Nguyên tác: Hands Of A Stranger
Số lần đọc/download: 169 / 14
Cập nhật: 2020-06-07 21:40:03 +0700
Chương 19
T
rong phòng đại bồi thẩm đoàn, Judith đứng trên bậc cao nhất nhìn qua đầu các viên bồi thẩm xuống chỗ người thanh niên đang ngồi ở hàng ghế luật sư đoàn. Ngồi một bên là nhân viên tốc ký của tòa án với chiếc máy của ông ta. Hai mươi ba ủy viên bồi thẩm đối với Judith hình như đang quan tâm đến vụ án. Họ đang chú ý, chồm tới trước trong ghế của họ. Nhưng nàng không thể đoán được sự thông cảm của họ nằm đâu cả.
Nàng lên tiếng ở phía trên đầu họ, “Và đến lúc mà ông đưa cô Carlson về lại gian phòng của mẹ cô ấy”.
Bồi thẩm đoàn đã nghe phần câu chuyện của cô Carlson. “Vâng”, Chàng thanh niên đáp. Giọng chàng có vẻ sợ sệt, theo trường hợp này là một điều vừa bình thường và hợp lý. Quan trọng hơn nữa, giọng chàng nghe có vẻ thành thật.
“Xin hãy cho chúng tôi biết bằng lời của riêng ông, chuyện gì đã xảy ra tiếp theo”.
Các ủy viên bồi thẩm đoàn đều biết chàng thanh niên trước mắt họ là một nhân viên cảnh sát. Tuy nhiên, chàng đang mặc một bộ đồ xám và một chiếc cà vạt chấm tròn đỏ. Tóc chàng cắt hơi ngắn. Chàng trông sáng sủa và chưa đầy hai mươi bốn tuổi. Lúc lên tiếng, mắt chàng nhìn lên và giọng nói trở nên vững hơn. Một số ủy viên bồi thẩm chốc chốc gật đầu. Judith lưu ý điều này nhưng tự hỏi xem điều ấy có ý nghĩa gì.
“Ông nói rằng ông đã đặt súng trên đống quần áo của ông”, Judith hỏi, “Ông có đe dọa cô Carlson bằng cách nào đó không?”
“Ồ, không, tôi cứ bảo mãi với cô ấy rằng tôi thích cô đến một mức nào đó thôi”.
“Rằng ông thích cô ấy, chứ không phải rằng ông yêu cô ấy chứ?”
Một câu hỏi ngu xuẩn, Judith nghĩ, ngay lúc nàng hỏi điều ấy. Mình nói thế là lãng mạn đấy. Rồi nàng nghĩ: điều ấy luôn luôn phải được thực hiện với tình yêu chứ. Nếu không chắc chắc điều ấy tuyệt nhiên đã không xảy ra. Vào thời đại chúng ta có lẽ chuyện mong đợi tình yêu không hợp lý ư? Tình yêu có phải là bất bình thường không?
Hiển nhiên là chàng thanh niên thấy câu hỏi của nàng không ngu xuẩn nhưng nguy hiểm. “Tôi quen cô ấy không lâu mấy”, chàng thận trọng đáp. Đây là lần đầu tiên giọng của chàng nghe kém quả quyết hơn. Có bao nhiêu ủy viên bồi thẩm có thể cảm thấy về tình yêu như ủy viên công tố nảy có vẻ như thế nhỉ? “Chúng tôi không đề cập đến chuyện hôn nhân”.
“Xin tiếp tục đi”.
“Sau đấy, tôi khát nước. Cô ấy đề nghị làm cho tôi một chút nước cam. Chúng tôi đi vào nhà bếp và cô ấy mở một lon Minute Maid”.
Bồi thẩm đoàn đã nghe về chuyện nước cam ở cô Carson rồi. Bỗng Judith nêu ý kiến, “Cô ấy ăn mặc thế nào lúc cô ấy làm nước cam cho anh thế?”
“Cô ấy mặc áo ngủ”.
“Có phải đấy là một chiếc áo ngủ trong suốt không?”
“À”, Chàng thanh niên thận trọng nói, “Người ta có thể nhìn xuyên qua nó được đấy.”
“Ông có cám ơn cô ấy lúc cô ấy cho ông ly nước cam không?”
“Tất nhiên là có”.
“Ông có hôn cô ấy không?”
“Có”.
“Và sau đấy ông về nhà chứ?”
“Chúng tôi đề cập đến việc tôi ngủ lại đêm, nhưng cô ấy sợ mẹ cô ấy có thể về nhà”.
Judith gật đầu. Vừa liếc xuống biên bản, nàng trầm ngâm về câu hỏi kế tiếp của mình.
Cô Carlson mười phút trước cứ vặn tay mãi. Lúc bị thẩm vấn cô đã thốt lên một tiếng cười nhỏ và ngắn, kèm theo mỗi câu đáp của cô, tiếng cười ngắn ngủi ấy, Judith tin như thế, là điều may mắn nhất đã xảy ra cho chàng cảnh sát này trong một lúc nào đấy.
“Lúc ông rời gian phòng, ông có hứa sẽ điện thoại cho cô Carlson ngày hôm sau không?”
“Có”.
“Và ông có gọi cho cô ấy như đã hứa không?”
“Không”.
“Tại sao thế?”
“Ngày hôm sau, một người bạn của tôi mời tôi đi câu. Anh ấy có một phòng cabin ở mãi tận Maine. Chúng tôi đã đến đấy đi câu trong ba ngày. Có một máy điện thoại, nhưng nó không được mắc dây”.
“Ông có thể bước xuống đấy”, Judith bảo. Chàng ta đã nói đủ rồi, nàng suy xét. Nàng không muốn chàng nói nữa.
