Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 78
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 639 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
dit: Đầm♥Cơ Rời khỏi nghĩa địa công cộng, Lăng Húc nhìn đồng hồ mới ba giờ chiều, một tuần cậu chỉ có một ngày nghỉ, không có nơi nào khác để đi, lại không muốn trở về tiệm bánh ngọt sớm như vậy.
“Anh, ” cậu nghĩ nghĩ rồi nói với Lăng Dịch, “Hay là mình tới nhà anh nhìn xem đi.”
Thật ra Lăng Húc muốn mang Thiên Thiên đi nhìn một chút, để Thiên Thiên biết chỗ ở hiện tại của bọn họ không xong bao nhiêu rồi mới có thể cam tâm tình nguyện dọn qua ở với cậu.
Nếu hiện tại đi chỗ Lăng Dịch, buổi tối còn có thể cọ một bữa cơm nữa, Lăng Húc nghĩ trong lòng.
Lăng Dịch không có ý kiến gì, nếu Lăng Húc đề nghị, anh liền lái xe về hướng mình đang ở bây giờ.
Cha mẹ đều đã qua đời, lại còn không kết hôn, hiện giờ Lăng Dịch ở căn nhà trong trung tâm thành phố, mỗi tuần sẽ có một dì tới dọn vệ sinh giúp anh quét tước nhà cửa, mà bình thường trở về, trong nhà đều một mình vắng vẻ.
“Oa!” Lúc Lăng Dịch dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, Lăng Húc vào cửa liền phát ra tiếng cảm thán đầu tiên chính là: “Nhà thật rộng!”
Thật ra ngôi nhà này của Lăng Dịch so với nhà cũ của Lăng gia thì không rộng bằng, chỉ là anh – một người đàn ông độc thân ở một mình, trang hoàng đều theo phong cách sắc lạnh ngắn gọn, bên trong thu dọn chỉnh tề không có nhân khí, cho nên nhìn có chút trống trải.
Nếu như là Lăng Húc ở, đại khái sẽ ném đồ vật lung tung chỗ nào cũng có.
Lăng Húc ôm Thiên Thiên vào trong ngực, đổi giầy đi vào bên trong phòng khách, hỏi Thiên Thiên: “Con xem, nơi này thật rộng thật tốt nha, đẹp hơn phòng nhỏ của chúng ta nhiều, đúng không?”
Thiên Thiên ngửa đầu chung quanh nhìn, nó cũng hiểu được xinh đẹp, nhưng lại không nói gì. Từ nhỏ ba nó đã dạy cho nó không cần tham lam đồ vật của người khác, tuy rằng bọn họ sống không giàu có, nhưng phải biết thỏa mãn. Cho nên mặc dù thích, nó lại không tùy tiện nói ra khỏi miệng.
Lăng Húc lại cảm thấy Lăng Dịch và cậu là người một nhà, nhà Lăng Dịch cậu cũng coi như là nhà mình.
Cậu ôm Thiên Thiên nằm vật xuống ghế sa lon mềm mại, giãn tứ chi. Ngày ngày ở trong căn phòng nhỏ hẹp kia, thật giống như tay chân đều không thể duỗi thẳng ra.
Thiên Thiên nằm sấp trên người cậu trong chốc lát, sau đó chống tay nhảy xuống ghế sa lông.
Lăng Dịch rót cho nó ly sữa đi ra, khom lưng xuống đưa cái ly cho nó.
Thiên Thiên ngửa đầu nhìn Lăng Dịch, nhận ly sữa nói: “Cám ơn.”
Ly sữa của Lăng Dịch thực đáng yêu, thật ra không phải anh mua, thậm chí trước đó cũng chưa từng dùng, nhưng lúc anh vừa mới chuyển tới đây có để bí thư xử lý giúp anh.
Nhìn Thiên Thiên hết nhìn đông tới nhìn tây, Lăng Dịch nói với nó: “Muốn đi tham quan sao?”
