Số lần đọc/download: 1277 / 13
Cập nhật: 2017-09-18 10:27:37 +0700
Chương 20
T
ôi nhớ lại trận cờ tướng tối qua, câu nói “cậu thua rồi” của Què vẫn còn đó, không sao tin được trước mắt là sự thật. Một người vừa mới sống sờ sờ đã mất như thế, tắt thở rồi ra đi trong một cái túi ni lông bé tẹo. Một người có hơi ấm, có tình cảm, có hoạt động, có tính cách đột nhiên biến thành một đống thịt cứng đờ mặc người khác vần vã, trong lúc chúng tôi đang ngủ say đã ra đi không biết từ bao giờ không lời từ biệt, cứ từ từ lạnh dần và cứng lại ở một nơi gần trong gang tấc - sinh mệnh quả thật mong manh, thần chết lại vừa một lần lặng lẽ lướt qua tai chúng tôi. Tôi nhặt được một chiếc giày rất quen thuộc, kín đáo xỏ nó vào bàn chân lạnh giá của Què, một bàn chân trần không ai chú ý giữa chốn hiện trường hỗn loạn này.
Vấn đề là, vấn đề nghiêm trọng là: Vì sao anh ta chết? Tự sát? Hay bị sát hại? Tự sát hay bị sát hại là do nguyên nhân gì? Tôi nghĩ lại từng cảnh tượng của mấy ngày trước, từng chi tiết, từng câu nói, không sao đánh hơi ra âm mưu hay tội ác nào. Mãi rất lâu sau, tôi mới có một điểm nghi ngờ: khi đó Cường Mắt lác thấp giọng hỏi tôi một câu: “Nếu có người muốn trị mày, mày sẽ làm gì?”
“Liều một trận cá chết lưới tan.” Khi đó tôi thuận mồm đáp luôn.
Gã nhìn tôi.
“Anh có ý gì?” Tôi hỏi gã.
“Không có gì, chỉ tiện hỏi chơi.”
Về sau tôi càng nhớ lại càng thấy rõ: trước và sau khi hỏi câu đó, gã không hát, không chống đẩy, cũng không cần người matxa, chỉ ngủ một mình, nhưng trong khoảnh khắc gã chui vào chăn, khóe mắt lóe lên một tia sáng. Tôi nhìn rõ, ánh mắt ấy tuy chỉ nhìn về phía cái đồng hồ giấy treo trên tường, nhưng che giấu vẻ hung dữ - nếu tôi nhớ không nhầm.
Cảnh sát cũng không tin Què tự sát. Mọi người trong phòng giam đều bị thẩm vấn, bao gồm ba lão già Tứ Xuyên mới tới hai ngày. Mấy tù nhân án giết người càng bị coi là đối tượng tình nghi quan trọng, thời gian thẩm vấn rất dài. Đặc biệt là Cường, đi tới ba ngày, đến một đêm khuya mới bị hai lao động viên giải về phòng. Gã thở hồng hộc, toàn thân đẫm mồ hôi, mềm oặt đến nỗi không nói ra hơi. Quản giáo Xa khóa một tay gã vào then cửa, buộc gã chỉ có thể đứng, cùng lắm thì quỳ chứ không ngồi được. Mới nửa ngày hai chân gã đã sưng như cái thùng gỗ, thêm vào đó ở cửa gió to, hai bàn tay lạnh cứng như sắt. Mọi người tìm một ít hộp giấy và chăn chiên, kê dưới mông gã để gã có thể ngồi một chút. Gã không nghe. Các anh em mang đồ ăn thức uống tới, gã cũng nhất quyết nghiến răng bặm môi không nghe. Gã có cái vẻ muốn một phen sống mái với cái còng tay. Sau rốt, chắc thấy không còn hy vọng gì nữa, gã đột nhiên há mồm chửi rủa, chửi một câu gã lại húc mạnh đầu vào tường một cái, như người điên. Phút chốc, mặt gã tràn máu, không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ có hai con ngươi chớp chớp giữa nền máu đỏ.
Chúng tôi hoảng hốt xô đến, vội vàng ôm chặt, giữ chặt lấy gã, dùng một cái chăn quấn lên đầu gã. Nhưng không biết gã lấy đâu ra sức lực lớn đến vậy, không những hất được cả đám kẻ ngã bên Đông người ngã bên Tây, không những tiếp tục húc đầu vào tường, mà ở những chỗ còn lại trên người chưa bị chúng tôi giữ được, từng cuộn cơ đều nổi lên, như muốn nổ tung ra ngoài.
“Chết người rồi!”
“Cứu với!”
