng phát nổ.
Ầm!
Hồn bất phụ thể, bởi biết nếu muộn ắt chẳng kịp, Châu Sách bật chồm lên, thoạt tiên là quay lại, hai tay nhấc hai lão tăng đạo lên, sau đó là co chân chạy thật lực.
Vù...
Ở trong Hắc Lãnh Thạch Lâm cũng có chôn hỏa dược. Sau loạt nổ lúc này thì bây giờ lại phát thêm vài loạt nổ tán loạn nữa.
Ầm!
Ầm!
Có một loạt nổ phát khá gần nơi Châu Sách đang khẩn trương lui chạy.
Ầm!
Loạn thạch theo đó vì bị chấn vỡ nên bay tứ tung.
Vù...
Ngỡ phen này phải chết thì vừa may Châu Sách phát hiện đã kịp chạy đến một nơi duy nhất cần chạy đến.
Thế là Châu Sách bật người lao bừa xuống, cùng luôn mang theo hai lão tăng đạo ở hai tay và chỗ Châu Sách lao xuống chính là chỗ đột ngột trũng xuống, nơi Châu Sách từng phát hiện di thể bậc kỳ nhân Đại Cái Du Phong.
Vù...
Xuống đến đây, Châu Sách vội đặt nhị lão tăng đạo xuống - cả hai đều đã hôn mê ngất lịm. Và Châu Sách dụng lực quật thật mạnh vài loạt kình vào một chỗ sẵn hõm vào ở phần vách của đáy trũng vừa lao xuống.
Bùng!
Bùng!...
Nhờ đó Châu Sách đã khoét cho chỗ hõm thêm sâu, tạo thêm một hốc huyệt tạm đủ cho cả ba người cùng dùng làm chỗ trú chân. Châu Sách nhấc nhị lão tăng đạo cùng chui nhanh vào hốc huyệt.
Và sau đó, khi mọi hỏa dược tuần tự phát nổ - tạo thành chuỗi tiếng chấn động liên tu bất tận - thì vì Hắc Lãnh Thạch Lâm cơ hồ đều bị hủy nên kể cả chỗ trũng Châu Sách vừa lao ào xuống cũng dần bị loạn thạch rơi xuống lấp đầy bề mặt của đáy trũng.
Ào... Ào...
Vì thế, tuy tạm an toàn nhưng từ hốc huyệt tự khoét nhìn ra, Châu Sách có cảm nhận và tin đó là sự thật rằng bản thân cũng đang dần bị chôn sống cũng với khắp bề mặt của đáy trũng ngày càng bị những loạn thạch phủ dầy, đến độ tầm thị tuyến cũng dần bị che khuất, sau cùng thì chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Xung quanh vụt tối đen.