Số lần đọc/download: 3847 / 122
Cập nhật: 2015-09-10 14:37:16 +0700
Chương 17: Ngày Dài Nhất Đời Tôi(2)
T
rong đời, có những khoảnh khắc ta thấy sợ đến mức phải hét toáng lên, và có những khoảnh khắc ta thấy sợ trên cả sợ, đến mức điếng người cứng đơ, như thể bị hóa thạch trong một khối băng và không bao giờ sống lại được nữa. Khi thầy Cherian xuống xe và bước về phía tôi, nói đúng hơn là về phía chiếc xe của ông, toàn thân tôi hóa đá.
Ông dắt xe tới đứng ngay cạnh tôi. Lẽ ra tôi nên bước xuống xe, nhưng tôi đã quá hoảng loạn nên không thể nhúc nhích được dù chỉ một li. Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch, còn vang hơn cả giọng ông cất lên. “Đây là xe tôi,” ông nói. Đúng rồi, tôi nghĩ, mười trên mười.
Tôi có thể kiểm soát được mình, bụng thầm bảo dạ, và cố hít thở. “Vâng ạ, thưa thầy,” tôi nói. “Cậu là ai? Và cậu làm gì trong xe tôi đấy?” ông hỏi. “Thưa thầy, em chỉ lái xe về… thưa thầy,” tôi đáp, hẳn lúc này trông tôi ngu ngốc ngang với những lời tôi thốt ra.
Cherian để xe xuống vệ đường. Để chứng tỏ mình không phải là một pho tượng sáp, tôi bước xuống xe. Ôi, những lúc cần kíp thế này, sao đột nhiên không xuất hiện một đàn khủng long nhỉ? “Cậu đang lái xe về nhà tôi đấy à?” Cherian mở cửa trước xe. Đúng rồi, giờ thì ông sẽ tự lái xe về.
Còn tôi, có thể về lại ngôi nhà đó không? “Dạ vâng ạ.” Cặp lông mày rậm rạp của ông đột nhiên chau lại. “Tôi có biết cậu. Cậu là sinh viên đúng không? Tên gì thế?” “Thưa thầy, Hari ạ,” tôi đáp, lòng mừng thầm vì được hỏi câu duy nhất mình có thể trả lời chắc chắn.
“Cậu là đứa làm trò trong đợt vấn đáp rồi của tôi đấy hả?” Tôi gật đầu thú nhận. “Vào xe đi.” Tôi lặng lẽ mở cửa bên kia và ngồi cạnh ông. Ông khởi động xe. “Ai đưa chìa khóa cho cậu?” Tôi giật nảy người lên khi bị hỏi câu này. Bàn tay tôi lần mò xuống túi quần.
Vâng, chùm chìa khóa bản sao vẫn còn đây. Tôi phải nghĩ ra cách lấp liếm ngay. Phải viện vào bất kỳ cớ gì để giải thích vì sao tôi lại lái xe ông, ngoài việc đi mua thuốc lá sau đợt mây mưa cho cô con gái cưng. “Là Neha ạ, thưa thầy,” tôi đáp sau một lúc im lặng ngẫm nghĩ. “Cậu quen Neha à?” Lông mày ông dựng đứng lên.
“Thưa thầy, em gặp cô ấy trên đường. Chiếc xe bị xịt lốp.” “Rồi sao?” “Thưa thầy, em chỉ đi ngang qua, và ngỏ lời giúp đẩy xe đến tiệm sửa xe. Cô ấy phải đi về nhà, nên em ngỏ lời giúp lái xe về sau.” Cherian im lặng. Ông ấy có tin được câu chuyện này không? Có vẻ là vậy, vì ông bắt đầu lái xe đi chầm chậm.
“Sao cậu lại ngỏ lời giúp?” “Vì em chỉ muốn giúp thôi ạ,” tôi nhún vai thật thà như thể mình là kẻ chuyên đi kiếm việc tốt để làm hằng ngày. “Thế cậu không phải lên lớp hay sao?” “Giờ đang là lúc nghỉ ôn thi thưa thầy.” “Con bé ngốc nghếch,” Cherian nói lên thành tiếng.
“Bạ người lạ cũng đưa luôn cả xe. Tôi sẽ phải về chấn chỉnh lại nó.” Tôi im lặng; một ý nghĩ mới thoáng qua trong đầu; không biết Neha đã kịp mặc quần áo chưa. Điều cuối cùng tôi muốn lúc này là một cú ôm đột ngột của cô khi vừa mở cửa. Giá như tôi chỉ kịp có mười giây riêng tư với cô trước khi cô nói chuyện với ông bố.
