Số lần đọc/download: 909 / 5
Cập nhật: 2015-07-18 07:21:11 +0700
Chương 5
M
ột ngày nào đó, phải chăng tôi sẽ trở lại hành tinh Tột Đỉnh? Sĩ Nhân nghĩ ngợi.
Chuyện gì đã xảy ra trên đó? Chuyện như thế này:
Sau khi Sĩ Nhân lên đường trở về địa cầu, các bà ở hành tinh Tột Đỉnh bị dao động mạnh, tất cả đều cảm thấy tình mẫu tử trong lòng chuyển động.
- Chúng ta cũng có những đứa con dễ thương quyết rũ như cậu bé địa cầu đó, nhưng chúng ta không được nuôi nấng chúng. Chúng ta không bao giờ thấy chúng...
- Chúng ta - một bà già hơn nói. Xưa kia chúng ta còn biết những con thú hiền hòa thân thích.
- Chúng ta - một bà khác tiếp tục - Chúng ta thích gặp nhau giữa ngàn hoa muôn màu và dưới bóng mát của những ngôi vườn. Địa cầu thật là may mắn, không bị xi-măng và kinh đào bao phủ!
- Ở đây - một bà nói thêm, người ta đã san bằng tất cả núi non, tiêu diệt tất cả cây cối. Thật là khô khan và buồn thảm!
- Mình đi chất vấn các nhà bác học!
- Hãy nói với chồng của chúng ta trước đã!
° ° °
Chắc các em độc giả còn nhớ các bà ở hành tinh Tột Đỉnh chỉ nói chuyện với nhau bằng ý nghĩ mà thôi. Như thế, các bà đã nói chuyện thật nhiều nhưng không có tiếng động.
Trong những ngày sau, nhiều câu hỏi thắc mắc được các bà trao nhau khắp nơi.
Có những ông chồng thông cảm trước những ý nghĩ của các bà, nhưng cũng có những ông chồng chống lại.
Cuối cùng, một nhóm đại diện các bà đi gặp các nhà bác học. Các nhà bác học hỏi:
- Các bà muốn gì? Các bà đã được ở trong những đô thị văn minh nhất vũ trụ. Mọi người vô cùng sung sướng ở hành tinh Tột Đỉnh này.
- Có lẽ chỉ có các ông, những nhà bác học sung sướng mà thôi. Các ông đã sống trong vòng đai tự kiêu của các ông. Còn chúng tôi...
- Các bà phiền trách gì? Các bà được ở không chả phải làm việc gì cả. Tất cả đều được tổ chức tinh vi làm thỏa mãn tất cả mọi người: không có gì vô ích cả, tất cả đều có ích!
- Nhưng nhiều khi chúng tôi cũng cần có những cái các ông cho là vô ích!
- Các bà chưa bao giờ nói thế!
- Vì chúng tôi chưa biết... Bây giờ... từ lúc gặp thằng bé địa cầu, chúng tôi mới cảm thấy cái chúng tôi thiếu.
- Vậy các bà muốn gì?
- Chúng tôi muốn được nuôi nấng con cái chúng tôi!
- Cực lắm, các bà cũng muốn sao?
- Cực, nhưng được đền bù lại bởi lòng thương yêu. Từ lâu, chúng tôi không dùng lòng thương yêu, chúng tôi cảm thấy bị ngạt thở. Chúng tôi cũng muốn thấy lại các con vật đã bị diệt chủng ở hành tinh chúng ta. Chúng tôi cô đơn lắm!
- Các bà cần chó để làm gì? Nhà của chúng ta đã được điện tử bảo vệ. Còn mèo? Để làm gì? Mèo không còn chuột để ăn thịt. Còn chim? Chúng ta đã tiêu diệt các loài vật vô ích...
- Chúng tôi cần có chó để xem nó nhảy và vẫy đuôi chào mừng. Chúng tôi cần có mèo để được xem dáng điệu ẻo lả dễ thương và đôi mắt xanh sáng ngời đầy mộng. Chúng tôi cần chim để được nghe chúng vỗ cánh và chúng hót... và chúng tôi muốn có những khu rừng với ngàn cây cao vút, những khu vườn với ngàn hoa thơm cỏ lạ và những con suối, dòng sông nước chảy lững lờ…
- Chúng tôi không thể cung cấp cho các bà các thứ đó được vì sự tiến bộ đã lôi chúng ta đi xa rồi. Chúng tôi không thể nào ngừng lại được. Chúng tôi không biết làm sao?…
- Các ông hãy cho người đi tìm cậu bé địa cầu mà Vũ Trụ đã dẫn đến đây đó! Chỉ có cậu bé đó mới có thể thuyết phục được các ông mà thôi. Chính cậu bé đó sẽ gợi lại những gì sáng tạo ra sự vui sống... và những gì chúng ta thiếu thốn.
- Thằng bé đó bậy quá, nó đã làm đảo lộn tất cả những vấn đề mà chúng ta đã giải quyết xong xuôi! Vũ Trụ giới thiệu cho các bà thằng bé và con chó để làm gì?
Nhưng các nhà bác bọc phải chiều theo ý muốn của các bà và gởi Vũ Trụ đến địa cầu tìm Sĩ Nhân.
Và Vũ Trụ chỉ trở về một mình với một nhánh hoa hồng trong tay.
Khi ông ta vừa bước ra khỏi phi thuyền, các bà liền bu quanh ông ta. Mỗi bà đều cố gắng để được ngửi đóa hoa hồng, sờ đóa hoa hồng... Vì thế, chỉ chốc lát đóa hoa hồng bị nát rơi lả tả.