Chàng cảnh sát trẻ đã nhiều lần cung khai trước đại bồi thẩm đoàn, dù rằng tất nhiên chưa bao giờ để tự biện hộ cả. Lúc đứng dậy, chàng có vẻ lo lắng. Chàng không bảo đảm đã đưa ra những câu trả lời đúng, hoặc được phép trình bày đầy đủ, và chàng do dự trước khi đi ra khỏi phòng. Khi cánh cửa đã đóng lại sau lưng chàng, Judith bước xuống hàng ghế luật sư và nhìn lên các ủy viên bồi thẩm đoàn.
“Các ông có câu hỏi nào không?” Nàng hỏi.
Nàng liếc từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Khi không có ai đáp cả, nàng lên tiếng, “Các ông có muốn gọi lại một trong hai nhân chứng không?”
Lại chẳng có câu trả lời nào cả. Judith đang mang theo một quyển luật hình sự và bấy giờ nàng mở ra đúng trang đã được đánh dấu. “Tôi sẽ đọc cho các ông nghe luật về tội cưỡng hiếp bằng vũ lực ở mức độ thứ nhất”. Nàng lên tiếng và đọc lên bằng cách chậm lại với vẻ hơi nặng nề khi đọc tới đoạn liên quan đến việc dùng sức mạnh đe dọa sinh mạng. “Nếu các ông nhận thấy rõ sức mạnh thể lực đã được dùng đến trong vụ án này, các ông nên trình lên một bản cáo trạng tội phạm ở mức độ thứ nhất. Nếu trái lại, các ông khẳng định rằng chúng ta đang đương đầu ở đây với một hành vi giao hợp đồng tình giữa các người trưởng thành thì các ông phải bãi bỏ vụ án đấy”. Nàng lại liếc nhìn từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác.
“Tôi sẽ đợi bên ngoài trong lúc các ông quyết định”. Nàng kết luận và rời khỏi phòng.
Chàng cảnh sát trẻ đang đợi ở phòng trước. Chàng đang liếm môi với vẻ căng thẳng. Viên luật sư của chàng đang đứng bên cạnh. Viên thư ký tòa án, còn gọi là thừa phát lại, đang đợi ở bàn giấy của ông ta. Judith có thể cảm thấy chàng thanh niên muốn được tiếp chuyện với nàng ghê gớm như thế nào, chàng muốn được trấn an nhiều như thế nào. Nhưng nàng tránh đôi mắt anh ta.
Cô Carlson, sau khi khai, đã được lệnh chờ trong văn phòng của Judith ở tầng dưới. Trong lúc ấy chàng cảnh sát trẻ đi đi lại lại trong phòng trước. Hai người trẻ tuổi ấy đã không được gặp nhau vào ngày hôm nay. Judith đã cho đưa họ vào tòa nhà và lên tầng này ở những thời điểm khác nhau bằng những chiếc thang máy khác nhau đồng thời đã giữ họ trong những phòng riêng biệt. Bây giờ lúc đợi đại bồi thẩm đoàn quyết định, Judith chỉ hơi kém căng thẳng hơn vẻ mặt của chàng cảnh sát, và vẻ mặt của cô Carlson thôi. Nàng đang xem xét lại động cơ thúc đẩy nàng, thái độ của nàng. Nàng đã công bằng với cả hai bên không? Hoặc có phải nàng đang cố gắng vận động bồi thẩm đoàn, vận động luật pháp cho phù hợp với niềm tin ban đầu của nàng về sự vô tội của chàng thanh niên không? Có lẽ chàng không hoàn toàn vô tội, đàn ông ít khi như thế. Có lẽ nàng đã quyết định hỗ trợ cho chàng chỉ vì nàng thực sự không ưa cô Carlson mấy. Nếu đây là vụ án thì nàng đã phản bội lại lời thề nhận chức của nàng. Thông thường một ủy viên công tố có thể làm cho một đại bồi thẩm đoàn biểu quyết theo cách nào mà mình muốn, và hôm nay Judith đã làm như thế, nàng tin như thế. Nàng đã nhấn mạnh vào ly nước cam, chiếc áo ngủ trong suốt. Nàng đã tựa quá nặng về đề tài sức mạnh đe dọa tính mạng. Đúng ra nàng đã có thể buộc tội chàng thanh niên, nàng tin như thế. Hủy bỏ ly nước cam đi, hủy bỏ chiếc áo ngủ đi, nhấn mạnh vào sự đe dọa nghiêm trọng mà khẩu súng của viên cảnh sát là tượng trưng - đây là tất cả những gì lẽ ra phải lợi dụng đến.
Trong vòng ít phút, Judith đã hầu như tin rằng nàng đã xuyên tạc luật pháp. Ngay lúc ấy tiếng chuông reo lên và viên thừa phát lại, trông có vẻ sửng sốt, từ bàn giấy đứng bật dậy rồi đi vào phòng bồi thẩm đoàn. Ông ta đi ra một lúc, trên tay cầm một tờ tuyên án và cười hớn hở. Ông ta đưa ngón tay cái lên ra dấu cho viên cảnh sát.
Judith cầm lấy tờ buộc tội và liếc vào đấy. Chàng cảnh sát chồm tới với vẻ căng thẳng. Chàng sẽ nhận lời phán quyết từ Judith, chứ không phải từ viên thừa phát lại. Nàng bắt chàng đợi lâu hơn một chút. Ở phần cuối bây giờ tờ giấy được đánh dấu bằng hai ô đỏ. Nếu chỉ có một ô, có lẽ đó là dấu hiệu của một lời tuyên án, Judith quay sang chàng. Chàng đang trố mắt nhìn nàng, hoàn toàn sững người vì sợ hãi. “Vụ án được bãi bỏ,” nàng nói cộc lốc.
“À, à,” viên luật sư của chàng cảnh sát nắm tay và nói với thân chủ mình. “Xin chúc mừng.”
Nhưng chàng cảnh sát đang nhìn Judith. Chàng lao tới ôm lấy nàng và tặng cho nàng một nụ hôn thật kêu và bảo:
“Thật bà là người nhân hậu.”
