Nguyên tác: The Light Between Oceans
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:29 +0700
Phần Ii.10
“Ít ra nếu thắng trận này thì cũng không đến nỗi mất hết,” Bluey nói. Đội bóng cricket của Australia vừa thua bốn trận dài đầu tiên trong vòng giải Ashes series 1928/29. Khi chuyến tiếp tế tháng Ba đến Janus, trận cuối cùng vẫn đang diễn ra ở Malboune. Bluey kể Tom nghe mấy diễn biến chính khi hai người dỡ hàng. “Bradman được một trăm điểm. Vẫn chưa xong. Làm Larwood chật vật đủ đường, báo nói vậy đó. Nhưng anh biết không, trận này chơi suốt bốn ngày rồi. Chắc sẽ là một trận thật dài.”
Khi Ralph vào bếp mang theo món quà thường lệ của Hilda dành cho Lucy, Tom và Bluey cũng đã chất xong những thùng bột mì cuối cùng vào kho.
“Tui có anh họ làm ở đó, anh biết không,” Bluey vừa nói vừa gật đầu về phía dòng chữ Dingo trên chiếc bao vải.
“Chỗ xưởng xay bột hả?” Tom hỏi.
“Ừ. Hình như lương hướng cũng được. Lại có bột mì miễn phí nữa.”
“Làm gì ăn nấy mà.”
“Chắc vậy. Như giờ tui có khí trời để hít thở hay biển để bơi cho đã đời.” Bluey bật cười. Cậu ta nhìn quanh, để chắc người hoa tiêu không có ở đó. “Anh họ nói là nếu tui muốn sẽ kiếm việc cho tui ở đó, dễ như không.” Cậu ta dừng lại, rồi tiếp. “Hay nhiều khi, tui nghĩ tới chuyện làm việc… cho tiệm chạp phô chẳng hạn,” Bluey nói, chuyển chủ đề như không, nhưng cũng có vẻ cân nhắc.
Chẳng giống Bluey chút nào. Thông thường cậu ta nói chuyện giải bóng cricket Sheffield Shield, hay khoe thắng được ít tiền cá cược đua ngựa. Cũng có khi nói về anh trai Merve, chết trận trong ngày đầu tiên ở Gallipoli, hay chuyện bà Ada góa bụa khó tính mẹ cậu. Tom cảm thấy hôm nay Bluey có gì là lạ. “Tại sao nói chuyện này vậy?”
Bluey đá một cái vào một bao bột mì để nó thẳng lại. “Anh thấy lấy vợ ra sao?”
“Gì kia?” Tom giật mình trước sự đổi hướng đột ngột đó.
“Ý tui là, anh thấy lấy vợ có vui không?”
Tom vẫn nhìn vào đám hàng hóa. “Cậu có chuyện gì muốn kể hả Bluey?”
“Không.”
“Được thôi,” Tom gật đầu. Nếu anh cứ chờ đủ lâu, kiểu gì câu chuyện cũng sẽ có đầu đuôi. Thường vậy. Cuối cùng cậu ta cũng sẽ tự động nói hết.
Bluey xếp lại một bao bột khác. “Tên cổ là Kitty. Kitty Kelly. Ông già cổ có tiệm chạp phô. Tụi tui đi lại với nhau được mấy bữa rồi.”
Tom nhướng mày, mỉm cười. “Mừng cho cậu.”
“Tui thì… tui cũng không biết. Tui nghĩ hay giờ lấy nhau luôn.” Cái nhìn của Tom khiến Bluey nói thêm, “Tụi tui không cần phải làm đám cưới. Không phải chuyện đó. Nói thiệt, tụi tui còn chưa… ông già cổ khó lắm. Còn bà má nữa. Mấy ông anh nữa. Bà Mewett là bà dì họ bên phía má cổ, vậy anh cũng biết nhà đó sao rồi.”
Tom bật cười. “Vậy cậu muốn hỏi gì kia?”