Thiên Thiên ở một bên ôm ly sữa uống, thật cẩn thận nhìn về phía Lăng Dịch.
Lăng Dịch mỉm cười, chủ động đi qua mở mỗi cánh cửa phòng ra cho Thiên Thiên nhìn, Thiên Thiên đi theo phía sau anh, lúc Lăng Dịch giữ cửa mở ra nó liền đứng ở cạnh cửa vói đầu vào nhìn, nhưng không đi vào.
Nhà có tổng cộng bốn gian phòng, trừ phòng ngủ cùng thư phòng của Lăng Dịch, dư lại hai gian đều là khách phòng, tuy rằng có giường cùng tủ quần áo, nhưng rất ít cơ hội có khách đến ở.
Lúc mở ra một gian phòng, Lăng Dịch cúi đầu nhìn Thiên Thiên nói: “Cho cháu làm phòng ngủ có được không? Đổi một cái giường nhỏ, bên cửa sổ đổi một bộ bàn học nhỏ, có thể làm bài tập vẽ tranh.”
Thiên Thiên trừng to mắt, nhìn chằm chằm trong phòng trong chốc lát lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Dịch.
Lăng Dịch hỏi nó lần thứ hai có được không?
Nó lại cúi đầu không nói lời nào, sữa đã uống xong còn cắn miệng ly liếm liếm.
Có chút hướng nội lại không quá quen biểu đạt ý tưởng của chính mình, nếu như là Lăng Húc trước kia, cậu biết con trai đây là đồng ý, bởi vì không đồng ý nó sẽ lắc đầu ngay, mà không gật đầu thì chính là cảm thấy ngại ngùng mà thôi.
Lăng Dịch đưa tay sờ đỉnh đầu của Thiên Thiên một chút.
Trở lại phòng khách, Lăng Húc còn nằm ở trên ghế sa lông, có lẽ có chút mệt mỏi, lúc này đã nhắm hai mắt lại.
Lăng Dịch mở TV, đưa điều khiển cho Thiên Thiên, chính mình đi ra ngoài ban công, đẩy cửa thủy tinh đang đóng, châm một điếu thuốc.
Nhà anh có một ban công thực lớn, hướng về phía nam, đặt hai cái ghế nằm, trung gian có một cái bàn tròn nhỏ. Ban công không có bịt kín, có thể cảm nhận được gió lạnh thổi tới, còn có hương vị không khí thanh tân.
Lăng Dịch nằm ở trên một cái ghế trong đó, mà cái ghế đối diện anh, vĩnh viễn không có ai nằm.
Một lát sau, Lăng Húc kéo cửa đi ra, đóng cửa lại đứng ở trước mặt Lăng Dịch bắt đầu sờ soạng trên người anh.
Cho đến khi Lăng Húc sờ xong thân trên muốn sờ đùi anh thì Lăng Dịch đẩy tay cậu ra, nói: “Sờ cái gì?”
“Thuốc, ” Lăng Húc nói.
Lăng Dịch đồng thời lấy hộp thuốc lá cùng cái bật lửa ra, đặt ở trên cái bàn tròn nhỏ.
Lăng Húc đi đến cái ghế đối diện anh nằm xuống, vừa châm thuốc vừa hỏi: “Sao anh không kết hôn?”
Lăng Dịch ngẩng đầu lên, miệng ngậm thuốc lười biếng nói: “Nói kết liền kết à? kết với ai?”
Lăng Húc đáp: “Em không tin anh muốn tìm bạn gái lại tìm không ra.”
Ánh mắt Lăng Dịch nhìn về phương xa, “Nếu không thích, không bằng không có.”
Thích? Đây thật sự là một tình cảm thực vi diệu, có vài người sẽ nhất kiến chung tình, có vài người khả năng cả đời cũng không gặp được người mình thích.
Điều Lăng Dịch theo đuổi, Lăng Húc có thể lý giải, nhưng cậu cho rằng mình sẽ không kiên trì được như vậy. Hơn nữa loại tình cảm thích này, ngay từ đầu không thích, chờ ở chung lâu, khả năng chậm rãi sẽ thích.