Hoặc giả tôi biến mất được khỏi đây thì tốt biết bao. Cherian đỗ xe trước cửa nhà. “Thưa thầy, em đi được chưa ạ?” “Không, vào nhà đi. Con bé ngu ngốc này ít ra phải cảm ơn cậu chứ. Điều ấy không có nghĩa là tôi có thói quen cho phép những đứa con trai như cậu bén mảng tới gần nhà tôi.” “Dạ thưa thầy.” Tôi hoàn toàn thông cảm với ông.
Cherian nhấn chuông cửa. Neha mở cửa chỉ với một tấm chăn quấn quanh người. “Thế anh đã…” Rồi cô trông thấy ông bố. “Bố,” Neha thốt lên, mắt chớp thao láo, tay chỉnh sửa lại tấm chăn để che mình hết cỡ. Không còn nghi ngờ gì, sự kiện này hẳn phải gây kích động hơn mấy điếu thuốc nhiều.
“Chìa khóa của cô đây, thưa cô,” tôi nhanh nhảu lên tiếng. “Cô đừng lo, tôi đã sửa lại lốp xong xuôi và mang xe lại cho cô đây.” “Hử?” cô nhìn tôi. “Neha, con mất trí hay sao? Sao không mặc quần áo gì thế này?” Cherian lên tiếng, rõ ràng cố kìm giọng lại chỉ vì có tôi đứng bên.
Neha chớp mắt thêm một lần nữa, trước khi chạy biến lên phòng ngủ, hẳn là để thay đồ. “Đứa con gái này của tôi chắc điên rồi. Cậu ngồi xuống đi,” Cherian nói. “Thưa thầy, bọn em đẩy xe cùng nhau suốt hai mươi phút. Chắc cô ấy mệt nhoài rồi,” tôi nói. Ừ thì, làm tình cũng giống như đẩy xe thôi, chỉ là sung sướng hơn.
Neha quay lại phòng khách, trên người bận một chiếc váy salwar-kameez kín đáo đúng kiểu con nhà gia giáo, tay bưng một khay đựng hai ly nước. Khi Cherian uống nước, tôi lặp lại, “Tôi vừa kể cho thầy nghe về việc cô bị xịt lốp thế nào, và tôi đã giúp cô mang xe tới tiệm sửa ra sao.
Trên đường đánh xe về, tôi tình cờ gặp thầy. “À?” Neha cố tìm kiếm một biểu lộ cảm xúc thích hợp. “Làm sao con có thể giao lại xe cho một người lạ được nhỉ?” Cherian tra khảo. “Con xin lỗi bố,” Neha đáp, rồi thả người xuống tràng kỷ. “Thưa thầy, em đi được chưa ạ?” tôi hỏi.
Cherian khẽ gật đầu, và tôi biến ngay khỏi nhà, rảo cẳng hết mức. “Hari,” ông thầy gọi với lại khi tôi đã đi đến cổng. Tôi cứng người, quay lại. “Dạ thưa thầy.” “Cậu biết không, cậu không được thông minh cho lắm,” ông nói. Tôi vẫn biết Cherian bao giờ cũng ghét sinh viên điểm thấp, nhưng chưa biết rằng ông lại thoải mái phát ngôn thẳng thừng như vậy.
“Dạ, em biết ạ. Em sẽ học chăm hơn.” “Đó không phải là ý tôi.” “Dạ?” “Tôi cũng từng là sinh viên một thời, cậu biết chứ. Thủ khoa luôn đạt 10 tuyệt đối trong cả bốn năm.” “Dạ em biết ạ.” “Và nếu cậu nghĩ là cậu dám lằng nhằng với con gái tôi mà thoát được tay tôi thì cậu nhầm to rồi đấy.” Tôi đứng im như trời trồng.
“Cậu say xỉn trong bài vấn đáp của tôi, và giờ tôi còn phát hiện ra cậu dám hú hí với con gái tôi, dám lấy xe tôi, lại còn mặc áo tôi nữa, Cherian nói, tay nắm lấy cổ áo tôi đang mặc. “Hari, cậu cứ liệu cái thần hồn. Đây là IIT, không phải một trường khu vực ất ơ nào đó.
Đầu tiên là bài vấn đáp, giờ lại đến con gái tôi. Con gái tôi!” “Dạ thưa thầy, không phải như thầy nghĩ đâu ạ!” “Đừng có dạy tôi nghĩ ra sao! Tôi biết rõ dạo này con bé bị sao nhãng. Trời ơi, hóa ra là vì loại vét đĩa như cậu! Cậu liệu mà xéo cho xa khỏi nhà tôi và con gái tôi.