Judith nhìn chàng vừa đi vừa nhảy nhót ra hành lang. Nàng vẫn còn cảm giác được nụ hôn của chàng và nàng nghe chàng reo dọc hành lang.
Sau khi thu thập giấy tờ, nàng xuống văn phòng mình ở tầng dưới và báo tin cho cô Carlson. Trước sự ngạc nhiên của cô, nàng cảm thấy tội nghiệp cô ta.
Cô Carlson lên tiếng, “Cám ơn cô - vì đã cho tôi được ra tòa.” Cô đi về phía cửa. Lúc tay cô chạm vào tay nắm, cô quay lại bảo, “Tôi tin chắc cô đã làm mọi việc thật đúng đấy,” rồi cô bắt đầu khóc. “Sự thật thì hắn có hãm hiếp tôi. Hắn hãm hiếp thật. Hắn có hãm hiếp tôi đấy.” Vừa khóc cô vừa chạy ra khỏi văn phòng.
Một lần nữa vì bị những sự nghi ngờ tấn công, nàng bắt đầu gõ chiếc bút chì lên bàn giấy. Mình có làm đúng không nhỉ? Nàng tự hỏi. Tại sao làm việc này lại trở nên quá khó như thế nhỉ? Tại sao việc ấy mỗi ngày mỗi khó khăn hơn?
“Hắn có hãm hiếp tôi. Hắn đã hãm hiếp thật đấy.”
Những lời ấy hình như gài bẫy bên trong đầu nàng. Dường như chúng lãng đãng trong đấy và không thể nào thoát ra được. Có lẽ nàng sẽ tiếp tục thỉnh thoảng nghe thấy trong nhiều ngày, sau đó, có lẽ nàng sẽ quên cô Carlson đi và những sự nghi ngờ của nàng sẽ nhắm vào một vụ án mới hơn nào đấy, một quyết định nào khác cũng căn cứ vào rất ít chứng cớ ảnh hưởng đến cuộc sống người ta, ảnh hưởng đến khả năng vượt qua của họ từ ngày này đến ngày khác.
Ông Katz bấm chuông gọi nàng từ bên ngoài. “Có mấy người ngoài này muốn gặp cô đấy.”
Judith đứng dậy đi ra. Trong phòng trước của nàng, thanh tra Hearn đang đợi và điều này làm nàng sung sướng. Trung sĩ Delaney cũng ở đây nữa cùng với một phụ nữ trẻ vô danh. Đôi mắt Judith chuyển từ khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Sự hiện diện của Delaney thực là khó xử - hẳn là một sự phát triển trong vụ án băng video, một điều gì nàng cần biết đến. Và người phụ nữ trẻ mặc quần áo bó sát và phấn son lòe loẹt là ai nhỉ? Hẳn là một cô diễn viên sân khấu hoặc một cô người mẫu đấy. Cô ta ngồi sát bên cạnh Delaney dường như để tìm sự che chở, điều ấy có lẽ xác định nàng là một trong những nạn nhân của những vụ hiếp dâm.
Nhưng Joe lại là người mà Judith muốn gặp. Nàng rất đỗi hài lòng vì được gặp chàng ở đây, một sự hài lòng quá mãnh liệt đến nỗi nàng sợ nó lộ ra. Nàng muốn kéo chàng vào trong văn phòng, đóng cửa lại và không ra ngoài trong một lúc. Từ lúc bỏ nàng đi trong đêm, chàng đã không có nỗ lực nào để gặp nàng cả. Nàng đã đợi những cú điện thoại, và một lúc trước đây, trong phòng đại bồi thẩm đoàn, nàng đã thông cảm với cô Carlson hơn nhiều. Nhưng bây giờ, cuối cùng, Joe đã đến.
Delaney đứng bật dậy và chính chàng là người lên tiếng trước. “Tôi mong là có thể gặp cô một chút ngay bây giờ, cô Adler ạ”. Chàng trông có vẻ lo lắng.
Nàng có thể bắt Delaney đợi được. Nghi thức tiếp đón thuộc về nàng. Một viên trung sĩ khi cần thiết sẽ phải chiều theo ý một viên thanh tra bất kỳ lúc nào.
Nhu cầu được tiếp xúc thân thể của nàng với Joe là khẩn cấp và tay nàng chìa ra trước khi nàng có thể dừng lại. “Thanh tra Hearn,” nàng lên tiếng, “Hân hạnh gặp lại ông.” Nhưng nàng chỉ siết chặt tay chàng trong một lúc ngắn ngủi thôi. Nàng phải buông chàng ra ngay, nếu không, có lẽ chẳng thể nào buông được. Nàng lùi ra sau và quay sang Delaney, “Trung sĩ Delaney, ông có biết thanh tra Hearn không?”, “Cực kỳ quan trọng đấy, thưa cô Adler.”
Đôi mắt nàng vẫn gắn chặt vào mặt Joe và người đàn bà trong nàng muốn đi với chàng ngay. Nhưng người ủy viên công tố trong nàng lại muốn biết tại sao Delaney đến đây cũng như cô diễn viên hoặc người mẫu ấy có thể là ai.
“Cho tôi xin lỗi một tí nhé, thanh tra Hearn. Tôi sẽ ra ngay với ông,” nàng bảo. Sau khi đặt nhiệm vụ trước tình cảm cá nhân, nàng ra dấu cho trung sĩ Delaney đi vào văn phòng.
Sau khi mở một chiếc cặp, Delaney bắt đầu ném những bức ảnh lên bàn giấy nàng, mỗi tấm kẹp vào một tờ báo cáo màu vàng. “Tôi đã làm xong cả bốn trò chơi trẻ con này,” chàng lên tiếng. “Tin tức ghi nhận chúng là những thành phần cấp dưới thuộc băng Persico. Chúng là loại tép riu, theo tin của những người tôi đã nói chuyện.”
Judith nhặt các tấm ảnh lên và nhìn qua. Khi nàng nhìn đến ảnh gã đàn ông đầu hói mà nàng đã theo dõi ngoài đường phố, nàng dừng lại và xem kỹ tờ giấy đính kèm.