Nhưng Lăng Húc không cho rằng Lăng Dịch sẽ chờ cả đời cũng không chờ được người phụ nữ anh thích xuất hiện, cậu cởi giầy đạp chân lên ghế, nửa ngồi xổm nửa ngồi như một ông cụ non, hỏi Lăng Dịch: “Anh, vậy anh nói nếu chúng em dọn lại đây, anh đột nhiên muốn kết hôn thì làm thế nào?”
Lăng Dịch liếc cậu một cái, “Anh kết hôn em muốn ra ở riêng sao?”
“Không phải, ” Lăng Húc nói như vậy, “Nhưng anh kết hôn thì chị dâu khẳng định sẽ không vui, đến lúc đó ở chung cũng thật quái.”
Lăng Dịch ấn tàn thuốc vào gạt tàn: “Yên tâm, nếu không được anh sẽ sắp xếp sau, chuyện này em không cần nghĩ quá nhiều.”
Cánh tay Lăng Húc khoát lên trên đầu gối, tay cầm thuốc không chút để ý mà rủ xuống.
Lăng Dịch đẩy cái gạt tàn thuốc một chút, nói với cậu: “Này.”
Cậu vội vàng bắn tàn thuốc vào trong gạt tàn, sau đó nói với Lăng Dịch: “Em cảm thấy Thiên Thiên hình như không có bài xích như trước nữa, em vừa hỏi nó cảm thấy nơi này tốt không, nó gật đầu với em.”
Lăng Dịch nghe vậy chỉ cười cười.
Lăng Húc nhìn anh: “Anh cười trông chẳng thật chút nào.”
Lăng Dịch nhìn cậu, “Em cười thật một cái cho anh xem thử nào.”
Lăng Húc nhếch khóe miệng, có chút ngu đần mà cười hê hê hai tiếng.
Lăng Dịch không phản ứng lại cậu.
Lăng Húc do dự một chút, hỏi Lăng Dịch: “Anh thích Thiên Thiên sao?”
Lăng Dịch trầm mặc một chút mới nói: “Anh không có không thích Thiên Thiên, vì sao lại hỏi như vậy?”
Lăng Húc không biết những lời này có nên nói hay không, suy nghĩ kỹ trong chốc lát mới lên tiếng: “Thiên Thiên cảm thấy anh không thích nó.”
Lăng Dịch khoanh hai tay trước ngực, hỏi: “Em cũng nghĩ vậy?”
“Em không biết, ” Lăng Húc quả thật không cảm thấy vậy, cậu cho rằng Lăng Dịch vẫn luôn là tính cách đó.
“Ừ, ” Lăng Dịch nói rằng, “Thiên Thiên không có cảm giác an toàn, em làm ba hẳn phải gánh trách nhiệm rất nặng.”
Lăng Húc sửng sốt một chút, “Trách em sao?”
Lăng Dịch nói: “Suy nghĩ kỹ một chút đi.”
Ngày đó Lăng Dịch cùng bọn họ đi ra ngoài ăn cơm tối mới đưa bọn họ về tiệm bánh ngọt.
Lăng Húc cảm thấy mình thật sự phải nghiêm túc suy xét vấn đề dọn đi ra ngoài, nếu Thiên Thiên không phản đối, cậu nên nghiêm túc thương lượng với bà chủ về đề tài này.
Buổi tối, Lăng Húc đặt Thiên Thiên ở trên giường, nói: “Dọn đi qua có được không? Dọn đến căn nhà lớn của bác mà hôm nay chúng ta đến đó?”
Thiên Thiên không nói chuyện.
Vì thế Lăng Húc cong ngứa nó: “Mau trả lời, không trả lời hôm nay không cho đi ngủ.”
Thiên Thiên bị cậu cong đến lăn lộn cả giường, cuối cùng cười đến không có khí lực thiếu chút nữa từ bên giường lăn xuống.
