Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Chương 20
Tiếng cánh quạt gầm rú.
Chúng sẽ không tránh đường! Vậy là sắp đụng độ rồi!
Nhưng mắt tên phi công chợt rung nhẹ, tay hắn hơi căng thẳng trên chiếc cần điều khiển.
Tôi tạt qua phải.
Chiếc trực thăng tạt qua trái.
Nó bay sượt qua tôi như một cơn lốc. Gió từ cánh quạt chồm lấy tôi và hất tôi văng ra.
Tôi rơi chúi xuống dưới. Tôi gập hai cánh, xòe cái đuôi, và quay vòng vòng. Cuối cùng, tôi dang cánh ra và hạ rất đẹp xuống giữa hai cành cây. Tôi lại vòng sang trái và bay về phái cái hang. Rachel là đứa vào hang sau cùng. Nhỏ vẫn còn lộ rõ. Chiếc trực thăng có thể dễ dàng nhận ra nhỏ.
Tôi canh chừng cho đến khi nhỏ vào trong an toàn.
“Tốt rồi đó. Mình nghĩ bọn nó không thấy mấy bồ đâu. Hãy bình tĩnh đợi mình gọi hẵng ra.”
Dĩ nhiên, bọn nó không trả lời. Bọn nó còn là người nên vẫn nghe được tôi nói bằng ý nghĩ nhưng lại không trả lời được theo cách đó.
Bọn Yeerk vẫn đi theo đường cũ. Mấy tay kiểm lâm giả hiệu bủa ra quanh cái hồ, tay lăm lăm súng tự động. Mấy chiếc trực thăng xà quần ở phía trên cho đến khi chúng yên tâm là không có nhân chứng nào ở trong khu vực này.
Các trực thăng đáp xuống và bọn Hork-Bajir nhảy ra. Chúng có vẻ cực kì thận trọng. Có lẽ Visser Ba đã trị chúng tới bến vì vụ người đàn ông mà tôi giúp trốn thoát ngày hôm qua. Visser Ba không phải là loại sinh vật bạn có thể chọc giận đâu.
Và rồi, tôi có thể cảm thấy nó. Sự trống rỗng trên bầu trời. Cảm giác về một vật gì đó to ghê gớm đang di chuyển chầm chậm ở trên không.
Nó đã ở ngay trên đầu tôi.
Từ từ, nó hiện ra, chuyển dần thành vật thực như trong một phép màu.
Bạn sẽ chẳng bao giờ quen được với kích cỡ khổng lồ của nó đâu. Có cảm giác như ai vừa đó vừa treo nguyên một hành tinh nhỏ trên đầu tôi.
Tôi bay ra khỏi tầm bao phủ của nó, hướng về phía cái hang. “Nó tới rồi đó.” tôi thông báo.
Từ phía sau chiếc tàu bồn xuất hiện những chiếc Con Rệp yểm trợ. Nhưng không phải hai mà là bốn. Lần này, bọn Yeerk rõ ràng đang rất bồn chồn. Hai chiếc Con Rệp bay đi tuần tiễu. Hai chiếc kia đáp xuống khoảng đất trống, sau mấy chiếc trực thăng.
Sao vậy nhỉ? Sao chúng lại tăng cường an ninh? Có phải vì người đàn ông mà tôi đã giúp trốn thoát hôm qua chăng?
Tôi cảm thấy có gì đó mới mẻ ở trên không, ngay phía trên con tàu treo lơ lửng thêm một tàu tàng hình nữa!
Nó không lớn như chiếc đầu, nhưng qua sự trống rỗng trên bầu trời, tôi cảm nhận được nỗi khiếp hãi đã từng trải qua trước đây.
Chiếc tàu tàng hình chợt lóe sáng và hiện ra.
Bóng tối trong bóng tối, cây mã tấu chĩa ra trước với những cạnh sắc như dao. Tôi đã từng thấy chiếc tàu này. Đó là chiếc Lưỡi Rìu! Tôi thấy nó lần đầu ở khu công trường, nơi ông hoàng Andalite chết trong lúc bọn tôi phát khóc lên vì tuyệt vọng.
Thảo nào bọn Yeerk bồn chồn.
Chiếc Lưỡi Rìu hạ xuống khu đất trống. Bọn Hork-Bajir trên mặt đất và bọn kiểm lâm giả hiệu cuống cuồng cả lên. Chúng sục sạo khu rừng như thể mạng sống của chúng tùy thuộc hoàn toàn vào việc đó.
Chiííuuu!
Kẻ nào đó vừa bắn một tia Nghiệt. Tôi nhìn xuống và thấy một con hươu đang sôi lên sung sục rồi biến mất.
Cửa của chiếc Lưỡi Rìu vụt mở. Thêm nhiều tên Hork-Bajir nhảy ra, tay lăm lăm những khẩu tia Nghiệt. Sau chúng là hai tên Taxxon uốn éo những thân hình sâu róm gớm guốc trườn lên những cái cẳng mảnh khảnh.
Cuối cùng, hắn bước ra: bốn gót chân Andalite thanh mảnh. Cái đuôi Andalite đầy đe dọa, hệt như đuôi bọ cạp. Khuôn mặt không mồm Andalite. Hai cánh tay Andalite nhỏ nhắn với rất nhiều ngón. Những cặp mắt Andalite lúc lắc ở đầu đang đong đưa, tìm kiếm, để những con mắt chính to đùng có thể tập trung vào một thứ.
Một cơ thể Andalite!
Nhưng không phải là một bộ óc Andalite. Bởi lẽ trong cái cơ thể Andalite đó là một tên Yeerk. Một tên Mượn xác Andalite duy nhất. Và do đó là tên Yeerk duy nhất có quyền năng biến hình.
Tôi rúc vào một lùm cây. Tôi chờ cho đến khi tên Hork-Bajir tuần tiễu đi ngang qua cái hang, nơi các bạn tôi đang trốn.
Khi đã biết chắc không ai thấy, tôi vỗ cánh bay xuống, chui tọt vào hang, làm rung động các bụi gai.
“Tobias? Bồ đó hả?”
“Mình đây.”
“Bồ làm gì vậy? Vụ này đâu có trong kế hoạch.”
“Quên cái kế hoạch đó đi. Hắn đang ở đây.”
Không đứa nào hỏi hắn là ai. Nhưng qua cách tôi nói, cả bọn đều đã hiểu.
Hắn đang ở đây. Visser Ba!