To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
20. Áo Đẹp
hấm thoắt mà tháng tư đã đến. Bây giờ Xá đã là học sinh Trung học còn Dương Tử thì lên lớp hai.
Ngày mai Lâm Tịnh Phu sẽ về! Sau bữa cơm tối Tạo ngồi trên ghế phì phà điếu thuốc. Hạ Chi yên lặng trước sự thay đổi của vợ. Phải chăng vì tin Phu trở về khiến nàng hồi xuân?
- Sáng nay Cao Mộc có điện thoại đến bệnh viên cho biết, ngày mai lúc hai giờ năm mươi phút Phu sẽ đến Khởi Xuyên.
Khởi Tạo lập lại, nhưng Hạ Chi vẫn yên lặng cắm cúi lau bàn.
- Mai em cũng đến ga đón ông ấy nhé?
- Vâng.
Giọng nói của Hạ Chi thật tự nhiên, Tạo thấy yên tâm.
- Mai anh sẽ cùng ông quản lý và cô y tá trưởng đến ga trước.
Bây giờ Hạ Chi mới ngẩng lên.
- Anh Cao Mộc có đến đón không?
- Mộc à? Có lẽ đến chứ, nghe nói hắn định mai mối gì cho Tịnh Phu đấy. Câu nói bất ngờ, khiến Hạ Chi bối rối, nàng nói nhanh:
- Thôi để em đi tắm.
Sự biến đổi đột ngột của Hạ Chi khiến Tạo lại nghi ngờ. Hình như tám năm qua vẫn không làm Chi quên được Phu. Tạo nghĩ và bất giác cảm thông với tình cảm đứa con nuôi của mình.
- Tám giờ rồi, chưa đi ngủ sao con?
Dương Tử ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, rồi quay lại cười với Tạo.
- Mẹ đâu rồi cha?
- Đi tắm rồi.
- Vậy thì con đi ngủ trước, chúc cha ngủ ngon.
- Cám ơn con, ngủ ngon.
Tạo nói, chàng nhìn theo bóng đứa con nuôi, nó đi về phía nhà tắm nói gì với Hạ Chi không rõ, nhưng Tạo cũng đoán được là lời xin phép ngủ trước.
Gian phòng chìm hẳn xuống, Tạo đi lên lầu, tiếng đọc bài của thằng Xá từ phòng sách vang ra:
I am a boy, I am a girl.
Xá đang học Anh ngữ vỡ lòng. Nó đọc thật ngọt, môn học mới này có vẻ thích thú với nó, nghĩ đến thời xưa, cách đây hai mươi mấy năm, Tạo cũng có cảm giác thích thú với môn học mới…Cũng trong phòng này…Đột nhiên Tạo thấy lòng ấm lại.
- Xá, siêng quá vậy con?
Xá đang say sưa với bài học, nghe cha hỏi quay lại.
- Gì cha?
- Không có gì cả, nghe con đọc Anh Ngữ cha nhớ đến thuở thiếu thời của mình lúc xưa, cha cũng ngồi trong phòng này.
Tạo bước vào nhìn quanh như muốn thở lại không khí cũ.
- Cha, lúc gần đây sao mẹ thấy ghét quá hà.
- Sao kỳ vậy? Tạo cười. Chàng nghĩ đến chàng thuở xưa. Đúng rồi, thằng Xá cũng đang ở vào tuổi phản kháng gia đình đây – Mẹ làm gì con buồn?
- Cha – Dương Tử có phải là con nuôi không?
- Tại sao con hỏi lạ vây?
Tạo nhạc nhiên khi thấy con trai ra vẻ suy nghĩ.
- Vì mẹ không yêu Dương Tử, mẹ có vẻ lúc nào cũng ghét bỏ nó.
- Con lầm rồi, mẹ thương Dương Tử lắm.
- Hôm lễ nhi đồng mẹ không đến dự, mẹ thương Dương Tử kém xa dì Thăng.
Tạo bối rối.
- Có lẽ hôm ấy mẹ con không được khỏe.
- Còn nữa…
- Còn cái gì?
Xá thở dài không đáp, Tạo nhìn con:
- Còn cái gì nói cha nghe xem.
- Hôm lễ có con nhỏ học cùng lớp với con bảo Dương Tử không phải là con ruột của cha mẹ.
- Thế à? Con tin lời người ta hơn lời cha mẹ sao?
Xá yên lặng, Tạo tiếp:
- Nếu không tin con đến tòa thị sảnh xem sổ hộ tịch sẽ rõ ngay.