“Tên hắn là Vito Fillocchio,” Delaney bảo. “Một thằng khỏe tay. Hắn đã có lần bị 10 năm về tội sát nhân. Hắn giết nạn nhân bằng cách hạ một bánh xe tải lên đầu. Hắn cố bắt nạn nhân nói nhưng anh ta không chịu nói, nên hắn kích chiếc xe lên và nhét đầu anh ta dưới bánh xe. Ngay khi anh ta đã nói, Vito hạ con đội xuống. Chiếc sọ nổ như một quả dưa hấu, tôi được kể như thế. Hắn được tạm phóng thích vì đã nộp tiền bảo lãnh sinh mạng”.
Các nhân viên cảnh sát, Judith nghĩ lại, đôi lúc tìm cách tăng cường sự quan trọng của họ hoặc còn đính chính sự hiện diện của họ nữa bằng cách kể lại những câu chuyện khủng khiếp. Họ như các diễn viên hộp đêm ở cách hâm nóng khán giả của họ.
Đây là một thủ thuật nhằm để tranh thủ người ta. Trong vụ án của Delaney, câu chuyện khủng khiếp đã chứng tỏ chủ yếu rằng chàng không được thoải mái mấy. Chàng đã bước đi trước mặt một viên thanh tra và bây giờ đang nghĩ lại.
Nàng mỉm cười bảo, “Đó không phải là chuyện ông định vào đây kể với tôi chứ?”
“Cô gái bên ngoài là một nguyên cáo đấy,” Delaney vội nói, “Tôi muốn nói rằng đây là một nguyên cáo dùng được đấy. Cô ta có mặt trên một cuộn băng video. Cô ta bảo rằng cô ta không muốn khai. Cô ta không muốn đi xa như thế này. Nếu cô không nói chuyện ngay với cô ta, tôi e rằng chúng ta sẽ mất cô ta đấy vì cô ta là nguyên cáo có tiềm lực mà chúng ta có thôi đấy.”
“Tên cô ta là gì?” Judith đã đứng dậy và đi vòng qua bàn giấy.
“Cô đã sẵn sàng chưa?” Delaney hỏi. “Cô ta tự xưng là Peaches Tree đấy.”
Khi Judith cười, Delaney cũng cười. Chàng cảm thấy đỡ hơn. “Anh có muốn tham dự vào trong lúc tôi nói chuyện với cô ấy không?” Judith hỏi.
Chàng lắc đầu. “Đối với tôi, cô ta chẳng thú nhận điều gì cả. Tốt hơn, cô nên nói chuyện riêng với cô ta.”
Lúc nàng bước ra phòng trước, Judith sợ Peaches Tree đã bỏ đi - cũng như Joe Hearn. Đặc biệt là Joe Hearn. Nhưng cả hai vẫn còn ở đấy. Nàng cho Delaney và Joe vào chung phòng họp của nàng. “Trung sĩ Delaney sẽ tường trình với ông về cuộc điều tra, thưa ông thanh tra,” nàng lên tiếng một cách trịnh trọng. “Tôi sẽ trở lại với ông ngay lúc tôi có thể trở lại được.” Và nàng chờ để bảo đảm rằng chàng sẽ chấp nhận lần trì hoãn thứ nhì. Trước thái độ có vẻ an ủi của nàng, Joe gật đầu và ngoan ngoãn theo Delaney vào phòng bên.
Tên thật của Tree hóa ra là Charlotte Bell. Cô ta 21 tuổi. Cô ta ngồi đối diện với Judith qua bàn giấy và muốn biết cô ta có quyền lợi gì. Cô đến đây cốt để biết tin tức, cô bảo thế. Cô không chịu nhận rằng cô đã từng bị cưỡng hiếp. Mặc khác cô cũng không chịu nói rằng cô đã không bị. Cô muốn có một luật sư hiện diện, trong lúc cô đặt ra các câu hỏi về cái được gọi là cưỡng hiếp có thể xảy ra hoặc không có thể xảy ra này và về những quyền lợi pháp lý của cô ta có thể là gì.
“Vậy, tôi là luật sư đây,” Judith nói nhẹ. “Cô muốn biết gì?”
“À, bất kỳ thứ gì có thể tôi đã hỏi trung sĩ Delaney rồi. Tôi có thể từ chối điều ấy nếu cô đưa tôi ra tòa.”
Judith hỏi, “Tôi sẽ gọi cô là gì nhỉ? Tôi gọi cô là Charlott được không nhỉ?”
“Tên nghề nghiệp của tôi là Peaches. Mọi người đều gọi tôi là Peaches.”
“Tôi hiểu,” Judith bảo. Nàng nói với cô ta về mình và nghề nghiệp của mình độ vài phút để tìm cách tranh thủ niềm tin của cô ta. Cô gái mặc một chiếc áo cánh có vẻ như làm bằng ren và một chiếc quần quá chật đến nỗi có một khe lõm dọc theo đáy. Chiếc quần ấy chắc khó mặc đấy, Judith nghĩ thế, và hầu như không thể nào cởi ra được và hẳn nó làm xây xát cô ta ghê lắm ở những chỗ nhạy cảm. Cô ta có vẻ có dáng người đẹp và khuôn mặt cô quả thực là đẹp.
Điều ấy có lẽ là điều may mắn cho cô ta, Judith nghĩ thế vì nhan sắc của cô có thể giúp cô vượt qua cuộc đời. Đối với Judith, hình như rõ ràng rằng cô gái này - không thể nào nghĩ nàng ta là đàn bà - đã từng chịu đựng nhiều sự dằn vặt trăn trở.
Judith bắt đầu đề cập đến vụ hiếp dâm, nhưng Peaches tiếp tục từ chối rằng điều ấy chưa bao giờ xảy ra cả.
“Bốn gã đàn ông ấy đả thương cô,” Judith nhẹ nhàng nhưng cương quyết, “rồi họ cưỡng hiếp cô.”