Xéo cho xa, cậu rõ chưa hả?” “Dạ, thưa thầy.” Tôi chỉ ước ông thả cổ áo tôi ra, người tôi đã sắp mềm nhũn ra rồi. Bị bắt quả tang ngay sau khi mất tân quả thật không phải là liệu pháp cường dương tốt nhất. “Tốt. Tôi không muốn nghe người ta đồn thổi, nên tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng cậu liệu mà tránh xa con bé và tập trung vào ôn luyện đi. Bởi vì Hari ạ, chỉ cần cậu sơ sẩy một bước trong học viện này là tôi sẽ cho cậu tiêu tùng. Tôi sẽ cho cậu tiêu tùng ra ma luôn,” mặt ông thầy đã đỏ đùng đục. “Thưa thầy, em sẽ giữ khoảng cách ạ. Thầy buông em ra đi,” tôi nài xin.
Rồi ông buông cổ áo tôi ra, bàn tay vẫn còn run bần bật. Tôi co giò chạy bạt mạng về thẳng Kumaon, đúng là lần chạy bộ nhanh nhất đời tôi. Tôi chỉ dừng lại đúng một lần, là khi chạy ngang qua chiếc xe đạp của Cherian. Không biết đã bị cái gì ám phải, nhưng tôi bắt đầu nhìn quanh quất xem có ai ở quanh không, rồi tháo van cho cả hai lốp xịt teo.
Chết tiệt, cái đồ quỷ quyệt này đáng bị trừng trị lắm. Biết đâu điều này lại khiến lão già tin rằng trên đời này còn có thứ gì gọi là lốp xịt! “Mèn ơi, không còn gì để nói,” tôi lè lưỡi thở hồng hộc khi về tới phòng Ryan. “Nói gì cơ? Cậu sao được chìa chưa đấy?” Ryan hỏi.
Tôi cố lấy lại nhịp thở. “Có chuyện gì đấy?” Alok bước vào phòng. “Địa ngục. Địa ngục vừa rơi xuống.” Tôi đã hồi lại nhịp tim, và bắt đầu kể lại toàn bộ sự vụ. Ryan bắt đầu cười sằng sặc. Mặc dù cậu ấy vốn là kiểu bạo dạn này nọ, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy sẽ phản ứng theo cách đó.
Lão Cherian mới đây thôi còn ngay bên, tay nắm chặt cổ áo, dọa sẽ cho tôi tiêu tùng. “Mẹ kiếp Ryan, cười gì mà cười,” tôi nói. “A thật à,” cậu ấy còn cười to hơn, “thế cái gì mới buồn cười? Áo của Cherian, Neha quấn chăn. Lão thầy chắc hẳn phải xịt khói lên đỉnh đầu,” Ryan ngưng lại để cười thêm một chặp nữa.
“Ước gì tớ được ở đó để chứng kiến.” “Thôi im nào. Việc này sẽ gây sức ép thêm cho mình đấy,” Alok nói. “Sức ép gì? Cậu lấy được chìa khóa rồi chứ?” Ryan hỏi. Tôi gật đầu, rút chùm chìa khóa từ trong túi ra. “Thế mình vẫn triển khai chứ?” tôi hỏi. “Sao lại không? Làm sao Cherian biết được?” Ryan cầm chùm chìa khóa lủng lẳng trước mặt, như một chùm nho chín mọng.
“Tớ không biết nữa. Tớ đang sợ lắm đây. Hết cả hồn rồi.” “Cứ thư giãn nào. Chỉ là hiệu ứng của sốc, của sex và của sự rùng rợn nhét hết vào cùng một ngày thôi,” Ryan lại cười phá lên. “Hari nói đúng đấy. Bọn mình nên đánh giá lại về tính khả thi của Chiến dịch Quả lắc thôi.” “Vớ vẩn,” Ryan nghiêm túc trở lại, “nếu có gì thay đổi, thì chỉ có theo chiều hướng tốt hơn mà thôi.
Giờ hy vọng duy nhất của Hari là buộc phải đạt điểm tuyệt đối bài cuối kỳ. Cậu ấy vẫn còn có cơ hội khiến Cherian thay đổi suy nghĩ về mình.” “Cám ơn Ryan,” tôi nói. “Ơ kìa Hari. Ừ thì hôm nay cậu gặp phải vài tai nạn, nhưng vẫn ổn thỏa đấy thôi. Cứ để lão Cherian nghĩ thế nào thì nghĩ.” “Tớ chỉ tự hỏi không biết lão sẽ làm gì Neha,” tôi nói.