Tạo vừa nói vừa nhìn những quyển vở để trên bàn của Xá vừa đưa tay định lấy thì Xá đã chụp lấy một quyển nhét vào tủ.
- Quyển gì đấy con?
- Không có gì cả.
- Tại sao con phải dấu?
Xá miễn cưỡng kéo ra đưa cho Tạo.
- Quyển gì đây? À Luận văn.
Lật từ trang một. Tạo đọc phớt nhanh qua hàng chữ lớn “ Đi tắm biển, trượt tuyết một buổi học họa. Tôi đã là học sinh lớp sau…” “ Đứa em gái bị giết”. Năm chữ nhật to đập vào mắt Tạo.
- Học trò lớp sáu mà làm những bài luận như thế này à?
Xá không trả lời thẳng, nó bảo Tạo:
- Cha đừng ngồi đây xem, con học không được.
Tạo cầm quyển vở trở về phòng riêng, tò mò đọc ngay bài “Đứa em gái bị giết”.
Tôi chỉ có một đứa em gái, đúng ra là hai đứa nếu đứa kia còn sống, và ít nhất nó cũng học đến lớp ba hay bốn rồi, tên nó là bé Lệ.
Năm Chiêu Hòa thứ hai mươi mốt (1947) Em Lệ tôi mất, mỗi năm, đến ngày giỗ, nhà thật đông người, vui lắm họ uống rồi cười nói ồn ào, bé Dương Tử bảo:
- Ngày cúng vui quá hở anh!(1)
Hôm qua, trong làng có lễ tế thần. Dương Tử tưởng có giỗ, mẹ bảo:
- Không phải đâu, đó là lễ cúng thần đấy.
Nói xong, mẹ lại khóc òa lên, tôi ngạc nhiên nhưng chẳng dám hỏi, đưa Dương Tử ra sân.
- Sao mẹ khóc vậy anh?
Dương Tử hỏi, tôi đáp:
- Mẹ nhớ chị Lệ của em.
Nhưng Dương Tử có vẻ không hiểu, nó hỏi:
- Chị Lệ chết lâu lắm rồi sao mẹ lại khóc.
Tôi đành phải nói thật:
- Vì chị Lệ của bé bị người ta giết, mỗi lần nghĩ đến là mẹ khổ mẹ khóc.
Tôi nói xong mới thấy hối hận, vì Dương Tử có vẻ sợ hãi la. Trước đây nó không hề biết tới chuyện đó, cha mẹ đã dấu kín.
Bé Lệ bị giết khi tôi được năm tuổi, bây giờ tôi học lớp sáu rồi, lớn rồi, tôi phải suy nghĩ chín chắn.
Ai giết bé Lệ? Tại sao giết? Rồi có bị bắt không?
Mỗi lần nghĩ tới chuyện đó là tôi hình dung ra thủ phạm, hắn có khuôn mặt hung dữ với đôi mày sậm (kẻ giết người bao giờ cũng có đôi mày sậm coi mới dễ sợ). Còn bé Lệ? Khuôn mặt nó tôi đã quên mất, trông hình trên bàn thờ tôi thấy chẳng giống như trí nhớ tôi tí nào.
Ngồi dưới gốc cây, nghĩ về bé Lệ và tên sát nhân, đột nhiên tôi thắc mắc. Người chết rồi đi về đâu? Phải rồi sách báo về thiên đàng hoặc địa ngục. Bé Lệ hiền lành chắc chắn phải về thiên đàng, còn kẻ sát nhân phải xuống địa ngục.
Càng nghĩ tôi càng thấy tôi lớn, bé Dương ử không biết nhặt được ở đâu một bó hoa mang lại:
- Bó hoa này em cho chị Lệ.
Chúng tôi cùng nhau bước đến cạnh rừng, Dương Tử lấy đá chất thành hình nấm mộ xong cắm hoa lên, tôi hỏi:
- Em có khấn điều gì không?
Nó gật đầu.
- Em mong chị Lệ sống dậy để cùng đùa với chúng ta.
Tôi cười:
- Em khờ quá, người chết bị đốt thành tro rồi làm sao sống lại được?
Nhưng Dương Tử vẫn tin tưởng.
Chắc chắn sống lại được, mẹ bảo chỉ một trăm năm sau là đầu thai hà.
Dương Tửu còn nhỏ quá, nó mới học lớp một làm sao biết được nhiều chuyện như tôi, bé Lệ bị giết tội thật. Bây giờ chỉ còn lại Dương Tử, tôi phải thương nó thật nhiều mới được.