“Tôi không muốn nói rằng họ đã làm như thế và tôi cũng không bảo rằng không.”
“Nào Peaches, chúng tôi biết rõ vụ hiếp dâm đã xảy ra. Chúng tôi đã thấy điều ấy trên băng video.”
Đột nhiên Peaches bật khóc.
Judith đi vòng qua bàn giấy, quỳ xuống cạnh ghế và cầm tay cô ta. “Cô có thể nói bất kỳ thứ gì cô muốn nói cho tôi đi,” Judith vừa nói vừa vuốt ve tay nàng. “Tôi hứa rằng điều ấy sẽ rời khỏi phòng này cùng với cô nếu không có phép của cô. Cô không cần phải ký vào một tờ đơn nào. Cô có thể giúp chúng tôi bỏ tù những tên ấy trong một thời gian dài, nhưng cô không bị bắt buộc phải làm như thế đâu.”
Peaches chỉ khóc to hơn, nhưng cuối cùng khi những giọt lệ này ngưng chảy, nàng kể hết câu chuyện của nàng. Nàng làm việc cho công ty người mẫu Hải Ly Tha Thiết, (Judith nghĩ, Peaches Tree, Hải Ly Tha Thiết - vào một lúc khác điều ấy có thể làm nàng cười đấy.)
Peaches đã được gửi đến làm một công việc tại căn phòng của Santoro. Công ty của nàng biết Santoro là một nhà nhập cảng xe đạp Ý, và người ta muốn nàng chụp ảnh đang cỡi lên một chiếc. Một gian phòng trên tầng 20 của một tòa chung cư Cánh Đông không có vẻ gì là một nơi kỳ lạ để cỡi xe đạp cả, nhưng những điều kỳ lạ hơn điều này đã xảy ra trong trò chơi người mẫu, nàng bảo thế. Peaches đã bấm chuông đúng giờ và được mời vào và một trong số những gã đàn ông ấy - từ bức ảnh của hắn, Peaches bây giờ xác định là chính Santoro, bảo nàng rằng khẩu hiệu của chiến dịch quảng cáo sẽ là, “Những chiếc ghế đẹp cho những chiếc ghế đẹp.”
Sau khi kể lại đoạn này, Peaches lau nước mắt và gượng mỉm cười.
Họ cho nàng uống một thứ gì đấy, trà hoặc cà phê gì đấy, mà nàng không còn nhớ là thứ nào. Sau đấy nàng cảm thấy không được khỏe. Rồi họ ném ra một tờ giấy trước mặt nàng. Nàng đọc, CÔ SẮP THAM DỰ VÀO MỘT PHIM KHIÊU DÂM. NẾU CÔ LA HOẶC KHÁNG CỰ, CÔ SẼ BỊ GIẾT.
Peaches lại bắt đầu khóc.
“Được rồi,” Judith vỗ về, “Cô không phải đề cập đến điều ấy nữa. Nhưng tất cả điều này đã xảy ra hàng bao nhiêu tuần lễ rồi, nhưng cô lại không khai báo. Tại sao thế?”
Peaches lau nước mắt bằng chiếc khăn đã ố vì thuốc bôi mi mắt. “Họ bảo rằng họ sẽ dùng các bức ảnh chụp.”
“Ảnh chụp à?”
“Họ bảo rằng họ sẽ gởi những bức ảnh chụp cho bố tôi. Bố tôi sẽ vứt tôi ra khỏi nhà.”
Judith bảo, “Lẽ ra bố cô đến thẳng chỗ tôi.” Hoặc nếu ông ấy có súng, Judith nghĩ thế, ông ấy sẽ theo dõi chúng. “Một người cha không vứt con gái mình ra khỏi nhà vì nó bị cưỡng hiếp đâu,” Nàng bảo.
“Cô không biết bố tôi đâu.” Peaches lại bắt đầu than vãn. “Còn về việc làm của tôi thì sao? Họ sẽ gởi đến công ty của tôi một bộ thứ nhì. Tôi sẽ không bao giờ làm việc được nữa.”
“Vậy là cô quyết định quên đi điều ấy,” Judith bảo.
“Vâng.”
“Cô đã thành công như thế nào?” nàng hỏi một cách xã giao.
Không được mấy, có vẻ như thế. Từ đấy Peaches đã bị các cơn ác mộng đánh thức hằng đêm. Nàng ngồi dậy trên giường trong kinh hoàng và sau đấy không thể nào ngủ được. Nàng cũng ăn không ngon miệng nữa.
“Hãy nhìn tôi đây,” Peaches vừa nói vừa bày ngực mình ra. “Chỉ còn da bọc xương đấy thôi.”
Judith cho qua điều ấy. “Cô không nghĩ rằng,” nàng thận trọng nói, “Tốt nhất là cô giúp chúng tôi tống giam tất cả những tên này hay sao?”
“Mọi người sẽ biết.”
“À,” Judith thận trọng nói, “Lời khai tại đại bồi thẩm đoàn là bí mật. Nếu cô khai tại đại bồi thẩm đoàn, không ai biết cả.”
“Bố tôi sẽ biết. Cô không biết bố tôi đâu.”
Peaches đã thôi khóc. Hình như cô ta có thể khóc hoặc nín tùy ý. Trong lúc Judith tiếp tục nói, cô ta có vẻ cảnh giác, mặc dầu cô rất quan tâm, vì có lẽ cô thấy cô sẽ đóng một vai trong một phim tại tòa án. Tuy nhiên, cô ta tiếp tục phản đối và cuối cùng hình như Judith thấy rõ ràng hôm nay cô ta không chịu ký vào bất kỳ lá đơn nào cả. Cuối cùng cô ta sẽ ký, Judith tin như thế, và nàng quyết định cắt ngang cuộc phỏng vấn này trước khi Peaches bị nhiễm đầy ý thức về tầm quan trọng của chính cô, quyết định rằng toàn thể hệ thống hình sự này gắn liền với quyết định của cô và trở thành không thể nào đổi được.