“Tự hỏi cũng có ích gì đâu? Mà ít ra hôm nay hãy gác lại chuyện đó đã. Hãy tập trung vào việc lấy đề thi, sau đó lo các việc khác cũng chưa muộn.” “Cậu chỉ nên gọi Neha sau vài ngày nữa. Đừng lo, Cherian sẽ cố tìm cách ém nhẹm chuyện này đi. Lão sẽ không muốn cả thế giới biết đâu.
Và nhìn lão cũng không giống kiểu ông bố có thể nói chuyện được với con gái về những chủ đề như thế này,” Alok khoác vai tôi. “Chúng ta là bằng hữu. Giờ thì chỉ cần chờ tới tối thôi. Hãy nhớ, hợp tác để kiểm soát,” Ryan nói rồi đập tay với cả hai chúng tôi. Hai tiếng sau, đồng hồ điểm năm giờ chiều.
Alok nhận được một cú điện thoại từ nhà. Lúc ấy chúng tôi đang ngồi trong phòng Ryan chơi tú lơ khơ. “Alok! Điện thoại gấp!” Bác bảo vệ gào với từ dưới lên. Alok vứt vội ba lá bài xuống. “Có chuyện gì thế?” tôi hỏi. “Tớ chẳng biết nữa. Có thể đám hỏi của chị tớ được ấn định rồi,” cậu ấy vừa hét vừa chạy xuống cầu thang.
“Mình đi xuống xem đi. Nếu đúng thế thì phải bắt Béo khao luôn,” Ryan nói, và hai đứa tôi lao theo sau. “Vâng, mẹ à, vâng, con vẫn khỏe. Có chuyện gì thế ạ, giọng mẹ không ổn lắm,” Alok nói. Ryan và tôi quay sang nhìn nhau, nhún vai. “Thật á? Hả? Ý con là, sao họ có thể làm thế?” Mặt Alok sầm xuống.
Ryan và tôi lui khỏi bốt điện thoại. Thế là hết khao rồi. “Bố bị làm sao cơ? Mẹ, mẹ nói to lên, đường truyền chập chờn lắm. Làm sao cơ? Không ăn uống được gì à? Đã bao lâu rồi?” Alok nói, và đường truyền bị cắt đứt. Điện thoại đã mất hẳn sóng. Cậu ấy ngồi bệt xuống sàn bốt điện thoại, khiến cái bốt gỗ phòng phành rung lên vì sức nặng.
“Các cậu có tin được không?” “Hả? Cái máy điện thoại này đã trục trặc cả tuần nay rồi,” Ryan nói. “Nhà trai hủy hôn ước rồi,” Alok nói. “Tại sao?” “Họ muốn được đặt cọc một phần hồi môn ngay lập tức, thì mới giao ước. Mẹ tớ bảo sẽ đi đăng ký vay ngân hàng, nhưng cũng phải mất vài tháng.
Trong khi ấy, họ đã kiếm được một mối khác, và thế là xong. Một đám ngu si,” Alok nói. “Nghe tệ hại quá nhỉ. Mà sao nhà cậu còn muốn gả chị ấy cho cái đám như thế?” tôi hỏi. “Tớ chẳng biết. Mà nhà trai nào chẳng thế. Còn bố tớ thì cũng phiền muộn vì chuyện này nên chẳng chịu ăn uống gì, đã từ hôm nào rồi tớ cũng chẳng biết.
Cả nhà đã sáo sào lên như thế thì chớ, thế mà cái điện thoại chết tiệt lại dở chứng.” “Biết đâu cái điện thoại dở chứng lại là điều hay. Cậu có thể làm được gì chứ? Ngồi dậy đi, ta hãy lên phòng nói chuyện tử tế,” Ryan nói và đưa tay ra. Chúng tôi leo lên phòng và ngồi yên lặng một lúc lâu.
Cuối cùng Ryan lên tiếng. “Sáu giờ,” cậu ấy chốt như một bố già hạ lệnh cho đám chân tay. “Bốn tiếng nữa, đúng mười giờ ta sẽ rời Kumaon để triển khai chiến dịch.” Tôi gật đầu, hầu như chẳng để lời nào của cậu ấy lọt vào tai. Tôi còn mải nghĩ vẩn vơ không biết Neha giờ này đang làm gì.