Chúng tôi kinh hoàng hét lên, gọi cảnh sát tới. Họ cũng kinh hoàng trước cái đầu máu chảy ròng ròng kia, thương lượng một hồi, cuối cùng họ mở khóa còng tay cho gã.
Tôi cũng là người đi lại thân thiết với Què, vì vậy cũng bị giữ ở phòng xét hỏi rất lâu. Tôi muốn giải thoát chính mình, giúp cảnh sát nhanh chóng phá án, nhưng tôi không có cách nào cung cấp các tình tiết trong quá trình lập mưu kế và động thủ, càng không thể cung cấp những vật chứng kiểu như côn gậy, dao găm, thuốc độc giống trong tưởng tượng của họ, khiến cảnh sát rất không hài lòng, ngay cả chị Phùng cũng trợn mắt đập bàn với tôi, hoàn toàn không coi tôi là nhân tài nữa. Một cảnh sát khác thay ca, thái độ chẳng tốt đẹp gì hơn, liên tục bảo phải đem tôi vứt cho chó sói ăn. Lại một cảnh sát khác tới thay ca, tuy không uy hiếp gì, nhưng từ đầu đến cuối không cho phép tôi nhắm cái mi mắt đang nặng trĩu, mười mấy tiếng đồng hồ liền giày vò khiến tôi khốn khổ khôn xiết. Trạm cuối cùng của kiểu thẩm vấn bánh xe xoay tròn này là Xa Mặt rỗ. Tôi sợ lão ta, một lòng muốn làm vừa ý lão, thế là vội vàng bóp đầu nặn óc đem cái ký ức vốn đã khô kiệt ra vắt ép thêm một lần nữa. Tôi nói Què từng làm được rất nhiều đề tài toán học, không biết là có ý nghĩa gì. Lão Mặt rỗ nghe xong không hề hài lòng. Tôi lại kể Què từng kể “Thánh kinh” cho chúng tôi nghe, kể những câu chuyện lạnh lẽo âm u rất đáng ngờ về nạn hồng thủy, bệnh dịch hoành hành, lão Mặt rỗ nghe càng thêm khó chịu, cho rằng tôi cố tình chọc giận lão.
Lão dùng roi điện chọc chọc vào túi áo tôi, “Chỗ này không có bột trắng nhỉ? Có cần hôm nay tao lục soát mày một cái? Cho mày ngồi thêm bảy tám năm nữa?”
Tôi biết ý của lão, tức tối gào to: “Ông, ông không thể vu cáo hại người.”
“Còn biết sợ hả? Thế là tốt, thế là tốt, vậy thì mày thực thà chút đi!”
“Ông có đánh chết tôi, tôi cũng chỉ biết ngần ấy thôi.”
“Muốn lừa ai hả? Mày và nó hợp hơi thối của nhau, qua lại thân thiết, thường góp gạo ăn chung. Có người bảo chúng mày đi cổng sau!” Lão ta ngầm chỉ đồng tính.
“Đó là ngậm máu phun người! Nói láo!”
“Của người ta có ghi chép giấy trắng mực đen!”
“Là do các người ép cung!”
“Được, dù không phải gay, thế hai thằng dính vào nhau chắc không chỉ là đánh cờ chứ? Không chỉ kể chuyện chứ? Không chỉ suy nghĩ về cách mạng Trung Quốc và cách mạng thế giới chứ? Phòng số 9 này chỉ có mấy nhóm, mày không rõ tình hình thì còn ai rõ nữa? Mày tưởng sở công an của chúng tao là sở lương thực? Đều là ăn cơm à?”
Lão cầm roi điện chỉ vào cái chân đèn, đầu roi lập tức kêu bốp một tiếng, tóe sáng, cái chân đèn giật nảy lên một cái. Tôi biết, bước tiếp theo chắc chắn tôi sẽ là cái chân đèn này rồi. Nhìn thấy đầu roi điện của lão đang tiến lại gần, áp sát chóp mũi, biết mình ngay lập tức sẽ bốc mùi thịt cháy, tóc tai sắp dựng đứng, tròng mắt sắp lồi ra, toàn thân tôi nhảy vọt lên trần nhà.
Quả là tôi đã kêu to một tiếng rồi mê đi. Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm dưới đất, mặt đầy nước lạnh, trước mắt là bộ mặt Xa Mặt rỗ đang cúi xuống, trông méo mó mơ hồ.
Tôi nghe thấy lão cười ha hả: “Tao còn chưa bấm nút điện, thằng nhãi này đã ngất cái gì chứ? Mày vẫn chưa biết coi cái chết nhẹ tựa lông hồng à?”