Phụ tá chưởng lý quận Adler chấm dứt cuộc phỏng vấn bằng cách đứng dậy. “Thôi,” nàng bảo, “nếu cô đổi ý định và muốn nói chuyện với tôi lại, chỉ việc gọi điện cho tôi thôi.” Nàng trao số điện thoại văn phòng và nhà nàng cho cô ta.
Peaches trông có vẻ tuyệt vọng. “Chỉ có thế thôi ư?”
“Bây giờ thì chỉ có thế. Hãy gọi tôi nếu cô muốn nói chuyện. Trong lúc này chúng tôi còn một số cô gái khác muốn ký đơn đấy. Cô không phải là người duy nhất bị cưỡng hiếp, cô biết đấy.”
“Ồ,” Peaches thốt lên và nàng ném những số điện thoại của Judith vào trong ví tay. “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại,” cô bảo. “Có lẽ tôi sẽ gọi cô đáy.”
Mai cô ta sẽ gọi, Judith nghĩ thế. “Hãy làm như thế đi,” nàng đáp và tiễn cô gái ra.
Lúc này trời đã về chiều. Judith băng qua bàn giấy ông Katz vào phòng họp. Joe và trung sĩ Delaney đang ngồi ở hai đầu bàn đối diện nhau. Họ trông có vẻ hài lòng với nhau. Judith ngồi vào một chiếc ghế cạnh Joe.
“Cô ta chịu khai chứ?” Delaney hỏi.
“Tôi nghĩ thế,” Judith bảo. “Các ông có gì khác không?” Ảnh của những tên hiếp dâm rơi vãi trên bàn. Judith nhặt ảnh của Vito Fillocchio lên và trố mắt nhìn nó một lúc.
“Bọn chúng là những nhân viên phục vụ khách sạn dần dần nâng lên công việc phức tạp hơn,” Delaney bảo. “Tin tức tôi ghi nhận rằng họ buôn bán loại lá Mễ Tây Cơ, một loại dầu hasit nhẹ, có lẽ là ma túy - bọn chúng là những tay chân buôn ma túy không quan trọng có hy vọng làm ăn khá hơn. Đầu não của bọn là Paulie Santoro. Một thiên tài thực sự đấy. Hắn là người nghĩ ra ý này. Ta quay phim những cuộc hiếp dâm thật. Ta có thể kiếm chác được chút đỉnh cho những phim như thế. Ta sao lại nhiều cuộn và bán lại ở Nam Mỹ, Âu Châu có lẽ thế. Vấn đề duy nhất là chọn những cô gái nào để hãm hiếp. Một trong những giải pháp của họ là muốn chọn các cô người mẫu trong ngày của các hãng. Santoro có một đại lý xe đạp và đấy là một cái bình phong tốt. Chúng có thể mướn các cô người mẫu với lý do là để làm mẫu cho xe đạp của hắn.”
“Chắc chúng khá cẩn thận trong việc chọn các cô gái,” Judith bảo. “Điều ấy đã tiến hành bao nhiêu tháng rồi, tôi biết rõ như thế, nhưng chẳng có một cô gái nào đến đây về việc ấy cả.”
“Santoro rất ba hoa,” Delaney bảo. “Cô cứ nghĩ rằng thằng ngu xuẩn ấy sẽ câm miệng lại. Nhưng không, hắn phải kể cho tất cả bạn bè của hắn. Theo một mật báo viên của tôi, không phải tất cả các cô gái đều là những người mẫu chuyên nghiệp cả đâu. Họ đã thuê một số ở ngoài đường và chủ yếu là ở những câu lạc bộ, và chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra những người ấy cả. Đấy là lý do tại sao tôi nghĩ việc cô nói chuyện ngay với Peaches là điều rất quan trọng”.
Một sự im lặng bao trùm lên bàn. Judith nhặt một tấm ảnh khác lên và nhìn nó một lúc. Rocco Frula, cựu tù nhân của nhà lao Greenhaven. Trán thấp, vẻ mặt đần độn. Có phải điều ác và sự đần độn giống nhau không nhỉ? Đôi lúc, nàng khẳng định như thế.
“Tôi sẽ phải tìm ra những cuộn băng video mà Peaches đã có mặt trong đấy”, Delaney lên tiếng. “Cô ta là một đòn quyết định, phải không nhỉ? Tôi muốn định giá sự diễn xuất của cô ta đấy”.
Judith không nghĩ là câu này buồn cười nên nghiên cứu một tấm ảnh khác và trong một lúc chẳng ai lên tiếng cả. Nàng ngẫm nghĩ kỹ về những sự chọn lựa của mình. Nàng sẽ thực hiện bước nào kế tiếp đây nhỉ?”
“Anh có gì khác nữa không?” Nàng hỏi Delaney.
“Tôi đã phỏng vấn tay quản lý tòa nhà của Santoro”, Delaney bảo. “Hôm qua ông ta đã ở trên gian phòng ấy để hàn ống nước, ông ta nói rằng bọn chúng có một máy video ở phòng ngủ phía sau. Ông ta để ý thấy hàng đống băng video đựng trong những chiếc thùng kê sát tường. Điều ấy đủ cho một tờ trát lục soát không?”
Judith nghĩ là được, miễn là họ thi hành trát lệnh hầu như ngay lập tức - trong vòng hai mươi bốn giờ. “Vấn đề là chúng ta có muốn thi hành ngay tối nay không?” Nàng hỏi.
“Bắt Santoro”, Joe lên tiếng phê bình, “là những tên kia chạy thoát đấy”.
“Có lẽ thế”.