“Ryan,” Alok nói, “Giờ tớ không thấy thoải mái lắm…” “Không thoải mái về cái gì?” Ryan hỏi. “Tớ thấy nôn nao về cái chiến dịch này lắm. Đầu tiên, Hari đụng độ phải Cherian. Rồi đám hứa hôn của chị tớ bị hủy. Và bố tớ chắc sẽ lại ốm mất nếu không ăn được gì.
Ý tớ là, mình có cần phải làm chuyện này nữa không?” “Nào gượm một phút đã,” Ryan đứng dậy, “đám hứa hôn của chị cậu thì có liên quan gì tới việc này chứ? Còn bố cậu, ông ấy sẽ ổn thôi.” Alok giữ im lặng, vẻ không bị thuyết phục lộ rõ. Ryan nhìn tôi, rồi lại quay sang Alok vài lần.
Cậu ấy đi đi lại lại quanh phòng và bắt đầu lên tiếng, “Nhưng nói tớ nghe đi, giờ có phải lúc nói chuyện thoái lui không? Tớ cứ nghĩ mình đã ra quyết định rồi cơ mà. Xem đây, thậm chí mình đã lấy được chìa khóa nữa.” Ryan rung chùm chìa khóa kêu leng keng. “Nhưng Ryan, giờ không phải lúc mình ôm thêm rủi ro vào người,” Alok nói.
“Làm gì có rủi ro. Chỉ bốn tiếng nữa, ta sẽ có được đề thi. Câu chuyện chỉ đơn giản có vậy.” “Hari, cậu nghĩ sao?” Alok hỏi. “Gượm đã,” Ryan lớn giọng. “Cậu lại định bắt cậu ấy phải chọn bên đấy à? Hari, xem ra Béo lại muốn quen đường cũ giống hồi cuối kỳ một nhỉ?” “Bình tĩnh nào Ryan,” tôi phải tự cắt đứt dòng suy nghĩ về những giây phút cuối bên Neha, “sao cậu phải la hét thế?” “Thế thì hãy bảo Béo kiên quyết một chút đi,” Ryan ngồi xuống châm một điếu thuốc và rít một bợp.
“Tất nhiên tớ có muốn tách nhóm đâu các cậu,” Alok nói. “Hay là cậu ấy muốn ngồi đây cho hai đứa mình gánh hết việc. Để có được đề thi mà không cần phải bỏ tí công nào?” Ryan nói. “Thấy chưa, cậu ấy nghĩ thế đấy. Cậu ấy có tin tớ đâu,” Alok nói. “Bình tĩnh nào hai cậu,” tôi nói.
“Tớ nghĩ cả ba bọn mình đều đang bồn chồn quá. Bọn mình còn bốn tiếng nữa để chờ tới khi học viện sạch bóng người. Mình đã có chìa khóa. Mình đều muốn có đề thi. Nếu mình làm, mình làm cùng nhau, được chứ?” “Được!” Ryan nói. Chúng tôi quay sang Alok. “Được,” Alok lí nhí với âm lượng bằng một phần mười Ryan.
“Và chúng ta đã tính hết mọi rủi ro chứ?” Tôi nhìn Ryan. “Đương nhiên,” Ryan đáp. “Thế thì cứ mà làm. Và Alok, chị cậu sẽ kiếm được một mối khác. Nếu không phải bây giờ, thì sẽ là lúc cậu kiếm được việc và có thể chi trả cho đám cưới. Đi đâu mà vội vàng? Đúng không?” Tôi nhìn Alok.
“Đúng,” Alok đã thả lỏng hơn và lấy lại được một chút tự tin. “Bạn bè nhé?” Tôi nhìn cả hai. “Tất nhiên rồi,” Ryan và Alok đồng thanh. “Tớ vẫn nhập cuộc,” Alok nói. “Tốt. Mình hãy án binh trong vài giờ tới,” tôi nói, trong đầu chỉ muốn mơ về Neha. Và trong ba giờ sau, chúng tôi án binh bất động.
Alok tỏ ý lo lắng cho bố. Nhưng chúng tôi trấn an cậu ấy, vì mẹ cậu ấy đã biết cách xử lý những tình huống tương tự rồi. Tới giờ ăn, chúng tôi cũng không xuống căn tin. Vô hình trung, cả ba cứ có cảm giác sợ đám đông sẽ đọc được ý nghĩ trong đầu mình. “Mười giờ rồi,” Ryan nói, và chúng tôi đồng loạt đứng dậy khi kim đồng hồ nhảy đúng vạch.