Lăng Húc kéo nó lại hỏi: “Được không?”
Thiên Thiên sắp thở không ra hơi, cuối cùng gật gật đầu.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Thiên Thiên không cần đến trường, nhưng Lăng Húc vẫn phải đi làm.
Tiệm bánh mới đưa ra loại điểm tâm ngọt tình nhân gần đây vô cùng được hoan nghênh, hai ngày này phòng làm bánh luôn pha một thùng nước đường thật lớn, trong không khí tràn ngập mùi ngọt.
Lăng Húc lấy cái thìa canh giữ ở bên nồi không ngừng quấy, nhàm chán chờ bà chủ lại đây.
Trong tiệm lúc không có khách, Thiên Thiên sẽ cầm vở của nó ra trước cửa hàng đến ngồi vẽ, bởi vì nơi này có thể phơi nắng, một khi khách nhiều, nó sẽ thu dọn đồ đạc yên lặng trốn ra sau.
Lúc một nồi nước đường sắp nấu xong, cuối cùng bà chủ cũng lững thững muốn.
Lăng Húc bỏ lại thìa, giao công tác kết thúc cho Lưu Đồng, chính mình hướng phía bà chủ hô: “Chị, em có lời nói với chị!”
Bà chủ kỳ quái nhìn cậu: “Gọi thân thiết như vậy? Rốt cuộc muốn làm gì?”
Lăng Húc cười: “Có chút việc muốn thương lượng với chị, tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Bà chủ vươn tay chỉ cậu, “Muốn nhàn hạ à?”
Lăng Húc vội vàng nói: “Thật không phải!”
Lúc này Lưu Đồng tắt lửa rời khỏi bếp, dư lại một nồi nước đường để nơi ấy chờ lạnh, bà chủ đến gần liếc mắt một cái, sau đó đứng ở bên bếp nói với Lăng Húc: “Có lời gì nói đi, bên này còn nhiều chuyện chờ cậu làm đó.”
Trong tiệm, thợ làm bánh thứ ba tên là Đặng Thịnh, dựng cái thang bên cạnh lấy bột mì trong tủ, lúc khiêng bột mì xuống dưới, vung gói bột mì lên lưng thì đụng phải nồi nước đường bên cạnh.
Lúc Đặng Thịnh vác gói to lên Lăng Húc đã cảnh giác một chút, lúc này phản ứng cực nhanh, một phát tiến lên đẩy bà chủ ra đồng thời nắm bao tay cách nhiệt bên bếp đơc lấy nồi nước mới không để nước đường còn nóng vẩy lên người bà chủ.
Mặc dù như thế, ngón tay Lăng Húc vẫn đụng phải nồi nóng, cậu bỏ lại cái bao tay, vội vàng chạy tới bên bồn nước xả nước lạnh.
Bà chủ còn không rõ xảy ra chuyện gì.
Lưu Đồng lại ở một bên thấy rõ ràng, vừa rồi “Ai nha” một tiếng, lúc này đuổi theo hỏi Lăng Húc: “Không bị bỏng chứ?”
Vẫn bị bỏng, nhưng phạm vi thực nhỏ, không nghiêm trọng lắm, xối nước lạnh, Lăng Húc theo bản năng đưa ngón tay lên miệng ngậm một chút.
Lưu Đồng nói: “Người trẻ tuổi phản ứng đúng là nhanh, vừa rồi làm tôi sợ nhảy dựng.”
Đặng Thịnh đặt gói bột mì xuống đất, cũng lại đây hỏi Lăng Húc có bị thương không, nghe được những lời này của Lưu Đồng, hắn nói: “Tiểu Lăng phản ứng vẫn luôn thực nhanh, cậu ấy nói trước kia từng đi lính, anh quên rồi sao?”
Lăng Húc ngậm ngón tay nhìn về phía hắn, “Ừng đi ính?” cậu muốn nói “Từng đi lính?”
Bảo Bối, Con Là Ai? Bảo Bối, Con Là Ai? - Kim Cương Quyển