“Chúng ta có thể đợi một vài ngày chứ?” Delaney hỏi. Thực là ngạc nhiên rằng phần đông các nhân viên cảnh sát hiểu ít như thế nào ấy về các trát lệnh, dù họ thấy chúng hoài. Judith lắc đầu, “Những điều trọng yếu mà bất kỳ thẩm phán nào cũng đòi hỏi trước khi ký một trát lệnh lục soát là sự rõ ràng và sự mất hiệu lực”, nàng giải thích. “Ông có sự rõ ràng. Nguồn tin của ông, viên quản lý ấy đấy, nói rõ rằng bằng chứng ở trong phòng ngủ phía sau. Và tin tức của ông hoàn toàn mới. Độ ngày mai, đa số các thẩm phán có lẽ sẽ từ chối ký trát lệnh trên cơ bản rằng tin tức của ông đã mất hiệu lực”.
“Vậy thì đêm nay hoặc chẳng bao giờ cả. Có phải cô bảo thế không?” Delaney hỏi.
Judith gật đầu. Nàng nhìn sang Joe, người đã nói rất ít. Chàng đang nhìn nàng, một nụ cười nửa miệng trên mặt chàng. Cho đến nay, chàng chưa có lời nói hoặc cử chỉ nào để trấn an nàng về tình yêu của chàng cả và nàng bỗng sợ phải ở riêng với chàng.
“Về các trát lệnh tống giam thế nào?” Delaney hỏi. “Nếu chúng ta có thể bắt tất cả bọn chúng ngay”.
“Không có một nguyên cáo”, Judith bảo, “chẳng thẩm phán nào sẽ ký cả.”
Các trát lệnh bắt giam thay mặt một vấn đề đặc biệt và cả ba đều rơi vào im lặng trong lúc nghĩ ngợi về điều ấy. Một trát lệnh cho một nhân viên cảnh sát vào nhà một người và bắt giữ hắn. Không có trát lệnh, một cuộc bắt giữ như thế không hợp pháp - theo kiểu hiến pháp, mọi người đều được xem như an toàn bên trong nhà ở của mình; hắn chỉ có thể bị bắt giữ hợp pháp trên đường hoặc một nơi công cộng nào khác. Họ thường lôi một kẻ tình nghi ra khỏi nhà hắn và sau đấy tuyên thệ ở tòa rằng họ đã bắt giữ hắn sau khi hắn đã theo họ ra hành lang. Đấy là một lời giải thích mà Judith đã nghe hàng chục lần và thường không tìm cách bẻ lại. Về một phương diện nào đấy, vấn đề thi hành pháp luật giống như chính trị vậy. Để tiến triển, người ta phải đi theo. Tuy nhiên, vụ án đặc biệt này quá gần nàng và nàng muốn cho các bị cáo mọi quyền lợi luật pháp.
“Có những phương cách để tiến hành không cần đến trát lệnh bắt giữ”, Joe lẩm bẩm.
“Không”, Judith bảo, “Tuyệt đối là không. Sự khác biệt giữa họ và chúng ta là chúng ta làm theo luật pháp”.
“Chẳng ai định phá luật cả”. Joe cười với nàng. “Hãy công bố là chúng tôi sẽ bắt cả bọn chúng và chúng tôi sẽ làm điều ấy một cách hợp pháp”.
“Ông sẽ làm như thế nào?”
“Cô sẽ biết”.
“Tôi sẽ lo về trát lệnh lục soát Santoro,” Judith bảo. Và nhìn đồng hồ: Giờ này tối quá nên các thư ký có lẽ đã về nhà hết cả. Nàng sẽ phải đích thân làm tất cả công việc văn phòng. “Điều ấy sẽ sẵn sàng vào độ bảy giờ đấy. Các ông muốn thi hành lúc mấy giờ?”
“Chúng tôi sẽ thi hành cùng với bữa ăn tối đấy”, Joe bảo và chàng lại cười nhăn nhở. “Chúng tôi sẽ phục vụ cho chúng một thứ gì sẽ làm chúng nó đau bụng. Santoro trước, rồi những tên khác”.
“Chúng ta phải tuân theo luật pháp”, Judith qui định.
“Được”, Joe bảo.
Judith bỏ ra một giờ tiếp theo với quyển chỉ nam mở trên đầu gối để viết một tờ trát lệnh lục soát cũng như một bản khai có tuyên thệ kèm theo. Joe và trung sĩ Delaney trong lúc ấy đi ra uống cà phê và ăn xăng-uých tại một quán ăn trên đường Canal. Sau khi đánh máy xong các mẫu, Judith mang lên lầu và đi dọc theo hành lang để tìm bất kỳ vị thẩm phán nào vẫn còn trong phòng làm việc. Lúc nào cũng có sẵn đôi vị vào giờ này đang giết thì giờ trước khi gặp vợ họ ở phố trên để ăn tối hoặc xem văn nghệ. Một vị thẩm phán tên Eisenfarb đọc bản khai có tuyên thệ của nàng. Ông mới đến và nàng không biết ông ta. Ông đang uống một ly Scotch pha sô đa. Chiếc áo dài của ông đang treo trên một cái móc trong góc phòng, chiếc áo ngoài và cà vạt của ông ta đã cởi ra. Nàng sẵn sàng đợi bất kỳ câu hỏi nào ông có thể hỏi. Một số những vị thẩm phán này tự xưng mình là người tán thành chủ nghĩa tự do của dân chúng và cần phải được van xin. Nhưng Eisenfarb chỉ viết nguệch ngoạc tên ông ta vào đó và đẩy tờ trát lại qua bàn giấy. Ông mời nàng một ly rượu, nhưng nàng từ chối với một nụ cười rồi trở xuống tầng dưới.
Joe và Delaney đã ăn tối về đang ngồi trong văn phòng nàng. “Tôi sẽ giúp cô về tờ trát lệnh này nếu tôi có thể”, Joe bảo và chàng cầm lấy từ tay nàng, đọc kỹ và cho vào túi.
“Kế hoạch thế nào?” Nàng hỏi.