“Chuyện lớn mà. Tui biết ai rồi cũng lấy vợ lấy chồng, nhưng tui cứ nghĩ hoài… làm sao mình biết…”
“Tôi cũng không biết gì nhiều đâu. Tôi chỉ mới lập gia đình một lần, cũng đang tập quen thôi. Tại sao cậu không hỏi Ralph? Ông ấy với Hilda ở với nhau từ lâu lắc, có với nhau mấy mặt con. Chắc là có kinh nghiệm hơn.”
“Tui không nói với Ralph được.”
“Tại sao không?”
“Kitty nghĩ là nếu tụi tui lấy nhau tui phải bỏ việc trên thuyền, tới làm tiệm chạp phô. Cổ sẽ rất lo chuyện tui bị chết đuối, rồi một ngày không trở về nữa.”
“Người gì mà lạc quan quá hả?”
Bluey có vẻ lo lắng. “Nhưng anh biết mà, nói nghiêm túc đó. Lấy vợ rồi sẽ ra sao? Rồi con cái này kia nữa.”
Tom đưa tay vuốt tóc, suy nghĩ một lúc về câu hỏi, thấy thật khó nghĩ. “Gia đình tôi không phải kiểu thông thường. Ở quanh đây không có nhà nào nữa – tụi tôi trên đảo hải đăng, giữa chốn không người. Câu trả lời thành thật với cậu là, tùy ngày. Có lúc rất hạnh phúc, cũng có lúc khó khăn. Nhưng chắc chắn là sẽ phức tạp hơn nhiều so với cuộc sống đơn chiếc.”
“Má tui nói là tui còn quá trẻ, chưa biết nghĩ.”
Tom mỉm cười, dù không muốn. “Tôi nghĩ cho tới khi cậu năm mươi tuổi, bà ấy cũng sẽ nói như vậy. Dù sao, ở đây không phải là nghĩ ra sao. Mà là cậu thấy sao. Thấy sao thì làm vậy, Bluey à.” Anh ngập ngừng. “Nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng, ngay cả khi cậu tìm được đúng người. Phải tính chuyện lâu dài. Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra, cậu phải chấp nhận hết. Không có chuyện thoái lui.”
“Ba, ba, nhìn nè!” Lucy xuất hiện nơi cửa kho, khoe con hổ nhồi bông quà của Hilda. “Nó biết gầm nữa nè!” con bé nói. “Ba nghe nè,” con bé lật ngược con hổ lại để phát ra tiếng kêu.
Tom bế con lên. Qua cửa sổ nhỏ anh thấy Ralph đang đi xuống lối mòn ra kho. “Thích không con?” anh cù vào cổ con bé.
“Lucy thích quá!” nó cười sằng sặc.
“Còn có con nữa? Chuyện đó thì sao?” Bluey hỏi.
“Thì như vậy đây.”
“Không, anh nói đi. Tui hỏi thiệt mà.”
Gương mặt Tom nghiêm lại. “Chẳng có gì chuẩn bị mình cho việc có con được hết. Cậu không tin nổi có thêm đứa nhỏ làm mình thấy yếu đuối ra sao đâu, Bluey à. Thay đổi nhiều lắm. Cứ như bị ai bất ngờ tấn công.”
“Ba, ba, làm nó gầm đi,” Lucy đòi. Tom hôn con rồi lật ngược con hổ lại lần nữa.
“Anh giữ kín mấy chuyện đó giùm tui, được không?” Bluey hỏi. Nghĩ một lúc, cậu ta nói tiếp, “Mà thực ra ai cũng nói anh câm như thóc,” rồi cậu ta giả tiếng hổ gầm trêu Lucy.
***
Đôi khi ta là kẻ gặp may. Đôi khi rủi đó mà may đó, thì cũng chỉ biết làm thinh mà sống tiếp.
Tom đang đóng tấm ván sau vách chuồng gà, để che lại chỗ bị gió quật thủng tối hôm qua. Dường như một nửa thời gian anh chỉ làm mỗi việc che chắn mọi thứ trước cơn gió dữ. Cứ làm thôi, làm được gì thì phải làm ngay.