Đọc hết bài luận, Tạo thở dài. Thuở còn đi học, ngoài sách vở, vui đùa chàng đâu còn gì bận tâm một cách phiền phức như lũ trẻ ngày nay? Tội thật! Đúng ra ta không nên nhận nuôi Dương Tử, vì thế này chỉ làm khổ tâm thằng Xá khi nó biết được sự thật mà thôi. Tạo bứt rứt và chàng thấy rằng ý trả thù Hạ Chi của mình bây giờ trở thành mũi dùi đe dọa hạnh phúc gia đình chàng.
Mai đây Lâm Tịnh Phu sẽ trở về! Một bóng đen mới cho hạnh phúc. Tạo thấy lúc nào nỗi khổ tâm cũng vây chặt chung quanh. Chỉ vì muốn tỏ ra quảng đại với Cao Mộc, mà ta lai hành động ngu xuẩn như vậy.
Tạo bứt rứt, cố xua đuổi những ám ảnh xui xẻo.
Nếu tám năm trước Hạ Chi và Lâm Tịnh Phu đừng đuổi bé Lệ ra ngoài thì con bé đâu phải chết thê thảm như vậy. Tất cả đều do lỗi của Tịnh Phu và Hạ Chi cả.
Giữa bóng tối một tia sáng lóc lên, Hạ Chi đã tắm xong và trở về phòng. “Tôi phải thương nó thật nhiều mới được”. Câu văn trong bài luận của thằng Xá ám ảnh mãi Tạo. Dù Dương Tử là con Thạch Thổ Thủy đi nữa, nếu ta, Hạ Chi và thằng Xá đều yêu nó được thì gia đình vẫn êm ấm như thường. Tạo nghĩ.
Hạ Chi loay hoay mãi bên tủ áo, nàng chọn chiếc áo mới may còn thơm mùi vải mặc vào. Đón Tịnh Phu, ta chẳng nên để cho chàng thấy ta đã già. Hạ Chi nghĩ và thấy mãn nguyện với hành động của mình.
Bước xuống taxi, đi về phía nhà ga, Hạ Chi đã thấy Tạo, ông quản lý và cả cô y tá trưởng có mặt.
- Bà giám đốc hôm nay đẹp quá!
Lời ca ngợi của hai nhân viên khiến Tạo đâm lo. Chàng nhìn bộ áo mới của vợ. Bộ kimono màu nho tím và chiếc khăn choàng vai màu trắng làm nổi bật dáng dấp trẻ trung của Hạ Chi.
Đúng là một nhầm lẫn lớn. Tạo tự trách khi nghĩ đến thái độ quân tử Tàu của mình, để đôi gian dâm gặp lại.
Còn một phút nữa. Một phút mà dài như cả một thế kỷ. Hạ Chi tỏ vẻ bồn chồn, ông quản lý đứng cạnh nói gì nàng cũng không nghe.
Tiếng còi hú to, xe hỏa đã đến. Hạ Chi đè nhẹ tay lên ngực, hướng mắt về phía hành khách đang lục đục bước xuống xe.
- Hình như họ kìa!
Hạ Chi, ông quản lý và Tạo cùng bước tới, chỉ thấy Cao Mộc còn Lâm Tĩnh Phu đâu chẳng thấy. Giữa lúc mọi người còn ngạc nhiên thì có tiếng nói lạ phía sau.
- Chào quí vị!
Hạ Chi giật mình quay lại. Dáng dấp của người đàn ông khiến nàng thất vọng. Lâm Tịnh Phu đây sao? Khuôn mặt phì nộn khiến đôi mắt nhỏ hẳn, biểu tượng cho một thứ vật chất thuần túy chớ không còn vẻ phóng khoáng nghệ sĩ của người đàn ông năm nào.
- Bà Tạo, lâu quá mới gặp bà.
- Dạ.
Hạ Chi ấp úng. Nàng không ngờ sự trùng phùng lại có thể ngỡ ngàng thế này, uổng cả công tôi mặc áo mới.
Chiếc xe của bệnh viện trờ tới. Đám đông sau một hồi chuyện vẫn lục đục lên xe, Hạ Chi ngẩn ngơ quên cả lời chào Phu. Nàng đứng đấy nhìn theo mãi đến bóng xe mất hút. Gió tháng tư nhẹ lay tà áo. Hạ Chi nghĩ đến bộ áo mới của mình, cười buồn.
Chú thích:
1- Theo phong tục của Nhật, trẻ con chết vẫn làm giỗ như người lớn.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm