Nguyên tác: Animorphs - 1: The Invasion
Số lần đọc/download: 1295 / 25
Cập nhật: 2018-01-16 00:02:25 +0700
Chương 20
Chương 20
Nói chính xác, đó là một con cọp đực Xibêri dài cỡ ba mét, nặng chừng ba trăm năm chục kí, tốc độ tên lửa và sức mạnh siêu phàm.
Các bạn có nhớ mấy bộ phim Tarzan cũ thỉnh thoảng chiếu trên TV, trong đó có người hùng Tarzan vật lộn với con cọp không? Các bạn thấy con cọp bị oánh te tua chứ gì? Thế thì tôi nói cho mà nghe. Các bạn có biết cơ may sống sót sau khi choảng nhau với cọp là bao nhiêu không? Nó cũng cỡ cơ may sống sót sau khi nhảy từ tòa nhà chọc trời State Empire xuống đất vậy?
“Tớ có ý này,” Marco run rẩy nói. “Hay là mình chuồn đi.”
“Đừng có chạy,” tôi thì thào. “Làm vậy chỉ tổ đánh động nó.”
“Tớ nghĩ nó đã tia bọn mình,” Marco nói. “Nó biết mình ở đây rồi, Jake à. Tớ nghĩ nó đang chiếu tướng bọn mình! Coi mấy cái răng của nó kìa!”
“Đừng có hoảng! Tớ có ý này. Dùng phép biến hình. Nếu tớ thu được ADN của nó, tớ sẽ đưa nó vào trạng thái mất hồn.”
“Thu hả? Thu cái gì? Chẳng được gì đâu. Nó thu mạng cậu thì có. Nó sẽ thu cái mông cậu làm món khai vị! Chén thịt nhằn xương.”
Tôi khó nhọc nuốt nước miếng. Tôi tính sờ con cọp nhưng tay tôi cứ run lật bật. Tôi hít hai ba hơi thật sâu. Nghe nói làm vậy sẽ giúp bình tĩnh lại. Chắc là nó có tác dụng... nếu bạn không hầu như đặt cái mông lên lưng con cọp. Còn ngược lại thì tuyệt đối chẳng có cách chi giúp bạn bình tĩnh.”
“Cọp ngoan ơi, cọp ngoan,” tôi thì thầm.
Con cọp giương mắt nhìn tôi. Nó có cái nhìn lười nhác kiểu “mặc xác mày”. Cái nhìn tự tin tuyệt hảo. Giống như nó thấy tôi tếu tếu. Hay như nó đang khoái trá thấy tôi run như cầy sấy.
“Đừng thịt tao nhe mày,” tôi nói.
“Cũng đừng cho kẻ này lên thớt,” Marco bổ sung.
Tôi đưa bàn tay run rẩy về phía con cọp. Cặp mắt nó dõi theo bàn tay tôi. Tôi sờ lên sườn nó. Cái sườn cọp cứ phình lên xẹp xuống theo hơi thở của nó.
“Tập trung đi!” Marco thì thào.
Thì tôi đang tập trung nè, khó thấy mồ. Tôi tập trung nghĩ về cái răng nó. Tôi tập trung nghĩ về những bắp thịt cuồn cuộn dưới bộ lông màu cam vằn đen. Tôi tập trung nhiều nhất vào khả năng là cái cẳng tổ chảng của nó “tát yêu” tôi một cú, beng đầu tôi lăn lông lốc ra cỏ như một trái banh da.
Con cọp thở chậm hơn. Cặp mắt nó mờ đi một chút rồi từ từ nhắm lại.
“Trò đờ đẫn này bao lâu mới hết?” Marco khẽ hỏi.
“Chừng mười giây sau khi ngưng tiếp xúc. Với con Homer là như vậy đó.”
“Mười giây? Có mười giây thôi sao?”
“Ừ! Sẵn sàng mà chạy đi!”
“Tớ sẵn sàng rồi nè!”
Tôi chuẩn bị rụt tay, nhưng đột nhiên do dự. Đó là một khoảnh khắc kỳ lạ, vì ngay lúc đó tôi chợt ý thức mình đang làm gì. Điều này làm tôi xúc động. Con cọp đã trở thành một phần của tôi. Tất cả sức mạnh và sự tự tin đó đã trở thành một phần của tôi.
“Con cọp này đẹp há?” tôi hỏi.
Tôi chờ đợi một câu châm chích của Marco, nhưng nó lại nói: “Bá cháy! Phongđộ hết chỗ chê!” Rồi nó giục tiếp: “Thôi, chạy đi. Nó nổi hứng biểu diễn sức mạnh chúa tể rừng xanh bây giờ!”
“Sư tử kìa,” tôi nói. “Sư tử mới được xem là chúa tể rừng xanh. Nhưng đừng có nói vậy với nó. Sẵn sàng chưa?”
Nó gật đầu.
“Chạy!” tôi hét lên.
Tôi bật dậy. Cả hai đứa ù chạy về phía thang sắt. Tôi đếm từng giây trong đầu: một - một ngàn, hai - một ngàn, ba - một ngàn...
Có cái gì đang chuyện động. Lẹ! Một bộ lông cam vằn đen!
Ngay lập tức, tôi hiểu ra. Tía ơi! Trong khu thú này hổng phải chỉ có một con cọp.
Tôi nghe tiếng hét thất thanh từ các khán giả phía trên. Chắc họ đã thấy hai đứa tôi chui ra khỏi bụi cây.
Marco nhảy lên bám vào thanh thang. Nó đu lên. Tôi theo sau chỉ khoảng một phần mười giây. Con cọp chồm lên. Móng của nó bập vào tường chỉ cách vài phân dưới chân tôi. Và rồi nó phát ra tiếng gầm làm rung cả thanh thang tôi đang nắm.
Gầầầmmm!
Thiệt kinh khủng! Tiếng gầm vang dội, làm tôi muốn nhũn cả người.
Marco bay vù lên đỉnh thang, tót lên trên bờ tường. Tôi cũng vù theo nó.
Thật khó tin nổi người ta có thể leo thang nhanh đến cỡ nào nếu như bị cọp rượt.
“Chúng kia rồi!” Có tiếng hét to. “Bắt lấy chúng! Đứng lại!”
Lại bảo vệ! Ít nhất là ba người.
“Tụi mình biến hình nhé?” Marco hét sang tôi.
“Đừng! Chạy lại đám đông á! Kia kìa! Chỗ cái bể cá heo.”
Hai đứa bị bám sát. Nhưng cả hai tọt được vào đám đông chỉ vài ba mét trước khi mấy chú bảo vệ tóm được.
Đến đó chỉ còn mỗi một việc là cúi rạp đầu, luồn lách cho đến khi khuất mắt bảo vệ. Hai đứa ra đến tận cổng chính, vẫn cúi lom khom để không ai nhìn ra.
“Các cậu làm gì thế, biến thành người lùn rồi hả?” Rachel giễu. Nó đang đứng thù lù ngay trước mặt bọn tôi. Cả Tobias lẫn Cassie cũng đứng đó.
“Bảo vệ đang rượt bọn tớ,” tôi phân trần. Tôi mới vừa hoàn hồn sau cuộc tiếp xúc với mấy con mèo bự.
“Thôi,đừng làm trò nữa, Jake,” Rachel nói. “Mình ra khỏi đây đi. Tớ phải về nhà cho kịp giờ ăn.”
Hóa ra là ba đứa kia chẳng đứa nào bị rượt. Bọn nó dễ dàng thoát được cánh bảo vệ, và chỉ việc ung dung đi nạp ADN trong khi tôi và thằng Marco xém về chầu diêm vương.
Điều dở hơi nhất là cả ba đứa nó chẳng đứa nào chịu tin câu chuyện của bọn tôi. Tôi và Marco đều hơi ức vụ này.
Cả bọn leo lên xe buýt, đứa nào đứa nấy đổ vật ra trên ghế.
“Bọn tớ xém nữa là làm mồi cho cọp rồi,” Marco ấm ức nói. “Thiệt đó, hổng xạo đâu. Chỉ xê xích có vài phân...”
“Thôi đi mà,” Rachel nói. “Bỏ chuyện đó đi. Tối nay bọn mình còn khối chuyện phải làm. Dù hai cậu đã gặp nguy hiểm cỡ nào thì có lẽ chuyện đó cũng chả thấm thía gì so với những điều sẽ diễn ra tối nay.”
“Tối nay hả?” Cassie lắc đầu lo lắng. “Thế mà tớ còn chưa tính gì đến chuyện ôn toán cho giờ kiểm tra ngày mai.”
Rachel cười. “Đến ngày mai có khi bọn mình chẳng còn phải lo lắng gì nữa đâu.”
“Cámơn, người đẹp lạc quan,” Marco làu bàu nói.