Những câu hỏi của Bluey khiến cảm giác cũ trong anh trỗi dậy. Nhưng mỗi lần Tom nghĩ về người không quen biết ở Partagueuse, cái người đã bị mất con, hình ảnh của Isabel cũng tràn về: cô ấy cũng mất con, và sẽ không bao giờ có con được nữa. Cô ấy đâu biết gì về Hannah khi Lucy xuất hiện. Cô ấy chỉ muốn những điều tốt nhất cho đứa bé. Vậy mà… Anh biết rõ thực không công bằng với cả Lucy. Isabel có khao khát mà anh không thể bù đắp. Cô đã từ bỏ mọi thứ: tiện nghi, gia đình, bạn bè… từ bỏ hết thảy chỉ để ở cùng anh ngoài này. Anh cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu – anh không thể bắt cô bỏ thêm một điều gì khác nữa.
***
Isabel thấy mệt mỏi. Hàng tiếp tế vừa được đem vào, cô chuẩn bị làm thức ăn – làm bánh mì, nướng bánh trái cây khô, biến bao quả mận thành mứt đủ dùng cho cả năm. Cô chỉ vừa mới ra khỏi bếp chút thôi thì Lucy bước lại gần bếp để ngửi mùi mứt trên lò. Con bé bị phỏng tay khi đụng vào nồi nấu mứt. Cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng đủ để làm nó khó ngủ. Tom đã băng bó vết bỏng và cho nó uống một ít aspirin, nhưng tối hôm đó con bé vẫn khó ở.
“Để tôi bế con lên tháp đèn. Tôi sẽ trông nó cho mình. Cũng còn ít giấy tờ phải làm để kiểm kho. Trông mình mệt lắm.”
Rã rời, Isabel đành nhượng bộ.
Một tay bế con, một tay cầm gối và chăn, Tom nhẹ nhàng đưa đứa nhỏ lên cầu thang, đặt nó nằm trên bàn bản đồ trong phòng quan sát. “Tới rồi, Lulu ơi,” anh nói, nhưng con bé đã ngủ gục từ khi nào.
Anh bắt đầu cộng các cột số, tính bao nhiêu gallon dầu, bao nhiêu hộp măng-sông. Trên đầu anh, trong buồng đèn, ngọn đèn vẫn quay đều đặn trong tiếng rì rầm chậm rãi. Xa dưới đất anh thấy được ngọn đèn dầu đơn lẻ từ căn nhà.
Anh làm việc được một tiếng thì tự dưng thấy muốn quay lưng lại. Anh thấy Lucy đang nhìn anh, mắt nó sáng lên trong ánh đèn mềm mại. Khi mắt hai cha con gặp nhau, con bé mỉm cười, và một lần nữa Tom thấy mình choáng váng trước sự màu nhiệm đó – con bé đẹp quá, không một chút dè dặt. Con bé đưa tay bị băng bó lên, ngắm nghía. “Lucy cũng đi chiến tranh nè ba,” nó nói, khẽ nhăn mặt. Nó đưa tay ra đòi bế.
“Ngủ đi con,” Tom nói, cố quay lại với công việc. Nhưng con bé nài nỉ. “Át ru đi ba.” Nó cứ đưa hai tay về phía anh.
Tom bế con đặt vào lòng rồi khẽ đong đưa. “Ba mà hát thì con sẽ bị ác mộng mất, Lulu à. Má hát mới hay.”
“Lulu bị đau tay mà ba,” con bé nói, đưa ngón tay bị thương lên như bằng chứng.
“Đau tay thật mà, phải không thỏ con của ba?” Anh khẽ hôn lên chỗ băng bó. “Sẽ mau lành thôi. Con chờ xem.” Anh hôn lên trán con rồi vuốt mái tóc vàng mềm mại của nó. “À ơi, Lulu, Lulu của ba. Làm sao mà con lại đến đây?” Anh nhìn ra xa, vào bóng tốt đặc quánh ngoài kia. “Làm sao mà con về với ba má?”
Anh thấy cơ thể con bé duỗi ra, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Dần dần đầu nó dựa nhẹ vào khuỷu tay anh. Anh thầm thì không thành tiếng, cứ hỏi mãi câu hỏi còn gặm nhấm mình. “Làm sao mà ba thấy thương con nhiều vậy hả Lulu?”