“Trung sĩ Delaney và tôi sẽ thi hành tờ trát lệnh của cô đối với Santoro”, Joo bảo. “Và nếu những cuộn băng video có ở đấy, chúng tôi sẽ bắt giữ hắn”. Chàng trông có vẻ nhiệt tình. “Chúng tôi đã tăng cường hai nhân viên điều tra cho toán của Delaney và đã chỉ định hai người để bắt giữ mỗi tên trong bọn kia”.
“Tôi không muốn các nhân viên cảnh sát bắt giữ ai - trong nhà hoặc phòng của bất kỳ ai mà không có trát lệnh bắt đấy”.
“Cô quá lo,” Joe bảo nàng, nhưng nàng cảm thấy có một âm điệu âu yếm trong giọng nói của chàng. “Tôi hứa rằng tất cả những điều ấy sẽ đều được thi hành hợp pháp. Bây giờ cô đừng lo nữa”.
Chàng quay đi tránh mặt Judith. “Anh sẵn sàng chưa, trung sĩ Delaney?”
Delaney cũng rất vui vẻ. “Sẵn sàng khi ông sẵn sàng, thưa thanh tra”.
“Hẹn gặp lại”, Joe bảo Judith.
“Tôi sẽ đi với các ông”, nàng nói với vẻ cương quyết.
Joe và Delaney nhìn nhau. Sau một lúc, Joe lên tiếng, “Được, tại sao lại không nhỉ?”
Họ đi lên phố trên bằng xe của Joe. Delaney ngồi cạnh chàng và Judith ngồi phía sau, như vợ của một người nào đó. Nàng không phải như thế. Ít ra trong suy nghĩ của nàng, nàng là người điều khiển cuộc hành quân này nhưng đã bị đẩy ra sau, vai trò và vị trí đúng tiêu chuẩn cho các phụ nữ từ trên xuống dưới qua mọi thế hệ. Điều này làm nàng bực mình và làm nàng muốn đòi quyền lợi của mình. Tuy nhiên Joe và Delaney có vẻ trẻ con và sung sướng quá với viễn ảnh hành động nên Judith, thay vì làm thế, lại im lặng.
Sau khi đậu trái phép trước mặt tòa nhà của Santoro, Joe ném thẻ cảnh sát của chàng vào kính chắn gió. Rồi trước khi ra khỏi xe, cả Joe và Delaney rút súng, bật trái khế ra sau khi đếm đạn và xoay tròn các trái khế như những xê-ríp miền Viễn Tây, họ nhét lại vào quần. Sự khác biệt duy nhất giữa ngày nay và 1860, Judith nghĩ, là các nòng súng đều ngắn, không phải dài đến hai tấc rưỡi.
Đây là điều đầu tiên mà nàng ý thức được rằng cuộc vây bắt đêm nay không phải là trò đùa, rằng các nhân viên cảnh sát có thể bị bắn và đôi lúc bị chết nữa. Trước kia nàng đã quá bận tâm không kịp nghĩ đến sự nguy hiểm.
Tuy vậy, nàng vẫn bình thản theo hai người đàn ông vào trong tòa nhà.
“Cô đợi dưới đây trong hành lang nhé”, Joe ra lệnh cho nàng lúc ở thang máy. Chàng trông có vẻ kinh ngạc vì thấy nàng đã đi xa như thế này.
Sự ngoan cố của nàng lại nổi lên. “Không”.
Lúc vào thang máy với họ, nàng thấy hình như Joe đang cố gắng tìm ra lời giải phải đặt nàng ở đâu, phải làm gì với nàng khi cả ba đã ra khỏi thang máy ở tầng của Santoro, chàng bắt đầu tìm cửa vào lồng cầu thang.
“Phòng của Santoro ở cuối hành lang đấy”, Delaney thì thầm.
Joe đã tìm ra ngưỡng cửa mà nàng muốn tìm. Chàng đặt Judith trong đấy. “Cô đứng đây”.
Nhưng nàng chẳng có ý định nào đứng đấy cả. Ngay khi chàng quay lưng lại nàng và tiến về phòng Santoro, nàng rời khỏi lồng cầu thang và đi theo sát sau lưng chàng. Nàng thấy chàng rút tờ trát lệnh lục soát từ túi áo ngực và rút súng ra bằng tay kia. Khẩu súng đi vào trong túi bên của chiếc áo ngoài của chàng và tay chàng ở trong đấy với nó. Chàng và Delaney lặng lẽ men đến cửa. Lúc Joe bấm chuông, cả hai người đàn ông đều dán người vào tường. Họ hoàn toàn quá tập trung vào cánh cửa đến nỗi Judith có thể tiến đến gần hơn nữa. Ngay trước lúc cánh cửa mở ra, Joe xoay lại và nhận ra nàng đang ở đấy, còn cách chỉ vừa một tầm tay. “Lùi lại đi”, chàng kêu khẽ. “Lùi lại, lùi lại”.
Nhưng nàng mặc kệ. Nàng đã định lơ chàng suốt từ đầu đến cuối. Có phải nàng, như một số nhân viên cảnh sát trẻ mà nàng đã gặp, thực sự muốn bị nguy hiểm không nhỉ? Hoặc có phải nàng chỉ muốn đi nơi nào Joe đi, ở với chàng trong nguy hiểm nữa không nhỉ? Có phải nàng đã đi đến việc yêu thích nguy hiểm chỉ vì nó thôi (y như một người đàn ông) hoặc có phải nàng chỉ chấp nhận nó như là một phần của điều gì lớn hơn nhỉ?
Ngay lúc ấy cánh cửa mở ra. Joe và Delaney xông vào gian phòng. Họ đẩy Santoro lùi lại. Đối với Judith, cuối cùng chẳng có nguy hiểm gì, cũng chẳng tiếp cận sự nguy hiểm nào cả. Joe không nghĩ mảy may đến nàng. Chàng nhá tờ trát lệnh vào mặt Santoro và đồng thời đọc lại thủ tục luật pháp. Có lẽ chàng đã quên nàng còn ở đấy nữa. Nàng theo hai nhân viên cảnh sát vào trong gian phòng và lặng lẽ đóng cửa lại.